Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

003

21.

Sau khi về phủ, ta để Thu Thiền đi nghe ngóng những chuyện xảy ra với thái tử.

Sau đó tôi mới biết được, ba năm trước hắn hắn đã ự lãnh binh đi biên cương, mấy ngày trước mới trở về, trong triều rất nhiều người không nhận ra hắn.

Khó trách đời trước trưởng tỷ sau khi cứu hắn lại để hắn làm thị vệ cho nàng.

Lòng ta không yên mà nghĩ.

Đang lúc ta suy nghĩ, huynh trưởng đột nhiên đi vào hỏi thăm chuyện của thái tử.

"Ta lắc đầu và nói không biết."

Hắn sửng sốt, thở dài nói mỗi câu:

"Ta tưởng rằng Vân Vãn sẽ gả vào Đông cung, không nghĩ tới sẽ là ngươi... Thái tử đã hướng bệ hạ cầu hôn, thánh chỉ tứ hôn rất nhanh sẽ ban xuống, ngươi an tâm chuẩn bị gả đi."

Ta có chút kinh ngạc: "Sao lại nhanh như vậy?"

"Ừ."

Huynh trướng ấm áp nói:" Thái tử rất thích ngươi."

Trước khi đi, hắn lại nhìn trang trí bên trong phòng ta, rất là bất mãn:

"Sao lại thanh nhã như vậy? Cũng không giống phòng của một tiểu cô nương."

Hắn gọi hạ nhân:"Đi nhà kho nói một tiếng, có đồ vật tốt thì trước tiên đưa đến cho nhị tiểu thư."

"Ta nhớ cách đây không lâu trong phủ mới được hai bộ thục gấm, lấy ra làm cho nhị tiểu thư hai bộ quần áo."

Hạ nhân khó xử: " Nhưng thục gấm phu nhân phân phó cho đại tiểu thư...."

"Cho nhị tiểu thư làm."

Huynh trưởng thanh âm nhàn nhạt, cũng không cho hoài nghi:

"Từ giờ trở đi, mọi chuyện trong phủ phải ưu tiên nhị tiểu thư."

Hạ nhân sửng sốt.

Ta cũng sửng sốt.

Ngày xưa trưởng tỷ có đặc quyền, chỉ vì một câu nói của huynh trưởng, mọi đặc quyền liền chuyển sang cho ta.

22.

Huynh trưởng đã rời đi.

Ta ngồi trên ghế nhìn hạ nhân đi tới đi lui trang trí lại phòng của ta.

Những hộp vàng, bạc ngọc, chiếc vòng tay ngọc ta muốn rất lâu đều không được, chiếc bình hoa cao bằng nửa người trước mặt...

Những đồ vật trước kia chỉ có thể xuất hiện trong phòng trưởng tỷ, hiện tại lại bày ở trong phòng của ta.

Nhưng ta lại không cao hứng.

Ta thậm chí còn muốn hỏi huynh trưởng, hắn làm như vậy không sợ trưởng tỷ khổ sở sao?

Nhưng ta không hỏi.

Bởi vì rất rõ ràng, hắn không sợ.

Trưởng tỷ không thể gả cho thái tử như mong muốn của hắn, liền mất đi giá trị, mà tình yêu tồn tại dựa trên giá trị.

Cho đến ngày hôm nay, ta mới ngây thơ hiểu được:

Phụ thân thiên vị, huynh trưởng cưng chiều...... Ta đã từng không hiểu tại sao trưởng tỷ có độ vật mà ta lại không có, bất quá đều là vì nàng sẽ trở thành thái tử phi, tương lai nàng sẽ là hoàng hậu.

Hóa ra bọn họ không thương nàng, chẳng qua chỉ là lợi dụng nàng.

Hóa ra một khi chúng ta mất đi giá trị lợi dụng, trong mắt họ ta và trưởng tỷ sẽ không có sự khác biệt.

23.

Sau khi thánh chỉ truyền ra, tất cả mọi người đều chúc mừng ta sắp trở thành thái tử phi.

Liền Thu Thiền cũng kích động, nói muốn trở thành quản sự cung nữ đắc lực nhất bên cạnh ta.

Trong phủ quá ồn áo, quá náo, quá phiền.

Ta tìm một ngày đi Ỷ Tiên các gặp Linh Hương, uống một ngụm trà nguội, ta trực tiếp hỏi nàng:

"Ta thay ngươi chuộc thân, ngươi có nguyện ý hay không?"

Nàng sửng sốt, che miệng nở nụ cười:

"Cô nương thật là một tiểu cô nương, không biết nỗi vất vả mưu sinh của người dân."

"Ta ở hoa lâu, ít nhất cũng đủ ăn đủ mặc, nếu như chuộc thân ra ngoài, ta không có ai dựa vào, bị tên ăn mày ức hiếp, như vậy mới là tuyệt vọng."

Nàng rót trà cho ta:

"Ta rất biết ơn cô nương, ta cũng biết gần đây trong kinh quyền quý thịnh hành cứu phong trần tiết mục. Nhưng mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, cô nương đừng trở thành bồ tát thương xót những thứ dơ bẩn như vậy."

Nàng không muốn đi, ta cũng liền không khuyên giải nữa.

Ta cúi đầu, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Trọng sinh đến nay, dường như ta làm rất nhiều chuyện, lại giống như chuyện gì đều không có làm.

Mọi chuyện đều tiến về phía trước theo đúng lộ trình đã sắp đặt của nó, ta không thay đổi được.

Ta ấn ấn mi tâm, hỏi Linh Hương đang chờ ở bên cạnh:

"Ta mệt quá, có thể ngủ ở đây một lát được không?"

Nàng sửng sốt một lúc rồi nói:

"Tất nhiên là được rồi, đệm chăn đều là mới đấy, cô nương ngủ đi, ta sẽ canh chừng."

Nàng đốt vài nén hương an thần.

Ta mơ mơ màng màng nằm trong chăn đệm mềm mại, ngủ một giấc đến chạng vạng tối.

Sau khi tỉnh lại, Linh Hương đã chuẩn bị bánh đậu xanh cho ta.

"Ta tự mình làm đấy, cô nương nếm thử đi."

Ta ngơ ngác mà nhìn những chiếc bánh trước mặt.

Bột đậu xanh trong suốt như pha lê được nghiền cực kì mịn, rất khác so với loại bột đậu xanh mà cô ấy lấy ra khỏi túi ở đời trước.

Ta cầm lên một cái và đưa vào miệng.

"Cảm ơn."

Đời trước, khi ta ăn miếng bánh đậu xanh này, ta nằm trên đất phủ đầy tuyết, khi đó ta đang bị gãy một chân, một lòng chỉ muốn sống sót.

Mà hôm nay, ta ngồi bên trong các loại hoa gấm, đang suy nghĩ gì?

Ta thật sự phải gả vào đông cung, gả cho kẻ thù kiếp trước ư?

24.

Trên đường hồi phủ, ta vô tình gặp phải đệ đệ.

Hắn lạnh mặt hỏi ta:" Ngươi đi Ỷ Tiên các làm gì?"

"Nơi đó là loại địa phương nào? Là nơi ngươi có thể đặt chân tới sao?"

Ta phớt lờ hắn, đi qua hắn, chỉ nghe thấy giọng nói tức giận của hắn:

"Ngươi không sợ ta nói cho phụ thân sao?"

"Ngươi đứng lại đó cho ta."

"Triệu Vân Sanh."

"Nhị tỷ."

Hắn nhanh chóng chạy đến trước mặt ta, nắm chặt ống tay áo của ta không cho ta rời đi.

Thanh âm ủy khuất:"Tại sao ngươi lại không để ý tới ta?"

"Ta sẽ không nói cho phụ thân cùng huynh trưởng đâu, ngươi đừng giận ta được không?"

Hắn nhìn ta, trong mắt như có thủy quang.

Giống như sắp khóc.

Ta bình tĩnh mà đánh giá hắn: "Lúc trước ta đối xử tốt với ngươi, ngươi liền kén chọn, khắp nơi chỉ trích ta, nói xấu ta.

"Hiện tại ta không để ý đến ngươi, ngươi ngược lại tới tìm ta, Triệu Vân Kiệt, ngươi cũng thật tiện."

"Ngươi, sao ngươi có thể nói ta như vậy?"

Hắn rất tức giận, nhìn có vẻ rất buồn bã, hắn giơ tay lên dùng tay áo lau nước mắt, nói với giọng khàn khàn:

"Ta chỉ là không hiểu tại sao ngươi đột nhiên không để ý đến ta, rõ ràng lúc trước quan hệ của ta và ngươi rất tốt."

Ta châm chọc mà cười:

"Vậy ngươi sợ là mắt mù tâm cũng mù, mới có thể thấy quan hệ của hai chúng ta tốt.

"Dùng đầu óc của ngươi suy nghĩ thật kỹ, ngươi lúc trước đối với ta như thế nào? Có xứng đáng được ta tha thứ không?"

"Sau này ngươi đừng đến tìm ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Nói xong, ta lướt qua hắn rời đi.

Ta không muốn nhiều lời với hắn.

Sau khi đi xa, Thu Thiền nhỏ giọng hỏi ta:

"Tiểu thư, như vậy có phải hay không hơi quá mức?"

"Tam thiếu gia mới mươì ba tuổi, sau này hắn sửa lại tính tình là được rồi, dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ cánh tay."

"Không cần."

Ta nói:"Ta cảm thấy thật buồn nôn."

Tuổi của hắn còn nhỏ, làm việc không cân nhắc đến lợi ích được.

Lúc trước hắn đối xửa với ta không tốt, một nửa là chịu người trong nhà ảnh hưởng, một nửa chính là đơn thuần xấu tính.

Trưởng tỷ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất ít cùng hắn nói chuyện, hắn ngược lại nhiệt tình đến gần nàng.

Ta ta chủ động chăm sóc hắn, chiều hắn. Kết quả thu được lại là hắn coi rẻ ta.

Thật đúng là có bệnh.

Thu Thiên vẫn có vẻ không tán thành:" Nhưng là tiểu thư nhà mẹ đẻ cũng nên có người tin cậy.

"Không cần thiết."

Ta khẽ nói:" Ta vào Đông cung, quan hệ của ta và nhà mẹ đẻ chủ yếu dựa vào lợi ích, chỉ cần vị trí thái tử phi của ta không ngã, liền ai ta cũng không tin tưởng."

"Chờ vị trí thái tử phi của ta bị lật đổ, dù mối quan hệ của ta có tốt đến đâu bọn họ cũng sẽ tránh ta, không cần phải phí tâm cho họ."

Ta đưa tay ngắt những bông hoa nhài khô héo xung quanh, vò nát rồi ném xuống đất.

Ta thở dài:"Thu Thiền, ngươi đừng quên trưởng tỷ từng ở trong phủ cỡ nào phong quang, nhưng dạo này ngươi có thấy ai nhắc đến nàng không?"

Phụ mẫu, huynh trưởng, gia tộc, bọn hắn sủng ái.... Hết thảy tất cả, không có gì đáng tin cậy bằng mọi thứ ta nắm trong nay."

Trên đời này, nữ tử từ nhỏ đã không có quyền.

Tất cả những gì mà ta nhận được, chỉ là phụ thân và huynh trưởng bố thí mà thôi.

Ta chậm rãi nhắm mắt lại.

25.

Cuối tháng tư, thái tử ước ta ra ngoài đi đạp thanh.

Chờ ta đến, mới biết được hôm nay là một yến hội nhỏ, các vương công hầu tước đều có mặt, phần lớn bên người đều có giai nhân đi cùng.

Thái tử kéo ta ngồi vào chủ vị, vỗ vỗ bàn tay của ta, ý bảo ta không cần sợ.

"Không lâu nữa là đến ngày đại hôn, cô sợ ngươi ở nhà buồn chán, mang ngươi ra vui đùa một chút."

"Cảm ơn điện hạ."

Nụ cười của ta không chạm đáy mắt.

Ta không biết hắn muốn làm cái gì.

Hôm nay khẳng định không chỉ có du ngoạn đơn giản như vậy.

Bởi vì vị hôn phu cũ của ta, Thẩm Dục, đang ngồi bên dưới, cúi đầu uống rượu.

Bên người còn có hai người mặc sa mỏng bồi rượu mỹ nhân.

26.

Trên thuyền có người hát hí khúc rất là náo nhiệt.

Sau ba ly rượu, thái tử giả bộ vô tình nhắc tới, hỏi Thẩm Dục có ý trung nhân hay không.

"Nếu ngươi có ngưỡng mộ trong lòng nữ tử, cô sẽ thay ngươi tứ hôn, cũng coi như giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng."

Thẩm Dục đứng dậy hành lễ:" Thần không có ngưỡng mộ nữ tử, đa tạ ý tốt của điện hạ."

Thái tử làm như không nghe thấy:

"Vĩnh Vương thúc gia Triêu Dương quận chúa bây giờ còn chưa xuất giá, ngươi cảm thấy nàng như thế nào."

"Là hoàng thân, lại có phong hào quận chúa, gả vào Bình Dương hầu phủ cũng không tính bôi nhọ."

Thẩm Dục sắc mặt trong nháy mắt cứng đờ.

Triêu Dương quận chúa.

Nàng cùng tuổi với mẫu thân của hắn, tính tình rất hung bạo, nàng đã tự tay đánh chết quận mã.

"Cái này, ta......."

"Như thế nào? Ngươi không ưng ý biểu tỷ của cô sao?"

Thái tử mỉm cười hỏi, rõ ràng hắn không có hảo ý."

Trong khoang thuyền thanh âm im bặt, mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Điện hạ hiểu lầm."

Ta đặt chén rượu xuống, chủ động thay hắn giải vây:

"Thế tử còn chưa có công danh, sợ bôi nhọ quân chúa.

"Điện hạ không bằng chờ thế tử khảo công danh rồi chuyện này lại bàn, đối quận chúa như vậy càng tốt."

"Ngươi ngược lại là hảo tâm."

Thái tử nặng nề lườm ta:

"Chẳng qua là cái này hảo tâm, sợ là đặt sai chỗ rồi."

Hắn cười lạnh một tiếng "Ba~" Ly rượu trong tay hắn rơi xuống đất.

27.

Khoang thuyền hoàn toàn yên tĩnh.

Có người sợ tới mức hai chân run lên, quần ướt sũng, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, như thể giây tiếp theo hắn sẽ chết.

Thị vệ đem bọn họ đưa ra ngoài, trong khoang thuyền chỉ còn lại ta cùng thái tử.

Ta nhìn thấy thái tử sắc mặt âm trầm, bình tĩnh hỏi ý kiến.

"Điện hạ hy vọng thần nữ nói cái gì?"

"Nếu như ngày đã nghi ngờ thần nữ cùng Thẩm thế tử có quan hệ gì đó, vô luận thần nữa làm cái gì, cũng sẽ không bao giờ loại bỏ được sự hoài nghi của ngươi, thần nữ vĩnh viễn không thanh bạch."

Ta đưa tay uống tách trà nguội, khẽ nói:"Điện hạ chớ quên, thần nữ vốn dĩ là vị hôn thê của Thẩm thế tử.

"Là điện hạ cầu tứ hôn, là điện hạ hướng bệ hạ cầu cưới thần nữ, hiện tại điện hạ hoài nghi thần nữ thanh bạch, điện hạ không cảm thấy chính mình rất quá đáng sao?"

"Ngươi nói cô quá đáng?"

Hắn giận quá thành cười:" Triệu Vân Sanh, là do cô quá dung túng ngươi, cho nên ngươi dám nói những lời như vậy với cô sao?"

"Ngươi có tin hay không cô đem ngươi ném vào Thận Hình Tư, lại để cho các ma ma dạy dỗ ngươi một phen, đến lúc đó, ngươi không lột một tầng da, thì sẽ không ra được cửa Thận Hình Tư."

Ta cười cười, nói một cách thờ ơ:

"Nếu điện hạ hôm nay đến đây chỉ để thăm dò thì cứ thoải mái đi."

Ta đứng lên, mắt nhìn xuống thái tử đang ngồi đó, hướng hắn thi lễ một cái:

"Thần nữ cáo lui trước."

Ngay khi rời đi, ta thấy một mũi tên từ bên ngoài khoang thuyền bay tới.

Ta vô thức bước một bước sang trái, ngăn chặn mũi tên kia hướng về thái tử.

28.

Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ở trong hoàng cung.

Ngực rất đau, quấn dày đặc vải, vết thương cảm giác như thể muốn rách ra khi ta cử động.

Hoàng hậu cũng thay đổi thái độ đối với ta.

"May mà mũi tên kia lệch một tấc, bằng không ta đã mất đi một nàng dâu tốt."

Nàng lôi kéo tay ta, thái độ tha thiết nói:

"Hảo hài tử, không nghĩ tới ngươi đối với thái tử lại thâm tình như vậy, bổn cung lúc trước trách nhầm ngươi, còn cảm thấy ngươi trưởng tỷ rất tốt.... không nên nhắc tới.

"Lần này ngươi lại cứu thái tử một mạng, cái này ân tình bổn cung cùng thái tử đều ghi nhớ trong lòng."

Chờ hoàng hậu rời đi, ta rất bình tĩnh mà nhìn thái tử đang đứng ở bên cạnh:

"Nếu như điện hạ hôm nay còn hoài nghi thần nữ cùng Thẩm thế tử, thần nữ không còn lời nào để nói."

Trực tiếp lột vải đang băng bó vết thương, ta chết rồi mới có thể trong sạch.

Hắn nhìn ta rất lâu, sau đó thở dài: "Lúc trước ta thích ngươi bướng bỉnh, hiện tại ta mới biết được, chẳng phải bướng bỉnh, ngược lại là động lòng người."

Hắn đưa tay sờ lên đầu của ta, cuối cùng cũng chịu thua:

"Ta sai rồi, ta không nên hoài nghi ngươi."

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, về sau ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."

Hắn hướng ta hứa hẹn:" Từ giờ trở đi, ngươi là thê tử duy nhất của ta."

"Ta nhất định sẽ tôn trọng ngươi, để ngươi trở thành nữ chủ nhân tôn quý của Đông cung."

29.

Khi hắn nói những điều này, trong lòng ta không một chút gợn sóng.

Có lẽ ta rõ ràng.

Hắn có thể làm cho ta trở thành nữ chủ nhân tôn quý nhất của Đông cung.

Cũng có thể đem ta ném vào Thận Hình Tư, nếm lần lượt bảy mươi hai cực hình.

Thân phận và địa vị của ta đều do hắn quyết định.

Ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Một khắc này, một suy nghĩ hiện lên trong đầu của ta.

Ta cũng có thể cầm quyền.

Chỉ cần hắn chết sớm.

Chỉ cần con hắn còn nhỏ.

Ta có thể dùng thái hậu thân phận để lâm chiều xưng đế.

Đến lúc đó, mạng của ta mới thật sự nắm giữ trong lòng bàn tay mình.

30.

Đại hôn hôm đó, ta đội chiếc mũ phượng rườm rà, trong đầu ta tràn ngập tiếng hát của các lễ quan.

Sau khi ồn ào cả một ngày, đến buổi tối mới có thể thoải mái hơn một chút.

Sau khi cởi bỏ quần áo và mũ phượng, thái tử do dự một chút, lấy chiếc châm ngọc được chạm khắc tinh xảo từ trong tay áo ra đưa cho ta:

"Đây là ta chọn cho ngươi đấy, đeo thử xem có thích hay không?"

Đêm tân hôn trên mặt hắn khó được hiện ra vài phần ngượng ngùng, dưới ánh nến trông rất không chân thực.

Ta nhận lấy, đeo lên nghiêng nhẹ đầu:

"Điện hạ thấy có đẹp không?"

"Ừ."

Yết hầu hắn hơi hơi chuyển động, đưa tay vuốt ve má ta, giọng khàn khàn:

"Ngươi tắm rửa trước đi."

"Chờ một chút."

Ta lấy tới một cái túi thơm, cắt tóc của ta và hắn, bỏ vào trong túi thơm, thắt chặt, đưa cho hắn giắt ở bên hông.

"Thần nữ nguyện cùng điện hạ vĩnh kết đồng tâm."

Hắn cũng cầm tay của ta, giọng nói khó được ôn nhu.

"Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định không phụ ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro