Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 5

  Trần Quả cũng không nhớ rõ bản thân đã bao nhiêu lần xem ti vi đến ngủ quên mất trên sô pha. Lần tỉnh giấc này, cô chợt phát hiện bản thân đang được bao trùm trong chăn mền ấm áp. Trần Quả ôm chăn bò dậy, nhìn vào cửa phòng chứa đồ, biết rõ tất cả việc này đều do Diệp Tu làm.

Bỏ chăn lại phòng ngủ, vào phòng tắm rửa mặt súc miệng, mới làm được phân nửa, cửa phòng chợt bị gõ vang, Trần Quả ngậm bàn chải ra mở cửa
" Tiểu Đường em về rồi à!" Trần Quả miệng đầy bọt biển nói.

"Dạ, mà sao giờ chị mới dậy?" Tay Đường Nhu cầm túi lớn túi nhỏ
"Tối qua ngủ trễ mà!" Miệng Trần Quả đầy bọt vẫn tiếp tục muốn tán gẫu.

"Đánh răng xong trước đã nào!" Sau khi Đường Nhu vào cửa thì tiện tay đặt đồ xuống đất

"Chị mới tuyển người mới?"Đường Nhu tựa người vào cửa,nghiêng đầu hỏi Trần Quả.

"Đúng a! Đám kia nói với em rồi?"

"Tạm thời chưa có chỗ ở, chị để cậu ta ở đấy trước." Trần Quả nói.

"Sao thế?" Đường Nhu nhìn thấy Trần Quả ngơ ngẩn bên kia.

"Không có gì, cậu ta chơi Vinh Quang rất giỏi." Trần Quả nói.

"Giỏi bao nhiêu? Giống chị ư?" Đường Nhu cười.

"Con nhóc chết tiệt này..."
 Lúc này nhắc đến Diệp Tu,đột nhiên lau miệng rồi ném khăn xuống, đầu còn rối bời đã muốn đi đập cửa phòng Diệp Tu: "Chị gọi cậu ta dậy, hai người thử xem."

"thôi đi!" Đường Nhu vội kéo Trần Quả lại: "Chẳng phải người ta mới nghỉ ngơi sau khi làm đêm xong ư? Chờ anh ta dậy thì nói sau!"
 Trần Quả nghĩ ngợi cũng tạm bỏ qua, cầm khăn lên chuẩn bị lau mặt tiếp, bất chợt nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, tay của cậu ta rất giống em, đẹp lắm."  

  Lúc Diệp Tu tỉnh dậy rửa mặt,vệ sinh cá nhân xong, đi ra phòng khách .Diệp Tu cảm thấy bản thân nên xin chị chủ ứng trước tiền lương, lý do là lo chuyện ăn ở.Đang miên man suy nghĩ, phía sau có người đẩy hắn, vội vã quay đầu lại- là Trần Quả

  Trần Quả trừng Diệp Tu nói: "Đi theo chị."

Diệp Tu đi theo Trần Quả về phía trước quầy, Đường Nhu nhìn thấy Trần Quả dẫn Diệp Tu đến, đã đứng dậy trước, mỉm cười.
"Chào." Đường Nhu vươn tay ra
"Chào em chào em." Diệp Tu bên này thấy Đường Nhu vươn tay cũng vội vàng tiếp lấy.

Hai người nắm tay, Đường Nhu cũng chú ý tay Diệp Tu, biết chừng biết mực, chỉ thuận thế nhìn lướt qua lúc cầm tay, tiếp đấy ánh mắt lễ phép nhìn thẳng Diệp Tu.
"Đến đây đến đây, hai người lại đánh một trận nào." Trần Quả không để Diệp Tu tiếp tục suy nghĩ, giới thiệu hai người vào thẳng chủ đề

"Đánh cái gì?" Diệp Tu hỏi.

"Vinh Quang a! Còn có thể đánh gì nữa?" Trần Quả nói.
"Tiểu Đường em cứ dùng Trục Yên Hà của chị đi!" Trần Quả dứt lời, quay sang hỏi Diệp Tu: "Còn cậu? Tối qua lên 20 rồi hả? Chuyển nghề gì?"

"Còn chưa chuyển." Diệp Tu nói.

"Sao không chuyển?"

"Tôi chơi tán nhân." Diệp Tu nói.

"Tán nhân?" Trần Quả rất ngạc nhiên, thời đại của tán nhân đến cả người có tuổi game 5 năm như cô còn chưa được trải nghiệm qua

"Tán nhân chơi sao được? Sau cấp 50 thăng cấp thế nào?" Trần Quả nói.

"Đã từng là không thể, nhưng bây giờ có thể rồi." Diệp Tu nói.

"Thăng làm sao?" Trần Quả hỏi.

"Thần Chi Lĩnh Vực." Diệp Tu nói.

"Đùa gì thế?" Trần Quả trừng lớn mắt, "Cậu nghĩ cấp 50 thì có thể hoàn thành khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực ư

Diệp Tu cười cười, vừa đăng nhập tài khoản vừa nói: "Acc của tôi mới 21 à, nếu đánh với cấp 70 của chị thì đến đấu trường tu chỉnh đi."

"Cậu muốn dùng cái acc nát kia?" Trần Quả trừng mắt lớn vô cùng.

"Vậy tôi dùng gì đây?" Diệp Tu khó hiểu.

"Cậu muốn chơi nghề nào, chị thay cậu mượn!" Đây cũng là mục đích mà vừa rồi Trần Quả hỏi Diệp Tu muốn chuyển nghề gì. Trong tiệm net của Trần Quả không biết có bao nhiêu là khách quen, lúc cần có thể mượn tài khoản khác dùng tạm.

"Tán nhân..."

"Biến!"

"Tùy tiện đánh thử một ván, không cần nghiêm túc thế đâu!" Đường Nhu nói

"Cấp 21 và cấp 70 làm sao đánh." Trần Quả nói.

"Đấu trường tu chỉnh a!" Diệp Tu nói.

  Đường Nhu mời, Diệp Tu tiếp nhận. Kết quả thấy Diệp Tu quay cổ nhìn về phía bên này mà hỏi: "Cứ như vậy đấu sao? Có muốn cược gì đó không?"

"Cược cái gì cơ?" Trần Quả không giải thích được.

"Ví dụ như cược gói thuốc lá ." Diệp Tu đề nghị.

 Đường Nhu  vui vẻ nói: "Được! Nhưng em không biết hút thuốc,chúng ta cược một trăm đồng với nhau được không?"

"Ok ok!" Diệp Tu vui vẻ.

"Vậy Quả Quả làm chứng, một trăm đồng của em đây." Đường Nhu móc một trăm đồng đưa cho Trần Quả.

"Được." Trần Quả thoải mái nhận, nhìn về phía Diệp Tu: "Của cậu đâu?"

"Tôi... Ừ, cái này, chỗ tôi có một gói thuốc lá quý báu..."

"Cậu nghèo đến thế rồi à?" Trần Quả thật buồn cười, cũng móc một trăm đồng ra đặt xuống: "Chị cho cậu mượn đấy."

"Được trả lại liền cho chị mà." Diệp Tu nói.

"Rất tự tin, bắt đầu đi a!" Đường Nhu nói.

        *********************
"Tôi tới đây!" Diệp Tu vừa nói xong đã cho Quân Mạc Tiếu chạy tới, xông thẳng về phía Trục Yên Hà.

Thao tác của Đường Nhu quả nhiên cực nhanh, Quân Mạc Tiếu vừa động thì cô đã nhấp chuột bắn ngay một pháo, Quân Mạc Tiếu đang xông tới liền nhanh chóng di động tránh khỏi một pháo kia. Đứng bên quan sát, Trần Quả cũng biết tên của kỹ thuật này: Lay động Zíc-zắc

Sau một pháo, cự ly đã bị Quân Mạc Tiếu thu lại rất nhiều, thân thể thấp xuống, một cú trượt sát đất đã vụt qua Trục Yên Hà.

Trước khi bị trượt đánh trúng, Trục Yên Hà đã nghiêng người né đi, tiếp theo xoay người rồi chuẩn bị sử dụng kỹ năng thể thuật để đánh trả, tránh né, tẩu vị công kích đều rất mạnh.

Ai ngờ hình ảnh trước mắt đột nhiên lóe lên ánh bạc, tay phải của Quân Mạc Tiếu rút ra một thanh kiếm sắc từ vũ khí trong tay trái không biết tên : Rút Đao Trảm!
Không ngờ thứ trong tay Quân Mạc Tiếu đột nhiên bung mở như cái dù, liền ngày sau đó đã thấy Quân Mạc Tiếu nâng tay, ném Trục Yên Hà ngã chổng vó xuống đất
Hai người còn chưa hết khiếp sợ, trên đỉnh dù chợt xuất hiện một chuỗi tia lửa, tiếng súng vang lên, bắn thẳng vào người Trục Yên Hà -Kỹ năng của Thiện Xạ Lang Thang : Đạp Bắn.  

Không ổn!

Khi Đường Nhu nhận ra thì đã quá trễ, chỉ thấy "phồng" lên một lớp màn máu trước mặt, là bắn ra từ cổ của Trục Yên Hà-Kỹ năng của thích khách: Cắt Yết Hầu. Đường Nhu không hề có ý định từ bỏ, đang chuẩn bị tiếp tục công kích, chợt nghe thấy Diệp Tu từ đối diện nói một câu: "Không đánh nữa nhá?"

"Vì sao?" Đường Nhu hỏi.

"Hóa ra em thật sự không biết chơi." Diệp Tu nói.

Diệp Tu ở đối diện đã đứng lên, gật gù bảo: "Thao tác trái lại rất nhanh, nhưng sự phối hợp giữa tay trái và tay phải lại cực tệ hại, sự thích ứng khi khi xoay chuyển nhanh góc nhìn và sức phán đoán cơ bản là 0, sự hiểu biết về trang bị và kỹ năng không đủ chút nào, thiếu kinh nghiệm thực chiến, đấu pháp nông cạn, thế này mà tính biết chơi? Trình độ như thế, muốn đánh bại tôi thì phải thêm một trăm năm nữa đi!"  

EDIT MÀ KHÔNG HIỂU LẮM MẤY CÁI GAME NÀY NÊN CÓ THỂ CÓ SAI SÓT MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro