Chương 2
"Tiểu Giai........"
"Tiểu Giai em thử xem ......."
Bên tai Mục Tiểu Khả vang lên vài âm thanh quen thuộc, cậu giãy giụa mở mắt ra, đối với cái âm thanh kia, Mục Tiểu Khả vội vàng muốn thoát đi. Cậu đã bị tra tấn cả đời, không nghĩ tới xuống đến địa ngục rồi cũng không thể thoát khỏi .
Nhưng ngay khi mở mắt ra, hết thảy trước mắt lại dọa cậu sợ đến ngây người. Đây không phải chốn hoang dã nơi cậu bỏ mạng mà là nhà của cậu, à không, phải là nhà cũ mới đúng.
Cậu đang ở trong vườn, bên những đóa tường vi, mà bên cạnh cậu là ba người quen thuộc: anh trai, Phó Gia Uân còn có.....Vinh Ngạn Triết!
Ba người kia đang nhìn cậu, cậu giương miệng, lỗ tai ầm ầm vang lên. Đột nhiên, anh trai đưa cậu một miếng bánh kem.
Trong đầu cậu lúc này chỉ toàn những hình ảnh đáng sợ, cậu kinh sợ vô cùng phất tay làm đổ bánh kem rồi lại hoảng loạn mà đứng lên như thể ba người kia ngay lập tức sẽ bắt hắn lại tra tấn. Cậu xô đổ bàn ghế, liều mạng chạy.
Cậu phải chạy, phải trốn thật xa!
Không thể bị bọn họ bắt được, cậu chọc đến anh trai,Vinh Ngạn Triết nhất định sẽ trừng phạt cậu, Phó Gia Uân nhất định sẽ càng chán ghét cậu!
Trong vườn tường vi có rất nhiều biên biên giác giác, cậu khi còn nhỏ rất thích cùng bảo mẫu chơi trốn tìm ở đây, mặc dù đã lớn nhưng những cái biên biên giác giác đó vẫn như cũ tồn tại.
Mục Tiểu Khả dễ dàng tránh né ba người kia .
Ngồi ẩn sau lùm cây, Mục Tiểu Khả mệt mỏi tựa đầu lên gối. Cậu không biết rốt cuộc chính mình đã gây ra tội ác tày trời gì mà đến chết vẫn phải gặp những người đó, sau khi chết vẫn bị bọn họ bắt nạt.
Sau khi chết......
Đột nhiên, Mục Tiểu Khả cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu rõ ràng đã chết, chết ở nơi hoang dã không một bóng người. Tại sao lại nhìn thấy ba người kia, hơn nữa bọn họ lại còn trẻ như vậy, như là.....cao trung.
Chẳng lẽ....
Mục Tiểu Khả dùng sức cắn chính mình một phen, đau đớn mãnh liệt truyền đến làm cậu hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu không chết! Cậu có máu, có thịt, còn biết đau . Cậu không chết!
Nhưng tại sao cậu lại chưa chết, ngay cả thi thể cũng đã đem chôn làm sao lại chưa chết?
Không những còn sống, cậu được trở lại rất nhiều năm trước, trở lại những năm trước khi cuộc đời cậu phải chịu tra tấn từ đám người kia!
Mục Tiểu Khả trốn đến trời tối, tận khi bụng réo mới lấy lại tinh thần.
Mục Tiểu Khả từ hoa viên trở lại thật đúng thời điểm, người trong nhà cũng chính là ba và anh trai của cậu , lúc này đang ngồi trong phòng tiếp khách, mà khách ở đây lại trùng hợp là Phó Gia Uân cùng Vinh Ngạn Triết. Mục Tiểu Khả đột nhiên đi vào, đánh vỡ sự hài hòa vốn có. Ngay lúc này, Mục Tiểu Khả lần đầu tiên ý thức được, kì thật ngay từ đầu, cậu cùng cái nhà này cùng hai vị " Bạn tốt " kia thật sự không hợp nhau bởi vì vô luận là ai hay bất cứ thứ gì, tất cả đều xoay quanh anh trai cậu.
Chính là, cậu cũng đã từng ngu ngốc, quá mức lạc quan cùng thiên chân, để rồi đổi lại cuộc sống như địa ngục, cuối cùng lại dùng sinh mệnh để đổi lấy một chút tự do.
Hiện tại.....Không giống nhau, cậu sẽ không lại như trước mặc họ xoay chuyển, không lại theo những lựa chọn ngu ngốc. Có thể thay đổi những sự tình trong ký ức, này nghĩa là cuộc đời cậu có thể thay đổi, một đời này cậu sẽ không lại sa vào chốn địa ngục đau khổ kia, nhất định không!
"Con cả ngày hôm nay đều trốn đi đâu, không ăn cơm cũng không báo một tiếng, không biết trong nhà còn có khách sao?"
Mục Tiểu Khả theo bản năng bắt đầu làm ngôn ngữ người câm điếc mà không biết động tác này của cậu đã dọa tất cả đến ngây người.
"Sao lại bắt đầu làm ngôn ngữ của người câm điếc? Không phải đã nói về sau bất kể như nào đều phải nói chuyện sao ?"
Mục Tiểu Khả ngây ngẩn cả người. Cậu đột nhiên nhớ ra, từ sau khi chuyện xảy ra năm bảy tuổi mình vẫn luôn câm lặng, nhưng sau sơ trung đã có thể chậm rãi nói ra, có thể giao tiếp thông thường.
Chính là, cậu vẫn nên câm lặng thì hơn, một khi cậu mở miệng nói chuyện, mọi người lại thấy phiền toái. Có lẽ, cậu nên làm người câm cả đời thì hơn, câu nên tự mình biết đủ, cũng nên tự mình hiểu lấy. Một đời này, cậu chỉ cần làm một kẻ câm, như vậy, Mục Giai liền sẽ không để ý đến tên em trai câm này, sẽ không vì phòng bị mà tính kế cậu. Bởi vì Mục gia sẽ không để một tên câm kế thừa gia nghiệp, anh trai lúc này có thể yên tâm, hai người thích anh trai cũng có thể yên tâm, đặc biệt là Vinh Ngạn Triết, hắn sẽ không vì giúp anh trai mà cưới cậu.
"Tiểu Khả! Ba ba đang cùng ngươi nói chuyện!"
Mục Tiểu Khả phục hồi lại tinh thần, hướng phía ba cậu- Mục Hướng Dương đi tới, Mục ba ba lại một phen đem cậu ra dạy dỗ "Con là làm sao vậy, là giận dỗi với anh trai sao, còn không phải vì chuyện một cái bánh kem thôi à, lại còn dùng đến cả thủ ngữ?"
Mục Tiểu Khả dừng bước, không thể tin những lời mình đang nghe. Ba ba là đang chỉ trích cậu sao? Bởi vì cậu đánh đổ một miếng bánh kem mà trách cứ cậu? Chính là vì cái gì lại nhắc đến Mục Giai? Cậu làm đổ bánh kem xúc phạm tới Mục Giai sao? Cậu....lại làm sai rồi đi!
Ba cậu làm sao lại coi cậu như...vì một miếng bánh kem mà ghi thù, là một kẻ tính toán chi li không từ thủ đoạn?
Không, không chỉ ba cậu xem cậu như vậy, tầm mắt cậu chuyển hướng, nực cười, cả mấy người Mục Giai, Phó Gia Uân còn có Vinh Ngạn Triết đều là xem cậu như vậy. ......
Mục Tiểu Khả rốt cục rõ ràng, kiếp trước cậu quá ngây thơ, mờ mịt, mơ hồ. Cậu còn luôn nghĩ ba vì cái gì không tới thăm cậu. Mặc dù đã kết hôn, ba cũng nên đến thăm cậu một lần chứ ? Nếu ba đến thăm cậu, phải hay không có thể phát hiện cậu đang bị nhốt, phải hay không có thể đem cậu cứu ra?
Nguyên lai là ba căn bản không muốn nhìn đến đứa con trai bụng dạ hẹp hòi này, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện cậu bị người nhốt lại.
Đôi mắt Mục Tiểu Khả bỗng nóng lên, cậu muốn khóc. Cha ruột của mình, người cha đã nuôi dưỡng mình hai mươi năm lại chưa từng tin tưởng cậu, chưa từng có ...
"Cậu là nữ nhân sao? Chỉ biết khóc sướt mướt!"
Vinh Ngạn Triết khinh thường trách cứ Mục Tiểu Khả, thanh âm này đúng là ác mộng của cậu.
Mục Tiểu Khả ngơ ngẩn nhìn Vinh Ngạn Triết, Vinh Ngạn Triết nguyên lai ngay từ đầu đã khinh thường cùng chán ghét cậu như vậy, đáng thương là chính cậu lại không phát hiện ra thái độ thực sự này của hắn, đầu óc nóng lên mà cùng hắn kết hôn, còn tìm cách lấy lòng hắn. Cậu thực sự đã từng ảo tưởng, dù không được kết hôn cùng người mình thích cũng có thể có một đoạn hôn nhân tốt đẹp.
Chính là, hiện thực luôn tàn khốc, cậu không thể kịp thời tỉnh ngộ, cho nên, bị thương tổn cùng cô phụ cũng là đáng đời.
Mục Tiểu Khả thống khổ mà nhắm mắt lại, không nói nên lời cũng chẳng dư sức mà phản bác, cậu lấy tay che đi khuôn mặt, chặn lại dòng nước mắt.
Được sống lại một lần, cậu sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ, cậu sẽ không lại rơi một giọt nước mắt nào cho những kẻ từng tổn thương cậu nữa. Cậu phải thật mạnh mẽ, sự yếu thế sẽ chỉ đưa tới những khinh nhục.
Mục Hướng Dương nhìn động tác của Mục Tiểu Khả trong lòng không khỏi có chút áy náy, thanh âm nhu hòa hơn, hỏi "Tiểu Khả?"
Mục Tiểu Khả mở mắt, lắc đầu, dùng thủ ngữ nói chính mình không có việc gì.
Cậu trực tiếp rời khỏi phòng khách hướng nhà bếp đi đến. Cậu rất đói bụng. Cậu không thể làm chính mình bị đói, kiếp trước bị đói khát tra tấn, cậu rất rõ ràng sự cần thiết của đồ ăn thức uống đối với con người.
Dì giúp việc vội vàng lấy đồ ăn ra : "Tất cả đều là những món con thích, để dì hâm nóng lại một chút ?"
Mục Tiểu Khả nhìn đến bàn đồ ăn đầy dầu mỡ kia liền nôn khan, cậu vội vàng xua tay cự tuyêt. Dì giúp việc nhất thời không biết nên làm sao: "Vậy con muốn ăn cái gì, dì giúp con làm."
Mục Tiểu Khả hít sâu một hơi, lấy một cái nồi nhỏ, múc một chút cơm thừa lại thêm với canh bí đao cùng nhau đun.
Dì giúp việc thấy cậu như vậy, liền nói: "Bên trong xương còn nhiều, con múc thêm đi. "
Mục Tiểu Khả gật đầu, lại vớt thêm một miếng thịt nạc nhỏ, tìm thêm một ít rau dưa bỏ vào cùng nhau nấu.
Hơn mười phút sau, Mục Tiểu Khả rốt cuộc có thể ăn cơm.
Dì ở bên tiếp tục thu thập,không khỏi cảm thán nói: " Tiểu Khả, con còn đang trong thời kì phát triển, không thể ăn ít như vậy a, làm thế nào đủ dinh dưỡng đây?"
Mục Tiểu Khả không đáp, tập trung ăn cơm, đối với cậu, có thể ăn cơm mới đã là hạnh phúc lắm rồi.
Khi Mục Tiểu Khả ăn xong, Mục Giai đi đến bên người cậu, tràn đầy nghi hoặc hỏi : "Không phải đã để phần em rất nhiều cá sóc sao, như thế nào lại không ăn?"
Mục Tiểu Khả ngẩng đầu, nhìn đến Vinh Ngạn triết cũng tới, cậu đột nhiên nhớ tới lời hắn nói với cậu trước khi chết....Cậu hiện tại nên tự biết thân biết phận, anh trai yêu thương cậu biết bao, phần cậu món thật ngon, cho nên cậu phải thật biết ơn chứ không phải như bây giờ lòng tham không đủ.
Cậu cúi đầu cảm tạ, dùng ngôn ngữ của người câmđiếc trịnh trọng mà cùng anh trai nói lời cảm tạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro