Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Kiếp trước

Khải Thái ba mươi ba năm

Ngự thư phòng trong Tuyên Đức điện ánh nến sáng bừng, nam tử trung niên xuyên long bào màu minh vàng đang nghiêm túc họa trên thư án. Trong bức họa là một thiếu niên xuyên trang phục cung thị, thân hình thiên gầy, khuôn mặt thanh tú, thiếu niên kia đứng ở bên cạnh một tiểu đình tử tinh xảo, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt.

"Nguyên Phúc, ngươi tới nhìn một cái, trẫm họa giống hay không?"

Hiên Viên Hãn Thừa nói với nội thị tổng lĩnh thái giám Nguyên Phúc đang ở bên cạnh hầu hạ. Nguyên Phúc đã làm nội thị tổng lĩnh được ba mươi mấy năm, so hoàng đế lớn hơn mấy tuổi, *hai tấn sương bạch*, trên mặt đã có rất nhiều nếp nhăn. Nguyên Phúc ở trong lòng ngầm thở dài, hồi đáp:

"Hồi Hoàng Thượng, nô tài nhìn mơ hồ là hình dáng Lâm Quý Nhân thời thiếu niên."

"Giống sao"

Hiên Viên Hãn Thừa nói nhỏ, kỳ thật hình dáng thiếu niên ở trong ký ức của hắn đã có chút mơ hồ , hắn nhớ rõ nhất chính là thiếu niên có một đôi mắt to ngập nước, một đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ, cười rộ lên trông rất nhu thuận đáng yêu. Nhớ tới nụ cười nhiễm đầy máu của thiếu niên trong giây phúc cuối cùng, cảnh tượng kia trong một đêm của ba mươi năm trước, chỉ cần nghĩ tới đó luôn khiến tim hắn đau đớn.

Nguyên Phúc biết Hoàng Thượng lại suy nghĩ tới Lâm Quý Nhân. Hôm nay là sinh nhật của hoàng thượng, nguyên bản sinh nhật hoàng đế tự nhiên là phải mở tiệc chiêu đãi hậu cung cùng các quan lại . Nhưng ba mươi năm này , khi đến sinh nhật thì hoàng đế vẫn luôn ở trong cung cấm kỵ, chuyện đã xảy ra ba mươi năm trước trong buổi yến hội mừng sinh nhật hoàng thượng vẫn luôn được nhóm cung nhân biết được việc này giữ kín như bưng.

Ba mươi năm trước, Hiên Viên Hãn Thừa vì ăn mừng sinh nhật hai mươi lăm tuổi của mình mà đặc biệt tổ chức gia yến, chủ trì được giao cho người vẫn luôn sủng ái Thục Phi. Thục Phi vốn là nữ nhi của một tri phủ ngũ phẩm. Nàng được ban hôn là Thái tử thị thiếp từ lúc hoàng đế còn là thái tử. Từ Tuyết Doanh là một cô gái có bề ngoài tú lệ, tính cách ôn nhu như nước, nên rất được Hiên Viên Hãn Thừa sủng ái. *Nếu không Thục Phi nhiều năm qua vẫn luôn không chỗ nào xuất*, Hiên Viên Hãn Thừa sớm nghĩ phong cho nàng là quý phi .

Hoàng hậu của Hiên Viên Hãn Thừa là Tiết Biện Dụ, là bàng chi đích nữ của thái hoàng thái hậu Tiết thị mẫu tộc, là người mà hoàng gia gia trước khi lâm chung ban cho hôn hắn. Tiết thị là sau đó, lúc ấy là tiểu muội của Lại bộ thượng thư. Hiên Viên Chiêu Thâm là phụ hoàng của Hiên Viên Hãn Thừa cũng là con thứ ba của tiên hoàng, là con trai trưởng của nguyên vương hoàng hậu. Vương hoàng hậu vì sinh khó ,rong huyết mà chết. Về sau, tiên hoàng vẫn luôn sủng ái Tiết thị. Tiết thị sinh hạ thập hoàng tử Hiên Viên Chiêu Hồng lúc tiên hoàng tuổi đã cao. Thế nên Hiên Viên Chiêu Hồng chỉ lớn hơn Hiên Viên Hãn Thừa một tuổi.

Tiên hoàng tham luyến quyền vị vả lại thiên vị Tiết thị ấu tử nên chậm chạp không chịu lập Thái tử, dẫn đến việc các hoàng tử đấu tranh thập phần kịch liệt. Cuối cùng đại hoàng tử cùng với ngũ hoàng tử bức vua thoái vị, sát hại nhị hoàng tử, cuối cùng bị tam hoàng tử cũng chính là phụ thân của Hiên Viên Hãn Thừa trấn áp.

Tiên hoàng vừa sợ vừa giận nên sinh bệnh. Rơi vào đường cùng đành chỉ có thể truyền ngôi cho Hiên Viên Chiêu Thâm. Tiết thị ấu tử tuy rằng cũng là con trai trưởng nhưng lúc ấy thập hoàng tử Hiên Viên Chiêu Hồng mới mười lăm tuổi, có tâm với ngôi vị hoàng đế cũng đành bất lực.Vì thế Tiết thị cầu tiên hoàng đem Hiên Viên Chiêu Hồng phong làm Lịch Vương, ban cho một vùng đất phong trù phú, còn đem bàng chi đích nữ của Tiết thị tứ hôn với hoàng tôn Hiên Viên Hãn Thừa. Mấy năm nay, thế lực của Tiết gia ở trong triều không ngừng mở rộng, không ngừng lén lút giúp đỡ Lịch Vương. Mãi cho đến thái hoàng thái hậu bị bệnh chết, Tiết gia lúc này mới có chút thu liễm. Hiên Viên Hãn Thừa vẫn luôn muốn loại bỏ Tiết gia, nhưng ở trong triều , Tiết gia có rất nhiều mối quan hệ rắc rối khó gỡ nên vẫn chưa có cách diệt trừ. Cho nên ở trong lòng hắn , so với hoàng hậu tương kính như tân, thì vị Thục Phi ôn nhu tốt đẹp tất nhiên chiếm được vị trí trọng yếu hơn.

Trăm triệu lần cũng không ngờ chính là vào tiết mục ca múa mà Thục Phi an bài, lúc biểu diễn xong, vũ giả dẫn đầu nhẹ nhàng tiến lên lĩnh thưởng , bất ngờ trong tay áo bạch quang chợt lóe , một lợi kiếm hướng hắn đâm tới. Kiếm kia vừa nhìn liền biết có độc , thị vệ ở bên vội vàng hộ giá. Cùng lúc đó, trên vũ đàn lại xuất hiện một vài vũ giả cùng bọn thị vệ đánh nhau. Trong nhất thời các cung phi chỉ biết thét chói tai cùng tiếng kêu hộ giá vang vọng khắp cung điện. Vũ giả dẫn đầu kia vừa mới rồi còn nhu nhược quyến rũ, vũ kỹ thập phần cao siêu, nhưng giờ lại ra tay ác độc, một chiêu lấy mạng, mục tiêu nhắm thẳng vào Hiên Viên Hãn Thừa. Lúc hắn thấy thanh kiếm sắc bén đang hướng về mình thì trước ngực đột nhiên xuất hiện một người, vì Hiên Viên Hãn Thừa chặn lại độc kiếm.

Thời khắc nguy cấp, thống lĩnh cấm quân trong cung là Lăng Chính Phong mang theo rất nhiều thị vệ đuổi tới. Vì nhân số cấm quân nhiều nên bọn thích khách dần dần bị vây vào thế yếu. Nhiều thị vệ liên hợp chém giết thích khách, một số đi tới bên người Hiên Viên Hãn Thừa, đem hắn che dấu đến vị trí an toàn. Rất nhanh sau đó liền khống chế được bọn thích khách, tuy rằng phần lớn thích khách bị bắt đều tự sát, nhưng vẫn có số ít bị bắt giữ.

Lúc này Hiên Viên Hãn Thừa mới nhìn rõ người trong ngực đã nhuộm đầy máu tươi. Đó là một người mà hắn không tưởng tượng được - Lâm Quý Nhân Lâm An Trúc.

[Y-H: ko hiểu sao, truyện mình có hứng thú lúc đầu luôn luôn đau khổ. Hix]

Lâm Quý Nhân là một song oa tử. Thời điểm Hiên Viên Hãn Thừa vẫn còn là Thái tử , lúc đó hắn có uống chút rượu lại ngẫu nhiên nhìn thấy một cung thị hình dáng nhu thuận, không biết như thế nào trong lòng vừa động, nương rượu kính liền cưỡng bức y. Sau đó mẫu hậu đem Lâm An Trúc ban cho hắn làm tiểu thị. Ngay từ đầu hắn cũng từng thích qua một chút, đương nhiên so với một thị thiếp mỹ mạo, đặc biệt còn có Từ Tuyết Doanh ôn nhu khả nhân, Lâm An Trúc tất nhiên sẽ không là một người đặc biệt.

Chờ hắn từ biên cương trở về, biết được Lâm An Trúc trượt chân rơi vào trong nước nên đẻ non, hơn nữa về sau sẽ khó có thể mang thai. Con nối dòng của hắn không nhiều nên việc Lâm An Trúc không cẩn thận làm mất hài tử khiến hắn rất thất vọng. [Y-H: mình ghét] Dần dần liền lãnh đạm đối với y. Tính cách Lâm An Trúc an tĩnh nhu thuận nên sẽ không mời sủng. Hơn nữa mất đi hài tử đối y là một đả kích thực lớn. Y vẫn luôn thực thương tâm tự trách, tính tình càng ngày càng trầm mặc . Một tiểu thị không chịu sủng như vậy cũng chậm chậm khuất ra khỏi tầm mắt của Hiên Viên Hãn Thừa. Mãi cho đến sau khi hắn đăng cơ thì phong cho y danh hiệu là quý nhân.

Người trong ngực so với trong ấn tượng thực gầy , bởi vì mất máu nên từng trận lạnh run, thân mình trong ngực không ngừng run rẩy, miệng vết thương đã nhiễm màu đen. Hiên Viên Hãn Thừa giờ phút này vô cùng bối rối, lo lắng nhìn ngũ quan chậm rãi chảy ra huyết trên mặt y: "Nhanh, nhanh truyền thái y." Vuốt ve khuôn mặt nhiễm máu tươi nhưng như thế nào cũng không làm bớt đi được.

"Đừng sợ, thái y lập tức sẽ tới. Đừng sợ..."

Thay vì nói tại an ủi nhân nhi trong ngực, không bằng nói là an ủi chính mình. Hiên Viên Hãn Thừa chưa từng có khủng hoảng như vậy, cảm giác trong lòng có đồ vật trọng yếu đang từ từ xói mòn. Lâm An Trúc khẽ nhếch miệng tràn đầy huyết như muốn nói cái gì, nhưng y lại không thể nào phát ra âm thanh nên miễn cưỡng nhìn hắn nở ra một tia cười nhạt, giống như nói cho hắn biết không cần lo lắng, trong mắt y tràn đầy quyến luyến. Lâm An Trúc nhìn Hiên Viên Hãn Thừa thật sâu sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Không... Không..." Hiên Viên Hãn Thừa không khống chế được hô to.

"Hoàng Thượng, thái y đến ." thống lĩnh thị vệ mang theo vài vị thái y đến bẩm báo.

"Nhanh... Mau tới cấp Lâm Quý Nhân nhìn xem."

Hiên Viên Hãn Thừa ra lệnh. Thái y nhìn hình dáng Hoàng Thượng khẩn trương liền tiến lên một bước xem xét, người trong ngực Hoàng Thượng sớm đã không còn hơi thở.

"Hoàng Thượng, Lâm Quý Nhân thân trúng kịch độc, đã kinh... Đi, thỉnh Hoàng Thượng nén bi thương."

Hiên Viên Hãn Thừa ôm Lâm An Trúc, nhìn chằm chằm vào y mà không nói gì. Lúc này nhóm tần phi đã phục hồi lại tinh thần liền sôi nổi tiến lên, mồm năm miệng mười tỏ vẻ thân thiết, hoàng hậu hỏi "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngươi không sao chứ."

Thục Phi tiến lên nhìn Hiên Viên Hãn Thừa, vẻ mặt bi thiết cùng cẩn thận nói: "Hoàng Thượng, ngài không bị thương đi, vừa rồi thần thiếp thật sự là rất lo lắng. Lâm Quý Nhân, không phải... Sợ là..."

Hiên Viên Hãn Thừa nhìn tần phi vây ở chung quanh, đều là một biểu tình hoảng sợ sống sót sau tai nạn. Hoàng hậu vẫn trước sau như một đoan trang lãnh tĩnh, Thục Phi Từ Tuyết Doanh đã khóc lê hoa đái vũ. Tống phi cùng Du phi che chở nữ nhi của họ, cũng là hai con nối dòng của hắn trong hiện tại, cũng không có tiến lên. Lần thứ hai nhìn về phía người trong ngực, chỗ ngồi của Lâm Quý Nhân cũng không ở phía trước, tại tình huống nguy hiểm như vậy, không biết lấy dũng khí ở đâu khiến y quên mình tiến lên vì hắn mà chắn một kiếm.

Thống lĩnh cấm quân Lăng Chính Phong tiến lên "Hoàng Thượng, tổng cộng bắt được 4 người sống." Thị vệ ở một bên đang đè nặng nhóm thích khách đều bị tá cằm.

"Dẫn đi, ngươi tự mình thẩm vấn, cần phải hỏi ra chủ mưu. Ngay lập tức phong tỏa cửa thành, phái người tìm tòi nhân vật khả nghi trong cung. Nhượng kinh thành Đô úy phái binh ở trong thành tuần tra"

Đối với người chủ mưu phía sau của nhóm thích khách, trong lòng hắn đã có phỏng đoán, khẳng định có quan hệ với hoàng thúc Lịch Vương . Chính là thích khách làm sao lẫn vào nhạc phường ở trong cung, vào ngày sinh của hắn mà chạy về ra tay, nhất định là có nội ứng, phải lập tức tìm ra.

"Nguyên Phúc, đem Lâm Quý Nhân mang đi an táng hảo, Lâm Quý Nhân vì cứu trẫm mà chết, truy phong hắn là Lâm Quý Quân."

Hiên Viên Hãn Thừa buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn biết Lâm An Trúc vẫn luôn yêu mộ hắn , cái chết của y khiến Hiên Viên Hãn Thừa thực khổ sở, thật sự hối hận trước kia đối với y lãnh đạm, hắn phát thệ nhất định sẽ vì y báo thù .

Theo kết quả thẩm vấn , thích khách hôm đó đều là giang hồ sát thủ, có người bỏ ra một số tiền lớn mướn bọn họ vào trong cung ám sát, những người này cũng chưa từng thấy qua người thuê họ, bất quá là bọn họ đều nhận ra người an bài bọn họ vào nhạc phường chính là Bích Châu , đại cung nữ bên người Thục Phi nương nương. Đầu mối nhắm thẳng vào Thục Phi, Bích Châu bị mang đi sau đó nhận tội là Thục Phi nương nương có thuê giang hồ nhân sĩ tiến cung ám sát. Sau đó Từ Tuyết Doanh biết được liền hô to oan uổng, nói là có người hãm hại nàng.

"Bẩm báo Hoàng Thượng, thị vệ trong cung vừa mới phát hiện phía trên Khôn Ninh cung có khói nhẹ toát ra, như là có người hướng ngoài cung truyền lại tín hiệu." Nguyên Phúc nghe được tin tức thị vệ mới vừa truyền đến, vội vàng nói cho Hoàng Thượng.

"Người tới, bãi giá Khôn Ninh cung." Hắn cũng không tin là Từ Tuyết Doanh yếu hại hắn, nếu như là hoàng hậu, như vậy hết thảy đều có thể hiểu được .

Khôn Ninh cung là cung điện hoàng hậu, trang nghiêm đại khí. Lúc này Khôn Ninh cung giống như biết Hoàng Thượng sẽ tới, trong ngoài cung điện sớm đã thắp sáng nến.

"Hoàng Thượng, ngài đã tới." Hoàng hậu Tiết Thải Dụ ngồi ngay ngắn ở chính điện, thanh âm lộ ra lãnh ý.

"Tín hiệu là cho Lịch hoàng thúc đi, bọn họ nhất định bí mật từ phiên [Y-H: từ đất phong]mà đến kinh thành. Vì cái gì? Vì cái gì? Tiết Thải Dụ tuy rằng ngươi là Tiết gia chi nữ, nhưng trẫm không có bạc đãi ngươi, từ lúc ngươi làm Thái tử phi của trẫm cho tới giờ, đối với ngươi không nói ân ái cũng là đối với ngươi kính trọng, cho ngươi thể diện, sau khi đăng cơ cũng phong ngươi làm hoàng hậu, dù tính toán ngày sau muốn thanh lý Tiết gia, chỉ cần ngươi an phận , trẫm cũng không có chuẩn bị động vào ngôi vị hoàng hậu của ngươi. Vì cái gì còn muốn phản bội trẫm?"

"Thể diện, cái gì thể diện, ngươi chuyên sủng Từ thị con tiện nhân kia, ta đường đường là một thế gia đích nữ đều phải cùng ngồi ăn với nữ nhi của một tiểu quan, chính là thể diện của ta hay sao?!." Hoàng hậu sớm đã không còn lãnh tĩnh như thường ngày, không để ý hình tượng , cất giọng the thé nói.

Hiên Viên Hãn Thừa nhìn hình dáng điên cuồng của hoàng hậu trong giờ phút này liền mở miệng "Câm mồm, độc phụ nhà ngươi. Chính ngươi tâm tư ác độc, còn muốn dính dáng đến người bên ngoài. Thục Phi so ngươi ôn nhu hiền thục hơn nhiều. Ta chỉ biết Bích Châu là người của ngươi, nói, có phải hay không ngươi bảo nàng giá họa cho Thục Phi."

"Bích Châu ngay từ đầu là chính ta an bài bên người tiện nhân kia, nàng chính là người có khả năng . Ha hả!" Lới nói kế kiếp của Hoàng hậu làm Hiên Viên Hãn Thừa trong lòng khó thở. "Ngươi có biết ngươi vì cái gì cho đến hiện tại mới chỉ có hai nữ nhi ốm yếu không? Thục Phi nương nương mà ngươi yêu nhất làm thuốc bổ canh thang xum xoe cho ngươi, mỗi lần như vậy ta đều nhượng Bích Châu hạ không ít thảo dược đối tử tự vào bên trong, đây chính là Lịch vương thật vất vả tìm tới vì ngươi. Cho nên mấy năm nay, ngươi mới thiếu con nối dòng, nếu ngẫu nhiên có, khi sinh ra cũng đều là thể yếu nhiều bệnh mà thôi ."

Hiên Viên Hãn Thừa trong lòng giận không thể đỡ, nguyên lai đều là do độc phụ này, hắn vẫn luôn nghĩ rằng do trước kia hắn chinh chiến giết chóc quá nhiều, sát nghiệp của hắn rất lớn mới khiến cho con nối dòng rất thưa thớt.

Hoàng hậu không để ý tới ánh mắt giết người của hắn, tiếp tục nói rằng: "Đương nhiên , hài tử chết non ngày đó cũng có bút tích của ái phi nhà ngươi, ngươi cho là nàng thật sự thiện lương như vậy sao, mấy năm nay nàng xem Bích Châu như tâm phúc nên đã âm thầm ra lệnh làm không ít chuyện, những tần phi đẻ non đều là do nàng hạ độc thủ. Ngươi cho rằng là một nữ nhi của một tiêu quan, nàng có thể có nhiều đại năng lực a, còn không phải ta âm thầm giúp nàng, mới không còn để lại dấu vết." Hoàng hậu đắc ý nói.

"Không, đây không phải là thật sự." Hiên Viên Hãn Thừa không tin Từ Tuyết Doanh sẽ làm như thế, Từ Tuyết Doanh vẫn luôn không hài tử. Còn nói hài tử nào cũng như con mình. Hắn còn muốn đem nhi tử của Lý tần sinh cho nàng dưỡng, đáng tiếc thân mình đứa bé kia vẫn luôn ốm yếu, sau khi bị phong hàn thì không qua khỏi.

"Không tin, ngươi có thể tự đi thăm dò, ha hả. Hiên Viên Hãn Thừa ngươi tự cho là mình là một hoàng đế văn thao vũ lược, trí dũng song toàn hảo. Ha ha, còn không phải bị hai nữ nhân chúng ta đùa bỡn trong tay."

"Ngươi đã gả cho trẫm, còn đi giúp Lịch hoàng thúc. Những việc ngươi làm những năm gần đây , đối với ngươi có chỗ tốt gì, một khi lần này ám sát thành công, ngươi là hoàng hậu, vậy ngươi biết có kết cục gì hay không? "

"Ta từ nhỏ tiến cung làm bạn thái hoàng thái hậu, rất sớm đã nhận thức Lịch vương, ta... Ta ái mộ hắn, ta nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện .Ta chỉ biết thời điểm gả cho ngươi làm Thái tử phi , ngươi không có khả năng nhượng ta sinh hạ hài tử chảy huyết mạch Tiết gia, mà ta cũng không muốn sinh hài tử của ngươi ha hả. Ta cam tâm tình nguyện làm quân cờ của Lịch vương , vì hắn làm việc, vi hắn ta cái gì cũng không quan tâm."

"Trẫm muốn phế ngươi!" Hiên Viên Hãn Thừa nghe được hoàng hậu cư nhiên cùng hoàng thúc sớm có tư tình, trong lòng giận dữ.

"Trong cung cấm này, tần phi có ai không phải vì danh lợi vì quyền vị, có ai là thật tâm đối với ngươi ." Hoàng hậu đối với Hiên Viên Hãn Thừa trào phúng ,nhưng lập tức lại lắc lắc đầu "Chân tâm đối với ngươi sợ là có một người, là kẻ ngốc Lâm Quý Nhân kia, đáng tiếc y đã chết, chết rồi . Ha ha ha ha!"

Hiên Viên Hãn Thừa nghe hoàng hậu nhắc tới Lâm An Trúc, nhớ tới cái chết của y , trong lòng một mảnh ảm đạm.

" Hài tử của y cũng là do Thục Phi nương nương ôn nhu hiền thục của ngươi kia làm . Lúc trời rét lạnh lại bị đẩy vào ao băng , rốt cuộc vô pháp hoài hài tử , Từ Tuyết Doanh vẫn là tâm ngoan a, ngay cả một song nhi cũng không buông tha." Phải biết song nhi rất có thể sinh nhưng vẫn là sinh ra song oa tử, hơn nữa Lâm Quý Nhân lại không chịu sủng, đối Thục Phi uy hiếp cũng không lớn. "Như vậy mà cũng bị hại bởi một nữ nhân mặt ngoài ôn nhu như nước, kỳ thật tâm ngoan thủ lạt , ngươi còn đem nàng trở thành bảo bối , thật sự là có mắt không tròng a." Hoàng hậu giống như là muốn phát tiết hết những năm oán hận, đối Hiên Viên Hãn Thừa hô lớn.

"Trẫm muốn phế ngươi, còn có Lịch vương, còn có Tiết gia. Trẫm một cái cũng sẽ không bỏ qua." Hiên Viên Hãn Thừa bị hoàng hậu liên tiếp đả kích thương tích đầy mình, tôn nghiêm hoàng đế không cho phép nữ nhân này chê cười hắn.

"Chậm, chậm. Lịch vương thấy ta phát tín hiệu, chỉ biết kế hoạch có biến. Khẳng định đã sớm chạy ra kinh thành , nhất định không có việc gì . Ha ha ha ha, Lịch vương hắn nhất định sẽ thành công !" Hoàng hậu nói xong, hướng cây cột bên cạnh, dùng hết sức đập vào, nhất thời máu tươi tuôn chảy, người theo cây cột chậm rãi ngã xuống đất.

Nguyên Phúc đi lên xem xét, sờ sờ hơi thở của hoàng hậu."Hoàng Thượng, hoàng hậu nàng... Chết."

Hiên Viên Hãn Thừa trở lại ngự thư phòng, hôm nay trải qua rất nhiều sự tình, huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau. Nếu lời hoàng hậu đều là sự thật, như vậy mấy năm nay, hắn ở trong cung đúng là giống như một kẻ ngốc, bị tuỳ ý trêu đùa.

"Nguyên Phúc, truyền Trịnh Dung tới gặp trẫm."

Trịnh Dung là tổng quản ám vệ của hắn , bình thường chuyên tìm hiểu tin tức của các triều thần , chấp hành nhiệm vụ bí mật. Là một tâm phúc của hắn.

"Tham kiến Hoàng Thượng." Trịnh Dung chỉ trong chốc lát liền nhập ngự thư phòng yết kiến.

"Đi hỏi Bích Châu rành mạch mọi chuyện. Điều tra lại từ lúc trẫm vẫn là Thái tử" Hiên Viên Hãn Thừa phân phó .

Lịch vương quả nhiên sau khi nhận được tín hiệu , biết kế hoạch không thành, Dẫn nhân mã sát xuất cửa thành tây, trở về đất phiên . Cùng năm khởi binh tạo phản, Lịch vương nhanh chóng đánh chiếm được vài toà thành trì chung quanh, tự lập xưng vương. Bởi vì đất phiên này vật tư phong phú, binh hùng tướng mạnh, dễ thủ khó công, Hiên Viên Hãn Thừa phải kiên trì nhiều năm mới có thể tiêu diệt được hắn. Chờ sau khi tự tay chặt đầu Lịch vương Hiên Viên Chiêu Hồng, Hiên Viên Hãn Thừa ở trong lòng yên lặng nói một câu, "Ta báo thù cho ngươi ." Trên nét mặt cũng không có niềm sung sướng sau khi chiến thắng.

Ám vệ từ trong miệng Bích Châu biết được không ít chứng cứ Thục Phi nương nương mưu hại hoàng tự , tra xuống dưới quả thật đều là sự thật. Trừ bỏ Thục Phi nương nương , vài tần phi khác cũng tra ra được không ít chuyện. Tần phi hãm hại lẫn nhau ùn ùn. Chờ chứng cứ phạm tội dâng lên trước mặt Hiên Viên Hãn Thừa , Hiên Viên Hãn Thừa tự giễu nở nụ cười. Cư nhiên không một người là sạch sẽ , chính là không có mưu hại đến con nối dòng, nhưng cũng thường xuyên lấy cung nữ thái giám trút giận, trong tay đều có không ít mệnh người. Hiên Viên Hãn Thừa mặc kệ Từ Tuyết Doanh thanh minh biện hộ, đối với nàng thất vọng đến cực điểm, đem nàng nhốt vào lãnh cung.

Mà người duy nhất sạch sẽ chính là Lâm Quý Nhân. Y không hãm hại người khác, thậm chí bởi vì y không chịu sủng ái ngược lại bị nô tài hà khắc. Nghĩ đến Lâm An Trúc đã sống những ngày như vậy trong cung , Hiên Viên Hãn Thừa không thể nén cơn giận. [Y-H: mình cũng giận. không. Mình đau lòng]

Hiên Viên Hãn Thừa cố gắng hồi tưởng lại từng chút những chuyện của y, rất nhiều chi tiết cũng đã nghĩ không ra . Nguyên lai chính hắn cũng chưa từng hảo hảo chú ý đến y. Vài năm sau đó, Hiên Viên Hãn Thừa điên cuồng chấp nhất thu thập hết thảy tất cả những gì thuộc về y .

Hiên Viên Hãn Thừa đi qua tiểu thiên điện nơi y ở, nhìn cách bài trí , từ cung nữ hầu hạ y biết thêm về những thứ y yêu thích. Biết y tính cách ôn hòa, đối hạ nhân cũng không có sinh khí. Nhìn một đống lớn bảng chữ mẫu mà y vẽ qua, Hiên Viên Hãn Thừa đỏ hốc mắt. Là Hiên Viên Hãn Thừa tùy ý viết vài chữ dạy y. Lâm Quý Nhân không biết nhiều chữ nhiều lắm nên đối với hắn rất là sùng bái, nhượng hắn rất là hưởng thụ. Còn nhớ rõ chỉ thuận miệng nói một câu là muốn y hảo hảo luyện chữ, về sau hắn muốn xem xét công khóa của y. Nhưng về sau Hiên Viên Hãn Thừa liền quên, không còn có nhắc tới qua. Giờ thấy được mấy xấp giấy Tuyên Thành thật dày tràn ngập tự, bởi vì giấy Tuyên Thành mà y nhận được không tốt lắm, có chút đã hóa mở, nên một số chỗ bị lem mực. Nghĩ đến cảnh tượng Lâm An Trúc một mình tại cung điện lạnh lẻo, lẳng lặng viết chữ chờ hắn tới , Hiên Viên Hãn Thừa chợt đau lòng vạn phần. [Y-H: buồn chết mất]

Hiên Viên Hãn Thừa thậm chí còn đi đến thôn trang nhỏ nơi y sinh ra . Là một tiểu sơn thôn tên là Lâm gia thôn.

Lâm An Trúc vốn tên là Lâm Gia Bảo, là một song nhi. Trong nhà có năm người huynh đệ tỷ muội , y là thứ tư. Cha mẹ Lâm Gia Bảo không vì y là một song nhi mà đối y không tốt, ngược lại gọi y là gia bảo, ngụ ý là bảo bối trong nhà, đối với y yêu thương gấp đôi. Tuy rằng trong nhà nghèo khổ, nhưng cha mẹ yêu thương, huynh đệ tỷ muội hữu ái. Lâm Gia Bảo trãi qua thời thơ ấu khoái hoạt. Y ở nhà nhu thuận . Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu giúp cha mẹ làm gia sự, chiếu cố đệ muội, điều này tạo nên tính cách thiên chân nhu thuận không tâm kế của y. Gia bảo, một bảo bối như vậy vẫn luôn ở ngay bên cạnh hắn, mà hắn lại xem nhẹ , để rồi bỏ lỡ y.

Vận Thái tứ năm.

Lâm Gia Bảo mười hai tuổi tiến cung làm cung thị. Sau khi tiến cung cải danh thành Lâm An Trúc, được an bài đến ngự hoa viên chỉnh lý hoa cỏ. Vào lúc y mười lăm tuổi, sau khi bị hắn cưỡng bức , mẫu hậu ban thưởng y cho hắn làm tiểu thị. Vẫn luôn an tĩnh nhu thuận, sau khi hắn đăng cơ thì được phong làm quý nhân, ngụ tại một cung điện xa xôi lạnh lùng , không có tiếng tăm gì , thẳng đến khi y giúp hắn chắn độc kiếm, mất máu mà chết. Thời điểm Lâm Gia Bảo chết mới hai mươi tuổi, kết thúc thời gian sống ngắn ngủi ở trong cung .

"Hoàng Thượng, khuya rồi , ngài nên nghỉ tạm , ngày mai còn phải lâm triều." Nguyên Phúc đánh gãy hồi ức của Hiên Viên Hãn Thừa .

Hiên Viên Hãn Thừa vừa nghĩ tới ngày mai liền sinh ra một trận chán ghét, lại là thương nghị lập trữ [ Y-H: lập thái tử] . Trước đây, độc tố trong thân thể Hiên Viên Hãn Thừa sau khi trải qua điều trị của thái y đã được thanh lý sạch sẽ. Sau đó lại tuyển tú một lần nữa , lục tục có mấy người sinh đã ra hoàng tử .

Lúc trước, sau khi Hiên Viên Hãn Thừa phế đi hoàng hậu , vẫn không tái lập hậu. Mà nhóm hoàng tử có một chút tư chất thì dã tâm bừng bừng. Càng lớn lên liền bắt đầu ở trong triều lập bang kết phái tranh quyền đoạt thế.

Hiên Viên Hãn Thừa lần thứ hai nhìn về phía nhân ảnh mà hắn hoạ ở trên bàn, nghĩ nếu hài tử của bảo bối hắn còn ở đó, chắc cũng đã lớn. Không biết là một tiểu tử nghịch ngợm gây sự hay sẽ là một song oa tử giống như y nhu thuận đáng yêu .

Trước khi tiến vào giấc ngủ, Hiên Viên Hãn Thừa vẫn luôn ở trong đầu ảo tưởng đến cảnh tượng tốt đẹp vừa có bảo bối cùng hài tử , cứ như vậy hắn chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trongsinh