Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Ta là ai?

''Cái này... Bằng giấy sao?'' 

Bàn tay Lãnh Tử Ngôn lần mò trên cánh cửa gỗ khá cũ kỹ, còn có nhà nào thiếu thốn đến nỗi phải lấy giấy để làm khung cửa ư?

Hướng ánh sáng mập mờ trong đêm tối, hắn tìm nắm để vặn cửa. Và cũng không hóa ngạc nhiên khi cánh cửa mục nát này dùng then chốt để đóng lại. Tuy không nhìn thấy gì, hắn vẫn có thể hình dung ra cái then sắt sần sùi do vụn gỉ.

Thân thể hơi tê liệt, nhưng lại có một cảm giác rõ ràng không phải vết thương ngoài da. 

Bị va chạm mạnh đến vậy, bên trong đều có khả năng bị ảnh hưởng, và chắc chắn vết thương bên ngoài phải rất nghiêm trọng chứ? 

Loay hoay một hồi, Lãnh Tử Ngôn cuối cùng đã mở được cửa. Bên ngoài, hai người đàn ông ăn mặc loại áo vải nâu bạc màu, nhìn có vẻ khá giống binh lính thời cổ xưa, trên tay mỗi người cầm một ngọn đuốc lớn đang trợn to mắt nhìn hắn. 

''-B-Bát.... B----b---bát hoàng t-tử???'' 

Chất giọng hiện rõ vẻ run sợ của một người trong số đó vang lên lắp bắp, rồi lại đến rất to          ''-QUỶ!!! CÓ QUỶ!!!''

Người còn lại hoảng hồn, quỳ sụp xuống mặt đất vái lạy hắn như thấy quái vật. ''-Tôi... Tôi chỉ là kẻ hạ nhân... K-không hề làm gì đắc tội với ngài hết... Phụ mẫu già yếu, vợ con lại nheo nhắt... Tất cả chỉ dựa vào một thân tôi! N-ngài... Ngài làm ơn tha cho chúng tôi!!!''  

Con người cũng có thật nhiều trò mèo, đến cả một người đang trong tình trạng không mấy khả quan là hắn đây cũng ngang nhiên dám đùa giỡn sao?

Đột nhiên Lãnh Tử Ngôn nhận ra chính thân thể của mình có thứ gì đó rất khác. Trên người có mặc một thứ trang phục lụa mang màu trắng tinh, có đai đen được làm bằng chất vải khá thô buộc lại cố định phần thắt lưng, trông thế nào cũng thật bất bình thường. 

Bất giác sờ lên đầu, mái tóc bỗng dài đến ngang vai, cảm giác chạm vào từng sợi tóc chân thực cực kỳ, không hề giống tóc giả. Hạ tay xuống, hắn lại thấy thật xa lạ. Bàn tay này rất đẹp, nhưng không hề giống bàn tay hắn.

Hắn là kẻ mang sự tuyệt mỹ của tạo hóa, của thánh thần. Bất cứ thứ gì trên người hắn đều tỏa ra một khí chất hoàn hảo, nhưng cũng khiến người ta kinh sợ, không đủ can đảm nhìn thẳng vào. Các đường nét của khung xương bàn tay hắn rất rõ ràng, từng ngón tay thon dài trắng đến nỗi làn da như trong suốt, khiến màu xanh pha trộn của gân hiện lên tạo thành vẻ đẹp mờ ảo. 

Khẳng định lại thêm một lần nữa, đây hoàn toàn không phải bàn tay của Lãnh Tử Ngôn.

Hồi còn mới quen biết, Ngọc Cẩm Nguyệt có kể lể với hắn mấy câu chuyện tình yêu thần thoại. 

Hắn khá ngạc nhiên khi biết khía cạnh này của cô. Cô trông thật nhập tâm khi nói về những chuyện mơ tưởng vớ vẩn này. Nhưng hắn vẫn lắng nghe, mà cũng không hoàn toàn là nghe. Hắn chỉ lẳng lặng ngắm nhìn bờ môi mỏng hồng nhuận liên tục mấp máy hăng say nói một cách đầy hứng thú.

Hình như có chi tiết nào đó, nam chính bị một tai nạn xe hơi và xuyên vào thể xác của một người ở thời chiến quốc. 

Lãnh Tử Ngôn chưa bao giờ là một học sinh chăm chỉ cả. Nhưng khả năng thiên phú của hắn, lại chính do hắn quá thông minh. Nên những chuyện đương nhiên là vô lí phản khoa học như thế, chắc chắn hắn không tin là có thật. 

Vậy mà bây giờ hắn đang chần chừ, cách xác nhận lại duy nhất xem sự thật thực hư là thế nào, chỉ có việc duy nhất là chiêm ngưỡng dung nhan hiện tại của hắn đang mang. 

Nhưng hắn vẫn rất mơ màng, nếu là khuôn mặt của một người xa lạ. Thì khả năng hắn thật sự đã nhập vào người khác, còn cao hơn rất nhiều so với khả năng có kẻ to gan không sợ trời không sợ đất dám mang hắn đi phẫu thuật rồi cho ăn mặc thế này. 

Hắn rời chỗ hai người đàn ông đang co rúm kia. Bên tai trái có nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt, ánh sáng cũng rất lớn và rõ ràng hơn. 

Từng bước đi Lãnh Tử Ngôn có vẻ hơi loạng choạng vì cơn đau nhức. Nơi đây có vẻ là một dinh thự cực kỳ rộng lớn, nguy nga. Không hề giống căn phòng ẩm mốc hắn vừa ở.

Khắp hành lang dài đều được treo một cái đèn lồng đỏ rất đẹp. Từng lầu son, từng khuê phòng đều được xây tỉ mỉ bằng gỗ sưa cổ kính với đường nét hoa văn dát vàng, được ngăn cách bởi những cột đình to vững chãi.  

Khung cảnh chung quanh thật làm động lòng người, rất trữ tình. Cánh hoa đào ửng hồng nhàn nhạt nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ trong veo tựa rằng có thể thấy được rõ những chú cá vàng đang bơi lội. Các cây đại thụ hoa anh đào, hoa mai tuyết được trồng quanh khắp trang viên đang nở rộ, đua nhau khoe sắc. Nhưng thứ hắn chú ý hơn hết, là vườn hoa bỉ ngạn đỏ rực thê lương ở một góc khuất.

Mùi hương nhè nhẹ, thoang thoảng len lỏi bay qua đầu mũi, cảm giác thật thư thả, như trút bỏ hết được mọi muộn phiền trong lòng. 

''-Ngươi...''

Có một bóng người đang từng bước thận trọng đến gần. Khuôn mặt góc cạnh cương nghị, cánh mũi cao thẳng, đôi mày kiếm nhíu chặt đầy những suy tư, ánh mắt sâu thẳm như một bầu trời đêm tĩnh lặng dán chặt lên người Lãnh Tử Ngôn. 

Dù đang ở trong thân thể một ai đó, hay ở chính trong thân thể của mình. Thì lần đầu tiên hắn có thể thừa nhận rằng kẻ trước mắt này rất rất cao lớn. 

Thân thể cường tráng, rắn chắc khoác lên bộ giáp bào vàng kim đã có vài vết xước dài, mái tóc thả ra, vì gió có phần lộn xộn nhưng hoàn toàn trông rất phong trần, phần đuôi tóc dài đến vai tùy tiện được thắt vào bằng một dải băng nâu mộc mạc. 

Nam nhân này tỏa ra một bá khí rất mạnh mẽ, uy phong, và hiên ngang như một bậc đế vương.

''-Khánh Lâm Dương, tại sao ngươi vẫn còn sống?'' 

Lãnh Tử Ngôn đảo mắt một lượt trên người kẻ lạ mặt, có phải hắn vừa gọi ta với cái tên Khánh Lâm Dương? 

Bàn tay thô ráp lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ tay của Lãnh Tử Ngôn, hắn gằn giọng: 

''-Đừng để ta phải nhắc câu hỏi  đến lần thứ hai, trả lời!''  















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro