Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Thỉnh chiến

Hắc y nhân lộ ra nụ cười dữ tợn: “Đi chết đi!”

An Hi Ninh đồng tử co lại, tứ chi giống như bị trói buộc tại chỗ, quên cả phản ứng, trong lòng chỉ có một ý niệm: “Mạng ta xong rồi.”

Nhưng chính vào lúc này lại phát sinh biến hóa, bức họa trong lòng ngực phát ra ánh sáng, giống như kiếm khí bắn nhanh ra ngoài, âm thanh ầm ĩ, đánh trúng tim của hắc y nhân, bức toàn bộ hắc y nhân phải lùi về sau vài bước.

Một ngụm máu tươi phun ra, hắc y nhân ngã xuống đất mà chết, khi chết đôi mắt còn mở to, không cam lòng cùng sợ hãi.

Dư lại hai cái hắc y nhân đều bị biến cố vừa rồi làm cho khiếp sợ, mặt lộ vẻ kiêng kị, không ngừng dùng mắt di động bốn phía, tựa lưng vào nhau, kiếm đặt ở trước ngực phòng vệ.

Khi bạch quang bắn ra An Hi Ninh đã có dự cảm, lúc này theo bản năng mà nhìn bức họa trong lòng, lại thấy ánh sáng ảm đạm đi rất nhiều.

Không kịp nghĩ nhiều, đối diện hai cái hắc y nhân lại muốn tiến công, An Hi Ninh nắm chặt trường kiếm, đem bức hoạ ôm vào trong ngực, lăng không tiến lên.

Hai hắc y nhân võ công tuy rằng đều không yếu, nhưng không có đồng bạn trợ giúp, thực nhanh đã bị An Hi Ninh chế phục.

Một người trong lúc đánh nhau bị An Hi Ninh đoạt mạng, một người bị bắt sống sau đó liền uống thuốc độc tự sát.

An Hi Ninh lục soát quần áo của năm người cũng không có phát hiện gì, bất luận đồ vật gì có thể chứng minh thân phận đều không có.

Chỉ có hắc y nhân bị giết đầu tiên trên người tìm được một cái còi màu vàng bằng kim loại, một tên khác lại chỉ có một chiếc đũa, không có hoa văn, bình thường không chút nào thu hút.

Thúc ngựa trở về Bắc Doanh, An Hi Ninh hướng Tiểu Nghiên Đài dặn dò vài câu sau đó liền trở về cung.

Thái Tử lúc này đang cùng mấy tâm phúc ở trong thư phòng nghị sự, liền nghe ngoài cửa có thái giám tới báo, nói là Ngũ điện hạ cầu kiến, đang ở bên ngoài thư phòng.

Thái Tử nghe xong còn có chút kỳ lạ, không biết đệ đệ nhà mình hiện tại đến đây có chuyện gì, cùng tâm phúc đánh cái thủ thế liền cho người đưa An Hi Ninh vào.

An Hi Ninh mới vừa vào cửa, trong phòng mọi người đều kinh ngạc, chỉ thấy hắn tro bụi đầy mặt, quần áo còn có vết máu, tùy tiện mà lấy một cái ghế ngồi xuống, cùng thư phòng hoàn toàn không phù hợp.

Thái Tử hơn nửa ngày mới tìm được ngôn ngữ, vững vàng tâm thần nói: “Ngũ đệ, đây là có chuyện gì?”

An Hi Ninh cũng không vội trả lời, ngược lại từ y nội lấy ra cái còi kẹp: “Đệ ở bên ngoài rừng cây bị năm cái hắc y nhân chặn giết, may mắn nhặt về một mạng, ở những hắc y nhân trên người chỉ lục soát được cái này.”

An Hi Ninh đem trong tay cái còi đưa cho Thái Tử, hắn tuy rằng nói bình đạm, nhưng nghĩ đến đệ đệ mình gặp nguy hiểm vẫn làm Thái Tử nhăn mày.

Tiếp nhận cái còi quan sát thật lâu sau, Thái Tử cũng là không có đầu mối, một cái còi kim sắc phổ thông sẽ có cái gì manh mối.

“Điện hạ,” một người trung niên mở miệng, “Cái còi này có thể cho vi thần  mượn để kiểm tra được không.”

Thái Tử đương nhiên sẽ không phản đối, trực tiếp liền đem cái còi cho hắn: “Chu đại nhân có phát hiện gì?”

Chu đại nhân cẩn thận quan sát thật lâu mới đưa cái còi trả lại cho thái tử, suy nghĩ một lát sau cung kính nói: “Hồi điện hạ, vi thần tuổi trẻ từng du lịch Kiêu tộc, nơi đó một cái bộ lạc nam tử đều nuôi thú dữ, chỉ cần tròn mười hai tuổi, liền dưỡng thú, cái còi này, chính là dùng để khống chế thú.”

“Ta cũng từng nghe qua chuyện này,” An Hi Ninh ánh mắt chuyển hướng vào Chu đại nhân: “Nhưng ngươi làm sao có thể kết luận cái còi này là của Kiêu tộc?”

Chu đại nhân như liệu trước, chỉ vào  phía cuối đường nối của cái còi: “Ngũ điện hạ thỉnh xem, cái còi mượt mà bóng loáng, không một ti vết rách, chỉ có phía cuối có một vết rạn nứt nhỏ, đây chính là sự khác biệt của bộ lạc với bộ lạc khác.”

“Thì ra là thế.” An Hi Ninh hiểu ra.

“Nói như thế, tập kích Ngũ điện hạ có khả năng là Kiêu tộc làm, hiện tại chúng ta cùng nhất tộc không được tốt lắm, cũng có chút khả năng,” đứng ở bên cạnh Chu đại nhân một thanh niên nam tử suy đoán nói, nhìn về phía Thái Tử: “Điện hạ thấy thế nào?”

Thái Tử thưởng thức cái còi kia, trầm ngâm một lát nói: “Cũng không hẳn, hai nước giao chiến sắp tới, Kiêu tộc cần gì phải rút dây động rừng, kém cỏi, huống chi……”

Thái Tử cười như không cười mà đánh giá An Hi Ninh liếc mắt một cái: “Huống chi chúng ta Đại Hạ điều chưa biết tên của Ngũ hoàng tử.”

“Nói như vậy điện hạ cho là người nào làm việc này?”

“Này có rất nhiều, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi. Chủ mưu nếu muốn đem trách nhiệm đẩy cho Kiêu tộc, đây lại là thời kỳ nhạy cảm, chắc chắn sẽ bị chúng ta điều tra ra, nếu hắn đủ thông minh, hẳn là một mũi tên trúng hai con chim.”

Chu đại nhân nghĩ lại liền sáng tỏ, chỉ là thanh niên nam tử còn hồ đồ: “Điện hạ anh minh.”

Chu đại nhân ha ha cười nói: “Tần Chiến, điện hạ đã sớm bảo ngươi nhiều đọc nhiều kinh thư, nhưng ngươi chỉ biết quơ đao múa kiếm, hiện tại thành đầu gỗ a.”

Tần Chiến đang muốn phản bác, bị Thái Tử giơ tay: “Mục đích của chủ mưu sợ là muốn quân quyền, mặc kệ những hắc y nhân có thể giết Ngũ đệ hay không, bọn họ đều sẽ nhân cơ hội thỉnh chiến xuất binh, chỉ là bọn hắn không tính một việc.”

Phía dưới các đại nhân hai mặt nhìn nhau, An Hi Ninh cười to hai tiếng, vỗ tay nói: “Bọn họ không ngờ chính là phái ra sát thủ thật sự là quá vô năng, đã không thể đánh trọng thương ta, huống hồ là giết ta.”

“Không sai,” Thái Tử uống một ngụm trà: “Bổn cung vốn đang suy nghĩ, làm thế nào để phụ hoàng đưa binh đánh Kiêu tộc, không nghĩ tới lại có người đưa cơ hội cho chúng ta, nếu hắn đã có lòng tốt như vậy, chúng ta sao có thể không cảm kích, khi lâm triều, chúng ta cần phải đảo khách thành chủ mới được.”

Trong triều đình, Minh Đức Đế ẩn ở trong rèm châu, xem không rõ khuôn mặt.

“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện cần khải tấu.”

“Thái Tử có việc cứ việc nói.”

“Dạ, phụ hoàng.” Thái Tử không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Ngày hôm qua Ngũ đệ bị thương, nói là ở trong rừng Bắc Doanh bị năm hắc y nhân đánh lén, may mắn phụ hoàng hồng phúc, chỉ bị xây xát nhẹ, còn giết một toàn bộ hắc y nhân, cũng ở trên người hắc y nhân phát hiện một cái còi kim sắc.”

Thái Tử vừa dứt lời, các đại thần nói nhỏ thảo luận.

“Yên lặng!” Đứng ở bên cạnh long ỷ đại thái giám quát một tiếng, Minh Đức Đế bảo Thái Tử trình cái còi lên.

Minh Đức Đế nhìn cái còi trong tay hỏi: “Ninh Nhi, việc này là thật sự?”

“Không dám dối gạt phụ hoàng, đây đều là sự thật.” An Hi Ninh trên tay treo băng vải, nghiêm mặt nói.

“Vậy con biết, ai tập kích con không?”

“Hồi phụ hoàng, theo nhi thần điều tra, loại cái còi chỉ có Kiêu tộc dùng?”

“Con sao dám xác định?”

Minh Đức Đế ngữ khí lười nhác, lại mười phần uy nghiêm, An Hi Ninh không thể không thận trọng nói: “Cái còi này phía cuối có chỗ đặc thù, cho nên nhi thần dám khẳng định là Kiêu tộc làm.”

“Không tồi.” Lý Uy Viễn đứng ra một bước: “Hoàng Thượng, mạt tướng cũng có thể chứng minh đây là cái còi của người Kiêu tộc, mạt tướng ở trên chiến trường bắt được một tù binh là người Kiêu tộc, hắn trên người cũng có cái còi giống với cái còi trên tay của Hoàng Thượng.”

Minh Đức Đế bất động thanh sắc, ý bảo hắn tiếp tục.

“Hiện giờ Kiêu tộc Đại vương mệnh không còn dài, mấy cái vương tử đối với Đại Hạ ta lại dã tâm bừng bừng, lần này ám sát Ngũ điện hạ, sợ là đang muốn hướng nước ta tuyên chiến a!”

“Y ái khanh là?”

Minh Đức Đế ngữ khí ôn hòa, lại làm người khác có cảm giác nguy hiểm.
Lý Uy Viễn ra vẻ không biết, quỳ một gối xuống đất, dõng dạc hùng hồn nói: “Mạt tướng nguyện tự mình xuất chiến.”

“Nhi thần nguyện cùng Lý tướng quân cùng xuất chiến.” Nhị hoàng tử nhanh đi ra, quỳ xuống bên người Lý Uy Viễn.

Minh Đức Đế ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía hai người, không phản đối, cũng không ân chuẩn.

“Phụ hoàng,” An Hi Ninh nói, “Lý tướng quân tự mình xuất chiến lòng dạ sắt son thật là làm cho nhi thần bội phục, nhi thần tuy bất tài, cũng nguyện cùng Lý tướng quân ra sa trường, đền đáp Đại Hạ, chỉ là nhi thần có một chuyện muốn bẩm tấu với phụ hoàng, không biết có nên nói hay không.”

Nhị hoàng tử âm thầm hung hăng trừng An Hi Ninh một cái, sao chuyện gì tốt hắn đều phải tới một chân.

“Có chuyện thì cứ nói.”

“Vâng, phụ hoàng,” An Hi Ninh áp xuống ý cười trên khóe môi, “Nếu nhi thần không có nhớ lầm, nửa tháng trước Nam Miêu quốc từng có thượng thư, hy vọng triều đình ta có thể phái binh trấn áp lưu dân của họ, khi đó người phái Lý tướng quân, người cũng cùng Miêu Quốc quốc vương thương định. Nếu nhi thần nhớ không lầm,  hai ngày sau liền phải xuất phát, nếu lâm thời đổi chủ tướng, sợ là sẽ nhiễu loạn quân tâm, cũng thất tín với Miêu Quốc quốc vương, sẽ tổn hại Đại Hạ ta uy tín.”

“Hoàng Thượng!” Lý Uy Viễn vội vàng nói, “Phái binh đến Miêu Quốc chỉ là việc nhỏ, nhưng xuất chinh Kiêu tộc lại có quan hệ Đại Hạ ta an nguy, cái nào nặng cái nào nhẹ, mạt tướng cũng không hồ đồ, chắc chắn Hoàng Thượng trong lòng cũng phân nặng nhẹ.”

Thái Tử ở bên khẽ cười, trấn an nói: “Lý tướng quân đừng vội, bổn cung biết ngươi một mảnh trung tâm, sợ Đại Hạ ta bị ngoại tộc xâm phạm, nhưng Lý tướng quân chớ quên, Đại Hạ ta nhân tài đông đúc, đều là năng thần võ tướng, cho dù Lý tướng quân không thể thân chinh bắc chiến, bổn cung tin tưởng lấy các vị tướng quân năng lực, cũng có thể đuổi Kiêu tộc đi, Lý tướng quân không cần lo lắng. Vả lại, xuất chinh Miêu Quốc có quan hệ hai nước bang giao, việc này rất quan trọng. Chúng ta võ tướng, Lý tướng quân chính là số 1, thử hỏi trừ bỏ ngươi, có ai có thể gánh vác trọng trách này?”

Minh Đức Đế vuốt râu mà cười: “Thái Tử suy nghĩ chu đáo, vậy thì theo ý kiến của con, lần này xuất chinh sẽ là ai.”

Thái Tử trầm ngâm một lát, thận trọng nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng Miêu Quốc chi chiến vẫn là Lý tướng quân mang binh, nhị hoàng đệ ở bên trợ giúp, nhất định có thể hợp tác khăng khít. Còn xuất chinh Kiêu tộc, nhi thần nghĩ nên cho Trần Triệu Thông Trần tướng quân, Trần tướng quân hàng năm đóng giữ phương Bắc, cùng Kiêu tộc tác chiến kinh nghiệm phong phú, có hắn tọa trấn, nhất định có thể uy hiếp Kiêu tộc binh sĩ. Tiếp theo nhi thần muốn đề cử Ngũ đệ là tả tiên phong, Ngũ đệ tuy lần đầu xuất chiến, nhưng ở Bắc Doanh huấn luyện một thời gian, lại võ nghệ cao cường, nhận tiên phong dư dả, cuối cùng……”

Thái Tử tạm dừng một lát, nhìn Lý Uy Viễn chậm rãi nói: “Bắc Doanh Nghiêm Tham sẽ là hữu tiên phong, tấn công Kiêu tộc.”

Minh Đức Đế vui mừng gật đầu, trầm giọng nói: “Liền theo Thái Tử nói, các vị ái khanh còn có ý kiến?”

“Phụ……” Nhị hoàng tử đang muốn mở miệng, bị Lý Uy Viễn một phen giữ chặt, đành phải theo chúng thần dập đầu cáo lui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro