Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Bị tập kích

Tiểu Nghiên Đài bưng chậu rửa mặt tiến vào liền thấy điện hạ nhà mình lại đối với bức họa cười ngây ngô, hắn đã thấy nhiều nêu cũng không ngạc nhiên nữa.

Bình tĩnh thu thập xong mâm điểm tâm trên bàn, Tiểu Nghiên Đài mới đi hầu hạ An Hi Ninh thay quần áo.

"Điện hạ hôm nay có chuyện vui?"

Trong mắt An Hi Ninh ngăn không được ý cười, hắn liếc mắt một cái hỏi lại: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Tiểu Nghiên Đài cúi đầu vì hắn cài nút thắt: "Tiểu Nghiên Đài hầu hạ bên người nhiều năm, điện hạ có cái gì tâm tư tự nhiên cũng minh bạch vài phần."

An Hi Ninh cao giọng cười to: "Tiểu nô tài ngươi thật đúng là xem mặt đoán ý, không tồi, bổn điện hạ hôm nay xác thật tâm tình không tồi."

Tiểu Nghiên Đài nghe vậy cũng thả lỏng tâm tình, đi theo cười nói: "Không biết điện hạ hôm nay vì sao mà cao hứng?"

An Hi Ninh sửa sang lại tay áo, tựa như không để ý nói: "Bởi vì trong phòng của bổn điện hạ có con chuột ăn vụng điểm tâm, còn bị bổn điện hạ bắt được." (tiến lão thử là chuột mọi người nhỉ???)

Tiểu Nghiên Đài không hiểu ra sao, trong phòng có chuột thì có cái gì cao hứng, chẳng lẽ đây là điểm khác biệt giữa nô tài và chủ tử sao?

"Điện hạ, nếu không chúng ta đổi phòng đi."

"Vì sao phải đổi?" An Hi Ninh rất là khó hiểu mà nhìn Tiểu Nghiên Đài, ngay sau đó bàn tay vung lên, "Không đổi, kiên quyết không đổi, trong Bắc Doanh, trừ bỏ miếng đất này, bổn điện hạ chỗ nào cũng không đi." (Không hiểu sao tui thấy thằng cha điện hạ này hơi bướng. Giống giống trẻ con bây giờ. Nó mà đòi cái gì mà mình ko mua cho thì chết với nó)

Điện hạ nhà mình kiên quyết không chịu đi a, Tiểu Nghiên Đài cũng không thể cưỡng cầu, đành phải thừa dịp An Hi Ninh đi ra ngoài cấp tốc đem phòng quét tước từ trong ra ngoài, đừng nói đến chuột, đến cả mèo đều không có, chẳng lẽ tối hôm qua điện hạ bắt được con chuột kia chỉ là trong lúc vô ý xông vào?

Bên này Tiểu Nghiên Đài ở trong phòng âm thầm buồn bực, bên kia Tử Họa ở trong tranh tức đến bẻ gẫy một bông hoa. Dám nói bổn tiên là chuột, bổn tiên cho ngươi biết, ai mới là con chuột chân chính.

An Hi Ninh tâm tình tốt chạy đến Diễn Võ Trường cùng các binh lính thi đấu cưỡi ngựa bắn cung.

Hắn một thân kỵ trang, tóc cho vào trong mũ giáp, tay áo bó giày bó, một thân quần áo được dây eo chế trụ, cả người nhìn như thon dài lại không gầy yếu, trên mặt tươi cười làm tâm mọi người sinh đố kỵ.

Hắn dưới thân là một con tinh tráng Đạp Viêm ô chuy, lông mao dài mà phiêu dật, ẩn ẩn có ánh sáng, hai mắt sáng ngời có thần, bốn vó trường kiện, vừa thấy đã biết là ngựa tốt có thể đi ngàn dặm.

An Hi Ninh vỗ nhẹ cổ Đạp Viêm: "Tiểu hắc, nhìn bên cạnh có người cưỡi con ngựa lùn kia? Chỉ cần thắng bọn họ, ta buổi tối cho người nấu đậu đen cho ngươi ăn."

Đạp Viêm bất mãn mà đánh cái phát ra tiếng phì phì, hiển nhiên không vui An Hi Ninh so sánh hắn với con ngựa tồi kia, hai vó câu trên mặt đất lẹp xẹp vài cái, giơ lên một mảnh tro bụi.
Ra lệnh một tiếng, trong sân đua ngựa như mũi tên lao về phía trước.

Tiểu hắc gương mẫu, thực mau liền dẫn đầu đoàn đua.

Bắn xong một mũi tên, An Hi Ninh lại dùng 3 mũi tên, toàn trúng hồng tâm, bốn phía truyền đến một mảnh trầm trồ khen ngợi.

Thi đấu kết thúc, An Hi Ninh tự nhiên thành người thắng, bị binh lính kéo đi thỉnh giáo tài bắn cung, phi thường đắc ý.

Một ngày trôi qua, An Hi Ninh sớm đã mệt nhọc bất kham, rửa mặt xong, đem bức hoạ trên tường cuộn tròn lại, kéo vào trong lòng ngực liền nặng nề ngủ.

Tử Họa đi ra thì nhìn thấy An Hi Ninh tay chân cùng sử dụng, gắt gao quấn lấy bức hoạ cuộn tròn ngủ say, đầu cọ quyển trục, trên mặt còn ngây ngô cười, thấy thế nào cũng ngu ngu.

Tử Họa trong mắt ghét bỏ càng đậm, không biết vì sao, mỗi lần nghe hắn ở trong mộng kêu tên của mình đều cảm thấy rất tức giận, cùng ngày thường bình tĩnh nhìn như hai người.

Hắn không biết vì nguyên nhân, đơn giản cũng không thèm nghĩ, nhưng đối với An Hi Ninh liền càng không có sắc mặt gì tốt.

Ở trong phòng tìm một phen, mới ở trong ngăn tủ nhìn thấy một bộ quần áo tốt nhất, hoàn toàn mới, vừa thấy liền biết là chưa bị người dùng quá, chỉ là thường xuyên có người chà lau, mới không có tro bụi.

Nhìn thấy hảo vật lại bị An Hi Ninh đem gác xó, Tử Họa ở trong lòng lại nói thầm câu mãng phu, thong thả ung dung mà mặc vào.

Tay áo điểm nhẹ, ngòi bút nhẹ dính một chút màu đen, Tử Họa đề bút suy tư một lát sau, xoay người hướng mép giường đi đến.

Ngòi bút chạm đến trên mặt, An Hi Ninh lại không hề có cảm giác, ngoan ngoãn để Tử Họa ở trên mặt hắn vẩy mực múa bút.

Thẳng đến cuối cùng một bút rơi xuống, Tử Họa với vẻ mặt chưa đã thèm thu bút, đứng lên lại cẩn thận mà thưởng thức một phen, càng xem càng vừa lòng.

Đối với An Hi Ninh nói: "Đây là bổn tiên vì ngươi lưu lại bản vẽ đẹp, người khác cầu đều cầu không được, ngươi cần phải hảo hảo quý trọng nha."

Giống như hài tử thành công trêu đùa người khác, Tử Họa đem bút mực một lần nữa trở về vị trí cũ rồi mới trở về họa.

Y không biết An Hi Ninh là sớm biết sự tồn tại của mình, bởi vậy mới có thể không kiêng nể gì chỉnh hắn, nếu đặt ở ngày thường, lấy y tính tình, tuyệt đối không làm ra sự việc trẻ con này.

An Hi Ninh tối hôm qua khi chuẩn bị ngủ đã đem cửa phòng khóa trái, hắn sợ Tử Họa hiện thân, Tiểu Nghiên Đài sẽ đi vào, bởi vậy khi hắn tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.

Đứng dậy mở cửa, khi đi ngang qua gương đồng, thoáng nhìn thì thấy trên mặt mình có màu đen, An Hi Ninh vội vàng đứng ở trước gương nhìn cho kỹ.

Trên mặt hắn bị vẽ một con chuột lớn! Từ mắt, đuôi, liền cả mấy chòm râu đều tinh tế mà phác hoạ.

An Hi Ninh không nhịn được mà bật cười, nhớ tới lời nói ngày hôm qua, phỏng chừng đều bị Tử Họa nghe được, bởi vậy mới đến trả thù, hắn thế nhưng chưa bao giờ biết Tử Họa cũng có thời điểm lòng dạ hẹp hòi, còn có điểm đáng yêu như vậy.

Sủng nịch nhìn nét vẽ, An Hi Ninh vẫn quyết định trước đem con chuột trên mặt tẩy sạch, tuy đây là Tử Họa để lại cho hắn, nhưng nếu để gương mặt này đi ra ngoài, phỏng chừng thanh danh Ngũ điện hạ hắn đều cho đi quét rác.

Thu thập thỏa đáng, An Hi Ninh đem bức hoạ cuộn tròn rồi để ở sau người, dắt ra Đạp Viêm ra khỏi Bắc Doanh.

Thủ doanh tiểu binh thấy là Ngũ hoàng tử tới, đều không dám cản, sôi nổi quỳ xuống chào hỏi.

An Hi Ninh cũng không quản bọn họ, hiện tại hắn chỉ muốn tìm một chỗ, cùng Tử Họa nói rõ ràng.

Đời trước hắn bày tỏ với Tử Họa ở trong tranh suốt hai tháng, mới được Tử Họa đáp lại, dưới ánh trăng từ họa đi ra, một thân bạch y phiêu nhiên, vẻ mặt bình đạm như nước.

Tuy rằng là biểu tình cự người ngàn dặm, lại làm hắn sinh ra một loại xúc động trần tục, muốn nhìn y khóc, nhìn y cười, xem y vì mình lộ ra vẻ mê say.

An Hi Ninh thừa nhận, ở lần đầu tiên nhìn thấy Tử Họa, hắn kinh diễm muốn đem y độc chiếm cho riêng mình, căn bản không quan hệ đến tình yêu, mà chỉ là tình...dục.

Sau hai năm sớm chiều ở chung, cảm giác của hắn lại thay đổi, Tử Họa ngày càng có tầm ảnh hưởng tới mình, y trở thành nhược điểm của hắn, loại cảm giác này làm người sợ hãi, tâm hắn bắt đầu sinh ra bài xích.

Vừa lúc vị Nhị ca kia nhét Lý Tư Mi vào trong phủ của hắn, Lý Tư Mi kinh diễm nhiệt tình, đối với hắn toàn tâm toàn ý mà ỷ lại, hoàn toàn bất đồng với Tử Họa lãnh đạm, càng sẽ không làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, vì thế, hắn sủng ái Lý Tư Mi.

Chính là, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Tử Họa sẽ quyết liệt như vậy, y cắt đứt tình cảm với hắn, mang theo hài tử cùng nhau trở về trong tranh, ba năm sau, hắn không được nhìn thấy y.

Ba năm này, An Hi Ninh đau, ăn năn cũng có dằn vặt cũng có, chỉ là Tử Họa không quay đầu lại.

Cho đến khi một mũi tên bắn vào hắn, chuyện xưa như mây khói hiện ở trước mắt, Tử Họa cười, Tử Họa kiêu ngạo, Tử Họa quyết liệt, Tử Họa hận, hắn mới biết được người nọ ở trong lòng mình có bao nhiêu quan trọng, nhưng lại bị hắn huỷ hoại.

Cho nên kiếp này, hắn không bao giờ cho phép chính mình lại giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.

Nhưng làm hắn kỳ quái chính là, một đời lịch sử hình như có đã xảy ra biến hóa, như kiếp trước hắn chưa đi đến Bắc Doanh, Tử Họa càng không cùng hắn vui đùa như vậy, duy nhất làm hắn vui mừng chính là, Tử Họa ở đây.

Cho nên hắn không muốn đợi, hắn không muốn tương lai lại sảy ra biến cố, chỉ có ôm Tử Hoan chân chân thật thật vào trong ngực, hắn mới có thể an tâm.

An Hi Ninh đi vào một chỗ bên dòng suối nhỏ, đem Đạp Viêm buộc ở trên cây phóng nó ăn cỏ, chính mình đến góc đá ngồi.

Mở ra bức hoạ, bên trong là bạch y nam tử làm tim hắn đập nhanh, vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thật sự khi đối mặt với y, lại không nói được nên lời.

An Hi Ninh vẫn là quyết định giấu đi sự việc của đời trước, tìm từ thật lâu sau mới mở miệng nói: "Tử Họa, ta biết ngươi tồn tại, ngươi cũng nghe thấy lời nói của ta, càng biết gần đây phát sinh sự việc cùng ngươi có quan hệ, chúng ta sớm chiều ở chung hơn hai tháng, ta ngày ngày tưởng niệm ngươi, mong ngươi, ta nghĩ ngươi cũng biết, ta không cầu ngươi hồi báo......"

Nói đến chỗ này khi hắn ngừng một chút, mặt tỏa ánh sáng tiếp tục nói: "Đương nhiên ngươi chịu hồi báo là tốt nhất, ta chính là một tên vũ phu, sẽ không nói cái gì động lòng người, nhưng ta có thể thề, chỉ cần ngươi có thể cùng ta ở bên nhau, nhất sinh nhất thế, đời đời kiếp kiếp, ta sẽ luôn đối với ngươi thật tốt, không cho ngươi chịu một chút ủy khuất. Cho nên Tử Họa, ngươi có thể ra đây gặp mặt ta được không?"

An Hi Ninh chờ mong, tâm như nai con chạy loạn, hưng phấn, bất an, kích động những cảm xúc hỗn hợp trồng chéo lên nhau, làm hắn đứng ngồi không yên.

Gió thổi qua, một tia đầu thu lạnh lẽo, nhưng mà hai cái canh giờ qua đi, bức họa kia lại không hề có động tĩnh, An Hi Ninh tâm cũng dần dần mà lạnh xuống.

Cười khổ một tiếng, hắn đem bức hoạ cuộn tròn lại: "Tử Họa, xem ra ngươi hiện tại còn không muốn thấy ta, không sao, ta có thể tiếp tục chờ, chờ đến khi nào ngươi nguyện ý thấy ta mới thôi."

Cưỡi lên Đạp Viêm, An Hi Ninh không chút để ý mà trở về.

Trên đường đi qua một rừng cây, lá cây đã không có như mùa hạ xanh tươi, lại điểm một chút kim hồng, nhìn qua có phen tư vị.

Đột nhiên, Đạp Viêm hí vang một tiếng, vó ngựa không muốn đi nữa, An Hi Ninh vội kéo dây cương, ổn định ngựa, biểu tình nghiêm túc.

Đạp Viêm có nhân tính, ngày thường tuy có điểm tùy tiện, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt không rớt dây xích, tình hình này, nhất định trong rừng có mai phục.

Quả nhiên, một mũi tên phá không mà đến, bắn thẳng vào mặt hắn, An Hi Ninh nghiêng người tránh thoát, nhưng kéo theo càng nhiều tiễn vũ.

An Hi Ninh tả hữu chống đỡ, cũng không đến nỗi bị thương, mắt thấy đối phương không hiện, vì thế liền bỏ Đạp Viêm, phi thân bay lên, nhất kiếm huy hạ kết thúc tánh mạng một cái hắc y nhân.

Mặt khác mấy hắc y nhân thấy hành tung bại lộ, liền đi ra, tổng cộng bốn tên, đều là cao thủ.

An Hi Ninh ứng phó có chút cố sức, một cái vô ý bị hắc y nhân làm bị thương cánh tay, bức họa rơi xuống.

Mắt thấy bức hoạ dính tro bụi, lại bị hắc y nhân sở giẫm đạp, An Hi Ninh đỏ mắt, ra sức tiến lên đem hắc y nhân kia chém giết, một cái quay cuồng đem bức hoạ cuộn tròn ôm vào trong lòng ngực.

Cảm giác mất đi rồi tìm lại được làm hắn đã quên mình đang ở hiểm cảnh, thẳng đến khi nghe tiếng gió truyền đến, An Hi Ninh mới quay đầu lại, chỉ thấy một hàn quang gần ngay trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro