Chương 7: Phát hiện
An Hi Ninh ngày hôm sau tỉnh lại cảm thấy đầu choáng váng, mơ hồ ngồi trên giường, cúi đầu không nói một lời, ngón tay không ngừng xoa huyệt Thái Dương, khi Tiểu Nghiên Đài tiến vào cũng chưa phát hiện.
“Điện hạ, ngài làm sao vậy, không thoải mái, nếu không để Tiểu Nghiên Đài thỉnh Tiền thái y đến đây.”
“Không cần,” An Hi Ninh vẫn cúi đầu, “Chính là tối hôm qua liên tục gặp ác mộng, ngủ không an ổn.”
Hắn không nói cho Tiểu Nghiên Đài biết, tối hôm qua lúc mới bắt đầu hắn vẫn luôn mơ thấy một giấc mộng đẹp, mình và Tử Họa cùng nhau chơi ở trên thuyền, thời tiết thật đẹp, xuân phong ấm áp, bên cạnh còn có Tử Hoạ, cuối cùng Tử Họa còn chủ động hôn hắn.
Khi đôi môi mềm mại hôn hắn, mang theo điểm thanh u hương khí, làm hắn nhịn không được không ngừng nhấm nháp.
Nhưng mà không biết vì sao, hình ảnh vừa chuyển, hắn liền bị ném tới một nơi băng thiên tuyết địa, bên đó chỉ có những trận gió lạnh đến xương, còn có mãnh thú truy đuổi cắn xé, làm hắn đau đớn muốn chết.
Nhưng mà lại không thể tỉnh lại, hình như hắn bị bóng đè chế trụ, càng kỳ quái chính là, khi mãnh thú cắn hắn trong mộng, hắn có thể cảm nhận được thân thể đau đớn, cùng với máu từ trong cơ thể chảy ra ngoài, thật sự rất là chân thật.
Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, An Hi Ninh không nhịn được rùng mình một cái, một bên Tiểu Nghiên Đài sốt ruột, kiến nghị nói: “Điện hạ, nếu không đêm nay ngài điểm chút an thần hương đi, sẽ trợ giúp giấc ngủ.”
An Hi Ninh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, Tử Họa ghét nhất chính là hương phấn, trần tục.
Dần đà An Hi Ninh cũng liền không chạm vào mấy thứ kia, dù sao hắn cùng những cường hãn binh tướng ở cùng nhau, cũng không bao giờ để ý phong nhã gì đó.
Vả lại Tử Họa tuy không dùng hương liệu, nhưng tự thân liền có một cỗ lãnh hương, thanh thanh đạm đạm lại xa xưa lâu dài, thập phần dễ ngửi, An Hi Ninh ngửi qua mùi hương trên người hắn, đối những cái thứ hương liệu liền càng không có hứng thú.
Hắn cũng từng tò mò hỏi qua Tử Họa vì sao trên người y lại có hương khí, y nói hàng năm cư trú ở bên trong vườn hoa, có lẽ đã dính hương hoa.
Sau này hắn cũng không rối rắm vấn đề này nữa, nhưng thói quen dùng hương liệu cũng không còn, ngày thường ở trong cung thì vẫn có thể chịu đựng, nhưng ở chính phủ nhà mình, hắn tuyệt không cho phép xuất hiện hương liệu linh tinh.
Từ trên giường xuống, An Hi Ninh theo thói quen mở đôi tay: “Tiểu Nghiên Đài, hầu hạ bổn điện hạ thay quần áo.”
Kết quả đợi nửa ngày cũng chưa nghe Tiểu Nghiên Đài lên tiếng, kỳ quái mà quay đầu nhìn xem, liền thấy tiểu nô tài vui mừng lộ rõ trên nét mặt, giương miệng ngốc đứng ở tại chỗ.
An Hi Ninh vô ngữ, có lẽ tiểu nô tài hôm qua bị mẫu hậu hắn làm cho sợ hãi, này ban đầu còn hảo, hiện tại lại biến thành ngây người, về sau phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến điều này, An Hi Ninh nhìn Tiểu Nghiên Đài với ánh mắt tràn ngập đồng tình.
Tiểu Nghiên Đài đương nhiên không biết điện hạ nhà hắn não bổ nhiều như vậy, mắt kích động mà nhìn về phía An Hi Ninh: “Điện, điện hạ, ngài miệng hảo!”
An Hi Ninh thở dài, này không phải đang nói xấu chủ tử?
Từ từ, An Hi Ninh mở to hai mắt, “Ngươi nói miệng bổn điện hạ hảo?”
“Vâng!” Tiểu Nghiên Đài gật đầu như đảo tỏi, ngay sau đó lấy gương đồng đưa cho An Hi Ninh.
Nhìn trong gương khuôn mặt đã khôi phục vẻ tuấn tú, An Hi Ninh muốn ngửa mặt lên trời thét dài, hắn rốt cuộc lại có mặt mũi đi gặp tức phụ và nhi tử của mình, nhân sinh lập tức tràn ngập ánh mặt trời.
Tiểu Nghiên Đài cảm thán: “Không nghĩ tới Tiền thái y y thuật cao minh như vậy, quả thực là thuốc đến bệnh trừ, điện hạ người phải hảo hảo ban thưởng cho hắn.”
“Thưởng! Đương nhiên muốn thưởng!” An Hi Ninh nghiêm túc gật đầu, Tiền thái y chính là người đã vì hạnh phúc mai sau của hắn làm ra đại cống hiến, có thể nào không hảo hảo ban thưởng?
Trầm tư một lát, An Hi Ninh nói: “Ngươi đi vào khố phòng của ta mang thai đồng hải văn đế sứ men xanh, ngươi tự mình đưa đến Thái Y Viện đích thân đưa cho Tiền thái y.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Trưa hôm đó, An Hi Ninh liền thỉnh chỉ trở về Bắc Doanh, Hoàng Hậu sau khi nghe Tiền thái y dặn dò, lo lắng quân doanh đồ ăn không sạch sẽ, liền phái tiểu thái giám chuyên phụ trách đồ ăn trong cung của nàng cùng Tiểu Nghiên Đài đi theo, cùng nhau chiếu cố An Hi Ninh.
Này tiểu thái giám nếu có thể được Hoàng Hậu nhìn trúng, kia thủ đoạn nấu ăn tự nhiên siêu đẳng, chẳng những bữa tối An Hi Ninh ăn đến hô to đã ghiền, ban đêm còn vì hắn chuẩn bị một ít điểm tâm.
Nửa đêm, Tử Họa theo thường lệ đi ra, mắt hàm mỉa mai mà ngó An Hi Ninh, sau đó bản thân liền hoạt động.
Hắn hàng năm sống ở trong tranh, đã sớm không hỏi thế sự, một lần đi vào thế gian vẫn là ngàn năm trước.
Khi đó Tử Họa còn chưa ở trong tranh, mà ở một chỗ thế ngoại rừng đào, nơi đó ngăn cách với thế nhân, lại bị Tử Họa bày trận pháp, người bình thường căn bản vô pháp tới gần.
Nhưng trong lúc vô ý một thanh niên đã vào được trận pháp bên trong, nhìn thấy Tử Họa mang một vẻ đẹp của tiên nhân, bất giác liền động tình, chỉ là Tử Họa vô tâm, vô luận thanh niên bày tỏ tình yêu lấy lòng như thế nào cũng không dao động, thanh niên chỉ có tiếc nuối rời đi.
Về sau, người thanh niên vẫn không thể dứt tình, thương nhớ ngày đêm, tương tư tận xương, vì thế liền vẽ Tử Họa treo ở trong phòng ngày ngày ngắm nhìn, để giải nỗi khổ tương tư, cuối cùng làm cho thân mình gầy yếu, bệnh trạng nguy kịch, chết ở trước bức họa.
Sau khi Ngọc Đế biết được việc này, tuy biết thanh niên kia chết không thể trách Tử Họa, nhưng ta không giết người, người lại vì ta mà chết, thanh niên kia dù sao cũng vì tương tư Tử Họa mà mất đi tính mạng, Tử Họa như thế nào đều trốn không thoát trách nhiệm.
Vì chặt đứt một khúc nhân quả nghiệt duyên này, Tử Họa tự thỉnh đi vào trong họa, nếu không có người ngày đêm tương niệm, sẽ không được từ họa đi ra.
Nhưng mà hắn đợi ngàn năm, lại chưa từng có ai đem hắn từ trong bức họa đi ra, trừ……
Tử Họa nhìn về phía An Hi Ninh, mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, như thế nào lại là tên mãng phu này?
Ở trên bàn, bày một mâm bánh phấn hoa quế đường, mềm mềm mại mại, thoạt nhìn thập phần mê người.
Tử Họa tuy đã tích cốc, nhưng vẫn kháng cự không được mỹ thực dụ hoặc, đặc biệt là một ít món điểm tâm ngọt.
Ngón tay đụng phải điểm tâm lại rụt trở về, lấy mà không nói chính là ăn trộm, Tử Họa ở phương diện lễ nghi luôn luôn rất tốt.
Nhưng mà…… Hắn ánh mắt lại lưu trở lại cái mâm, điểm tâm này thật sự nhìn rất ngon a.
Tử Họa thật sự rối rắm, cái tay xoắn lại không biết phải làm gì.
An Hi Ninh hiện đang lằm trên giường cũng bị ghi hận luôn, đều là tại tên này, cầm điểm tâm lại không ăn, còn đặt ở nơi này dụ hoặc hắn, quả thực là đê tiện.
Bất quá bổn tiên rộng lượng, không cùng phàm nhân như ngươi so đo, ta liền ăn mấy cái điểm tâm này xem như là ngươi bồi tội đi.
Tử Họa vì chính mình tìm được cái cớ, tâm tình lập tức tốt đẹp, ngón tay thon dài cầm một khối điểm tâm, thong thả ung dung mà đưa vào trong miệng, ưu nhã mà giống như nhấm nháp tiên trà.
Một cái tiếp theo lại một cái, bàn điểm tâm lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến mất, thẳng đến khi chỉ còn lại có ba cái, Tử Họa mới chưa đã thèm phất tay, xoay người hồi họa.
Sáng sớm, Tiểu Nghiên Đài tiến vào hầu hạ An Hi Ninh rời giường, mắt nhìn thấy trên bàn sắp hết điểm tâm.
Trong lòng kỳ quái vì sao ngày thường điện hạ không hề ăn đồ ngọt tối hôm qua ăn nhiều như vậy, nhưng nghĩ lại có lẽ là công công mà Hoàng Hậu phái tới có tay nghề tốt, điện hạ mới có thích như vậy.
Đem mâm đưa đến gian ngoài, Tiểu Nghiên Đài mới đi gọi An Hi Ninh rời giường.
Liên tiếp mấy ngày, mâm điểm tâm đều cơ hồ bị trở thành hư không, Tiểu Nghiên Đài tâm vui mừng nhưng cũng có chút thấy kỳ quái, điện hạ gần đây khẩu vị trở nên quá kỳ quái, trước kia các món không thích ăn đều không cự tuyệt, chẳng lẽ tiểu công công tay nghề thực sự tốt như vậy?
Vì thế khi ăn xong cơm chiều, Tiểu Nghiên Đài cố ý hỏi một câu: “Điện hạ đêm nay muốn ăn điểm tâm gì, Tiểu Nghiên Đài đi phân phó Vương công công làm.”
An Hi Ninh không chút để ý, hắn thường ngày đối với điểm tâm đều chưa từng lưu ý qua, sao lại có thể để ý đêm nay có điểm tâm hay không.
“Đêm nay liền miễn đi, không cần lại lãng phí nguyên liệu nấu ăn.”
“Chính là……” Tiểu Nghiên Đài ấp a ấp úng, thấy An Hi Ninh nghi hoặc mà nhìn qua mới nói.
“Ngày thường điện hạ đều dùng điểm tâm, đêm nay không có, sợ điện hạ sẽ đói.”
An Hi Ninh mặt lộ vẻ khó hiểu, hắn chưa từng ở ban đêm dùng điểm tâm, Tiểu Nghiên Đài sao lại nói như thế.
Hắn không hoài nghi Tiểu Nghiên Đài đối với hắn nói dối, nhưng cũng dám khẳng định ban đêm không có ai tới phòng hắn, nếu không sao có thể liên tiếp mấy đêm đều không bị hắn phát hiện.
Suy tư một lát, hắn đối Tiểu Nghiên Đài nói: “Đêm nay ngươi lại cấp bổn điện hạ chuẩn bị một mâm điểm tâm, đợi lát nữa đưa đến phòng ta.”
“Nô tài đã hiểu.”
An Hi Ninh nhắm hai mắt, lại không ngủ, nhưng cho đến canh ba, trong phòng vẫn im lặng.
Đột nhiên trong phòng nổi lên thanh phong, An Hi Ninh chỉ cảm thấy bị một trận hương khí quen thuộc vây quanh, sau đó hắn trước mắt tối sầm, liền lâm vào giấc ngủ.
Lại một lần nữa tỉnh lại khi trời đã sáng choang, ánh mặt trời xuyên qua hiên cửa sổ chiếu nghiêng tiến vào, làm cho căn phòng mạ một lớp vàng quang.
An Hi Ninh phản ứng đầu tiên chính là rời giường đi xem bàn điểm tâm, chỉ thấy tối hôm qua còn tràn đầy hiện giờ chỉ còn lại có mấy cái bánh đáng thương hề hề nằm lẻ loi một mình.
Nhìn quanh bốn phía, vô luận là cửa chính hay cửa sổ, đều không có dấu vết bị cạy.
Nhớ tới tối hôm qua sắp ngủ thì ngửi được mùi hương, An Hi Ninh chỉ cảm thấy một trận tim đập.
Hắn như thế nào quên trong phòng trừ bỏ hắn, còn có Tử Họa a, Tử Họa thích nhất điểm tâm đồ ngọt tới trình độ muốn đem chúng nó làm món chính, kiếp trước hắn còn vì thế phải tịch thu điểm tâm của Tử Họa, nhưng cuối cùng vẫn là không có thành công.
Nếu thật là Tử Họa……
An Hi Ninh không dám tưởng tượng, bước nhanh đi đến bức họa, ánh mắt theo ngón tay vuốt ve xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ngón tay của Tử Hoạ, nơi đó còn lưu lại một chút bột phấn màu vàng nhạt.
Suy đoán được chứng thực, An Hi Ninh quả thực muốn cười dài ba tiếng, trời cao quả nhiên không bạc đãi hắn.
Hưng phấn, hắn liền muốn gọi Tử Họa, nhưng nghĩ lại lại im miệng, lấy tính tình của Tử Họa, nếu hiện tại gọi hắn, y chắc chắn không chịu ra gặp người, không bằng dùng điểm tâm chậm rãi dụ hoặc, thời gian lâu dài, còn sợ không thể gặp mặt sao?
An Hi Ninh trong lòng bàn tính to nhỏ, nhưng hắn đã quên có câu nói trời không chiều lòng người, nếu muốn lấy tâm của một tiên nhân, chỉ dựa vào điểm tâm, kia còn xa xa không đủ.
Đường mờ mịt lại xa xôi, hắn chắc chắn sẽ còn vất vả nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro