Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Thái tử

An Hi Ninh ngạc nhiên nhìn Thái tử: “Hoàng huynh, ngươi ở Kiêu tộc như thế nào lại có thám tử?”

“Như thế nào?” Thái tử nhướng mày nhìn hắn: “Chỉ có Kiêu tộc được phép đưa thám tử vào Đại Hạ, không định cho chúng ta đưa thám tử vào bọn chúng?”

“Ta không phải ý này.” An Hi Ninh lẩm bẩm, hắn biết hoàng huynh nhà mình từ nhỏ kiến thức rộng rãi, mọi việc đều thận trọng từng bước, biết người biết ta.

Nhớ lại đời trước, hắn từng nhắc nhở chính mình phải cẩn thận Lý trắc phi, nhưng lúc ấy chính mình lại đắm chìm để rồi mất đi Tử Họa trong thống khổ, vẫn chưa tỉnh ngộ, đến nỗi gây thành đại họa.

“Nga? Vậy Ngũ đệ có ý gì.” Thái tử khóe miệng ngậm cười, một bộ dáng xem kịch vui.

An Hi Ninh lúc này mới phản ứng lại đây chính mình lại bị hoàng huynh cấp hố, vô ngữ nói: “Hoàng huynh, ta cùng ngươi nói chính sự a.”

“Hảo, vậy nói chính sự,” Thái tử dấu cười nói: “Thám tử báo, Kiêu tộc Đại vương đang bệnh nặng, sợ là không sống nổi mấy tháng, muốn truyền ngôi khẩn cấp cho các vương tử, trong đó đại vương tử Sử Kiệt cùng tam vương tử Sử Quân là có hi vọng kế thừa nhất. Kiêu tộc tôn trọng dũng giả, vương vị của người thừa kế tất từ chiến công hiển hách mà chọn ra, hai vương tử vốn sàn sàn như nhau, lần này sợ là muốn ở Đại Hạ ta trên chiến trường phân cao thấp, hơn nữa hiện đã cuối hạ, lại quá hai tháng chính là mùa thu hoạch, Kiêu tộc năm nay mới vừa thiên tai, lương thực khan hiếm, cho nên cuộc chiến này không thể không sảy ra.”

“Nói như vậy thật đúng là cơ hội tới chỗ ta.” An Hi Ninh xoa tay hầm hè, kiếp trước hắn chính là bởi vì đánh bại Kiêu tộc, lập công lớn, phụ hoàng mới phong hắn là Ninh Vương.

“Không tồi,” Thái tử thong dong mà cười, “Đến lúc đó ta sẽ hướng phụ hoàng góp lời, làm ngươi mang binh tấn công Kiêu tộc, chỉ cần lập công, tất cả mọi chuyện sau này liền dễ làm.”

“Đa tạ hoàng huynh.” An Hi Ninh chân thành nói, một đời trước hắn là được Minh Đức Đế cho đi cầm quân đánh giặc, lúc ấy hắn còn tưởng năng lực của mình được phụ hoàng tán thưởng, mới có thể nắm giữ ấn soái xuất chinh, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ là hoàng huynh ở phía sau giúp đỡ.

“Tạ ơn thì không cần, lấy ngươi mỗi ngày tại ở trong điện mơ mơ màng màng, không có tư duy tiến thủ, dù ta có ở trước mặt phụ hoàng có nói cũng vô dụng.”

“Hoàng huynh, vậy phải làm sao bây giờ, ngươi phải giúp ta a.”

“Thật muốn ta giúp?”

“Thật sự.” An Hi Ninh gật đầu như giã tỏi, Thái tử vừa lòng.

“Việc này cũng đơn giản, khoảng thời gian trước ta cùng với phụ hoàng đi Bắc Doanh thị sát, nơi đó tướng sĩ năng lực không tồi, nhưng lại bị Lý Uy Viễn khống chế, phụ hoàng hôm nay tìm cái cớ đem tướng lĩnh điều đi, ngày mai lâm triều, ngươi nhân cơ hội yêu cầu điều đi nơi đó, có thể bồi dưỡng lợi thế tốt nhất cho mình, ở trong quân lập uy phong, đến lúc đó chờ lệnh xuất chinh Kiêu tộc thì cũng có thể nhiều một phần lợi thế.”

“Hoàng huynh suy nghĩ chu đáo.” An Hi Ninh phải cho huynh trưởng nhà mình một cái quỳ liếm.

“Hiện tại chính sự đã nói xong, chúng ta có phải hay không có thể nói tới việc tư?” Thái tử hài hước nói, An Hi Ninh lập tức cầu xin tha thứ : “Hoàng huynh, cầu ngài đừng nhìn ta như vậy, ngươi có việc thì trực tiếp hỏi, đệ đệ nhất định biết gì nói hết, không có nửa lời gian dối.”

“Một khi đã nói như vậy, hoàng huynh ta cũng không quanh co lòng vòng, Ngũ đệ mau đem bức tranh bảo bối của ngươi lấy ra cho ta xem, hoàng huynh cũng muốn quan sát một chút, nhìn xem rốt cuộc có cái gì tuyệt sắc kiến cho Ngũ đệ ngươi mê hoặc không tìm thấy hồn.”

Thái tử nói xong, thấy An Hi Ninh một bộ dáng do dự, vì thế lại nói: “Như thế nào, Ngũ đệ là không cho ta mặt mũi, một chút cũng không muốn cùng hoàng huynh chia sẻ sao?”

“Đương nhiên không phải” An Hi Ninh phủ nhận, sau đó ngượng ngùng nói: “Chỉ là xem xong, hoàng huynh không được đoạt bảo bối của ta nhà

Hoàng huynh nhà mình hiện tại  là ôn nhuận như ngọc, nhìn thì quân tử, nhưng khi còn nhỏ quả thực chính là một tiểu bá vương, một khi đã nhìn trúng đồ vật thì sẽ dùng trăm phương nghìn kế để đoạt lấy, An Hi Ninh ăn cũng không ít mệt với hắn, đến nỗi trưởng thành còn phải khắp nơi đề phòng, chỉ sợ một không cẩn thận lại giẫm phải vết xe đổ.

“Hoàng huynh giống loại người này sao?” Thái tử giả vờ tức giận nói.

“Không giống……” Thái tử sắc mặt khá hơn, An Hi Ninh tiếp tục lẩm bẩm: “Ngươi vẫn luôn cùng ta đoạt đồ.”

Quyết đoán nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau mang cho ta xem.”

An Hi Ninh phản kháng không có hiệu lực, chỉ có thể lấy bức hoạ ra.

Quyển trục mở ra, bên trong là một bạch y nam tử, thanh lãnh mà không cao ngạo, tuyệt lệ lại không yêu diễm, giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần.

Người họa hiển nhiên thập phần dụng tâm, đem bạch y nam tử miêu tả thập phần sinh động, như muốn từ giấy bay ra, hoảng hốt gian hình như có đai lưng phiêu phong, mặt mày lưu chuyển.

“Nhân gian khó tìm tuyệt sắc, khó trách Ngũ đệ trầm mê, chỉ là người hoạ tốt, cũng hoàn toàn không phải hiện thực, Ngũ đệ ngươi cần phải có chừng mực.”

“Hoàng huynh yên tâm, ta hiểu được.” An Hi Ninh ngoan ngoãn đáp ứng, trong lòng lại không phục, Tử Họa của mình không hề có người họa, một ngày nào đó sẽ từ họa bay ra, cùng mình tương thân tương ái cả đời.

Thái tử sao lại không nhìn ra đệ đệ nhà mình khẩu thị tâm phi, nhíu mày nói: “Mẫu hậu vì hôn sự của ngươi mà suy nghĩ, luôn muốn tìm cho ngươi một vương phi vừa ý, lại là các tiểu thư khuê các, ngươi cũng phải học ngoan, đừng làm cho mẫu hậu nhọc lòng.”

“Hoàng huynh” An Hi Ninh đột nhiên có điểm ngượng ngùng, ngạnh cổ phản bác nói, “Trong lòng ta đã có người, cuộc đời này nếu không phải hắn thì ta sẽ không cưới.”

“Nga?” Thái tử hứng thú nói “Rốt cuộc là người nào có mị lực như vậy, làm Ngũ đệ nói ra  không phải người thì không cưới, mau cho hoàng huynh biết, đến lúc đó ta ở trước mặt mẫu hậu nói tốt mấy câu.”

An Hi Ninh sờ sờ cái mũi: “Hiện tại còn chưa thể nói, về sau hoàng huynh sẽ biết.”

“Còn thần thần bí bí, thôi” Thái tử cười rộ lên, đứng dậy chỉnh tay áo “Đợi lát nữa ta còn cần đi gặp mấy cái thân tín, cùng bọn họ thương lượng việc ngày mai lâm triều sự, ta đi trước.”

“Hoàng huynh đi thong thả.” An Hi Ninh tiễn Thái tử đưa đến viện ngoại mới quay về phòng, ngồi ở trước bàn ngắm họa thoạt nhìn có chút si ngốc.

Giờ mẹo, Minh Đức Đế một thân hoàng bào, uy nghiêm đi hoàng tọa (ghế cho vua ngồi khi thượng triều), phía sau thái giám cao giọng phụ xướng: “Hoàng Thượng giá lâm.”

Sớm đã yên tĩnh chờ các đại thần lập tức quỳ xuống đất hô to:“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Minh Đức Đế ngồi ổn định, đôi tay vừa nhấc, thanh âm trầm ổn nói: “Các khanh bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

“Các vị ái khanh, hôm nay có gì khởi tấu không?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có chuyện khởi tấu.” Công Bộ thượng thư tiến lên một bước, khom người nói.

“Ái khanh có chuyện gì?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần ngày trước theo hoàng mệnh, tu sửa hoàng lăng, nhưng tài chính chậm chạp chưa tới, thần đi tìm Hộ bộ, lại bị thoái thác quốc khố hiện đang khó khăn, chỉ có thể lấy ra mười vạn lượng bạc trắng, nhưng việc sửa hoàng lăng, sự tình liên quan đến long mạch thịnh vượng, há có thể là trò đùa, mong bệ hạ làm chủ.”

“Hoàng Thượng” Hộ Bộ Thượng Thư cuống quít nói: “Không phải là thần cố ý khó xử Tề đại nhân, mà là quốc khố thật sự nhất thời không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.”

Minh Đức Đế không rõ hỉ nộ, chỉ nghe hắn nói: “Những năm gần đây Đại Hạ ta vẫn luôn mưa thuận gió hoà, các nơi nộp lên thuế làm sao dưới ngàn vạn, hiện tại ái khanh lại nói với trẫm quốc khố không có?”

“Hoàng Thượng, năm gần đây quốc khố xác thật thu vào rất nhiều, nhưng các nơi xây dựng chi phí cũng rất lớn, thần không thể không tính toán tỉ mỉ, mỗi phân tiền đều hoa đặt trên lưỡi dao, huống hồ một tháng trước, Hoàng Thượng đáp ứng Lý Uy Viễn Lý Đại tướng quân đề nghị tăng một lượng lớn lương thực cho quân sự, cho nên quốc khố hiện nay thật lấy không ra nhiều tiền như vậy.”

Lý Uy Viễn ở hàng ngũ võ quan, lúc này bị điểm danh, chỉ có thể hung hăng mà trừng mắt nhìn Hộ Bộ Thượng Thư liếc mắt một cái, tâu: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, mấy năm gần đây Đại Hạ ta tuy là tứ hải yên ổn, nhưng vẫn có một ít hổ lang chi tộc không thể không phòng, binh tướng là việc không thể lơi lỏng.”

“Lý tướng quân nói có lý.” Thái tử vừa nói ra, chúng thần toàn bộ kinh ngạc nhìn về phía hắn, ai mà không biết Thái tử từ trước đến nay cùng Nhị hoàng tử và Lý Uy Viễn không độ trời chung, hiện giờ sao lại cùng ý kiến với đối phương, đến Lý Uy Viễn cũng lắp bắp kinh hãi, âm thầm đề phòng Thái tử sau lưng sử dụng ám chiêu.

“Phụ hoàng, binh giả là việc lớn của nước nhà vạn phần không thể lơi lỏng. Việc sửa lại hoàng lăng có thể tạm hoãn.”

“Vậy Thái tử cho rằng cái gì mới là quan trọng?” Công Bộ thượng thư không vui nói.

“Tề đại nhân đừng vội, tạm hoãn mà thôi, ta không nói là phải đình chỉ, quốc khố nhất thời lấy không ra bạc không có nghĩa là một tháng sau cũng lấy không ra, ngươi trở về Công Bộ bàn với mấy đại nhân chuẩn bị một chút cũng là hữu ích.”

Có Thái tử trấn an Công Bộ thượng thư, quay đầu đối Minh Đức Đế nói: “Nhi thần nhớ rõ phụ hoàng ngày trước đem một tiểu tướng Bắc Doanh điều đi ngoại thành, đến nay đã tìm được người thay thế chưa.”

“Này vẫn chưa.” Minh Đức Đế trầm ngâm một lát: “Các ái khanh đã có người nào tốt để ứng  tuyển hay không?”

Các võ tướng ngo ngoe rục rịch, Bắc Doanh tiểu tướng tuy chức quan nhỏ, nhưng ở trong quân doanh lại cực kỳ quan trọng, nếu có thể an bài người của chính mình, kia cũng thật tốt.

Một võ tướng đang muốn bước ra khỏi hàng, lại bị An Hi Ninh đoạt trước.

“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần tự tiến cử đi trước.”

“Nga?” Minh Đức Đế trong mắt xẹt qua một sắc thái vừa lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hoàng nhi ngươi có biết đi quân doanh không giống ở trong cung an nhàn.”

“Nhi thần đã biết, nhưng không thể lại như trước không có chí tiến thủ, làm phụ hoàng mẫu hậu lo lắng, nhi thần không thể làm chính trị, nguyện giục ngựa sa trường, bảo vệ quốc gia, mong phụ hoàng thành toàn.”

“Hảo, hảo!” Minh Đức Đế liền tán thưởng hai tiếng, hiển nhiên thập phần vừa lòng, “Vậy Ngũ hoàng tử nhậm chức Bắc Doanh tiểu tướng, các khanh có gì dị nghị không?”

Võ tướng nhóm hai mặt nhìn nhau, nhưng lại không có ai dám phản đối, Lý Uy Viễn cắn răng, quả nhiên vẫn bị Thái tử chơi cho một vố, nhưng lúc này đã muộn, chỉ có thể làm theo mọi người hô ba lần vạn tuế.

Tan triều, An Hi Ninh hướng Thái tử tranh công: “Hoàng huynh, ta hôm nay biểu hiện như thế nào?”

Thái tử liếc xéo hắn một cái, cười như không cười: “Dùng sức quá mức, dáng vẻ kệch cỡm.”

An Hi Ninh cúi đầu, huynh lại đả kích ta.

“Đại hoàng huynh, ngũ hoàng đệ.”

An Hi Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhị hoàng tử An Hi Triết từ phía sau, ngũ quan cân xứng, mặt mày thon dài, xem xét xác thật là một mỹ nam tử, chỉ là, ai bảo hắn kẻ thù không đội trời chung với ta.

An Hi Ninh rũ mắt, tận lực không tiết ra ánh mắt hận ý, nhàn nhạt mà kêu một tiếng nhị hoàng huynh.

“Chúc mừng ngũ hoàng đệ nhận chức Bắc Doanh tiểu tướng.”
Nhị hoàng tử mặt hiện ý cười, nhưng lời nói lại hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Này còn phải đa tạ nhị hoàng huynh chưa cùng ta tranh, ai không biết Lý Đại tướng quân yêu nhất cháu trai ngoại, hắn lại tay cầm Nam Bắc hai doanh quyền to, nếu nhị hoàng huynh lúc ấy ở triều thượng tấu, sợ là sẽ không có chuyện ta nhậm chức.”

“Ngũ hoàng đệ quá khiêm tốn.”
Ai chẳng biết hôm nay lâm triều một tuồng kịch ngươi cùng phụ hoàng bọn họ đã sớm tính kế tốt, dù có nhiều người đứng ra, cuối cùng cũng chỉ dừng ở trên đầu ngươi.

“Đại hoàng huynh, ngũ hoàng đệ, ta còn có việc, liền đi trước một bước, cáo từ.”

“Nhị hoàng đệ đi thong thả.” Thái tử như cũ một bộ dáng ôn nhuận, đưa Nhị hoàng tử đi xa rồi mới mang theo an Hi Ninh rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro