Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Si hán

Không bao lâu, tiểu nhị đã đem rượu và thức ăn lên, không thể không nói, danh khí Tụ Tiên Lâu lớn như vậy thực không phải hữu danh vô thực.

Một bàn rượu và thức ăn, rau thịt đều đủ, mọi thứ làm tinh xảo ngon miệng, không như đầu bếp trong cung, bởi vì dùng gia vị đậm thiếu đi vài phần mới lạ.

An Hi Ninh bởi vì tâm tình hảo, ăn tự nhiên nhiều hơn, Hạng Đạo Tài liên tiếp kính rượu cũng không chối từ.

Rượu vào lời đưa, Hạng Đạo Tài nhân cơ hội mở miệng nói: "Ngũ công tử, lần này ít nhiều có ngài hỗ trợ, mới miễn già trẻ Hạng gia khỏi lao ngục tai ương, tại hạ thật là vô cùng cảm kích."

An Hi Ninh cố gắng giơ khóe miệng, mới không làm cho chính mình hiện ra quá mức cấp bách, ngoài miệng nói khiêm tốn, nhưng trong lòng đã điên cuồng hô to: Hạng Đạo Tài, mau đem Tử Họa của ta giao ra đây. (Cạn lời)

Hạng Đạo Tài cũng nghiêm túc, từ bên người cầm lấy cuốn họa, hai tay trịnh trọng đưa cho An Hi Ninh: "Nói ra thật xấu hổ, tại hạ tài phú bình thường, trong nhà thật sự không có gì để mà lấy ra, chỉ có một bức cổ họa thời tổ phụ lưu lại coi như có chút giá trị, hy vọng ngũ công tử không cần ghét bỏ."

"Hạng đại nhân thật sự đa lễ."

An Hi Ninh tiếp nhận cuốn họa, trong lòng tự nhiên mà sinh một cỗ vui sướng.

Mở ra, một nam tử tuổi trẻ sống động trên giấy, chỉ dùng mực phác họa, lại dị thường sinh động.

Mi mục thanh lãnh, thân thể thon dài, quần áo trắng phiêu dạt như tiên.

Nhìn kỹ khóe mắt, như có nhếch lên, chợt xem dưới, chân mày trong lúc đó giống như mang ôn nhu, nhưng mà nhìn lại, lại là lạnh lùng yên tĩnh, làm người ta không dám khinh nhờn.

An Hi Ninh ngón tay lưu luyến ở khuôn mặt người trong tranh, giống như vẫn lưu lại xúc cảm ấm áp.

Mở xuống dưới, góc dưới bên phải hoạ lại thiếu thân ảnh mập mạp của một bé trai.

Hết thảy thật sự trở lại, Tử Họa, lần này đây ta quyết không phụ ngươi.

Hạng Đạo Tài ở bên cạnh vẫn tinh tế quan sát thần sắc An Hi Ninh, thấy thần sắc y trân trọng không giống giả bộ, mới hơi hơi yên lòng.

"Ngũ công tử thích?"

"Thích, bản điện hạ phi thường thích."

An Hi Ninh đem tranh giơ lên, cự tuyệt Tiểu Nghiễn Đài tiến lên hỗ trợ, tự mình đem họa cầm trong tay.

Sau mới ngẩng đầu trịnh trọng nóu:"Hạng đại nhân đem vật quý như thế tặng cho bản điện hạ, bản điện hạ vô cùng cảm kích, về sau nếu cần giúp đỡ, bản điện hạ sẽ dùng toàn lực giúp đỡ."

Câu này hứa hẹn rất nặng, mặt ngoài xem ra chỉ là lời cảm kích, nhưng tâm tư bên dưới lại không thiếu ý mượn sức.

An Hi Ninh hiện tại mặc dù chỉ là một hoàng tử, nhưng đứng phía sau y cũng là Thái tử, đó chính là đế vương Đại Hạ tương lai.

Hạng Đạo Tài lúc này liền quỳ gối trên đất: "Vi thần không dám nói chuyện quá mức."

Lời này cự tuyệt rất thẳng, nhưng An Hi Ninh cũng biết tính tình hắn, nếu một câu hứa hẹn liền có thể lung lạc hắn, Hạng Đạo Tài cũng liền không phải Hạng Đạo Tài, càng không đáng hắn phí tâm mượn sức.

Nhẹ cười vài tiếng, An Hi Ninh tự mình đem Hạng Đạo Tài nâng dậy: "Hạng đại nhân tội gì đại lễ, bản điện hạ cái gì đều không muốn ngươi làm a, đến đến đến, chúng ta tiếp tục uống rượu"

Hạng Đạo Tài thuận thế đứng dậy, trên bàn rượu lại lần nữa bắt đầu ấm lên.

Trở lại trong cung, An Hi Ninh đem Tiểu Nghiễn Đài bọn họ phái ra ngoài, chính mình một người trốn ở trong phòng mở tranh ra.

Như thế nào xem đều thích, nhìn trộm xem một chút bốn phía, xác định không có người rất nhanh cúi đầu ở trên hoạ hôn hôn mấy cái, lập tức ha ha cười ngốc.

"Tử Họa a Tử Họa, ngươi rốt cục lại trở lại ta bên ta."

An Hi Ninh càng nghĩ càng ngọt ngào vui vẻ, ôm cuốn họa ngã vào trong giường, mở tranh ra thân thêm vài cái, cuối cùng mới đầy mặt thỏa mãn nhắm mắt lại lẳng lặng rúc vào cùng nhau ngủ.

Tiểu Nghiễn Đài cảm thấy điện hạ nhà mình gần nhất rất kỳ quái, đối bức họa của Hạng đại nhân đưa cho y kia quả thực là tẩu hỏa nhập ma mê muội, ăn cơm nhìn, ngủ ôm, đến khi tắm đều phải để ở nơi y nhìn thấy mới yên tâm.

Hơn nữa bức họa kia hoàn toàn là cấm kỵ, trừ bỏ chính điện hạ, người khác căn bản không thể đụng vào.

Mấy ngày trước, một tiểu cung nữ không hiểu chuyện, đem tranh của điện hạ đặt ở trên bàn đổi vị trí, kết quả buổi chiều điện hạ trở về sau nổi thịnh nộ, phạt tiểu cung nữ kia năm roi lớn, toàn bộ Chính Dương điện đều nơm nớp lo sợ, không khí áp lực, từ nay về sau rốt cuộc không ai dám đụng bức họa kia nữa.

Đương nhiên cũng không cơ hội đụng được, bởi vì điện hạ ngày ngày đều tùy thân mang theo, đến thánh cũng không lấy được.

Trong cung dần dần đồn đại, nói Ngũ Hoàng tử bị một bức họa mê hoặc, cả ngày không buồn ăn uống.

Cuối cùng lời đồn đại này vẫn là bị Hoàng hậu đè xuống, người nói bên ngoài không có, nhưng ngầm nói thầm lại còn không ít, Tiểu Nghiễn Đài lại không thể nhất nhất đi cùng người tranh cãi, gấp đến độ ốm đi một vòng, cố tình đương sự lại không chút để ý, vẫn làm theo ý mình, thậm chí còn ngày càng nghiêm trọng, thường xuyên lầm bầm lầu bầu, đối với nam tử áo trắng trong tranh kêu Tử Họa.

Thật là ban chết tiểu thái giám trung thành và tận tâm này của y.

Đêm, trong cung Huệ An, Hoàng hậu vì Minh Đức đế bỏ long bào, đem giắt tại trên giá áo.

Đều nói dưới đèn xem mỹ nhân, nhan sắc thêm ba phần.

Hoàng hậu vốn chính là mỹ nhân, lúc này ở dưới ánh nến sáng mờ, càng là thêm vài phần ý nhị.

Tuy rằng qua bốn mươi, nhưng bảo dưỡng tốt, lại trời sinh mặt trắng tròn, làn da căng đầy sáng loáng, thoạt nhìn so với thực tế mới chỉ ba mươi.

Nàng lại sinh ra trong dòng dõi thư hương, chính là con gái đại học sĩ Diệp Triệu Đình , thuở nhỏ đọc thi thư, trên người đều có khí chất thư cuốn.

Gả cho Minh Đức Đế, lại hàng năm thân nơi địa vị cao, ung dung khí độ, đều không phải là người phu nhân bình thường có thể sánh bằng.

Minh Đức đế xem mà lòng vui, thấy nàng giơ tay nhấc chân gian đều tán ôn nhu, không khỏi liền nổi hứng trí, ôm lấy Hoàng hậu liền hướng trên giường mà đi.

Một hồi điên loan đổ phượng xong, Hoàng hậu lẳng lặng rúc vào bên người Minh Đức đế.

"Tử Đồng, chuyện Ninh nhi nàng có nghe nói?"

"Bệ hạ còn hỏi, biết rõ lời đồn đãi kia đều là thần thiếp áp chế đi."

Hoàng hậu hờn dỗi liếc mắt một cái, Minh Đức đế sảng khoái cười to: "Tốt lắm, trẫm không đùa nàng, nhưng việc này nàng có hỏi qua Ninh nhi?"

"Sao có thể không hỏi qua," Hoàng hậu từ từ thở dài, "Nhưng nó một mực chắc chắn không có việc gì, chỉ là vui vì bức họa kia mới có hành động vậy, thần thiếp có phải làm sao bây giờ?"

Hoàng hậu mặt lộ vẻ ưu sầu, nàng cả đời này trôi chảy, trước xuất giá có cha mẹ quan ái, sau xuất giá lại được trượng phu săn sóc, dưới một người trên vạn người, bao nhiêu nữ tử hâm mộ không được.

Nếu thực nói có cái gì lo lắng, kia cũng chỉ có An Hi Ninh.

Nàng cùng Minh Đức đế từ nhỏ đã đem người chiều hư rồi, không tốt thi thư, lại được múa thương lộng bổng, mọi việc đều theo tính mình, đơn thuần lại dễ lừa, về sau tuyển phi sẽ rất đau đầu.

"Tử Đồng cũng chớ quá lo lắng, có lẽ Ninh nhi chính là nhất thời hưng phấn, thời gian sau sẽ ổn thôi."

Minh Đức đế lấy miệng hôn thái dương Hoàng hậu, dịu dàng an ủi.

Hoàng hậu xấu hổ đến hai má ửng hồng, giả vờ giận đẩy Minh Đức đế một phen: "Bệ hạ lời nói đứng đắn đâu."

"Tử Đồng cho rằng trẫm hiện tại không đứng đắn?"

Hoàng hậu đè lại cái tay lộn xộn của hắn mới mở miệng nói: "Hôm ấy thiếp gặp Ninh nhi tinh thần nó rất tốt, người nhìn cũng hiểu chuyện không ít, cho nên việc này mới không truy cứu."

"Tử Đồng nghĩ chu đáo, không bằng ngày mai sai Minh nhi đi xem xem Ninh nhi, cũng cho nàng hoàn toàn yên tâm."

"Như vậy cũng tốt." Hoàng hậu như có suy nghĩ đáp.

"Đêm dài từ từ, Tử Đồng không bằng chúng ta..."

"Bệ hạ..." Hoàng hậu hờn dỗi.

Một phòng cảnh xuân.

Ngày thứ hai Thái tử quả nhiên đi Chính Dương điện của An Hi Ninh.

Tiểu Nghiễn Đài thay điện hạ nhà mình sửa sang lại xiêm y, tối hôm qua An Hi Ninh nhìn họa cười ngây ngô, đến nỗi hôm nay dậy muộn.

Hai huynh đệ từ nhỏ cảm tình liền hảo, Thái tử cũng không đối đãi đa lễ, trực tiếp đi phòng ngủ An Hi Ninh.

"Bái kiến Thái tử điện hạ."

Tiểu Nghiễn Đài mắt sắc, lập tức liền quỳ xuống chào.

"Miễn lễ."

Tiểu Nghiễn Đài đứng dậy cáo lui, đi bên ngoài phân phó các cung nữ chuẩn bị nước trà.

An Hi Ninh liếc thấy Thái tử tiến vào, kinh hỉ dị thường, bước lên phía trước nghênh đón: "Hoàng huynh, hôm nay như thế nào có rảnh đến cung ta."

Thái tử khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ý vị thâm trường: "Đến xem đệ đệ của ta có hay không bị sắc đẹp mê hồn."

Hắn diện mạo giống Hoàng hậu, ngũ quan tinh xảo, mi mục ôn nhuận, cho dù trêu đùa cũng không khiến người ta cảm thấy lỗ mãng, ngược lại tâm sinh thân cận.

Nhưng An Hi Ninh biết, hoàng huynh này của y cũng không thư sinh lả lướt như bề ngoài thoạt nhìn, trong bụng ý nghĩ xấu xa nhiều lắm, thích nhất chính là lấy lời nói nghẹn tức y.

Quả nhiên, thấy y đầy mặt rối rắm, câm miệng không nói, Thái tử liền vui vẻ.

Nhấc chân đi đến ghế bành an vị, dáng người thon dài, thái độ thanh thản, hướng lưng ghế dựa vào liền tự thành phong cảnh.

An Hi Ninh đi theo ngồi xuống, hỏi: "Hoàng huynh, là mẫu hậu cho ngươi tới hỏi?"

"Không phải."

Thái tử ngón trỏ ở trên chén trà Tiểu Nghiễn Đài đưa lên hoạt động, khi An Hi Ninh nghi hoặc nhìn qua mới hảo tâm giải thích bảo: "Là phụ hoàng sai ta tới hỏi."

"Phụ hoàng?"

An Hi Ninh nhăn mặt không nói gì, khi nào phụ hoàng lại quan tâm chuyện vặt lông gà này.

"Phụ hoàng lo lắng ngươi cả ngày trầm mê trong hoạ, hư độ quang âm cũng hoang phế võ nghệ, càng khiến trong cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đối với thanh danh ngươi có trở ngại."

An Hi Ninh sờ chóp mũi, xem như cam chịu.

Thái tử tiếp tục nói :"Ngũ đệ ngươi đã thành niên, mọi việc không thể tùy ý làm bậy, trong triều mặc dù nhìn như bình thản, nhưng lại luôn có gợn sóng, phải có phòng bị, ngươi và ta là đồng bào một mẹ, nên đồng khí liên chi, cùng nhau trông coi, hiện hoàng huynh chỉ muốn muốn ngươi thuận lợi phong vương, cho nên trước đó, ngươi không thể làm gì không có lợi cho thanh danh."

"Hoàng huynh, ta hiểu được, quá khứ ta ỷ vào mẫu hậu cùng ngươi, chọc không ít phiền toái, lại càng không biết quý trọng, đến nỗi..."

Đến nỗi thành sai lầm lớn, nhưng chết qua một lần, y đã rõ ràng rất nhiều, tỷ như đối phụ huynh áy náy, tỷ như đối Tử Họa cảm tình.

"... Sau này, ta chắc chắn hảo hảo sửa đổi, đương nhiên trong khoảng thời gian ngắn không thể làm tốt, còn nhờ Hoàng Huynh chỉ dạy nhiều hơn."

Thái tử trong mắt hiện lên vừa lòng: "Ngũ đệ quả nhiên trưởng thành, biết sai có thể sửa, thiện mạc đại yên, ngươi có giác ngộ này chính là bắt đầu tốt. Phụ hoàng sở dĩ chậm chạp chưa cho ngươi phong vương, một mặt là ngươi chưa lập quân công, sợ cho ngươi phong vương ép không được miệng người, về phương diện khác cũng là ngươi tính tình nóng nảy, cần hảo hảo tôi luyện."

"Phụ hoàng có tâm."

"Ân," Thái tử gật đầu, trầm ngâm một lát sau giương mắt nhìn An Hi Ninh, "Ngày gần đây ta có tin tức mật gián ở Kiêu tộc truyền đến, cơ hội của ngươi tới rồi đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro