Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Gặp nhau

An Hi Ninh đích xác gặp đám lưu binh kia.

Lúc ấy hắn toàn thân vô lực được Đạp Viêm đưa về hướng quân doanh, khổ nỗi không chạy được bao nhiêu liền nhìn thấy có binh lính Kiêu tộc đi tới.

Mười mấy tên, tuy rằng không tính nhiều, nhưng lấy hắn trạng thái lúc này, cứng đối cứng căn bản không hề có phần thắng, cho dù có Đạp Viêm ở đây, hắn cũng không dám bảo đảm có thể toàn thân rút lui.

Vì thế An Hi Ninh thúc giục Đạp Viêm hướng về phía rừng rậm không xa chạy.

Ở trong rừng rậm nghỉ ngơi gần một canh giờ, An Hi Ninh trong cơ thể dược tính mới dần dần giảm bớt, trên người cuối cùng cũng khôi phục một ít sức lực, chỉ là trên vai vết thương mất máu quá nhiều, làm hắn sắc mặt có chút tái nhợt.

Dùng kiếm chống đỡ đi đến bên Đạp Viêm, duỗi tay vỗ nhẹ vào cổ nó: "Tiểu hắc, lần này ngươi đã cứu bổn điện hạ một mạng, trở về liền thưởng cho ngươi, một chậu đậu đen cho ngươi ăn đủ."

Đạp Viêm phát ra tiếng phì phì trong mũi, có vẻ rất là vừa lòng.

Khi An Hi Ninh sải bước lên ngựa, từ nơi xa truyền đến tiếng người.

"Con mẹ nó đen đủi, lão tử vốn dĩ đang ở quân doanh đánh bài tốt, lại bị lôi ra đánh địch, thiếu chút nữa chết ở trên chiến trường."

"Được rồi, ngươi cũng đừng oán giận, hiện tại chúng ta có thể nói là đã đủ tốt, ngươi cũng không nghĩ rất nhiều huynh đệ phải bỏ mạng."

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng chúng ta hiện tại là đào binh, trở về doanh còn không phải sẽ bị quân pháp xử trí? Nếu đại vương tử tâm tình không tốt, chúng ta chết cũng không biết chết như thế nào."

"Ai? Phía trước có người, các huynh đệ mau đi xem một chút."

Nói xong mấy cái binh lính Kiêu tộc liền chạy tới chỗ An Hi Ninh, rút đao như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm hắn.

"Các huynh đệ," một cái cường tráng thanh niên cười dữ tợn nói: "Các ngươi biết đây là ai không? Đây chính là hạ quân tướng quân, chỉ cần giết hắn, mang theo đầu hắn đi gặp đại vương tử, đừng nói tội chạy trốn sẽ được miễn, nói không chừng chúng ta còn có thể phong thưởng nha."

"Kia còn chờ cái gì? Mau động thủ!" Nghe thanh âm này, hiển nhiên chính là cái tên mở miệng liền hùng hùng hổ hổ.

An Hi Ninh trong mắt lộ ra châm chọc, chỉ bằng mấy tên tiểu lâu la, cũng dám dõng dạc nói muốn lấy hắn mệnh.

Hắn gỡ xuống trường kiếm, chuẩn bị đánh, nhưng mà mấy cái Kiêu tộc binh lính lại giống như bị cái gì đánh tới đồng loạt bay ra sau, hung hăng bị ném tới trên mặt đất phun ra máu tươi.

Phía trên truyền đến tiếng xé gió, An Hi Ninh theo bản năng hướng lên trên nhìn lại, chỉ thấy một bạch y nam tử từ trên trời giáng xuống, đưa lưng về phía hắn, chỉ nhìn đến bạch y trắng tuyết, vạt áo phi dương, mái tóc dài đen như mực theo gió mà bay, không khác gì tiên nhân hạ phàm.

"Ngươi là người phương nào, dám phá hư chuyện tốt của ta!"

Bạch y nhân khinh miệt cười: "Không muốn chết, liền cút cho ta."

Kia mấy cái Kiêu tộc binh lính cũng biết người vừa đến là nhân vật lợi hại, cho dù bọn họ mấy cái liên hợp lại cũng không nhất định là đối thủ của bạch y nam tử, cho nên nháy mắt sau lền sôi nổi bò dậy chạy lấy thân.

Bạch y nam tử cũng không đuổi theo, ngược lại xoay người đi xem An Hi Ninh, khuôn mặt như họa, khí chất lỗi lạc, một đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn về phía An Hi Ninh, môi mỏng khẽ mở, vừa ở miệng đã nói không chút khách khí: "Ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy?"

An Hi Ninh sớm đã ngốc trệ, chung quanh bị hắn xem nhẹ, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm, Tử Họa của hắn xuất hiện, Tử Họa của hắn rốt cuộc xuất hiện.

Đầu óc hỗn loạn, hắn muốn xông lên đi ôm lấy y, nói cho y biết mình rốt cuộc có bao nhiêu tưởng niệm, hắn muốn đi hôn y, nói cho y biết đời này kiếp này, chính mình sẽ không bao giờ để y phải chịu thương tâm khổ sở.

Chỉ là hắn làm không được, cổ họng giống như bị tắc nghẹn, nói không nên lời, chân như cắm rễ trên mặt đất, hắn căn bản chỉ có thể bất động, hắn mặc dù đã khống chế nhưng hốc mắt đều chua xót không thôi, nghẹn đỏ bừng.

Tử Họa quét mắt nhìn An Hi Ninh bị máu tươi nhiễm đỏ bả vai, ánh mắt trầm trầm, đi về phía trước nói: "Trước tìm cái sơn động, bổn tiên sẽ xử lý vết thương trên vai ngươi."

An Hi Ninh vẫn là một bộ dạng ngốc ngốc, ánh mắt vẫn dính trên người Tử Hoạ, theo bản năng hỏi: "Vì sao phải tìm sơn động?"

Tử Họa nhàn nhạt liếc hắn một cái, tuy rằng trong ánh mắt của y không chứa bất luận cái gì cảm tình, nhưng An Hi Ninh chính là cảm giác hắn bị xem thường, quả nhiên hắn nghe thấy thanh âm vang lên:

"Hôm nay muốn trời mưa, từ nơi này đến quân doanh, khoái đi còn cần nửa canh giờ, ngươi xác định muốn trở về?"

An Hi Ninh chỉ là thuận miệng mà hỏi, cũng không nghĩ Tử Họa thế nhưng sẽ trả lời hắn, hơn nữa nghe y nói rõ ràng là lo lắng cho hắn trên người có thương tích, sợ bị dính mưa sẽ không tốt.

Tử Họa quan tâm hắn!

An Hi Ninh cười ngây ngô, nhìn chằm chằm đôi mắt đang dọa người, nếu phía sau có cái đuôi, hiện tại nhất định sẽ vẫy a vẫy.

Hai người tìm được một chỗ sơn động không lâu sau, mưa to tầm tã, cùng với ầm vang tiếng sấm, còn hơi có chút dọa người.

Tử Họa ở trong động đốt lửa, đỡ An Hi Ninh ngồi xuống cỏ khô, bắt đầu cởi quần áo của hắn để chữa thương.

Tuy rằng bên ngoài mưa rền gió dữ, nhưng An Hi Ninh giờ phút này lại chưa bao giờ thấy bình yên như vậy, ngọn lửa ấm áp chiếu lên sơn động lạnh băng, cũng làm cho bạch y của Tử Họa một tầng ấm quang.

Đôi mắt y chuyên chú mà nhìn vết thương của hắn, lông mi như phiến mở ra, hình như có ánh lửa nhảy lên trong mắt, đẹp đến nỗi làm hắn hoảng hốt.

Kỳ thật từ lúc nhìn thấy Tử Họa, An Hi Ninh vẫn không có tỉnh táo, giống như đang ở trong mộng, cho nên hắn không dám sờ, không dám cao giọng, không dám kích động, hắn sợ động tác quá lớn, mộng liền tỉnh, Tử Họa của hắn sẽ không thấy tăm hơi, hắn lại chỉ có một người.

Tử Họa làm cho hắn rửa sạch miệng vết thương, vì không dẫn người khác hoài nghi, chỉ dùng thuật pháp qua loa vì hắn cầm huyết.

Vừa nhấc đầu, lại thấy An Hi Ninh nhìn chằm chằm chính mình, trong mắt có vui sướng, có mê mang, có hổ thẹn, còn có...... Thật sâu sủng nịch.

Tử Họa không được tự nhiên mà trừng mắt: "Ngươi nhìn chằm chằm bổn tiên làm gì?"

An Hi Ninh cười rộ lên, khóe môi hơi kiều, trong mắt đựng đầy ánh sáng nhu hòa: "Tử Họa, ta cao hứng, ta thật sự cao hứng."

Tử Họa liếc mắt nhìn hắn một cái, không muốn tiếp tục đề tài phí miệng lưỡi: "Ngươi sao lại biết bổn tiên kêu Tử Họa?"

Tựa hồ từ khi nhìn thấy chính mình trong bức họa, cái tên mãng phu này vẫn luôn gọi tên y là Tử Hoạ, thật là kỳ quái.

An Hi Ninh biểu tình trên mặt giống như tìm thấy chân trời mới, liền thân thể cũng có chút nhộn nhạo: "Ngươi vốn dĩ đã kêu Tử Họa, tên thật đẹp."

Tử Họa vô ngữ, hắn cảm thấy mình cùng với loại mãng phu này tồn tại một chướng ngại giao tiếp, chẳng lẽ đây là lý do vì sao người thông minh không thể cùng người ngu ngốc nói chuyện vui vẻ được?

Không nói lời nào mà đem An Hi Ninh vứt ra sau đầu, Tử Họa đi đến bên kia nhắm mắt, nhưng đối diện lại là An Hi Ninh không an phận, chậm chạp không chịu ngủ, mở to đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tử Họa, chỉ sợ trong nháy mắt hắn lại không thấy người, trong lòng ngọt ngào khôn kể, như muốn từ trong ngực tràn ra.

An Hi Ninh tuy rằng không mở miệng, nhưng mặc cho ai bị hắn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đều sẽ không thờ ơ, Tử Họa cho dù định lực tốt đến đâu thì cũng không thể chịu nổi quấy nhiễu này, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn giống như thực thể, muốn đem hắn chặt chẽ trói buộc.

Không kiên nhẫn mà trừng mắt một cái, Tử Họa mở miệng nói: "Còn nhìn bổn tiên thêm lần nữa, ta khiến cho ngươi không thấy ánh mặt trời ngày mai."

Tuy bị uy hiếp, An Hi Ninh vẫn laf vui muốn chết, trong lòng trộm nghĩ Tử Hoạ của mình thẹn quá hoá giận cũng đáng yêu như vậy, quả thực làm hắn giữ không được.

"Còn không mau ngủ."

Thanh lãnh thanh âm truyền đến, mang theo điểm xấu hổ buồn bực. An Hi Ninh không dám đem y chọc nóng nảy, nhưng lại sợ y sẽ rời đi khi mình ngủ, vì thế mắt trông mong hỏi: "Tử Họa, ngươi sẽ ở chỗ này bồi ta chứ?"

Tử Họa phóng một ánh mắt hình viên đạn giết qua: "Ngươi nói lời vô nghĩa sao lại nhiều như vậy?"

An Hi Ninh ngây ngô cười hai tiếng: "Tử Họa, ta muốn ngươi bồi ta, ngươi đừng đi."

Tử Họa hừ một tiếng, không đáp ứng, đương nhiên cũng không có phản đối.

An Hi Ninh cảm thấy mỹ mãn, híp mắt yên lặng miêu tả Tử Họa bộ dáng, tưởng tượng hắn hiện tại sẽ có biểu tình gì, khóe miệng không khỏi mang theo ý cười, bất tri bất giác liền ngủ.

Sơn động âm lãnh, hiện tại đã là cuối mùa thu, hơn nữa bên ngoài đông vũ từng trận, gió lạnh se lạnh, cho dù có củi cháy cũng kinh không ngăn được hàn ý tận xương.

An Hi Ninh nguyên bản đang có thương tích, thân thể suy yếu, Tử Họa lại không nghĩ tới phải vì hắn chuẩn bị cái gì, cho nên nửa đêm liền sốt cao.

Mơ mơ màng màng tựa đang nằm mơ, trong mộng phân phân loạn loạn, tất cả đều là hình ảnh đời trước.

Trong chốc lát là hắn cùng Tử Họa ước hẹn: "Nguyện cùng ngươi nắm tay đến già, sống cùng một nơi chết cùng một chỗ."

Trong chốc lát là Tử Họa nắm tay Duệ Nhi, đưa lưng về phía hắn, gằn từng chữ quyết tuyệt nói: "Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, đời đời kiếp kiếp vĩnh không hẹn gặp lại."

"Không, không cần, Tử Họa không cần đi, cầu ngươi không cần đi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, Tử Họa cầu ngươi đừng đi, Tử Họa, Tử Họa ta lạnh......"

An Hi Ninh vẫn luôn lẩm bẩm, chau mày nhưng chưa tỉnh lại.
Hắn thanh âm tuy thấp, nhưng tại  sơn động trống trải lại có vẻ rõ ràng dị thường.

Tử Họa giương mắt nhìn về phía An Hi Ninh, hắn ánh mắt so thường nhân càng lạnh nhạt, mặt mày chi gian lại mang theo điểm xa cách, khí chất thoát tục, hơn nữa hắn rời xa nhân thế đã lâu, đối một ít đạo lý đối nhân xử thế đã sớm mơ hồ, cho nên thấy An Hi Ninh như thế, liền có chút khó hiểu.

Nhưng hắn cũng biết, thấy An Hi Ninh sắc mặt ửng hồng, biểu tình thống khổ, liên tưởng đến vết thương của hắn, liền sáng tỏ bảy tám phần.

Đứng dậy đi đến chỗ của An Hi Ninh, bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên trán của hắn, sốt cao hơn bình thường làm Tử Họa nhíu mày, hắn thúc giục tiên khí trong cơ thể rót vào người An Hi Ninh, hy vọng có thể làm hắn hạ nhiệt độ cơ thể.

An Hi Ninh đang ở trong với băng hỏa luân phiên, đột nhiên cơ thể như có một dòng nước chảy qua, cường thế mà xua đi nhức cùng dày vò, làm hắn thoải mái không thôi, bản năng củng cái cổ đến chỗ suối nguồn kia.

Tử Họa vỗ vỗ cái đầu không an phận, thấy hắn sắc mặt khôi phục bình thường liền muốn đứng lên rời, lại không đề phòng bị người bên cạnh ôm lấy cánh tay, mặt dán vào ống tay áo của y lẩm bẩm:

"Tử Họa, ngươi đừng đi, ta lạnh."

Tử Họa rốt cuộc không phải người máu lạnh, lại cùng An Hi Ninh sớm chiều ở chung nhiều ngày, y không thể nào quên được việc An Hi Ninh bất chấp tất cả để chạy tới đem bức hoạ ôm vào trong lòng ngực trong khi đang bị hắc y nhân ám sát.

Than nhẹ một tiếng, Tử Họa chung quy không đem tay áo rút ra, ngược lại ở bên cạnh an Hi Ninh nằm xuống, đang muốn nhắm mắt, lại phát hiện người này chân tay cùng sử dụng đem hắn cả người ôm vào trong lòng ngực.

Tử Họa hung hăng cắn chặt răng, trong lòng mặc niệm không cùng mãng phu sinh bệnh chấp nhặt, mới không đem An Hi Ninh đá ra ngoài động, tùy ý để hắn ôm mình ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro