Chương 10: Xuất chinh
Phủ tướng quân, sau khi hạ triều Lý Uy Viễn vẫn luôn ở trong đại sảnh đi qua đi lại, nha hoàn tiến vào thêm trà đều bị hắn đuổi đi ra.
Quản gia từ bên ngoài tiến vào, cung kính nói: “Lão gia, nhị điện hạ tới, đang ở trong thư phòng chờ ngài.”
Lý Uy Viễn sửng sốt, hắn không nghĩ An Hi Triết sẽ đến nhanh như vậy, đành phải kiềm chế lửa nóng trong lòng, chỉnh quần áo đi đến thư phòng.
Mới vừa đẩy cửa vào, Lý Uy Viễn liền bị Nhị hoàng tử kéo vào trong.
“Cữu cữu, chúng ta thật sự đem cơ hội tiến quân lần này nhường cho tiểu tử An Hi Ninh sao?”
Lý Uy Viễn tuy trong lòng buồn bực, nhưng trước mặt người khác lại không biểu hiện nửa phần, đem tay áo rút ra khỏi tay Nhị hoàng tử, hắn nói: “Điện hạ, ngài tạm thời đừng nóng vội.”
“Ta có thể không nóng vội sao?” Nhị hoàng tử ngồi xuống, một ngụm uống cạn ly trà: “Chúng ta bày mưu tính kế lâu như vậy, chính là muốn nhân cơ hội này giết An Hi Ninh, giá họa cho Kiêu tộc. Như vậy bổn điện hạ có thể bắc chinh Kiêu tộc, lập chiến công sau đó thuận lợi phong vương. Bây giờ thì hay rồi, phái đi mấy cái phế vật không những không giết được hắn, còn làm hắn hảo hảo trở về, chúng ta làm hết thảy, tất cả đều cho người khác cơ hội, ta có thể không tức?.”
“Điện hạ đừng vội, liền tính không thể bắc chinh, chúng ta vẫn có thể dùng chiến sự Miêu quốc để được phong vương.”
Nhị hoàng tử không tin, nói: “Làm sao có thể? Chỉ trấn áp mấy cái lưu dân thôi sao? Cữu cữu quá ngây thơ a.”
“Điện hạ, ngài nghe ta nói.” Lý Uy Viễn đảo mắt: “Lưu dân nếu trấn áp tốt, hoàn toàn có thể phong vương, nhưng Kiêu tộc nếu đánh không tốt, chính là sẽ ném mạng.”
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi: “Cữu cữu ý tứ là?”
Lý Uy Viễn nhẹ a vài tiếng: “Trên chiến đao kiếm vô tình, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng nha……”
“Cữu cữu là nói……” Nhị hoàng tử mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Nhưng nếu hắn phúc lớn mạng lớn, không chết ở Kiêu tộc thì sao?”
“Điện hạ ngài vẫn quá nhân từ, có một câu nói mượn đao giết người.”
Lý Uy Viễn làm động tác cắt cổ, Nhị hoàng tử hơn nửa ngày mới phản ứng lại: “Hảo! Ý kiến hay! Cữu cữu quả nhiên túc trí đa mưu, người, ngài có?”
“Tất nhiên, hôm nay Thái Tử đem cơ hội của ta cho tên Nghiêm Tham, lần này chúng ta phải cho hắn biết bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.”
Nhị hoàng tử vỗ tay mà cười: “Diệu kế, thật là diệu kế, đại hoàng huynh của ta chắc chắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, hắn vì trấn an chúng ta, làm cho Ngũ hoàng đệ Bắc chinh, ngược lại sẽ hại chính đệ đệ hắn một cái mạng.”
“Đúng là như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười, thư phòng một mảnh quỷ dị hài hòa.
Đại quân Bắc chinh, cho dù đã sớm có chuẩn bị, lúc gần xuất phát cũng đã qua nửa tháng.
Nửa tháng này, An Hi Ninh từ đầu đến cuối cũng không thấy Tử Họa lộ diện, bên người cũng không có bất luận cái gì dị thường, phảng phất khoảng thời gian dị thường trước chỉ là ảo giác của hắn.
An Hi Ninh mở bức hoạ nhìn kỹ, bạch y nam tử như cũ làm hắn canh cánh trong lòng: “Tử Họa, nếu ngươi hiện tại không muốn thấy ta, ta cũng không bắt buộc, nhưng ta sẽ không từ bỏ, ba năm ta chờ, mười năm ta vẫn chờ, chẳng sợ hao hết cả đời này, ta đều sẽ chờ ngươi.”
Thanh âm dần dần thấp xuống, An Hi Ninh trầm mặc một lát lại lần nữa mở miệng: “Ngày mai ta phải cùng đại quân xuất chinh, tấn công Kiêu tộc, đến lúc đó ta mang ngươi cùng đi, làm cho ngươi nhìn ta ở trên chiến trường tư thế oai hùng.”
An Hi Ninh đang tự nói, Tiểu Nghiên Đài vẻ mặt đưa đám từ ngoài cửa tiến vào: “Điện hạ, ngài lần này thật sự không thể mang Tiểu Nghiên Đài cùng đi sao?”
An Hi Ninh bất đắc dĩ: “Không phải bổn điện hạ không muốn mang ngươi đi, mà là lần này thượng chiến rất nguy hiểm, không thể mang theo ngươi.”
Tiểu Nghiên Đài vừa nghe, lập tức mở miệng nói: “Tiểu Nghiên Đài không sợ, Tiểu Nghiên Đài muốn đi theo điện hạ, còn muốn chiếu cố điện hạ a.”
An Hi Ninh trên dưới đánh giá Tiểu Nghiên Đài một phen, trêu đùa: “Lấy ngươi thân thể này, trên chiến trường còn muốn bổn điện hạ chiếu cố ngươi đi, ngươi cũng chiến trường phía trên đao kiếm không có mắt, một mũi tên bắn lại đây, đều có thể làm cho ngực ngươi mở một cái lỗ thủng nha.”
Thành công dọa Tiểu Nghiên Đài đến sắc mặt trắng bệch mới ha ha cười nói: “Cho nên Tiểu Nghiên Đài ngươi đừng đi, nếu không bổn điện hạ còn phải phân thần xem ngươi có hay không bị đánh chết, sốt ruột, ngươi phải hảo hảo ngốc ở trong cung, chờ bổn điện hạ lập chiến công trở về phong vương, cho ngươi làm tổng quản vương phủ nha.”
Tiểu Nghiên Đài mắt đỏ hồng, cúi đầu không nói, sau một lúc lâu mới thút tha thút thít nức nở nói: “Điện hạ, Tiểu Nghiên Đài không ở bên người, ngài phải chiếu cố bản thân cho tốt nha.”
An Hi Ninh nâng mi: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng nhà ngươi điện hạ trừ bỏ ăn nhậu chơi bời thì cái gì cũng không biết làm sao?”
“Không không không” Tiểu Nghiên Đài vội vàng lắc đầu, nịnh nọt: “Tiểu Nghiên Đài làm sao dám, trong lòng Tiểu Nghiên Đài ngài là người anh minh thần võ nhất.”
An Hi Ninh cười mắng: “Miệng đảo ngày càng trơn tru, mau đi thu thập hành lý cho bổn điện hạ, thiếu thứ gì, bổn điện cứ ngươi mà hỏi.”
“Tiểu Nghiên Đài tuân mệnh”. Tiểu Nghiên Đài chân trước mới ra ngoài không lâu, sau lưng Thái Tử liền vào.
“Hoàng huynh, sao ngươi lại tới đây?”
Thái Tử ở trước bàn ngồi xuống, xem trên bàn thế nhưng còn có một bức họa, cười như không cười mà ngó An Hi Ninh liếc mắt một cái.
An Hi Ninh mặt hơi đỏ, đem bức hoạ cuộn tròn thu thập hảo sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Thái Tử, giả khụ hai tiếng mới hỏi nói: “Hoàng huynh hôm nay đến đây có chuyện gì?”
Thái Tử cũng thu hồi biểu tình trêu đùa: “Lần này đến đây, một là cầu chúc ngươi khải hoàn trở về, hai là nhắc nhở ngươi coi trừng Nghiêm Tham, lúc ấy ta ở trong triều đình, vì lấp kín quân thần lời nói mới yêu cầu hắn làm hữu tiên phong, nhưng hắn dù sao cũng là người của Lý Uy Viễn, không thể không phòng.”
“Hoàng huynh ta biết, khi ta ở Bắc Doanh đã muốn thu thập hắn, hiện tại vừa lúc nhân cơ hội này, làm hắn ở trên chiến trường hy sinh đi.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, liền bị Thái Tử trừng mắt nhìn liếc qua một cái: “Nghiêm Tham dù sao cũng là một nhân tài, vì ân oán cá nhân mà tổn hại một cái tướng tài, nghĩ thế nào cũng có chút không đáng.”
An Hi Ninh lại không tán đồng: “Hoàng huynh, ngươi hiện tại thương tiếc hắn là một tướng tài, chờ hắn cuối cùng phản ngươi, về sau có thể trở thành kình địch.”
Thái Tử nghi hoặc mà liếc hắn một cái: “Đệ tại sao biết hắn sẽ trở thành địch nhân của chúng ta?”
An Hi Ninh lúc này mới phát giác chính mình không cẩn thận lộ ngôn, hắn không nên đem sự tình kiếp trước nói ra, đành phải sửa lời: “Đệ nghĩ hắn ta nếu là người của Lý Uy Viễn, nhưng thế không phải là địch nhân của chúng ta sao?”
Thái Tử cười cười: “Trong triều đình này, không ai là địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần ngươi đủ cường đại, sẽ có rất nhiều người hướng ngươi quy phục, cho nên hoàng huynh mới muốn để ngươi lập chiến công, cầm lấy quân quyền.”
Thái Tử một thân tao nhã, nhưng lúc này đáy mắt lại là một mảnh sát khí, An Hi Ninh một trận hoảng hốt, vội vàng dời đề tài: “Hoàng huynh, nhị hoàng huynh lần này cũng muốn xuất binh Miêu quốc, nếu hắn cũng đắc thắng trở về, chỉ sợ……”
Hắn nhớ rõ ở đời trước, An Hi Triết không có đi Miêu quốc. Mấy năm sau, Đại Hạ vẫn luôn yên ổn không có việc gì, hắn cũng không có cơ hội lập chiến công, cũng không phong vương, thẳng đến khi hắn soán vị mới thoát khỏi thân phận hoàng tử.
Một đời này hắn trọng sinh, lịch sử thay đổi, nhưng An Hi Ninh tuyệt đối không cho phép An Hi Triết tại chi chiến lần này thuận lợi phong vương, cho dù là lập một chiến công nhỏ cũng không được.
Thái Tử nhíu mi: “Ta mấy ngày trước cũng đang phiền não việc này, lại chưa lấy ra một cái biện pháp cụ thể nào.”
An Hi Ninh vừa nghe, cười mị mắt, tặc hề hề nói: “Hoàng huynh, ta có cái chủ ý này, ngươi có muốn nghe không?”
“Nga? Nói đi ta nghe một chút.” Bị gợi lên lòng hiếu kỳ, đưa lỗ tai qua để nghe An Hi Ninh nói thầm vài câu, mày nhíu chặt dần dần buông ra, lộ ra vẻ tươi cười.
“Hoàng huynh cảm thấy kế sách này như thế nào?”
Thái Tử tuy rằng vui mừng khi đệ đệ nhà mình trưởng thành, nhưng trên mặt lại không nói ra: “Thế nào là thế nào, còn phải thành công rồi mới nói, việc này ngươi không cần nhọc lòng, hoàng huynh nhất định cho ngươi làm tốt.”
Bên ngoài cửa thành đã tập kết thiên quân vạn mã, tế cờ đã kết thúc, các tướng sĩ biểu tình phấn khởi, vẻ mặt nghiêm túc mà đứng, một cổ bồng bột chi khí ập vào trước mặt.
Minh Đức Đế trang phục lộng lẫy đứng ở phía trên tường thành, cao giọng nói: “Các tướng sĩ, các ngươi đều là con dân Đại Hạ ta, lần này Bắc chinh Kiêu tộc, trẫm tin tưởng các ngươi nhất định có thể khải hoàn trở về, bảo vệ Đại Hạ ta ranh giới.”
Một câu nói, dưới thành hô vạn tuế trấn động.
Minh Đức Đế xoay người nhìn về phía Trần Triệu Thông: “Trần ái khanh, trẫm lần này phong ngươi là soái, dẫn dắt mười vạn binh mã tấn công Kiêu tộc, hi vọng ngươi cho trẫm một biên cương yên ổn.”
Trần triệu thông quỳ xuống đất đáp: “Mạt tướng nhất định không phụ Hoàng Thượng sở vọng.”
“Hảo!”
Minh Đức Đế vừa lòng mà cười, chuyển hướng sang An Hi Ninh, trong ánh mắt mang theo điểm tự hào cùng lo lắng: “Ninh Nhi, lần này lên chiến trường, ngươi nhất định phải nghe theo sự điều khiển của Trần nguyên soái, không thể tùy ý làm bậy, tự mình điều binh.”
“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ hảo hảo nghe theo Trần nguyên soái, anh dũng giết địch, bảo vệ Đại Hạ muôn đời yên ổn!” An Hi Ninh trịnh trọng nói.
Minh Đức Đế vui mừng, có loại cảm giác nhi tử đã trưởng thành, tuy lòng không muốn, vẫn vỗ vỗ vai An Hi Ninh cổ vũ.
Dưới thành tam quân đã vận sức chờ phát động, An Hi Ninh theo Trần nguyên soái hạ thành, khi đi đến bên cạnh Thái Tử hướng hắn ánh mắt.
Thái Tử chỉ cười không nói, khẽ gật đầu, An Hi Ninh lúc này mới yên tâm.
Đạp Viêm ô chuy ở cùng một chỗ với các chiến mã khác nhìn như hạc trong bầy gà, ánh mắt kiêu căng, nhìn thấy An Hi Ninh xuống dưới, hí vang một tiếng liền tránh thoát bên người tiểu binh trói buộc, bạt túc hướng hắn chạy tới, thái độ thân mật mà dùng đỉnh đầu cọ cọ An Hi Ninh.
Trần Triệu Thông vuốt râu mà cười: “Điện hạ con Đạp Viêm này thật thông minh lại còn có nhân tính, nhất định trên chiến trường, có một con ngựa như vậy liền có thể nói là như hổ mọc thêm cánh.”
An Hi Ninh khó có được vẻ mặt ôn hoà nói: “Trần nguyên soái quá khen, bổn điện nghe nói ngươi có một con chiếu đêm bạch, ở trên chiến trường chẳng những kiêu dũng, còn có vài lần cứu ngươi trong nguy nan, có thể nói là chiến công hiển hách, Đạp Viêm của ta sao có thể so sánh.”
Hắn nói thành khẩn, Trần Triệu Thông nghe tâm muốn nở hoa, cùng An Hi Ninh đi đến chỗ đại quân.
Mười vạn binh mã mênh mông cuồn cuộn từ ngoài thành xuất phát, quân kỳ phấp phới, chiến mã hí vang, bài khởi hàng dài giống như một cái du long, khí thế dũng mãnh tiến về phía bắc mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro