Chương 1: tử vong
Đại Hạ xây dựng chế độ hơn trăm năm, cho tới nay đều là quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, vó ngựa nơi nơi đều đi đến, tứ phương tới triều, cúi đầu xưng thần.
Một bá chủ như vậy, lại ở thời Minh Đức Đế này xảy ra nội loạn.
Nhị hoàng tử An Hi Triết liên hợp Phiêu Kị Đại Tướng Quân Lý Uy Viễn, ỷ vào danh nghĩa quân công mà đến kinh thành, đem Thái tử và thân binh của người bắn chết ở núi Ngọa Long phía sau hoàng thành, sau lại bao vây tiễu trừ hoàng cung, bóp méo chiếu thư, tự lập vua mới.
Đương đêm, Minh Đức đế bệnh nặng mà băng hà, Hoàng hậu theo táng, kinh thành bị một mảnh ai thê bao phủ.
Trong Ninh vương phủ khắp nơi bừa bãi, nha hoàn nô tài đều mỗi người tự lo.
Bọn họ đều đã nghe phong phanh, đến nay kinh thành đã bị Nhị hoàng tử nắm giữ, mãn thành giới nghiêm, Phiêu Kị đại tướng quân mang binh đi chung quanh bắt người, tàn sát những vương tôn đại thần đối tân đế có dị tâm.
Mà hiện tại Ninh vương phủ mặc dù nhìn như bình tĩnh thật ra lại là đất hiểm.
Chủ tử bọn họ An Hi Ninh, đương kim Ninh vương điện hạ, cùng Thái tử An Hi Minh chính là cùng một mẹ, đến nay Thái tử binh bại bỏ mình, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu lại song song mất đi, tổ đã mất sao trứng có thể lành, Ninh vương phủ này bị diệt đã là chuyện sớm hay muộn.
Có nha hoàn nhát gan đã trốn ở góc khóc lên, nghẹn ngào nuốt xuống, khiến cho Ninh vương phủ này to lớn như vậy lại thêm vài phần thê lương.
Trong phòng tờ mờ, đèn đuốc lay động chiếu xạ ra trên đất hình dáng cơ đơn của một cẩm y nam tử.
Nhìn kỹ, nam tử kia sinh ra mi mục anh tuấn, tuấn dật phi thường, có thể nói là lông mày dao cắt, mắt như ngôi sao lạnh, mũi thẳng, môi rõ ràng, là tướng mạo tốt khó gặp.
Chỉ là thần sắc trên mặt lại đầy cô đơn, tóc tai hỗn độn, khóe mắt ửng đỏ, thân hình cũng dị thường gầy yếu.
Y ôm chặt trong lòng một bức tranh cuốn, trong miệng thì thào: "Tử Họa, Tử Họa... Vì sao ngươi nhẫn tâm như thế, ta đã gọi ngươi ba năm, ngươi vẫn là không chịu tha thứ ta, không chịu mang theo Duệ nhi từ trong tranh đi ra."
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một tiểu thái giám quỳ rạp xuống bên người nam tử, than thở khóc lóc kêu: "Vương gia, thời thế kinh thành đã thay đổi, Lý tướng quân tìm người có dị tâm khắp cả thành, lúc này đã mang binh hướng Ninh vương phủ chúng ta đến đây, Tiểu Nghiễn Đài cầu ngài nhanh tỉnh lại đứng lên, cùng bọn nô tài chạy trốn đi."
Nam tử, cũng chính là Ninh vương An Hi Ninh rốt cục có một chút biểu tình, hai mắt như gỗ lạnh giật giật, trên mặt hiện ra sắc thái điên cuồng.
"Trốn? Bổn vương vì sao phải trốn, bổn vương còn muốn gặp Nhị ca tốt giết chết huynh trưởng, bức tử phụ hoàng mẫu hậu kia của ta, như thế nào có thể trốn?"
"Vương gia, có sự sống, có hy vọng a, đừng sính dũng cảm nhất thời."
"Ta một là tội nhân, không lưu tâm cái gì sống chết, không bằng đã biết rõ là cuối đời rồi, hướng trời xin lỗi cha anh cũng tốt."
An Hi Ninh nói nhỏ, lập tức không biết nghĩ đến cái gì, khàn tiếng nở nụ cười: "Lại nói tiếp, bổn vương còn muốn hỏi Nhị ca tốt của ta một chút, có thể làm vừa lòng người này vài năm theo bổn vương mà có được tình báo trong kinh. Bất quá nghĩ đến hắn chắc cũng là vừa lòng, nếu không lấy năng lực hắn cùng chú Lý Uy viễn của hắn, lại có thể nào tấn công kinh thành này."
"Vương gia, ngài đang nói cái gì hồ đồ vậy, Nhị hoàng tử phản loạn này cùng ngài không liên quan a."
An Hi Ninh lúc này cũng là nhắm mắt, trong tai không có tiếng khóc của tiểu thái giám.
Ngoài cửa vang lên một thanh âm nữ tử kiều mỵ, lát sau trong phòng là một trang mỹ nhân đứng trong áo hoa gấm Vân Cẩm.
"Lý Trắc phi." Tiểu Nghiễn Đài cúi đầu chào.
Lý Trắc phi kia cũng không để ý tới, đối với An Hi Ninh hỏi: "Bốn năm nay, chuyện ta âm thầm truyền lại tin tức cho phụ thân ta cùng Nhị Hoàng tử, ngươi đều biết?"
"A, nếu bổn vương sớm biết, ngươi còn có thể có mạng đứng ở trước mặt bổn vương? Phụ thân ngươi cùng Nhị Hoàng huynh ta kia còn có thể vào kinh diễu võ dương oai? Chỉ là bổn vương năm đó bị sắc đẹp mê hoặc, nhìn người không rõ, đem sài lang làm người tốt, lại phụ người thật lòng với ta, đến nay hối hận thì đã muộn."
"Người thật lòng với ngươi? Ha ha ha ha..."
Lý Trắc phi khuôn mặt vặn vẹo, nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống, "Ta cũng từng là người thật tâm với ngươi. Nhưng mà ngươi thì sao, vì một quái vật, lại bỏ bê ta ba năm, ngươi cũng biết ba năm này ta vượt qua như thế nào, ta ngày đêm dùng lệ tẩy mặt, nghĩ, ngóng trông, hi vọng ngươi có thể hồi tâm chuyển ý, nhìn ta liếc mắt một cái, nhưng ngươi đã làm gì, ngươi lại chỉ biết ôm bức hoạ người chết, giẫm lên tấm lòng của ta."
Lý Trắc phi càng nói càng khí thế, tiến lên đây muốn đoạt lấy bức hoạ trong lòng An Hi Ninh, lại bị y đẩy ngã xuống đất.
"Bổn vương cảnh cáo ngươi, nói thêm nửa câu bất kính Tử Họa, bổn vương khiến cho đầu người rơi xuống đất."
Lý Trắc phi buồn bã mà cười: "Ta có nói sai? Hắn chính là một tiện nhân, quái vật, không danh không phận cũng muốn mặt dày mày dạn ở Vương phủ, là nam tử lại có thể sinh hạ hài tử, trước khi sinh liền khiến người ta chán ghét, đã chết còn không cho người sống yên ổn, quả thực chính là cái tiện nhân, tiện nhân."
Ba một tiếng, Lý Trắc phi bị đánh phải quay đầu đi, An Hi Ninh một cái tát này dùng là khí lực thật lớn, trên mặt nàng nhất thời hiện ra vết hồng năm ngón tay, khóe miệng cũng chảy ra máu.
"Ngươi đánh ta, ngươi lại dám đánh ta."
Lý Trắc phi cảm xúc không khống chế được: "An Hi Ninh, ngươi còn tưởng rằng mình là Ninh vương cao cao tại thượng sao? Không phải, đã sớm không phải, ta nói cho ngươi, Nhị hoàng tử hiện đã xưng đế, Thái tử huynh trưởng ngươi cùng với mẫu hậu ngươi tất cả đều đã chết, Diệp thừa tướng một nhà cũng sẽ bị trảm toàn bộ, các ngươi tất cả đều xong rồi."
An Hi Ninh lửa giận công tâm, một phen chế trụ cổ Lý Trắc phi, hung hăng siết chặt.
Lý Trắc phi bị nghẹn hô hấp, sắc mặt dần dần đỏ lên, tay chân buông thõng mắt thấy liền sẽ tắt thở, chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô nháo, một tiểu thị vệ chạy tiến vào.
"Khởi bẩm Vương gia, Nhị hoàng tử cùng Lý tướng quân mang theo binh mã đem Ninh vương phủ chúng ta vây quanh."
An Hi Ninh nhíu mi, buông Lý Trắc phi hổn hển không thôi, nhấc chân hướng ra phía ngoài đi.
"Ngũ hoàng đệ, lâu ngày không gặp."
Nhị hoàng tử An Hi Triết hăng hái ngồi ở trên con ngựa cao to, mắt mang đùa cợt nhìn y.
"Sao lại là một bộ dáng chật vật này, nhanh đi gột rửa, miễn cho mất mặt hoàng tôn ngươi."
An Hi Triết cười ha hả, mẫu phi hắn tuy rằng cũng là tứ phi chi nhất, nhưng bởi vì Hoàng hậu độc sủng hậu cung, làm Nhị hoàng tử hắn này rất là thất bại, mặt trên chẳng những đè nặng một cái Thái tử tài năng nhân hậu, phía dưới còn có An Hi Ninh ỷ vào là con thứ Hoàng hậu mà đối hắn vô lễ bất kính.
Từ nhỏ tình yêu thương của phụ hoàng đều cho hai người An Hi Minh cùng An Hi Ninh này, không quản hắn cố gắng như thế nào, chú ý phân đến trên người hắn đều là thiếu lại thiếu, hắn hận, luận tài năng hắn loại nào so ra kém Thái tử An Hi Minh, càng đừng nói An Hi Ninh không học vấn không nghề nghiệp, vì cái gì mình muốn khắp nơi thấp hơn hai người bọn họ một đầu.
Hắn không cam lòng, cho nên hắn liên hợp nhà mẹ, mua được tiểu thái giám bên người Minh Đức đế, cho hắn mỗi ngày hạ độc trong canh nhân sâm, chờ thời cơ thành thục lại tập kết quân đội công kích Kinh thành, đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn muốn cho kẻ khinh thường hắn trước kia phủ phục ở dưới chân hắn, khóc rống lưu nước mắt.
"Hoàng Thượng lời ấy sai rồi," Lý Uy Viễn bên người An Hi Triết cười nói: "Đến nay Thái tử mưu nghịch, Ninh vương này cũng thoát không khỏi can hệ, nói cái gì đích tử hoàng tôn, chẳng phải là vũ nhục uy danh hoàng tộc."
"Lý tướng quân nói cẩn thận, đến nay phụ hoàng vừa mất, tân hoàng chưa lập, ngươi nói là Hoàng đế nào."
"Tự nhiên là Nhị Hoàng tử điện hạ."
"Hừ," An Hi Ninh nhìn về phía Nhị Hoàng tử, "Bổn vương cũng không biết, một cái nghiệt chủng họ Lý, có thể lên Hoàng đế An gia chúng ta."
"Ngươi nói cái gì?" An Hi Triết trên lưng ngựa trợn mắt nhìn, tiểu binh bốn phía đều tai xem mũi, mũi xem lòng, yên lặng cúi đầu.
"Nói cái gì? Cái này phải hỏi ông chú tốt của người, nga, không đúng, hẳn là cha ngươi mới đúng."
"Chớ có nói bậy!" Lý tướng quân nhảy xuống ngựa, một chưởng hướng An Hi Ninh bổ tới.
Nhưng An Hi Ninh cũng không phải đắn đo, y từ nhỏ đã có danh sư dạy, công phu tất nhiên là không kém, mặc dù hoang phế ba năm, nhưng trụ cột còn đó, cùng Lý tướng quân hàng năm chinh chiến động tay chân, chẳng những không chút yếu thế, còn ẩn ẩn chiếm thượng phong.
Làm Lý tướng quân bị thương sau một quyền, An Hi Ninh thối lui một bước: "Đường muội trong tộc này tư vị được?"
"Hoàng Thượng, ngươi ngàn vạn đừng nghe tiểu tử này nói bậy, hắn đây là muốn châm ngòi quan hệ ngươi ta quan hệ, nhiễu loạn quân tâm."
"Không nghĩ tới Lý tướng quân lại cũng là loại dám làm không dám nhận."
An Hi Ninh cười ha hả.
"Ngươi muốn chết."
Lý Uy Viễn đang định tiến lên tái chiến, lại bị Nhị Hoàng tử ngăn lại: "Cữu cữu không cần cãi với người sắp chết, chớ nói lời ấy là giả, liền cho là thực, thiên hạ này đều là trẫm, còn không đổi được một cái họ sao? Người tới cho ta."
Dưới ánh lửa bắt đầu khơi mào, khoé miệng Nhị Hoàng tử treo lên độ cong rất là dữ tợn.
Tiếng chém giết động trời, An Hi Ninh vung vẩy đao kiếm xuyên giữa đám người, mỗi một kiếm đi đều có thể chấm dứt một mạng người.
Máu tươi ấm áp phun trên mặt, trông y giống như Tu La hàng thế, làm người ta không rét mà run.
Địch nhân như thủy triều đánh tới, một sóng ngã xuống lại thêm một sóng, nhiều làm cho người ta tâm sinh tuyệt vọng, mà hắn đã chiến tới kiệt lực.
An Hi Ninh trên người lại thêm vài đạo vết thương, máu tươi chảy ra hỗn cùng một chỗ, sớm phân biệt không ra, nhưng mà vẫn gắt gao che chở cuộn tranh trong lòng.
Nhị Hoàng tử phía sau đang xem cuộc chiến cười lạnh, thân thủ từ tay thân vệ bên người tiếp nhận cung tiễn, căng cung mà bắn, ngay chính trung tâm.
An Hi Ninh hai mắt đỏ đậm, lấy kiếm chống, cuối cùng không chịu nổi ngã xuống.
Binh lính chung quanh thối lui một chút, Nhị Hoàng tử giục ngựa tiến lên.
"Ngũ Hoàng đệ quả nhiên thân thủ tốt, lại tổn hại nhiều binh tướng của ta như thế, nếu không giết ngươi, Hoàng huynh ta như thế nào lại không làm thất vọng những tướng sĩ anh dũng hiến thân này."
Vừa dứt lời, liền có thân vệ tiến lên muốn lấy mạng An Hi Ninh, lại bị Nhị Hoàng tử nâng tay ngăn lại: "Đều lui ra, trẫm muốn hảo hảo thưởng thức giây phút cuối cùng trước khi chết của Ngũ Hoàng đệ ta này."
Trong tai An Hi Ninh đã nghe không ra thanh âm gì, tay y run run mở cuộn tranh trong lòng, chậm rãi vuốt ra sau ánh mắt ôn nhu nhìn nam tử áo trắng trong hoạ, ngón tay một tấc một tấc vuốt ve qua họa giấy, khóe miệng treo mỉm cười, giống như đối đãi người trân ái nhất.
Di xuống chạm đến nam tử áo trắng nắm tay bé con mập mạp trong hoạ, mắt An Hi Ninh lộ ra từ ái, lẩm bẩm nói: "Duệ nhi, phụ vương cuộc đời này sợ là không còn thấy được con, con nếu như còn nhớ thương phụ vương, liền ở trước mặt cha con nói nhiều lời hay cho phụ vương, khiến hắn tha thứ Vương..."
Một câu chưa hết, y rốt cuộc chống không được, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ áo trắng người trong tranh.
An Hi Ninh nâng tay áo đi lau, lại càng nhiễm càng nhiều, y không khỏi mặt lộ vẻ tuyệt vọng, đến cuối cùng, y cũng không thể cho người âu yếm thanh tịnh cuối cùng.
Trước mắt từng trận biến thành màu đen, An Hi Ninh kiệt lực ngã xuống trên tranh, trước khi mất đi ý thức, y nhìn thấy Nhị Hoàng tử vặn vẹo tươi cười.
Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng hài tử khóc không thành tiếng, vẫn hô phụ vương, phụ vương... Nhưng cuối cùng quy về bình tĩnh.
Rơi vào trước hắc ám tiền, y cuối cùng không cam, Tử Họa ngươi lại tuyệt tình đến tận đây, gặp mặt lần cuối cũng không muốn đi ra gặp ta sao, cũng đúng, nguyên lai chính là ta phụ ngươi.
Nếu như có thể sống lại một lần, ta nhất định hảo hảo chăm sóc ngươi, chẳng sợ làm một đôi vợ chồng bình thường, ta cũng không hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro