[TSCHPMCG] Chương 2
Tác giả không ngắt chương nên tui tự ngắt, đừng thắc mắc vì sao nó bị ngắt vô duyên như vậy ;__;
Chương 2.
Sau mấy trăm năm một lần nữa hứng chịu bạt tai, đánh trên mặt đau rát, cũng đánh thức lý trí của Cố Thiên Lân. Hắn ép buộc bản thân đình chỉ vùng vẫy, đừng giống như kiếp trước đạp đến điểm mấu chốt của Lý Bằng Phi, đừng quên quyết định trước đây, không có gì phải sợ! Lý Bằng Phi thấy Cố Thiên Lân không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn tách ra hai chân liền soạt một tiếng mở bàn tay, ngón tay dùng sức khéo léo xoa nắn hai bên mép thịt cánh hoa, nặng nhẹ qua lại khiêu khích.
Cố Thiên Lân khắp người phát run, đặc biệt là mặt dưới chỗ kia bị ngón tay thô ráp nắn bóp, hết ngứa lại đau dần dần hiện ra xuân thủy. Người nọ giống như đùa đã, tách ra mép thịt hướng phía trong thăm dò.
- A -- _ Cố Thiên Lân nhìn chằm chằm đèn treo trên nóc phòng, cảm giác ngón tay người nọ chèn vào nơi tư mật đến trướng khiến hắn hoảng hốt, nước mắt không nhịn được trào xuống.
Lý Bằng Phi rút ra nửa ngón tay ướt sũng.
- Cái miệng nhỏ nhắn của ngươi cũng coi như hiếm lạ, nhưng gia không muốn phí sức giúp ngươi chuẩn bị, lát nữa đau cũng không được lộn xộn!
Nói xong nhấc hai chân Cố Thiên Lân, đem gối đầu chèn dưới mông hắn, hướng dục vọng cứng rắn đã sớm không chịu nổi đặt trước hoa huyệt. Cố Thiên Lân khẩn trương run rẩy, cực đoan cảm giác thấy nơi riêng tư nóng lên, tiếp theo trong một cái chớp mắt nam nhân kia liền đem thứ dục vọng cực đại đè xuống. Thịt vách từng chút từng chút một bị đẩy ra, năm căn vô cùng chậm rãi trượt tới lại phá lệ rõ ràng, đau quá! Lý Bằng Phi nhìn xuống gương mặt tiểu hài nhi bị đau đến cau mày, cảm giác thống khoái vô cùng, hắn muốn kéo dài sự đau đớn này, khiến Cố Thiên Lân vĩnh viễn nhớ kỹ bản thân là người thứ nhất, cũng là người đàn ông duy nhất của hắn.
Ngoạn trên thân thể tiểu hài tử này đích thực đưa đến cảm giác vô cùng tốt, bất kể là trên tinh thần bị kích thích hay trên thân thể sảng khoái. Cấu tạo thân thể đặc biệt của hắn khiến y lần đầu tiên muốn vứt bỏ nguyên tắc trước đây, thói quen của y với tình nhân đều chỉ dùng một đêm, chưa bao giờ lập lại lần thứ hai với cùng một người, nhưng lần này quả thực đặc biệt, khiến Lý Bằng Phi muốn đem Cố Thiên Lân về nuôi dưỡng bên người. Y tiếp tục chậm rãi hạ xuống thắt lưng, cảm giác bên trong càng ngày càng gấp, phân thân chôn sâu ở nơi ấm áp mềm mại không nhịn được giật giật.
- Ân... Ha a ... Đau... Đau quá......... _ Nơi ấy đau dữ dội, Cố Thiên Lân thân thể khó chịu run rẩy không ngừng, trong miệng phát ra từng tiếng kêu đứt quãng thống khổ.
- Đau là được rồi, nên nhớ gia là nam nhân của ngươi, nỗi đau này ngươi phải nhớ kỹ! _ Lý Bằng Phi liếc mắt, trong con ngươi lộ ra ngoan lệ, y nhanh chóng động thắt lưng, phân thân to lớn mãnh liệt ra vào hoa huyệt nhỏ, trên dương vật hùng dũng dính đầy máu, theo chỗ két nối của hai người chậm rãi chảy xuống mông Cố Thiên Lân.
- Ân a! ... Ô ~ hảo... Đau! Gia, ta... Đau..
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, trong nhất thời chỉ có trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ kêu đau của nam hài, yếu ớt lại vô lực nghe rất thê thảm. Lý Bằng Phi càng lộng càng hăng, mỗi lần đều đi vào chỗ sâu nhất. Cố Thiên Lân bị đâm đến không chịu nổi, một bên đạp chân một bên nức nở không ngừng. Thẳng tới lúc bị làm đến tinh thần hoảng hốt vách thịt mới thích ứng được kích thước của y, dần dần dâng lên một cảm giác vừa ngứa vừa nóng không hề đau nhức, hắn kêu tới kiệt sức, không biết qua bao lâu một cỗ chất lỏng mới vọt sâu vào trong cơ thể.
Lý Bằng Phi nắm chặt thắt lưng nhỏ nhắn chờ trút hết dục vọng, bàn tay khẽ nắm lấy tiểu thịt hành của Cố Thiên Lân từ đầu tới cuối vẫn xụi lơ.
- Về sau nhớ học cách hầu hạ gia, nơi này cũng sẽ được thoải mái giống như cái miệng nhỏ của ngươi.
Cố Thiên Lân không phản ứng, mệt mỏi sức cùng lực kiệt, lệ ngân chưa khô liền mê man đi. Lý Bằng Phi đem phân thân của mình từ trong lỗ huyệt ấm áp rút ra, cẩn thận cất đi chiếc khăn dính máu đỏ minh chứng đêm đầu tiên của tiểu hài tử xong mới tắt đèn, ôm người ngủ thật say.
.
.
.
Trời nhập xuân, mới sáng sớm chim chóc đã ríu rít ồn ào ngoài cửa sổ. Cố Thiên Lân vừa tỉnh ngủ, tư tưởng còn có chút đình trệ, khắp người vô lực, cổ họng phát khô, đặc biệt là hạ thân chỗ kia đau xót cực kỳ.
- Tỉnh?
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Bằng Phi ăn mặc chỉnh tề đứng ở cách đó không xa, trên tay còn cầm theo áo choàng. Con ngươi Cố Thiên Lân co rụt lại, tiền bạc và khế ước trong hộp vẫn để ở túi áo choàng, hắn lập tức thanh tỉnh gật đầu một tiếng.
- Ân.
Lý Bằng Phi hài lòng xoay người, nhanh chân tiến ra gian ngoài phân phó.
- Đi chuẩn bị xe!
Quản sự từ khi trời chưa sáng đã đứng hầu ngoài cửa phòng, thấy y ra liền vội vàng tiến đến.
- Hảo, ta lập tức đi chuẩn bị xe, ngài sắp về phủ sao? Đô thống đã sai người làm bữa sáng, nếu không vội ngài dùng xong mới đi?
- Không cần. _ Lý Bằng Phi trở lại nội thất, dùng ngoại bào trực tiếp đem Cố Thiên Lân bao lấy ôm ngang lên. Hắn vội vã giãy dụa, nhỏ giọng nói.
- Ta bên trong không có mặc áo sơ mi... _ Bản thân ngay cả tiết khố cũng chưa kịp mặc, phía dưới riêng tư thế nhưng trơ trụi. Lý Bằng Phi cau mày.
- Y phục của ngươi đều hỏng, ngoan ngoãn nằm yên sẽ không ai nhìn thấy. _Nói xong mặt không đổi sắc bế người ra ngoài.
Cố Thiên Lân biết dù hắn có nói gì y cũng không thay đổi chủ ý nên yên tĩnh nằm im, đem mặt giấu kín không kẽ hở vùi vào trước ngực Lý Bằng Phi. Nơi này cách đại môn rất xa, hắn về sau còn muốn ra cửa, bộ dáng chật vật không chịu nổi này tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy. Phòng cửa vừa mở quản sự liền nhìn thấy Lý đại nhân ôm đứa bé hôm qua đi tới, người chỉ tùy tiện bọc lại trong y phục, phỏng chừng bên trong đều trần truồng, đứa bé lộ bên ngoài một đoạn chân nhỏ trắng nõn mượt mà, trên cổ chân hiện ra một vòng xanh tím, cùng với da thịt trắng trẻo phá lệ rõ ràng. Len lén xem xét mắt Lý Bằng Phi lại nhìn không ra y có cao hứng hay không, vì vậy quyết định thay Lưu Sơn đón ý.
- Tướng quân tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào? Sợ là tiểu hài tử non nớt chưa được điều giáo chu toàn, quấy rầy ngài hứng thú.
Cố Thiên Lân nghe lời này một bên đỏ mặt phát sốt một bên hận nghiến răng, cái gì gọi là "tiểu hài tử non nớt chưa được điều giáo chu toàn"? Lời này thật giống như đem người ta lăng nhục, nếu không phải bị ép thì có nam nhân nào chịu để mình bị ném lên giường người khác? May là đời trước lúc đem bị đi không có nghe được, nếu không hắn cũng không biết mình sẽ hồ nháo thành cái dạng gì... Lý Bằng Phi tinh tế cảm nhận được người trong lồng ngực cựa quậy, y không mặn không nhạt nói.
- Mỗi thứ trên đời đều có một ưu điểm, tự hắn có chỗ tốt.
Nói xong cũng không thèm nhìn đến quản sự, nghênh ngang đem người rời đi. Dạng người như Lưu Sơn không thể tin tưởng trọng dụng, Lý Bằng Phi vốn không để vào mắt, tuy nhiên mạng lưới quen biết của hắn không hẹp, giữ lại dùng sau này sẽ có lúc cần đến.
Trước cửa phủ Đô thống đậu sẵn một chiếc xe kiểu cổ, so với những chiếc xe hiện đại Cố Thiên Lân từng gặp qua lúc còn chưa trọng sinh thì ít bắt mắt hơn nhiều. Ngoại hình đã kém, đầu xe còn cắm một lá cờ nhỏ, tuy nhiên ở thời dân quốc có được chiếc xe như vậy đã là một loại phú quý hơn người. Xe này đã trải qua cải biến, bình thường đạn từ ngoài cửa kính không bắn được vào bên trong. Lý Bằng Phi đem Cố Thiên Lân vào đến trong xe cũng không buông xuống, đặt hắn ngồi lên đùi mình. Y phất hay với tài xế.
- Đi!
Xe chậm rãi chuyển bánh, Cố Thiên Lân cứng ngắc ngồi thẳng tắp trên chân Lý Bằng Phi, cực lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân. Lý Bằng Phi thấy dáng vẻ không tình nguyện này của hắn, dùng sức nắm cằm Cố Thiên Lân ép buộc hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm.
- Mặc kệ là tự nguyện hay là bị ép đến, ngươi hiện tại đã là người của gia, về sau an an phận phận hậu hạ gia là được, gia sẽ không bạc đã ngươi. Nếu không biết tốt xấu, gia có rất nhiều biện pháp trừng trị!
- Ân.
Cố Thiên Lân rũ mắt xuống, thả lỏng thân thể dựa vào lòng Lý Bằng Phi. Bây giờ không phải là thời gian để bốc đồng, bên ngoài các loại phe phái nội đấu, kẻ thù ngoại lai xâm lấn, ngày hôm nay diễn thuyết ngày mai khởi nghĩa, người dân thường ngày gian nan không gì sánh được, hắn lại mang thân thể kì dị, so với mạo hiểm một mình bên ngoài vạn nhất bại lộ sẽ không biết bị người nào đạp hư, không bằng tạm thời theo Lý Bằng Phi, chậm rãi tìm cách sau này di dân. Lý Bằng Phi nhận được thái độ vâng lời của Cố Thiên Lân, tay không nhịn được dò vào bên trong vạt áo hắn... Không gian trong xe nhất thời an tĩnh lại, tài xế mắt nhìn thẳng, chuyên chú lái, tận tình làm như không nghe được người ngồi phía sau thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ.
Xe một đường chạy đến vùng ngoại thành, đi vào bên trong đại môn chạm khắc công phu mở sẵn, dọc theo cổng là các công trình suối phun, bên dưới mặt cỏ xanh mướt được chăm sóc chỉnh tề, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự lớn theo phong cách Châu Âu. Cố Thiên Lân thầm hận độ nhạy cảm cao hơn người bình thường của mình, dọc theo đường đi bị sờ tới sờ lui, sắc mặt phiếm hồng, khắp người nhũn xuống. Lý Bằng Phi hài lòng ôm Cố Thiên Lân xuống xe.
- Thiếu gia, đây là...
Đứng trước xe là một lão nhân tóc trắng, tướng mạo bảo thủ, khí chất âm trầm, hướng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Cố Thiên Lân. Lý Bằng Phi đơn giản nói.
- Bên dưới đưa lên, cũng không tệ lắm nên thu nhận.
Lão nhân cau mày, thiếu gia thích chơi nam hài tử cũng không có gì lạ, chỉ là như vậy lúc nào mới có thể có người thừa kế? Lý Bằng Phi cúi đầu đối Cố Thiên Lân.
- Đây là quản gia Vương chăm sóc ta từ nhỏ, về sau đối Vương Bá phải biết điều cung kính.
Lý Bằng Phi đối Vương Bá cực kỳ kính trọng, cũng không ở trước mặt hắn tự xưng "Gia ".
- Ân, ta đã biết. _ Cố Thiên Lân ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại đang nhớ lại. Đời trước sau khi đến phủ Lý Bằng Phi, ngoài y ra thì người hắn tiếp xúc nhiều nhất là Vương Bá. Vương Bá tính tình cứng nhắc âm trầm, không có nhi nữ thân nhân, coi Lý Bằng Phi là người trọng yếu nhất, mặc kệ y làm cái gì đều dốc hết sức ủng hộ không bao giờ phản đối, cho dù đó có là chuyện xấu. Khi đó Cố Thiên Lân ngang bướng khó bảo, Vương Bá vì khiến hắn thuận theo Lý Bằng Phi đã bày ra không ít mùi đau khổ. Hiện tại, Cố Thiên Lân một bên hận Vương Bá trợ Trụ vi ngược (giúp làm chuyện ác), một bên hâm mộ Lý Bằng Phi có người như vậy luôn ủng hộ vô điều kiện.
Phủ của Lý Bằng Phi là từ khi cha hắn còn sống quen biết người phương tây mua được, kiến trúc xa hoa giống như một tòa thành Châu Âu thu hẹp, vừa diễm lệ lại vừa nghiêm túc. Xa xa còn có vài tòa nhà của vệ đội tư nhân Lý gia và hạ nhân sinh hoạt.
Lý Bằng Phi trực tiếp ôm người đem lên phòng ngủ trên lầu ba. Cố Thiên Lân tâm tình phức tạp nhìn bốn phía, cách bài trí quen thuộc tưởng không bao giờ trải qua nữa lại trở về. Vương Bá đi trước mở cửa nhường hai người tiến vào.
- Thiếu gia, ta đi xem một chút phòng bếp, sau đó thỉnh xuống lầu dùng bữa sáng.
Nói xong Vương Bá đóng cửa phòng. Cố Thiên Lân bị ôm một đường lúc này rốt cuộc được buông xuống.
- Đi tắm, gia trả lại y phục cho ngươi, giặt xong thì xuống phòng ăn dưới lầu một.
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại một mình, Cố Thiên Lân thở phào nhẹ nhõm, ngắm nhìn bốn phía, căn phòng ngủ này gọn gàng trống trải không một góc khuất, trên giường trải chăn lông màu xám lạnh lẽo, kích thước lớn đủ để năm, sáu người trưởng thành cùng nằm, góc tường dùng một tấm thủy tinh trong suốt ngăn với phòng tắm, mỗi ngày đều có hạ nhân tới đưa y phục mới hoặc thu dọn.
Cố Thiên Lân nhanh chóng đem hộp sắt nhỏ trong áo đi tới bên cửa sổ, phía dưới bệ có một khóm dây thường xuân quấn lên tới sân thượng, hắn cẩn thận nhìn trước nhìn sau đem gia sản vùi xuống, lấp đất che giấu. Trở lại phòng tắm, bên trong không chỉ có bồn tắm lớn còn có vòi sen, Cố Thiên Lân cầm vòi sen mở ra mức nước nóng nhất, nước sôi nóng bỏng ào ào phun ra rất nhanh khiến tường thủy tinh bịt kín một tầng sương trắng, hắn vừa mới đem áo choàng cởi xuống liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Nữ phó cúi đầu không dám nhìn đến sương mù mông lung trong phòng tắm.
- Cố thiếu gia, ta đến đưa y phục cho ngài.
- Để lên giường rồi ra ngoài.
Cố Thiên Lân chỉnh nước ấm trở về mức bình thường, đem thân thể tẩy trừ sạch sẽ. Tắm rửa xong ra ngoài, lấy y phục trên giường cầm lên run rẩy cười khổ, quả nhiên vẫn là nó. Bộ y phục này là một cái áo bào rộng rãi, hai bên vạt áo thẳng tắp kèm theo một cái đai lưng. Thời nay mọi nam tử đều mặc trường bào có áo khoác ngoài hoặc tây trang kiểu Tôn Trung Sơn, ai còn dùng hán phục? Không phải hắn ghét Hán phục, mà Hán phục Lý Bằng Phi đưa không có tiết khố. Kiếp trước y bắt hắn mặc như vậy để tùy thời tùy lúc đùa bỡn, Cố Thiên Lâm cầm lấy y phục, vẫn là rối rắm mặc vào...
Lý Bằng Phi ngồi ở vị trí chủ nhà sau chiếc bàn ăn dài, trên bàn bày bánh bao nóng hổi và dưa cải. Nghe được cầu thang truyền đến thanh âm, y buông tờ báo xuống ngẩng đầu lên, trong mắt nhất thời hiện ra một tia kinh diễm.
Không đồng dạng người bên ngoài lăn lộn khói lửa loạn lạc, Cố Thiên Lân từ nhỏ đọc sách tập viết không ra khỏi cửa, lại trải qua mấy trăm năm vong hồn, mặc vào một thân Hán phục liền hiện ra một loại khí tức không thuộc về phàm nhân. Lý Bằng Phi nguyên bản chỉ cảm thấy y phục này dễ cởi dễ buông, không ngờ đến Cố Thiên Lân khoác lên lại phiêu dật câu nhân như vậy.
- Lại đây ngồi xuống.
Lý Bằng Phi chỉ vào vị trí bên cạnh, Cố Thiên Lân theo lời đi qua. Y nghiền ngẫm đánh giá hắn một chút, nói.
- Về sau nuôi tóc dài đi, không phải là ngang vai, phải để càng dài càng tốt!
Cố Thiên Lân kinh ngạc, đời trước tuy rằng cũng ăn vận như vậy nhưng hắn vẫn luôn để tóc ngắn. Quên đi, dù sao bên ngoài có không ít nam tử để tóc bện kiểu cổ, huống hồ để dài so với ngắn ngủn ngốc nghếch tốt hơn nhiều.
Nhìn cháo nóng bánh bao trên bàn Cố Thiên Lân lập tức đói bụng, từ giữa trưa hôm qua tới giờ hắn vẫn chưa được ăn một bữa nghiêm chỉnh, một chút hoa quả điểm tâm đã sớm bị hồi hộp lo lắng tiêu hóa xong. Cố Thiên Lân vô thức nhìn về phía Lý Bằng Phi, chờ y nói "Ăn cơm đi" mới cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Trong lòng phỉ nhổ bản thân không tự giác đem quy củ đời trước ra dọa mình, khi đó mỗi khi hai người dùng bữa đều là Lý Bằng Phi nói ăn cơm đi hoặc là động đũa trước Cố Thiên Lân mới được phép chạm.
Lúc này thế nhưng Lý Bằng Phi rất hài lòng đối phương ngoan ngoãn nghe lời y.
Bữa sáng hiện tại so với trí nhớ không sai biệt lắm, Cố Thiên Lân biết Lý Bằng Phi chuẩn bị ra ngoài. Trong tay nhiều binh lính như vậy, mỗi ngày phải xử lý công sự kỳ thực rất nhiều, trong ngày y rất ít khi ở nhà. Lý Bằng Phi dùng bữa xong đứng dậy, đối Cố Thiên Lân nói.
- Thiên Lân, lại đây hầu hạ gia.
Cố Thiên Lân ngẩn người, rất lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy, có chút không phản ứng kịp. Nhưng bắt gặp ánh mắt Lý Bằng Phi nhìn mình liền vội vàng đi tới, từ trong tay hạ nhân cầm lấy cà vạt, vòng qua cổ Lý Bằng Phi, ngón tay nhỏ nhắn khéo léo chỉ chốc lát liền thắt xong một cái nơ hoàn hảo, chỉnh lý cổ áo, mặc áo khoác quân phục, ngồi xổm xuống cầm lấy chân Lý Bằng Phi hầu hạ hắn đeo giày... Lý Bằng Phi không nói lời nào nhìn chằm chằm Cố Thiên Lân, bọn hạ nhân cũng yên lặng đứng yên một bên, chỉ có Vương Bá cảm thấy Cố Thiên Lân hầu hạ thiếu gia nhà hắn động tác rất gọn gàng chuyên nghiệp, sắc mặt âm trầm rốt cuộc khá hơn một chút. Thay xong giày, Cố Thiên Lân đứng thẳng người lấy túi công văn từ trong tay quản gia, đang muốn đưa cho Lý Bằng Phi lại bất chợt bị ôm sát. Chung quanh hạ nhân đều cúi đầu im bặt.
Lý Bằng Phi một tay ôm thắt lưng Cố Thiên Lân, một tay vén ra vạt áo rộng vói xuống phía dưới, bắt được vật nhỏ mềm mại yếu ớt, cúi đầu ở trên môi hắn tàn sát bừa bãi.
- Về sau mỗi ngày hầu hạ gia ra cửa. Có nghe thấy không?
Cố Thiên Lân mặt phát nhiệt vùng vẫy khước từ. Lý Bằng Phi ở trên đùi non dùng sức bấm một cái.
- Ô ân ~ _ Cố Thiên Lân đau đến run rẩy.
- Ngươi hãy thành thành thật thật ở nhà, Vương bá, thay ta quản hắn.
Dứt lời, Lý Bằng Phi cầm túi công văn xoay người ra cửa, chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng ô tô xa dần. Y đi rồi, trong phòng còn lại một mình Cố Thiên Lân đối mặt với hạ nhân cùng Vương Bá, nếu kiếp trước hắn sau khi bị như vậy liền nổi điên đập phá này nọ, thì hiện tại chỉ cảm thấy đỏ mặt xấu hổ, suy nghĩ một chút, hướng Vương Bá nói.
- Quản gia Vương, nếu không có chuyện gì thì ta về phòng trước.
Ăn bữa sáng xong mệt rã rời, trên người đau xót mỏi mệt từ tối qua còn chưa khỏe, vừa rồi lại bị động tới chỗ đau, vẫn là nên trở về phòng ngủ lấy sức. Vương Bá đối với biểu hiện vừa rồi của hắn coi như vừa ý, tuy rằng vẫn cần điều giáo thêm một chút nhưng chưa vội, gật đầu nói.
- Giữa trưa ta sẽ bảo người thông tri Cố thiếu gia, thỉnh ngài xuống lầu dùng cơm.
Cố Thiên Lân lễ phép gật đầu, xoay người bước lên trên.
Trở lại phòng ngủ, chỉ còn lại một mình nên cảnh giác buông lỏng không không ít, hắn cởi xuống ngoại bào, do dự một chút, vẫn là đến phòng tắm tháo ra nhìn thương thế phía sau, sáng sớm vội vàng tắm rửa không có xem tối hôm qua tổn thương như thế nào. Quả nhiên, trong gương chỗ kia vẫn sưng đỏ, thắt lưng cùng bắp đùi đầy hồng ấn, khẽ nhúc nhích liền đau xót, phía trong đùi non xanh tím... Thở dài, quyết định đối với mình tốt một chút, hắn đem bồn tắm lớn vặn đầy nước nóng, đổ xuống vài giọt tinh dầu mới tiến vào. Thoải mái nhắm mắt lại nằm đến khi nước biến mát mới mơ mơ màng màng bừng tỉnh, lau khô thân thể, lười mặc lại quần áo, thân thể trần truồng tiến vào giường lớn, không qua vài giây liền trôi vào mộng đẹp.
Giữa trưa khoảng gần mười hai giờ, quản gia Vương đích thân lên lầu ba gọi người. Thiếu gia mỗi khi ngoạn tình nhân đều chưa bao giờ lưu người, nếu hợp ý thì vui đùa một đêm nhưng sáng hôm sau đều đuổi về nam quán. Đây là lần đầu tiên mang người về nuôi, ngẫm lại cảm thấy cực kỳ không yên lòng, muốn đích thân quan sát một vài ngày. Có tâm tra xét, Vương Bá không gõ cửa, trực tiếp mở ra đi vào, ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi khắp trong phòng cũng chiếu hết trên giường. Vương Bá tầm mắt đảo qua, sửng sốt, lập tức cẩn thận nhìn kỹ.
Cố Thiên Lân có thể là khi ngủ bị nóng, sau lưng trần trụi trắng bóc phô bày dưới ánh mặt trời, một chân đạp lên chăn, bày ra phong cảnh mơ hồ phía dưới. Vương Bá sửng sốt không phải vì dâng lên cái gì tà niệm, hắn bây giờ tuổi cũng đủ làm gia gia của Cố Thiên Lân, chỉ là sống lâu từng trải nhiều, trước đây đã nghe qua song tính nhân nhưng chỉ cho rằng người khác tung tin đồn nhảm nhí, không nghĩ tới Cố Thiên Lân... Thảo nào thiếu gia có thái độ khác thường muốn lưu lại như vậy. Mặt ngoài nơi đó của Cố Thiên Lân cùng nữ hài như nhau, không biết thân thể có thể không sinh dục? Nếu được như vậy thì quá tốt, thiếu gia vốn không thích nữ nhân, Vương bá còn đang lo y sẽ không có con nối dòng. Đóng cửa rời khỏi, qua mấy phút một lần nữa gõ lại.
"Đương đương đương..." thanh âm truyền vào bên trong, Cố Thiên Lân khẽ lật người, "đương đương đương", tiếng đập cửa trở nên càng thêm rõ ràng, hắn rốt cuộc thanh tỉnh, ngồi dậy dùng chăn đắp lên hạ thân, mở miệng nói.
- Tiến vào.
- Cố thiếu gia ngài tỉnh, cơm trưa đã chuẩn bị hảo. _ Vương bá đem một xấp quần áo mới đặt lên giường. _ Ngài mặc quần áo xong trực tiếp xuống lầu dùng cơm, phòng tắm sau đó sẽ có người đi thu thập. _ Nói xong, đóng cửa lại rời đi.
Cố Thiên Lân thấy y phục gọng gàng sạch sẽ lại đầy đủ để đó, nhíu nhíu mày mặc vào.
Bữa trưa tinh xảo phong phú, sóc quế cá, bích loa tôm bóc vỏ, nướt sốt đậu phụ, duẩn tiên yêm (món này là món gì :v), còn có một chén canh xương lớn, màu sắc bắt mắt, hương vị thơm lừng. Cố Thiên Lân cầm lấy muỗng nhấp một hớp canh, sau đó khẩu vị mở rộng ra hưởng thụ mỹ thực -- đầu bếp nơi này so với đầu bếp Cố gia thật khác xa một trời một vực!
Đáng tiếc trước đây đều dùng đầu óc vô tâm hưởng thụ, lãng phí vô ích bao nhiêu món ăn quý lạ. Hắn chuyên tâm ăn cơm, ăn xong không muốn về phòng ngủ nằm ngốc một mình nên chậm rãi tới hoa viên tiêu thực, vừa lúc đi qua phòng khách thấy được quản gia đang giáo huấn bọn hạ nhân, vừa định xoay người đã bị gọi lại.
- Cố thiếu gia, ta có lời muốn nói với ngài. _Vương bá phân phó hạ nhân xong đi tới.
- Chuyện gì?
- Ngài đây là muốn ra ngoài?
Cố Thiên Lân gật đầu.
- Đi trong viện tiêu thực đi một chút, vừa đi vừa nói chuyện đi.
Đến hoa viên đường vắng, Vương bá mặt âm trầm nói thẳng.
- Trên lầu ba có phòng ngủ của thiếu gia cùng thư phòng, ta đã hạ lệnh cấm tất cả người khác lên đó, hy vọng Cố thiếu gia về sau chú ý một chút, ngươi là người của thiếu gia nhà ta, ngày hôm nay chỉ mình ta thấy được thân thể ngươi thì không có việc gì, nếu như bị những người khác thấy được...
Cố Thiên Lân ngắt lời hắn.
- Ta đã biết, những người khác cũng không có can đảm không gõ cửa đã tiến vào, Vương quản gia quản hạ nhân tốt là được, ta có chừng mực. Chuyện này hy vọng Vương quản gia giúp ta bảo mật.
Lần này là bản thân sơ sót, vô thức cảm thấy ở cạnh Lý Bằng Phi cực kỳ an toàn, bất quá bị Vương Bá nhìn thấy cũng không quan trọng, dù sao hắn sớm muộn cũng biết.
Vương Bá nhíu mày.
- Buổi chiều ngài không có chuyện gì bận thì để ta an bài cho ngài chương trình học, dù thế nào cũng phải có một chút kiến thức.
Cố Thiên Lân rầu rĩ đáp ứng. Hắn từ nhỏ được lão thái thái che chở lớn lên, không thể nói là nuông chiều nhưng cũng được hầu hạ tới nơi tới chốn, đời trước bị buộc theo Vương Bá học, lúc ấy không chịu bỏ xuống mặt mũi hầu hạ Lý Bằng Phi nên thường xuyên khóc nháo, ăn không ít liên lụy, hiện tại muốn sống yên ổn qua ngày cần phải biết nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro