[TSCHPMCG] Chương 1
Cố Thiên Lân tựa vào đầu giường bọc da mềm mại, hơi giật mình nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Hồ sen, dương liễu, phồn hoa, cầu nhỏ trên sông, điển hình cảnh sắc của Tô Châu lâm viên, còn có nha hoàn đang đứng ở trong vườn làm việc, cảnh tượng vừa quen thuộc lại xa lạ. Nói quen thuộc bởi đây là nơi hắn sinh hoạt từ khi sinh ra đến năm mười bốn tuổi, nói xa lạ bởi nơi này đã bao lâu không trở lại? Một trăm năm hay là hai trăm năm? Sờ soạng lại chân tay, xúc cảm non mềm không chân thật truyền đến. Thời gian dài làm quỷ dưỡng thành thói quen bay tới bay lui, chạm không tới bất kỳ vật gì, người khác cũng nhìn không thấy sờ không tới hắn. Một du hồn phiêu linh ở trong không gian, xem qua bao thời kì biến thiên, quân phiệt cắt cứ, chiến tranh kháng Nhật, chủ nghĩa cộng sản. Đã từng kinh ngạc qua, kích động qua, đa nghi qua, tán thưởng qua, nhưng đáng sợ nhất là cô tịch khiến người ta phát hoảng. Thẳng đến đêm trừ tịch năm 2000, tại lúc hắn đang xem pháo hoa, tiếng pháo cùng tiếng chuông bỗng nhiên nổ thật lớn khiến mọi thứ lâm vào hắc ám. Khi đó đáy lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cho rằng hết thảy đều kết thúc.
Ai biết lần nữa mở mắt ra lại quay trở về đây. Hắn nằm trên giường một tháng mới thích ứng với cảm giác của thân thể. Thật lâu thật lâu trước đây Cố Thiên Lân vô cùng chán ghét bản thân cỗ thân thể này, mặt ngoài nhìn ngực hắn bằng phẳng giống như một thiếu niên bình thường nhưng trên thực tế hắn lại là người song tính, có đồng thời khí quan sinh dục của cả nữ và nam.
Bám theo mép giường đứng dậy đi tới trước gương, hắn nhìn bản thân mình, tóc ngắn đen bóng mềm mại, làn da trắng nõn tinh tế, ánh mắt hắc bạch phân minh, môi phấn hồng, ngũ quan tinh xảo hiếm thấy, đỉnh đầu cao không quá một mét sáu, vóc người gầy, khung xương nhỏ, chạm đến đều là thịt mềm. Không thể phủ nhận thân thể này rất xinh đẹp, —— cũng cực kỳ hấp dẫn nam nhân. Nhưng cũng bởi vì cỗ thân thể này khiến hắn sau lại gặp bất hạnh.
Lo cho gia đình là Tô Châu nổi danh thế gia, một đại gia nghiệp thế nhưng phương diện con nối dòng lại đơn bạc. Lão thái thái chỉ một đứa con trai, trăm tuyển ngàn lựa cưới về mẹ của Cố Thiên Lân, nhưng đáng tiếc sau khi sinh hạ Cố Thiên Lân liền thất sủng, buồn bực sầu não không vui khiến bà thật lâu cũng không có thêm đứa thứ hai. Phụ thân chán ghét thân thể hắn, coi hắn không tồn tại, cả ngày ở cùng một chỗ với vợ bé và con trai, đó mới là ấm áp một nhà ba người! Đại hộ nhân gia thị phi nhiều, luật đời vẫn luôn là cao nâng thấp đạp, hạ nhân nha hoàn ở chỗ nhị phu nhân ám chỉ lời ra tiếng vào, trong phủ lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
Lão thái thái thương tiếc hắn, đem hắn về bên cạnh nuôi nấng, đặt cho hắn tên, lại đánh gãy hết những chuyện hạ nhân, hung hăng sửa trị nhị phu nhân, diệt nàng vọng tưởng có ý niệm bất chính, đem phụ thân hắn hung hăng giáo huấn một phen mới đem bí mật hắn là người song tính vững vàng bảo vệ. Vì vậy Cố Thiên Lân đi theo lão thái thái ở tại đại hậu viện trong vườn, thời kỳ dân quốc quân phiệt rối ren, bên ngoài thế cục đại loạn, thân thể hắn lại đặc thù nên ngày thường cũng không đi ra, ở trong hậu viện thật nhiều năm đến ngay cả phụ thân cũng chỉ có ngày tết mới nhìn thấy. Hoàn cảnh đơn thuần khiến hắn cũng phá lệ đơn thuần, được lão thái thái che chở, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đọc sách, tập viết, cầm kỳ thư họa, ngược lại cũng trải qua qua một đoạn tuổi thơ thoải mái. Chỉ là sau này. . . .
Từ ngoài cửa, một giọng nói thanh thúy non nớt tiến vào.
- Thiếu gia ngài tỉnh rồi? Lão gia gọi ngài đến tiền thính.
Đứng ở cửa là một tiểu nha hoàn hơn mười tuổi tên gọi Bình Nhi, Bình Nhi thiện lương thông minh, được lão thái thái đưa đến bên cạnh hắn hầu hạ từ nhỏ, cũng là một trong số ít người biết bí mật thân thể hắn. Bình Nhi nhìn thiếu gia nhà mình, lo lắng nói.
- Thiếu gia, ngài thân thể mới hồi phục sao tỉnh lại không gọi ta?
Từ khi lão thái thái qua đời thiếu gia liền hôn mê, thật vất vả mới tỉnh lại nằm ở trên giường không động đậy, thật dọa chết người, hoàn hảo là sức khỏe của thiếu gia đang từ từ khôi phục.
Cố Thiên Lân cười cười.
- Không có chuyện gì, Bình Nhi, ngươi có biết phụ thân gọi ta vì chuyện gì không?
Bình Nhi thành thật lắc đầu.
- Lão gia chỉ là gọi ngài đi tiền thính gặp hắn, những cái khác đều không rõ. Thế nhưng ta cảm thấy kỳ quái, nghe Tiểu Đường Tử nói tiền thính trừ bỏ lão gia còn có đại thiếu gia cùng một người quân gia. Nhiều năm như vậy thiếu gia đến lão gia còn rất ít gặp, đừng nói chi là gặp người ngoài. Lẽ nào lão gia nghe theo di chúc của lão thái thái, chuẩn bị bồi dưỡng thiếu gia đi giao thiệp để chuẩn bị thừa nhận gia nghiệp?
Cố Thiên Lân nghe Bình Nhi suy đoán cười khổ, ánh mắt u ám khó hiểu.
- Đợi ta lấy chút đồ rồi đi.
Kiếp trước hắn cũng đã từng nghĩ như vậy, còn vì thế chờ đợi phụ thân đối với hắn có thay đổi, thế nhưng hắn sai rồi, hơn mười năm lãnh đạm cùng coi nhẹ làm sao có thể một đêm cải biến? Hổ dữ không ăn thịt con, hắn cùng Bình Nhi thế nào cũng không nghĩ tới phụ thân dĩ nhiên đem hắn tặng cho người khác. Mấy trăm năm trôi qua, xem bao lần nhân gian ấm lạnh nhưng mỗi lần nghĩ tới chuyện này vẫn cảm thấy trong lòng hơi hơi đau đớn, chỉ là không có như trước đây thống khổ cùng tuyệt vọng mà thôi. Hắn không phải chưa từng nghĩ tới chạy trốn, chỉ là bên ngoài hiện tại cực kỳ loạn, hắn cũng không hiểu rõ thế cục, sức tay trói gà không chặt, không có thủ đoạn tự bảo vệ mình. Suy cho cùng so với việc rơi vào tay người xa lạ, không bằng đi bên cạnh người kia, tốt xấu gì đời trước cũng theo người nọ hơn một năm coi như còn có chút lý giải, quyền thế của y đủ để che chở hắn một thời dài, đến lúc đó rồi tính tiếp.
Phân phó Bình Nhi xong, hắn xoay người tiến vào nội thất, từ dưới giường lấy ra một hộp sắt nhỏ, hộp sắt có khóa, là lão thái thái trước khi chết len lén cho hắn, bên trong có ngân hàng bằng chứng, một ít đồng bạc cùng giấy tờ điền sản. Những thứ này lão thái thái cho Cố Thiên Lân, đời trước hắn không biết bước ra khỏi cửa này sẽ không quay về được cho nên không có cầm theo. Tiền này tuy rằng không nhiều lắm, cùng cơ nghiệp Cố gia so chín trâu mất sợi lông, thế nhưng chi tiêu tiết kiệm cũng đủ dùng mấy năm, tối quan trọng là căn cứ vào sự phát triển của lịch sử, hắn biết lối ra tốt nhất chính là di dân. Thế nhưng di dân không đơn giản như vậy, cần phải có thời gian nghĩ cách, số tiền này chính là vốn. Hộp không lớn, đủ để giấu ở trong quần áo. Hắn bước ra ngoài cùng Bình Nhi, đi một đường không hề quay đầu lại.
Trong phòng khách, phụ thân Cố Bắc cùng nhi tử Cố Quang (QT nó ghi là 'cố phát sáng' =))))) đang bồi một người đầu trọc nói chuyện. Nghe được hạ nhân thông báo, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thiên Lân. Thiếu niên dưới ánh mặt trời hiện ra hình dáng tinh xảo, y phục xám dân quốc không hề mỹ cảm cũng không thể lu mờ được tư thái xinh xắn, toàn thân trên dưới tràn đầy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ khiến người khác chú ý.
Vừa bước vào ánh mắt Cố Thiên Lân liền rơi đến trên người Cố Quang, kiếp trước chính là nhờ phúc vị ca ca này ở bên ngoài lăn lộn thuốc phiện sòng bạc kỹ viện mới quen biết tên đầu trọc mang tâm tư xấu xa kia. Đầu trọc tên là Lưu Sơn, lớn lên tai to mặt lớn, thước người mập mạp đi ba bước đã dừng lại thở gấp. Lưu Sơn giữ chức phó tham mưu Tô Châu nên cha con Cố Bắc luôn muốn hướng hắn tìm cơ hội lấy lòng, bái vọng thăng quan phát tài.
Cố Bắc nhìn Cố Thiên Lân tiến vào, không hành lễ cũng không mở miệng nói nói cứ như vậy thẳng tắp đứng, trong lòng liền mọc lên lửa giận. Lão vốn sĩ diện lại có thói quen được người khác cung kính nịnh hót, làm sao chịu được một đứa con luôn luôn không coi trọng lại lạnh nhạt cùng hắn?
Cố Bắc cau mày.
- Ngươi như thế nào lại không có quy củ như vậy? Không phát hiện có quý khách ở đây sao? Còn không mau hành lễ?!
Nhẫn nhịn ánh mắt ghê tởm của Cố Quang và Lưu Sơn, Cố Thiên Lân đích thực hiện tại chưa muốn đối đầu Cố Bắc, dù sao qua ngày hôm nay Cố Bắc cũng không còn có thể khống chế được hắn nữa. Cố Thiên Lân cúi người, nhẹ nhàng hành lễ.
Cố Bắc phát hỏa, nhưng Cố Quang lại một bên nhìn chằm chằm Cố Thiên Lân, một bên giảng hòa.
- Phụ thân đừng nóng giận, đệ đệ cũng là lần đầu tiên gặp người lạ, nhất định sẽ khẩn trương.
Hắn một mực không thể nào dời mắt khỏi, quái vật dĩ nhiên lớn lên xuất sắc như thế, có chút hối hận trước đây vì lẽ gì không sớm đem vưu vật này ra vui đùa, hiện tại biến thành tiện nghi cho người khác. Ngồi kế bên, đầu trọc Lưu Sơn đồng dạng ánh mắt cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
- Tiểu công tử quả thực hảo hình dạng, nên nuông chiều một chút cũng là lẽ thường tình.
Hài tử này là quà tặng đưa lên bề trên, hắn không dám động tới. Bất quá bộ dáng này chắc chắn hợp khẩu vị của người nọ, xem ra chính mình sắp tới sẽ nhanh chóng thăng quan phát tài.
Cố Bắc nghe Lưu Sơn nói vậy sắc mặt liền tốt hơn một chút.
- Vị trưởng quan này là Lưu tham mưu, cùng ca ca ngươi là bằng hữu. Hôm nay vừa đúng ngày sinh thần của Đô thống, ở quý phủ mở tiệc chiêu đãi tân khách, ngươi cùng ca ca ngươi đi theo Lưu quan lớn hảo hảo mở mang kiến thức, mở rộng giao thiệp.
Cố Thiên Lân gật đầu đáp lời.
- Ân.
Đời trước hắn chính là bị lừa gạt như vậy. Viên Đới Khải sau khi chết thì quân phiệt Bắc dương cũng sụp đổ, có không ít tướng lĩnh vì tranh loạn vương quyền, loạn thế chia nhau một chén súp. Người nọ trong tay có hai vạn bộ đội tinh nhuệ, ở toàn quốc không tính là cái gì nhưng ở Giang Tô nhỏ bé lại vô cùng được kính nể. Nhất là Giang Nam từ xưa sung túc, tài phiệt nhiều vô kể, người nọ quen biết rộng rãi, không ở đâu là không có tay chân. Lưu Sơn nhờ quan hệ trèo lên, linh thông biết được vị đại nhân kia thường xuyên mua một ít nam hài non nớt trong nam quán đưa đến phủ, qua đêm lại đưa trở về. Lưu sơn liền nảy ra chủ ý dâng tặng một mỹ thiếu niên cho người nọ, khéo léo nịnh bợ một chút về sau liền vinh hoa phú quý. Lần này Đô thống Tô Châu sinh nhật mở tiệc chiêu đãi, người nọ cũng qua đêm trong phủ một ngày, đây chính là cơ hội vô cùng tốt, tổng quản phủ Đô thống cùng Lưu Sơn là quen biết cũ, nhận hối lộ liền đồng ý giúp mở cửa sau, đến lúc đó trực tiếp đem người đưa đến căn phòng vị đại nhân kia nghỉ lại, lưu lại hai câu nói liền đại công cáo thành. Vừa lúc trong một buổi rượu thịt kết giao với Cố Bắc, hắn nói hắn có người, cả hai cứ như vậy thuận lợi thống nhất kế hoạch.
Cố Thiên Lân đi theo Cố Quang và Lưu Sơn ra tới bên ngoài phủ đã thấy đậu sẵn một cỗ kiệu nhỏ có rèm che, hai kiệu phu dáng người lực lưỡng đứng cạnh kiệu.
Đầu trọc Lưu Sơn hướng về phía Cố Thiên Lân cười nói.
- Ta cùng Cố Quang huynh đệ cưỡi kỵ mã, nhường tiểu công tử ngồi kiệu.
Cố Thiên Lân đánh giá dáng người ục ịch thịt mỡ của Lưu Sơn cùng dáng người gầy như que củi của Cố Quang một chút, gật đầu, khom lưng tiến đến cỗ kiệu. Phía sau Lưu Sơn nhanh chóng đánh mắt, một gã kiệu phu đem Cố Thiên Lân vây khốn, mang khăn tẩm mê dược che lại mũi miệng của hắn. Lưu Sơn cùng Cố Quang nhìn thân thể Cố Thiên Lân suy nhuyễn ngã xuống, hài lòng phất tay.
- Mang đi.
.
.
.
Đô thống quý phủ giăng đèn kết hoa mừng sinh thần sáu mươi tuổi của chủ nhân, đại thọ mở tiệc chiêu đãi thế lực khắp nơi, khách đến đều là thế gia, phương quan viên, còn có các đại quân phiệt tướng lĩnh. Tại hậu viện Đô thống phủ yên tĩnh, ai cũng không chú ý ở cửa sau vừa có một cỗ kiệu nhỏ dừng lại.
Nghe được tiếng khóa cửa phòng, Cố Thiên Lân vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường hơn mười phút mới lén lút đứng lên. Đời trước hắn bị mang vào liền một mực hôn mê, thẳng tới lúc bị đau lay tỉnh. Nhìn chăn gấm đỏ thẫm trên giường thêu uyên ương hí thủy, trong lòng bỗng nổi lên một tư vị khó diễn tả thành lời. Lúc đó hắn tỉnh lại bởi khắp người đau đớn, nhất là sự đau nhức tột độ dưới hạ thân. Hắn bị người bên trên đè ép luật động, điên cuồng vùng vẫy phản kháng lại bị người nọ dùng giá cắm nến ở đầu giường đâm bị thương. Sự chống đối của hắn khiến y tức giận, không ngừng giáng mạnh vài cái bạt tai, Cố Thiên Lân bị đánh đến miệng mũi đều là máu. Mặt dưới đau dữ dội, dù cho hắn như thế nào cầu xin người nọ đều mặc kệ. Cố Thiên Lân nhục nhã nằm ở giữa sắc giường đỏ thẫm, cảm giác bốn bề xung quanh đều là máu.
Chờ hắn khôi phục ý thức thì đã ở trong phủ người nọ. Y cực kỳ si mê thân thể hắn, dục vọng lại lớn hơn người thường, chỉ cần ở nhà liền bắt hắn hoan hảo. Cố Thiên Lân mặc dù có khí quan của nữ tử nhưng không hề thích nam nhân, thân thể không trọn vẹn khiến hắn càng thêm e ngại cùng người khác thân mật, huống hồ ai cũng không thích bị người xa lạ cường bạo, bởi vậy mỗi đêm hoan hảo đều giống như ngày diệt vong, tâm trạng tuyệt vọng, vùng vẫy điên cuồng. Hết lần này tới lần khác khơi tới tính tình không tốt của người nọ, trời sinh tính y thị huyết, tối dung nhất là người khác phản kháng. Nhất là y đối với hắn không có ý muốn khống chế dục vọng mãnh liệt, chuyện phòng the càng về sau càng ngoạn đến lợi hại, thỉnh thoảng còn bắt hắn làm nhiều tư thế kỳ quái. Tuy rằng lần nào làm xong trên người Cố Thiên Lân cũng ngang dọc vết thương, bất quá người nọ chỉ muốn hắn phục tùng mà thôi, đối với hắn cũng không nhỏ nhen dùng thủ đoạn bẫy rập gì. Hiện tại suy nghĩ một chút, trừ bỏ chuyện phòng the, ngày thường chi phí ăn mặc của hắn y đều tính cực kỳ xa xỉ, không hề để Cố Thiên Lân khổ sở. Khi đó hắn còn trẻ ngang bướng không chịu cúi đầu, không biết cách bảo vệ mình, luôn tìm cớ đấu đá lung tung, càng ngày càng gầy gò, áp lực to lớn trong lòng khiến hắn dính vào thuốc phiện, tinh thần uể oải gầy đến thoát hình người, thứ phải chịu khổ sở duy nhất chính là người nọ bức bách hắn cai thuốc.
Tiếng háo hoa nổ vang bên ngoài đem Cố Thiên Lân từ trong ký ức trở về hiện thực. Bất tri bất giác đã giữa trưa, người bên ngoài cho là hắn hôn mê sẽ không đưa cơm tới. Cố Thiên Lân đi tới gian ngoài, thấy được trên bàn có rất nhiều hoa quả bánh ngọt, hắn vô cùng tự nhiên ăn no lại trở về trên giường nghỉ ngơi. Buổi tối còn có một trận đánh ác liệt, hắn cần tinh lực sự dư thừa. Thật không ngờ lần này ngủ một giấc phá lệ kiên định, tỉnh lại trời đã tối rồi. Lại ăn điểm tâm hoa quả đệm bụng, vừa mới trở lại nội thất liền nghe trước cửa có động tĩnh.
Lúc này đứng trước cửa có hai người, một người trong đó vừa nhìn liền nhận ra hình dáng phổ thông của quản gia, khom lưng đối người bên cạnh lấy lòng.
- Lý tướng quân, ngày hôm nay thọ yến kết thúc trễ, ngài sớm nghỉ ngơi một chút, mặt khác Lưu phó tham mưu có tặng một lễ vật nhỏ sạch sẽ giúp ngài giải khuây, lúc này phỏng chừng còn chưa tỉnh, hy vọng ngài chơi vui vẻ. _ Nói xong việc chính quản sự liền lui xuống.
Người còn lại đứng đó một lúc lâu mới đẩy cửa tiến vào, nhưng vừa vào liền thấy nhìn thấy một đống vỏ trái cây bánh ngọt trên bàn, trong lòng mỉm cười. Y ngắm nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng, đi vào nội thất, vẫn là không có người, không khỏi có chút phiền ngoài ý muốn. Ánh mắt từ trên giường nhìn đến dưới giường, xoay một vòng, cuối cùng dừng ở tủ quần áo bằng gỗ lớn.
Cố Thiên Lân trong bóng đêm cuộn mình ở một góc, nín thở ngưng thần, dường như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân, hắn biết đối phương đang đứng ở ngoài cửa tủ. Trốn ở chỗ này không phải vì hắn hối hận muốn chạy trốn, mà vì hắn có chút không biết thế nào đối mặt người nọ, chỉ muốn kéo dài chút thời gian, thuận tiện khiến người nọ lưu lại một chút ấn tượng nhỏ, hy vọng lúc lăn qua lăn lại y thủ hạ lưu tình. Ngăn tủ đột nhiên mở ra, dưới ánh đèn, Cố Thiên Lân không còn chỗ nào che giấu. Người nọ đứng yên tại đó, vóc người dị thường khôi ngô cao lớn, vẻ mặt thâm trầm, Cố Thiên Lân áp lực đại tăng.
Nhìn thấy người này, trí nhớ mơ hồ trong nháy mắt lập tức rõ ràng. Tấc đầu, mày rậm, mắt hổ, mũi lớn, môi dày, làn da thâm sắc, tựu chung lại chính khuôn mặt không dễ nhìn, cho dù mặt vô biểu tình cũng sẽ khiến người bên cạnh cảm thấy hắn đang tức giận —— lại gặp mặt, Lý Bằng Phi! Cố Thiên Lân còn chưa kịp hồi thần đã bị túm ra khỏi ngăn tủ.
Lý Bằng Phi nhìn hài tử trong tay. Ân, hài tử này tướng mạo xác thực xuất sắc, còn cực kỳ thú vị, một người bị giam ở gian phòng xa lạ còn lớn mật ăn một bàn hoa quả bánh ngọt. Rõ ràng sắc mặt sợ hãi, ánh mắt lại cực kỳ linh hoạt, ẩn náu giảo hoạt, không biết trong lòng đang tính toán chủ ý gì.
Cố Thiên Lân đích thực đang âm thầm tính toán. Một lần nữa lặp lại người cũ chuyện cũ, có lo lắng, có hy vọng, tuy nhiên đối với Lý Bằng Phi cũng không hệt như trước đây chỉ toàn là sợ hãi. Thế nhưng lúc này sợ hãi mới biểu hiện của một hài tử mười bốn tuổi. Nếu hắn quá bình tĩnh nhất định Lý Bằng Phi sẽ cảm thấy hắn tâm cơ sâu, đối với hắn có đề phòng, về sau giở trò liền khó khăn.
Lý Bằng Phi một tay ôm lấy hắn, vài bước đi tới đem hắn ném lên giường. Cố Thiên Lân nhìn Lý Bằng Phi đứng ở mép giường, một bên nhìn mình chằm chằm một bên thong thả ung dung cởi quần áo, trước thoát quân phục, sau đó là quần áo trong, lộ ra đường cong lưu sướng thâm sắc trên thân, tiếp theo là quần, bắp đùi tráng kiện rắn chắc... thẳng thoát đến trần như nhộng. Vừa mới bắt đầu Cố Thiên Lân còn coi như trấn định, nhưng càng về sau càng không chịu nổi việc bị người nhìn chằm chằm, cái loại ánh mắt không che dấu dục vọng trắng trợn kia khiến hắn có ảo giác dường như người đang bị cởi quần áo chính là mình. Đây chính là cảm giác đời trước chưa từng có. Lý Bằng Phi nhìn đối phương từ giả sợ hãi đến thật sự sợ hãi, không tự chủ co rúm lại ở chân giường, ánh mắt từ nhìn thẳng đến né tránh, trong lòng không biết thế nào liền mọc lên một loại vui vẻ.
Không hề tự hỏi, y tuân theo dục vọng nhào tới giường. Cố Thiên Lân ám chỉ mình không thể hoảng nhưng một giây kế tiếp cổ chân liền bị bắt được, kéo mạnh qua. Hai cái tay nhanh chóng đẩy ra ngoại bào của hắn, Cố Thiên Lân bắt đầu dùng sức đấm đá, ra sức vùng vẫy. Đối với loại trình độ phản kháng này Lý Bằng Phi không thèm để ý, trái lại cảm thấy so với các hài tử được nam quán điều giáo hảo càng thêm thú vị vị, càng thêm kích thích. Đặt ở hài tử ở trên người, một bên gặm cắn làn da non mịn, một bên trầm thấp hỏi.
- Tên của ngươi?
Cố Thiên Lân bị đè mạnh xuống giường, đối phương kề đầu sát hõm vai hắn, vừa phun khí nóng hầm hập vừa cắn lên động mạch khiến da thịt cả người hắn căng lên. Nghe thấy y hỏi tên mình, yết hầu hắn trượt xuống nhưng không lên tiếng .
- Ân?
Lý Bằng Phi thanh âm quá gần, mang theo không vui cùng uy hiếp.
- ———— Ai nha! _ Cố Thiên Lân hoảng loạn kêu lên, nhũ tiêm non nớt trước ngực bị ngoan nhéo một cái, lập tức đau đến tê dại_ Cố Thiên Lân...
Lý Bằng Phi nâng lên ánh mắt.
- Lặp lại lần nữa.
Cố Thiên Lân thanh âm khẽ run, nhỏ giọng lặp lại.
- Ta, ta gọi Cố Thiên Lân...
Hắn sai rồi, hắn đã quên người này kiếp trước như thế nào mạnh bạo để lại ấn ký. Đau đớn trong nháy mắt cùng đau đớn trong kiếp trước trùng điệp tràn về, loại cảm giác rối loạn này khiến hắn sợ hãi. Lý Bằng Phi lại giống như nhịn không nổi nữa, nắm tay mạnh mẽ trượt vào trong tiết khố của Cố Thiên Lân.
- A! —— a! ——
Cố Thiên Lân chấn kinh thét chói tai, bàn tay của đối phương đang nắm lấy dục vọng yếu ớt của hắn. Lý Bằng Phi rất hài lòng với cảm giác mềm dẻo trắng mịn trong tay, lướt nhẹ từ đùi non tới háng, theo khe hẹp giữa hai chân tiến về động khẩu phía sau... Chợt Lý Bằng Phi cau mày dừng lại, thứ y vừa chạm tới tuyệt đối cùng khí quan nữ hài tử đồng dạng! Không một chút chậm trễ lột ra tiết khố của Cố Thiên Lân, tách mạnh hai chân hắn. Làn da dưới hạ thể phi thường trắng nõn, thể mao thưa thớt phủ cạnh dương vật nhỏ nhắn, mặt dưới vốn là dáy chậu thế nhưng lại có thêm một hoa huyệt vốn chỉ thuộc về nữ nhân? Lý Bằng Phi kinh ngạc một trận, sau đó cười to.
- Lưu Sơn lần này quả nhiên làm được chuyện tốt, không cho trốn!
Đầu gối Cố Thiên Lân bị đại lực mở rộng ra, nơi riêng tư liền bại lộ trong không khí lạnh lẽo. Hắn xấu hổ và giận dữ không ngớt, cựa quậy giãy dụa liên tục. Đầu vú liền bị nhéo mạnh một cái.
- Còn động? _ Lý Bằng Phi phát hỏa vung ra một cái tát. _ Đừng con mẹ nó rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Chân mở lớn, nhường gia tỉ mỉ nhìn nhìn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro