Chương 4
Vương bá tiễn người xong trở về không thấy bóng Lý Bằng Phi cùng Cố Thiên Lân thì tới lầu ba, vừa đến cửa phòng ngủ, liền nghe bên trong truyền ra một trận tiếng rên rỉ, không khỏi lắc đầu quay lại. Bên trong cánh cửa, rèm cửa sổ mở rộng, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu thẳng lên giường lớn màu đen, ở trên đó có hai người dây dưa cùng một chỗ.
Nam nhân bắp thịt lưu sướng trên người đầy mồ hôi, thân dưới liên tục chuyển động, thỉnh thoảng thở dốc trêu đùa.
- Tiểu dâm đãng, hôm nay như thế nào nhiệt tình như vậy! Muốn đem gia hút sạch? Ân?
Thiếu niên nằm dưới cố gắng đè ép thanh âm non nớt trong miệng, rên rỉ.
- A ~~ ân, gia, thoải mái! A ~
Thiếu niên một bên gọi, một bên liên tục giãy dụa phối hợp với sự xỏ xuyên của nam nhân, thân thể tuyết trắng tràn đầy từng đạo vết hồng mê người, khe mông xinh đẹp không ngừng nuốt tới nuốt lui cây thịt màu đỏ tím thô to dữ tợn, "ba! ba! ba!" phát ra tiếng nước dâm mỹ. Thiếu niên hai chân dang rộng ra hai bên, gắt gao quấn chặt thắt lưng nam nhân, bên cạnh hai người còn ném một cây roi da dê bạch sắc.
- Ha a ~ ân ~
Cố Thiên Lân nằm ở dưới thân Lý Bằng Phi, toàn tâm toàn ý vùi mình vào trận giao hoan này, cố tình để bản thân vui vẻ mà quên đi thương tâm phẫn nộ. Lý Bằng Phi biết Cố Thiên Lân bị kích thích mới quấn quýt si mê y như vậy, khoảng thời gian này Cố Thiên Lân tuy rằng phối hợp chuyện phòng the của hai người, nhưng luôn luôn có chút buông lỏng, lần này bất đồng hẳn so với trước đây, nhiệt tình lớn mật, không bị cản trở tùy ý, nhường Lý Bằng Phi thập phần hưởng thụ.
Cố Thiên Lân từ từ nhắm hai mắt, thắt lưng nâng cao đưa đẩy mông, phô bày kỹ xảo đón nhận côn thịt đâm chọc, lúc vào buông lỏng, lúc ra kẹp chặt, vách tràng bị đỉnh ma sát đến tê dại. Dương cụ của Lý Bằng Phi bị bảo huyệt non mềm thấm ướt tỉ mỉ hầu hạ, tiêu hồn tận xương thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng, đáy lòng dục hỏa càng vượng, không khỏi cầm lấy roi, tay vung "Chát! Chát! Chát! "
- A---- ! Đau! ~
Roi đột nhiên đánh vào phần mẫn cảm ở thắt lưng, Cố Thiên Lân không nhịn được thét chói tai. Roi da dê rất nhỏ, chỉ bằng nửa ngón tay, đánh vào người đau vô cùng nhưng lại không gây chảy máu hay sưng đỏ. Lý Bằng Phi đưa đẩy nửa thân dưới liên tục, trên tay thỉnh thoảng quật roi. Tiếng kêu đau của Cố Thiên Lân dần dần biến điệu, mơ hồ có chút mị ý, chỉ chốc lát vùng thắt lưng cùng mông đã dày đặc những vết hồng hồng xen giữa làn da trắng nõn.
Cố Thiên Lân chỉ cảm thấy đau đớn xen lẫn nóng bỏng sảng khoái khiến cả người dục tiên dục tử, trong đầu vô tri vô giác, không biết sao hồi tưởng lại kiếp trước, khi đó hắn sở dĩ ngoan cố chống lại số mệnh cũng là sợ những thủ đoạn trên giường này của Lý Bằng Phi. Mười bốn mười lăm tuổi, tuổi thơ trải qua bao nhiêu mưa gió, bỗng một ngày bị đem tặng cho người khác, lúc nào cũng sống trong kinh hồn bạt vía, chuyện phòng the với Lý Bằng Phi đau đớn u uất chồng chất. Mỗi lần cùng hoan hảo đều sợ hãi tuyệt vọng, rất sợ cứ như vậy chết ở trên giường nam nhân. Hơn nữa khi đó còn trẻ, tự đại thanh cao, sợ người khác khinh thường bản thân hèn mọn, tinh thần ngày càng sụp đổ, bị Cố Quang mê hoặc hút thuốc phiện, mưu toan giải thoát. Hiện tại, Cố Thiên Lân tâm trí đã thành thục, sẽ không giống kiếp trước sợ hãi như vậy, hắn biết Lý Bằng Phi tuy rằng thô bạo, cũng chưa từng chân chính thương tổn tới mình.
Tựa như roi da dê kia đánh người mặc dù đau, lại nhiều lắm sưng đỏ mà thôi, dấu vết cũng sẽ không lưu lại. Nhưng thật ra roi đánh vào sẽ khiến thân thể từ từ cay nóng, giống như uống rượu say, có thể để hắn quên mất hận ý đối với Cố gia.
"Đương đương đương"
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Cố Thiên Lân đầu óc lập tức thanh tỉnh rất nhiều. Thanh âm Vương bá cung kính xuyên thấu qua cửa truyền đến.
- Thiếu gia, Tôn đội trưởng, Trương chính ủy, còn có Vương tham mưu nói là có chuyện quan trọng tìm ngài.
- Đã biết, dẫn người đến phòng tiếp khách hảo hảo chiêu đãi, ta sau đó sẽ đến.
Lý Bằng Phi vừa nói vừa hạ lực đâm vào tiểu huyệt, Cố Thiên Lân nhanh tay quơ lấy bộ quần áo cắn chặt, đem tiếng kêu ngăn ở trong miệng.
Nhìn thấy hành động của Cố Thiên Lân, Lý Bằng Phi ác liệt đem côn thịt từ chỗ mật huyệt sâu nhất rút ra, đâm thẳng vào hoa huyệt đang khép mở.
- Ô! ! ! !
Cố Thiên Lân trợn to hai mắt, khắp người phát run, bắn. Từ lần đầu tiên bị khai phá thân thể, Lý Bằng Phi liền không thương yêu qua lần nữa kiều hoa phía trước của Cố Thiên Lân, lúc này lại đột nhiên bị xen vào. Lý Bằng Phi dán xuống tai Cố Thiên Lân vừa cười vừa nói.
- Ngày hôm nay biểu hiện rất tốt nên thưởng cho ngươi, cái miệng nhỏ nhắn rất lâu không đút, hôm nay cần phải ăn no.
Nhục phùng bên trong hoa huyệt phình lên, thịt vách ở chỗ sâu không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, Cố Thiên Lân mệt lả tiếp nhận tinh hoa của Lý Bằng Phi bắn ở trong cơ thể mình.
Một hồi dục vọng thịnh yến kết thúc, Lý Bằng Phi thỏa mãn từ trên người Cố Thiên Lân rời khỏi.
- Gia ngày hôm nay lưu người ăn cơm, bữa tối bảo phòng bếp chuẩn bị phong phú chút, ngươi đem sở trường nấu vài món thức ăn ngon bưng lên.
Cố Thiên Lân thở hổn hển đứng dậy, hầu hạ Lý Bằng Phi mặc quần áo.
- Hảo, vậy thì làm bốn món mặn, ba món chay, gia không phải là thích canh cá sao, hôm nay làm thêm một lần, được rồi, mấy vị kia không có món ăn nào cần chú ý?
Cố Thiên Lân thành thạo lưu loát giúp Lý Bằng Phi đeo giày, ngoan ngoãn nói.
Lý Bằng Phi cúi đầu nhìn vết roi trên lưng Cố Thiên Lân, lại nghe hắn cẩn thận tỉ mỉ hỏi thăm khẩu vị của khách nhân, nhịn không được đem người kéo đến, hôn lên môi hắn một nụ hôn không vương mùi sắc dục. Thiên Lân hài tử này thật sự khiến y vừa ý đến mức muốn đem khảm vào ngực, có hắn bên cạnh thể xác và tinh thần đều thư sướng. Lý Bằng Phi chưa bao giờ do dự thiếu quyết đoán, nhìn trúng ai tự nhiên phải cất dấu thật tốt.
- Thiên Lân, gia đối với ngươi như vậy, ngươi không hận gia?
Cố Thiên Lân sững sờ, thấy Lý Bằng Phi vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, nỗi lòng quay cuồng, hồi tưởng lại mấy ngày nay lắc đầu, ăn ngay nói thật.
- Không hận.
Kỳ quái, Lý Bằng Phi thế nào đột nhiên hỏi cái này? Bị Lý Bằng Phi ánh mắt thâm trầm canh chừng, tim Cố Thiên Lân đập như sấm, có chút khẩn trương lúng túng giải thích.
- Ách, gia mặc dù, tuy rằng... Có chút thô bạo... Ta cũng không phải không, không hưởng thụ được...
Nói xong Cố Thiên Lân liền có xúc động muốn tặng mình một cái bạt tai, thực sự là hồ đồ, đồ mồm miệng không biết giữ cửa!
- Ha ha ha!!!
Lý Bằng Phi cười lớn, nâng cằm Cố Thiên Lân, nhìn thẳng vào hắn.
- Thiên Lân thật đáng yêu, quả là bảo bối của gia a~!
Cố Thiên Lân bị một câu "đáng yêu" khiến sắc mặt nổi hồng, tính hết những ngày làm quỷ, hắn đã mấy trăm tuổi...
- Thiên Lân, nếu ngươi đã không hận gia, vậy thì thành thành thật thật đi theo bên cạnh gia đi, gia ngày hôm nay liền cùng ngươi hứa hẹn. _ Lý Bằng Phi híp mắt. _ Gia không để bụng chút khuôn sáo thế nhân luân lý, ngươi hãy thành thật đi theo gia, gia liền cho ngươi vị trí tướng quân phu nhân cùng gia đứng chung một chỗ. Chính là có một ngày ngươi tuổi già, xuống sắc, gia cũng tuyệt không vứt bỏ ngươi, ngươi có thể thanh thản ổn định cùng gia sống qua ngày.
Lý Bằng Phi vốn không có kiên nhẫn theo tiết tấu tình yêu nam nữ thông thường, chậm chạp lề mề, nếu đã nhận định liền tới đi. Cố Thiên Lân giật mình trừng Lý Bằng Phi 'tướng quân phu nhân vị', 'tuổi già sắc suy cũng tuyệt không vứt bỏ cho ngươi' nói như vậy là đang thổ lộ?
Nếu là người khác nghe khả năng sẽ không tin, nhưng Cố Thiên Lân tin tưởng Lý Bằng Phi. Bởi vì, kiếp trước Cố Thiên Lân sau khi sụp đổ đâu chỉ sắc suy, hút thuốc phiện khiến cả người thoát hình người, sắc mặt xám xanh, gầy chỉ còn lại có một lớp da, xương sườn đều lồi ra hết. Đầu tóc thưa thớt điêu tàn, chỗ nào có nửa điểm nhan sắc? Đến ăn xin trên đường cái cũng không bằng. Cả ngày trong bộ dáng điên điên điên khùng khùng, chính là trở thành như vậy, Lý Bằng Phi cũng chưa từng buông tha hắn, vì hắn thỉnh thầy thuốc, cưỡng chế giới độc, tốn hao lượng lớn thời gian tinh lực làm bạn chăm sóc hắn. Lúc đó bản thân không có chút nào giá trị, lại cho đến chết đều không có bị vứt bỏ. Hắn sau khi sống lại lựa chọn Lý Bằng Phi làm cảng tránh gió, chính là trong tiềm thức vốn đã có sự tín nhiệm nam nhân này.
Lý Bằng Phi luôn luôn bá đạo độc tài, không đợi Cố Thiên Lân đáp lại đã hướng cửa phòng đi, trước khi mở cửa, y xoay người đánh giá cả người trần trụi của Cố Thiên Lân, nói.
- Gia có chuyện phải làm, ngươi bôi thuốc xong thì nghỉ ngơi đi. _ Lý Bằng Phi cảnh cáo liếc nhìn ngoài cửa sổ. _ Còn có, ngươi mong muốn bao nhiêu tiền bạc khế ước gia đều có thể đưa, vậy nên đừng mong động nghiêng tâm tư, vẫn là câu nói kia, ngươi không thành thật, gia có rất nhiều biện pháp thu thập ngươi!
Cố Thiên Lân bị cái liếc mắt cuối cùng kia liếc đến lạnh cả người, thủ đoạn của Lý Bằng Phi hắn rất rõ ràng, nhất định là bị làm đến không xuống giường được.
Cửa vừa đóng, Cố Thiên Lân liền phủ thêm chăn đi tới trước cửa sổ tra xét. Trừ bỏ khi mới giấu ngày nào cũng kiểm tra, dạo gần đây đã bắt đầu chểnh mảng. Thấy hộp sắt nhỏ vẫn còn, đồ đạc bên trong này nọ đều đủ, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cái này càng xác định Lý Bằng Phi là nghiêm túc, y tin chắc Cố Thiên Lân trốn không thoát khỏi lòng bàn tay mới không hạn chế tiền của hắn. Lấy hộp ra, quang minh chính đại bày ở đầu giường, Cố Thiên Lân quay người tiến vào phòng tắm.
Ném chăn, bật nước nóng, lại lấy ra một cái bọc giấy, đem dược liệu bên trong ngâm xuống nước. Dược liệu này là đại phu chuyên môn vì hắn điều phối dược dục, lưu thông máu ứ đọng, điều dưỡng thân thể. Nhìn vào gương, Cố Thiên Lân tỉ mỉ quan sát, mình bây giờ tuổi trẻ, mới mười bốn tuổi, trạng thái tinh thần tốt đẹp, thiếu niên tư thái mềm dẻo thon dài xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn rắn chắc, vừa mới trải qua một hồi tình sự, ánh mắt thủy nhuận khóe mắt ửng đỏ, trên người vết roi nhiều vô kể, khắp người lộ ra một tia quyến rũ, thoạt nhìn cực kỳ câu dẫn ra dục vọng nam nhân.
Cố Thiên Lân đột nhiên cười, cười đến mê người, Lý Bằng Phi tính cách chuyên chế thô bạo, cũng rất dễ dàng thỏa mãn, không giống có vài người xấu xa như vậy, trận săn bắt này, nắm chân tâm không chỉ có Lý Bằng Phi, Cố Thiên Lân cũng có lòng tin từng chút một ăn mòn nam nhân ấy, khiến hắn không thể ly khai bản thân, hữu cầu tất ứng! Ngâm dược rồi tắm, lại lấy ra một cây dược cụ nhỏ dài rắn màu vàng nhạt, cái này là thuốc Đông y ngưng kết, dùng để nhét vào sau huyệt, dù sao nam nhân nơi đó vốn không phải sinh ra để hầu hạ, yêu cầu tỉ mỉ bảo dưỡng. Lý Bằng Phi thích nhất dùng cái này cùng chính mình càn quấy, hoan hảo ngày hôm nay chỉ dùng roi, nói chung còn yên tĩnh.
Rửa loạn miệng huyệt, Cố Thiên Lân đem dược trụ đẩy vào bên trong.
- Tê...
Chuyện phòng the vừa mới kết thúc, thân thể còn đang mẫn cảm, có chút cảm giác trướng, nhét dược trụ vào lại dùng ngón tay đẩy một cái, cảm thấy dược trụ xâm nhập ở chỗ sâu trong mới rút tay ra. Cố Thiên Lân đánh ngáp, thừa dịp tạm thời không có việc gì, ngủ trước một chút, hấp thu dược hiệu.
----------
Vương bá nhìn đồng hồ, thiếu gia cùng mấy người thuộc hạ một mực ở trong phòng trao đổi, sự tình dường như rất trọng yếu, tám giờ rưỡi, sắc trời đã tối.
Trong phòng bếp, hương đồ ăn nhẹ nhàng quanh quẩn, Cố Thiên Lân vội vàng hoàn thành nốt những công đoạn cuối cùng. Vài đầu bếp đứng bên cạnh trợ giúp.
- Cố thiếu gia, canh sườn này hương vị thật thơm!
Người vừa lên tiếng là một đại thúc mập mạp, bình thường gọi lục sư phụ, là đầu bếp chính phủ tướng quân, phụ trách cơm canh. Cố Thiên Lân nhìn hắn một bộ dáng đợi không được muốn nếm thử, không khỏi bật cười.
- Lục thúc, ngươi mập như vậy rồi còn nhớ thương ăn thịt a?
Lục sư phụ cười lên rất giống Phật gia, vỗ vỗ cái bụng.
- Lục thúc không yêu thích cái khác, chỉ yêu thích cái này! Sống ở trên đời, có thể ăn có thể ngủ chính là phúc khí.
Cố Thiên Lân chế tốt nước canh, đậy vung nồi lên.
- Cái này chờ thêm một lát, đợi nước canh vào vị liền múc để lên bàn là được.
Nói xong lại bận rộn với một món ăn khác, chuyên chú lật xào rau hào. Cố Thiên Lân cảm thấy, làm quỷ chỗ tốt chính là bất luận cái gì bí mật đối với mình đều không phải bí mật! Phiêu phiêu đãng đãng ngày này qua tháng nọ, nhìn hảo nhiều bí mật chế phối thức ăn, chôm lấy làm tuyệt kĩ nấu nướng cũng không tồi.
Lý Bằng Phi từ phòng tiếp khách đi ra đã ngửi thấy một mùi hương vô cùng câu nhân, đi theo phía sau hắn là ba người cũng rõ ràng ngửi thấy được. Lý Bằng Phi nguyên bản sắc mặt âm trầm tốt hơn rất nhiều.
- Chúng ta bận rộn một buổi chiều, Tôn đội trưởng các ngươi liền lưu lại ăn cơm đi! Ta bảo Thiên Lân làm vài món đồ ăn nhắm rượu, cùng nhau uống vài chung.
Ba người kia khách sáo một chút.
- Chúng ta quả thực đang rất đói bụng, sớm nghe nói Lý tướng quân trong nhà cất giấu bảo bối, nhờ phúc ngài, có thể nếm được tay nghề của Cố công tử.
Mấy người Tôn đội trưởng đều biết rõ Cố Thiên Lân là ai, tin đồn trong giới thượng lưu nhiều vô kể, tin tức linh thông, ai cũng biết kẻ luôn chỉ thích mua nam hài non nớt trong nam quán về qua đêm Lý tương quân đột nhiên thay đổi khẩu vị, bên người nuôi một thiếu niên, nhưng đại bộ phận người chỉ biết được tính danh hắn, cũng không biết Cố Thiên Lân dáng dấp ra sao. Hôm nay tới có Vương tham mưu trẻ tuổi nhất, mới chừng hai mươi, tuổi còn trẻ liền leo lên vị trí tham mưu cũng có chút năng lực. Hắn vô cùng tò mò, bình thường bạn thân tụ hội vui đùa nghe không ít bát quái, nhất là nghe nói Lý Bằng Phi chỉ thích nam hài, hắn đối với lời đồn đãi về tướng quân chuyên sủng thiếu niên ôm một bụng thắc mắc.
Mấy người rảo bước đến phòng ăn liền thấy một thiếu niên đeo tạp dề, bưng khay đứng ở bên cạnh bàn bận rộn. Gặp Lý Bằng Phi mang theo ba người xa lạ đến, thiếu niên mỉm cười, lễ phép chào hỏi.
- Gia, các ngươi làm xong chuyện? Các vị khẳng định đều đói, nhanh một chút tới dùng cơm đi.
Cố Thiên Lân rắc mấy cái canh chung vải (?) lên rau thơm, đối mọi người gật đầu.
- Trên người ta dính vị khói dầu, phải thay quần áo, trước lên lầu, các vị cứ chậm rãi dùng cơm.
Lý Bằng Phi đối Cố Thiên Lân khoát khoát tay.
- Thay đổi y phục rồi xuống cùng nhau ăn đi, nhà mình không cần quá chú trọng.
Cố Thiên Lân có chút ngoài ý muốn lý giải, ban đầu nghĩ có khách nhân, thân phận của hắn lúng túng, sợ là không có tư cách đứng đây, lấy cỡ thay quần áo sẽ không xuống lầu nữa, mà Lý Bằng Phi hiển nhiên lại thực hiện cam kết ---- 'Hứa ngươi tướng quân phu nhân vị!' . Cái này không chỉ Vương tham mưu kinh ngạc, cả Tôn đội trưởng Trương chính ủy hai người đều cực kỳ kinh ngạc. Xã hội thượng lưu có tiền có thế, tìm người về nuôi cưng chiều mua vui là cực kỳ thông thường, luyến cưng chiều không chỉ nữ hài, nam hài cũng có, bọn họ bị nuôi dưỡng ở phía sau viện cả ngày rồi bị người tiết ngoạn, dùng làm công cụ tiết dục tìm hoan mua vui. Những hài tử kia hoặc là nịnh nọt mời cưng chiều, hoặc là sợ hãi rụt rè, đợi cho tinh khí thần hao hết, thông thường nuôi không được bao lâu liền bị đuổi, chẳng hề có thân phận hay tôn nghiêm. Cố Thiên Lân cũng là ngoại tộc nhưng bề ngoài tinh xảo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, hai mắt hữu thần, cử chỉ đích đáng, nói năng phóng khoáng, không giống kiểu nam nhân chịu quỳ gối lấy lòng.
Lý Bằng Phi chiêu đãi mấy người kia ngồi xuống, còn trước sau như một đem chỗ bên cạnh lưu lại cho Cố Thiên Lân.
- Các vị thứ lỗi, Thiên Lân ở cạnh ta dùng cơm đã thành thói quen, thay đổi vị trí sợ hắn không được tự nhiên.
Nghe Lý Bằng Phi giải thích, Vương tham mưu vội vã tiếp lời.
- Tướng quân nghĩ nhiều, Cố công tử là chủ, ta là khách, tự nhiên khách phải nghe theo chủ rồi.
Vương tham mưu cướp lời là có suy nghĩ, Tôn đội trưởng cùng Trương chính ủy đều cũng có chút tư lịch cán bộ kỳ cựu, để cho bọn họ vỗ Cố Thiên Lân nịnh bợ không thích hợp, về phần mình nói' Cố công tử là chủ', chính là đoán Cố Thiên Lân ở trong lòng Lý Bằng Phi nhất định chỗ đứng không nhỏ. Hắn thấy được Lý Bằng Phi ban đầu tối tăm tâm tình, vừa nhìn thấy Cố Thiên Lân liền thoải mái lên không ít, lại không câu nệ ngồi cùng bàn dùng cơm, liền quyết định đánh cược một lần, sự thực chứng minh Vương tham mưu đã đoán đúng!
Lý Bằng Phi nghe được lời của tham mưu rất hài lòng, vẻ mặt ôn hoà nói.
- Các vị không để tâm thì tốt rồi, đêm nay nhất định ăn thật ngon uống thật say!
Đang khi nói chuyện, Cố Thiên Lân bước xuống lầu, tóc dài rơi ở đầu vai, trên người mặc áo sơ mi hưu nhàn, xương quai xanh như ẩn như hiện, quần dài màu vàng nhạt ôm chân, rất giống từ thế kỷ hai mươi xuyên qua mà đến. Vương tham mưu ba người cảm thấy Cố Thiên Lân không phải là một loại được sủng ái, mặc quần áo này chỉ sợ cũng tốn hao không ít tâm tư, không hiểu bên ngoài cái gọi là "Âu phục". (Ý là mấy ổng hông hiểu thế nào gọi là đồ Tây, cứ ngỡ ẻm được anh Lý yêu thì ăn mặc nó phải "phong kiến aka quý tộc hóa").
Kỳ thực y phục của Cố Thiên Lân mỗi tháng đều có thợ may chuyên môn đến làm, hắn thuận tiện đem phong cách thời trang hiện đại mà kiếp trước đã thấy, kết hợp với sở thích của bản thân giải thích cho nhà thiết kế, tu sửa chữa sửa nhiều lần, thành phẩm hiệu quả cũng không tệ lắm. Nhân sinh ngắn ngủi trăm năm, sống lại một lần, đương nhiên muốn hưởng thụ một phen, cái gì đã từng thấy qua, yêu thích qua, muốn ăn qua, tưởng mặc qua, chỉ cần có điều kiện làm được hắn đều không để tâm nếm thử. Lý Bằng Phi cũng sở hữu vài món đồ Cố Thiên Lân cải tiến như áo sơ mi, áo khoác ngoài, hắn thưởng thức thái độ tích cực sinh hoạt của Cố Thiên Lân, không tự coi nhẹ mình cũng không được sủng mà kiêu.
Cố Thiên Lân cùng mọi người chào hỏi ngồi xuống.
- Ngày hôm nay khổ cực ba vị, Thiên Lân, rót rượu.
Lý Bằng Phi nâng chén, Cố Thiên Lân đứng dậy, trước rót vào chén Lý Bằng Phi, sau theo cấp bậc rót đến chén ba người kia. Trong ly của hắn chỉ có nước ép nho, không phải là hắn không muốn uống rượu, mà là đại phu không cho, thân thể hắn đặc thù, đại phu mỗi tháng đều khám bệnh, tuổi của hắn sắp đến kỳ phát dục (ABO :v?), đại phu cùng Lý Bằng Phi đều cực kỳ quan tâm tình trạng thân thể hắn. Đời trước thân thể hư hỏng, đời này hắn cực kỳ chú trọng bảo dưỡng, ăn ít thức ăn có tính kích thích, nước lạnh càng không đụng, mỗi ngày bớt thời giờ vận động một chút, tháng nóng nực còn thường đi bể bơi sau nhà chính bơi lội, Lý Bằng Phi cực kỳ tán thành, cái này vừa hạ nhiệt độ lại rèn đúc thân thể vận động, cũng sai hạ nhân khống chế nước ấm, ở phía trên bể bơi dựng lều che nắng phòng ngừa hắn phơi nắng bị tổn thương.
------
- Cố công tử tay nghề quá mức xuất chúng, thịt sườn ngoài ngọt trong mềm, không hề ngậy mỡ lại vô cùng thơm.
Tôn đội trưởng vừa ăn vừa kích động không ngừng, hắn không nghĩ tới Cố Thiên Lân thoạt nhìn mười ngón tay không dính nước dĩ nhiên lại nấu ăn ngon tới vậy. Lý Bằng Phi càng hài lòng, múc thêm muôi canh cá, nói.
- Đến, nếm thử món này, ăn đã nghiền!
Quả nhiên lại đưa tới Tôn Trương hai người khích lệ, Cố Thiên Lân khách khí cười cười.
- Tôn tiên sinh, Trương tiên sinh quá khen, hợp khẩu vị thì tốt rồi!. _ Thấy Vương tham mưu ăn một miếng canh cá trên mặt đổ mồ hôi, nhân tiện nói. _ Nghe gia bảo Trương tiên sinh ăn không quen cay, cho nên ta còn làm nấm rơm chưng trứng, sư tử đầu hầm, tương đối thanh đạm.
Hai thứ này là món ăn dùng trong quốc yến ngày xưa, Cố Thiên Lân thử rất nhiều lần mới làm ra vị đạo coi như tạm hài lòng.
.
Một bữa cơm, khách và chủ đều vui mừng, Cố Thiên Lân rót rượu hầu, chú ý trên bàn cơm mỗi người đều hướng mình mời, cũng thoải mái uống vài ngụm nhỏ. Chờ ăn uống no đủ, đưa ba người kia đi, Lý Bằng Phi ôm Cố Thiên Lân ngồi xuống trên ghế salon.
- Vừa mới thấy ngươi không ăn bao nhiêu, lại để cho người khác bắt ngươi uống rượu.
Lý Bằng Phi trong bữa uống không ít rượu nặng nhưng người lại vô cùng thanh tỉnh.
- Thiếu gia, ta bảo phòng bếp đưa cháo hầm củ từ táo đỏ cho Cố thiếu gia.
Vương bá sai sử người bưng lên một chén hoàng cam cam sềnh sệch cháo nóng, lại thêm mấy thứ dưa cải tinh xảo. Đây là món yêu thích của Cố Thiên Lân, hắn mỉm cười đón lấy, cầm thìa lên ăn vui vẻ. Vương bá đứng ở một bên bất lộ thanh sắc, Lý Bằng Phi lại nhìn Cố Thiên Lân lẳng lặng uống trà, cháo này là đại phu điều chế theo phương thuốc, dược táo đỏ cháo có tác dụng nhuận tràng tư âm, đại phu ý tứ... bộ phận sinh dục nữ của Thiên Lân đã hoàn chỉnh, sắp đến kì phát dục.
...
TBC
Hình như mấy tháng rồi mới lại ngoi lên, có lỗi quá :((( Mua lap mới, phải edit lại các chương kia từ đầu. Tình hình là tôi thi cử xong rồi, sẽ lăn bộ này tiếp, mỗi ngày một chương nhé các thím.
Ây hây bộ này H hơi nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro