Chương 6: Lần đầu
Thời điểm này nông thôn còn chưa phát triển, TV cũng không được phổ biến như những năm về sau, một cái thôn chỉ có hai ba hộ mua được, cũng chỉ toàn là hàng đen trắng. Nhà tiểu Bàn trước thôn ngược lại mua được TV màu, mỗi ngày hấp dẫn rất nhiều rất nhiều người qua xem, bất quá nửa đêm giao thừa cũng không tiện đến nhà người ta. Không có gì giải trí một nhà cũng không quan tâm lớn hay bé, gói xong bánh chẻo liền đi ngủ, mai còn phải dậy sớm.
Chị dâu Hàn gia nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, anh cả Hàn lão đại mang theo giọng mũi oán giận: " Em để mất bánh nướng hả? Lăn qua lăn lại ai ngủ được!"
"Em càng nghĩ càng thấy không đúng, anh nói cha gọi chú hai đến làm gì?"
"Em quan tâm làm chi?"
"Anh nói cha có thể hay không cảm thấy chú hai có tiền đồ, đem gia bảo gì gì đó truyền cho hắn?" Chị dâu nghi hoặc hỏi.
Anh cả Hàn gia từ từ nhắm hai mắt cười nhạo: " Lại còn bảo bối gia truyền! Em tưởng tượng cũng thật phong phú, nhà anh là ba đời làm nông, bảo bối ở đâu ra?"
"Chứ nếu không kêu chú hai vô phòng làm gì? Còn thần thần bí bí như vậy?"
Hàn lão đại cũng ngủ không được, trở mình ngửa mặt nhìn trần nhà: "Anh xem chừng vẫn là vì chú ba!"
"Em nghĩ xem, chú ba đầu xuân liền kết hôn, đến cái tân phòng đều không có. Đừng nói tiền tiệc rượu, tiền lễ hỏi còn chưa thấy đâu! Phỏng chừng cha muốn chú hai bỏ tiền, hắn mấy năm nay không phải ở bên ngoài kiếm tiền sao?" Anh cả Hàn gia phân tích đạo lý rõ ràng.
Chị dâu vừa nghe liền luống cuống: " Kia không được, cấp hết cho chú ba kết hôn vậy tiểu Huy chúng ta lên trung học phải làm sao?"
"Tiểu Huy nhà chúng ta lên trung học cùng chú ba sắp kết hôn liên quan gì a?" Lão đại Hàn gia không hiểu ra làm sao.
" Thế nào lại không liên quan! Tiểu Huy nếu thi không đủ điểm liền phải có phí bồi dưỡng a! Nếu chú hai đem tiền đều cấp cho chú ba kết hôn, vậy tiểu Huy phải làm thế nào?"
"Chính mình không tiền sao? Hơn nữa, cũng không nhất thiết phải đỗ trường xã, thi không đến liền ở trong trấn học!" (bản qt ghi là thi vào huyền trung, thật sự không hiểu được huyền trung là trường cấp gì, vì tôi chỉ biết có sơ trung = cấp 2 vào cao trung = cấp 3, nên đành nói nhảm là thi trường xã. Ai có thể dịch được xin hãy cmt. Nhân tiện nói luôn, tiểu Huy này cbi thi vào cấp 3, hẳn là như vậy.)
"Như vậy sao được! Trường xã điều kiện rất tốt! Phải đỗ trường xã! Tiền kia là lưu cho tiểu Huy kết hôn dùng đến, hơn nữa, tiểu Hoa trước mắt sắp vào sơ trung (cấp 2), chẳng lẽ không cần tiền sao?"
"Lúc này mới là lúc nào? Mà đã lo kết hôn?" Anh cả Hàn gia cười nhạo hai tiếng, kéo chăn lên, " Được rồi được rồi! Đi ngủ!"
Đúng lúc này nhà lớn bên kia truyền đến tiếng hô mắng, nghe giống tiếng của Hàn lão mẹ, chị dâu vội ngồi dậy: "Làm sao đấy? Lại cãi nhau?"
Anh cả Hàn gia cũng đứng dậy nghe ngóng một lát, nghe không thấy cái gì liền lôi kéo vợ nằm xuống: " Được rồi, phỏng chừng chẳng có chuyện gì lớn, ngủ đi!"
Hàn Quốc Văn trở về bọn Hàn Kỳ cũng đã ngủ. Sau khi ra riêng Hàn Quốc Văn chỉ được phân hai gian phòng nhỏ, biến nó thành một gian làm phòng ngủ một gian để đồ
Ngày thường Hàn Quốc Văn không ở nhà, ba mẹ con Lý Thục Mai ngủ trên giường lớn. Hắn đã trở về thì hiển nhiên không ngủ như vậy được, liền nhường cho Hàn Kỳ cùng Hàn Thúy Thúy ngủ trên giường nhỏ đối diện, hai vợ chồng mang theo đứa nhỏ nhất ngủ trên giường lớn.
Hàn Quốc Văn trở về liền đến xem lũ nhỏ nhà mình, ém góc chăn cho chúng rồi mới rửa tay chân leo lên giường. Chăn vén lên mang theo một trận khí lạnh, Hàn tiểu Mao mơ mơ hồ hồ co rụt lại hướng vào lòng mẹ mình.
Lý Thục Mai cũng tỉnh, vươn tay giúp hắn ém tốt góc chăn, thấp giọng hỏi: "Cha anh nói gì?"
" Có thể nói gì? Còn không phải là chuyện hôn sự của chú ba hay sao!" Hàn Quốc Văn đem con trai từ trong ngực vợ lên ôm ôm, còn nói: " Nói anh chỉ biết mua quần áo cho con nhà mình, tiểu Hoa tiểu Huy thì không có phần, thật sự là kỳ cục!"
" Lấy cái gì mua cho nhà hắn? Nhị Mao hàng năm mặc quần áo cũ của anh cũng không thấy nhà hắn cho được cái gì! Tiểu Huy, tiểu Hoa nhà đó năm nào chẳng có ba năm bộ quần áo mới?"
"Được rồi mà, em khi nào lại đối với nhà anh cả nhiều ý kiến như vậy?"
" Không phải đối anh cả, mà đối chị dâu anh! Không lợi không tham, một bộ lòng dạ hẹp hòi!" Lý Thục Mai nói thầm.
Hàn Quốc Văn buồn cười nói: " Anh phát hiện vài năm không gặp em biến thành bộ dạng cay nghiệt vậy a?"
" Đó là anh không thấy qua nàng khi dễ nhà ta thế nào, chúng ta cô nhi quả phụ..."
" Được rồi được rồi, như thế nào càng nói càng hăng a? Sao? Muốn khóc nha? Con vừa mới ngủ thôi đó!" Hàn Quốc Văn nghe thanh âm vợ mình có chút lớn liền trêu đùa.
Lý Thục Mai chưa nguôi giận hừ một câu "Lăn" rồi đẩy hắn ra. Hàn Quốc Văn lại ôm chặt lấy nàng, nửa ngày mới nói nhỏ một câu: " Mấy năm nay em vất vả rồi."
Nói ra rồi liền khiến Lý Thục Mai muốn khóc, nhịn nửa ngày mới dời đi đề tài: " Chuyện đó chú ba nói sao?"
"Còn có thể nói như thế nào, lễ hỏi anh chi tiền, tiệc rượu anh cả chi! Cha nói đem tường viện phía đông hủy đi lập lại thành một gian nhà chính, cấp cho chú ba làm tân phòng! Tiền thì anh cùng anh cả góp chung."
"Anh đồng ý sao?" Lý Thục Mai hỏi.
"Đồng ý a." Hàn Quốc Văn đáp.
"Anh sao có thể liền đồng ý như thế?" Lý Thục Mai khó thở, " Anh kiếm tiền ấy dù ít cũng không dễ dàng gì!"
"Cha đều đã lấy gậy ra dọa anh chẳng lẽ còn không đồng ý? Hắn nói nếu không phải lúc trước chúng ta chia ra ở riêng, phải đem đồ đạc cầm đi, chú ba cũng không đến mức muộn như thế mới kết hôn!"
"Bậy bạ! Năm đó ra ở riêng đã cho chúng ta được cái gì? Không phải chỉ có một mẫu đất tám phân cùng hai gian phòng sao! A! Còn có vài cái thùng! Những thứ khác cấp cho là cái gì nha?" (Muốn rõ một mẫu tám phân là rộng cỡ nào các bạn đọc có thể lên GG tra hệ đo lường cổ Trung Hoa trên wiki, cầm máy tính lên và bấm.)
"Em đừng nháo! Coi chừng làm con tỉnh!" Hàn Quốc Văn đè thấp thanh âm nói: "Em xem chú ba cũng sắp ba mươi rồi, sao có thể không kết hôn được? Anh một hồi liền đáp ứng cha rồi."
"Nhà mình đến cái phòng ở còn chưa có đâu!" Lý Thục Mai vẫn là bất bình.
"Cũng không phải toàn bộ do anh chi trả, anh cả không phải cũng bỏ ra sao?" Hàn Quốc Văn an ủi.
"Anh chờ đấy đi! Chị dâu nếu bỏ ra một phân tiền đi cấp cho chú ba kết hôn, em đổi sang họ nàng!"
Hàn Kỳ nghe xong cả buổi yên lặng đồng ý, vợ bác cả quả thật quá keo kiệt! Vừa liếc mắt nhìn đến Hàn Thúy Thúy đang mở to đôi mắt trong treo nhìn mình chằm chằm, xem ra cũng là bị đánh thức.
" Ba mẹ đang nói cái gì a?" Hàn Thúy Thúy nhỏ giọng hỏi.
Hàn Kỳ vươn tay ấn đầu nàng vào trong, thản nhiên nói một câu: "Đi ngủ."
Hàn Thủy Thủy thực ủy khuất, lại nhô đầu ra: " Em trai, ngươi tuyệt không giống em trai! (Ý là em bả mà sao không ra dáng em, y như trưởng bối x anh hai)
Hàn Kỳ xoay người không để ý tới nàng, Hàn Thúy Thúy tiếp tục ủy khuất: "Giống anh trai!"
"Đại nha đầu, không ngủ được nói thầm cái gì đó? Động đến em ngươi tỉnh giờ!" Thanh âm Hàn mẹ truyền tới.
Xứng đáng! Hàn Kỳ dưới đáy lòng yên lặng bỏ một câu. Hàn Thúy Thúy cảm thấy ủy khuất hơn nữa, rõ ràng là mẹ đem bọn họ đều đánh thức được không!
Ngày hôm sau là ngày mùng một, từ sáng sớm Hàn Kỳ đã bị tiếng pháo đánh thức. Theo thường lệ mơ hồ ngồi dậy vươn tay lấy quần áo, Hàn Thúy Thúy rụt lại chui sâu vào trong chăn, lẩm bẩm: "Gió đều lùa vào hết cả."
Hàn Kỳ thuận tay đem góc chăn dịch vào trong, ngoài miệng lại nói: "Ngày đầu năm phải dậy sớm."
Hàn Quốc Văn mang theo nụ cười ngây ngô từ bên ngoài tiến vào, thấy hắn liền đi đến rút ra bao lì xì mười đồng nhét vào túi áo trong của hắn, thần thần bí bí nói: "Tiền mừng tuổi, đừng để cho mẹ ngươi nhìn thấy!"
Hàn Thúy Thúy giật mình một cái đứng lên, kêu : "Ba ta cũng muốn!"
"Nhanh nhanh lấy! Đều cho mấy đứa! Nhỏ giọng chút, bị mẹ nghe thấy giờ!" Nói xong cũng đem cho nàng, Hàn Thúy Thúy vui rạo rực cầm lấy.
Chờ Hàn Thúy Thúy dậy, Hàn Kỳ đã sắp mặc xong quần áo chỉnh tề ra ngoài rửa mặt. Còn không đợi nàng mặc quần áo tử tế, Hàn tiểu Mao liền như cái đồng hồ báo thức đúng giờ tận lực " Oa oa" khóc lớn.
Tâm tình tốt lành của Hàn Thúy Thúy lập tức bay biến sạch, tức khí ào ạt trừng hắn. Hàn Kỳ từ bên ngoài đi vào, gương mặt mới rửa xong còn đỏ ửng, đường nét tinh xảo khiến Hàn Thúy Thúy nhìn xem mà sửng sốt.
Sau khi lấy lại tinh thần Hàn Thúy Thúy không khỏi bĩu môi, như thế nào em trai bộ dạng so với nàng còn dễ nhìn hơn!
Hàn tiểu Mao vừa thấy ông anh kia hàng năm sắc mặt không đổi lấy một lần, miệng lập tức im bặt, đôi mắt quay tròn loạn chuyển. (Có thể nói anh em nhà này Hàn Kỳ chính là boss...)
Hàn Kỳ bất động thanh sắc chăm chú nhìn hắn nửa ngày, Hàn tiểu Mao rốt cục trụ không nổi loại áp lực này, ủy khuất kêu: "Lạnh!"
Hàn Kỳ thực vừa lòng, cầm áo lông bên cạnh đi tới chỗ hắn, nói: "Vươn tay."
Hàn tiểu Mao thuận theo vươn cánh tay ngắn nhỏ xỏ vào trong áo lông, Hàn Kỳ lại lấy thêm một cái áo nữa, Hàn tiểu Mao lập tức duỗi cánh tay, vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía anh hai nhà mình.
Hàn Kỳ vừa lòng gật đầu, giúp hắn xong, nói: "Tự mình mặc nốt đi."
Hàn Thúy Thúy nhìn không nổi nữa, vẻ mặt cổ quái. Như thế nào mỗi lần mình nói cái gì cũng không nghe, vừa thấy anh hai nó liền như mèo bị rút móng vậy, ngoan còn hơn mèo kêu!
Hàn Kỳ giúp em trai mặc xong xuôi quần áo liền dắt tay hắn trước cửa, xuất môn rồi lại bỗng nhiên quay đầu hướng Hàn Thúy Thúy nói: "Chị, mau đứng lên đi! Muộn nữa là bánh chẻo sẽ bị ăn hết!"
Nói xong dắt Hàn tiểu Mao đang vui vẻ đi ra ngoài, Hàn tiểu Mao bị dắt đi còn không quên quay đầu lại nãi thanh nãi khí chọc một câu: " Muộn nữa sẽ không có ăn, chị cả làm biếng!" (nãi thanh nãi khí ý chỉ thanh âm của trẻ nhỏ, các bạn đọc cứ liên tưởng đến cái giọng non nớt thanh thanh lại ngây ngô của lũ quỷ nhỏ đó là hiểu..)
Hai chữ " làm biếng" đặc biệt dùng sức nhấn mạnh, đến nỗi hai hàm răng Hàm Thúy Thúy đều phát ngứa!
Ăn xong bữa sáng, Hàn lão cha quả nhiên đem vấn đề nói cho con lớn, con thứ góp nửa phần tiền cấp cho thằng út kết hôn. Chị dâu ngay tại chỗ mặt biến sắc, nói thẳng nhà mình khó khăn không có tiền đến thế nào, trong lời nói lộ ra ý tứ để nhà chú hai bỏ tiền chi trả toàn bộ. Lý Thục Mai phản bác hai câu lập tức dẫn tới cãi nhau không ngừng.
" Úc! Nhà các cô là phân ra! Năm mới cấp chút gạo mì coi như xong, cũng không cần hiếu kính người già! Kiếm chút tiền dùng cho bản thân, ngày ngày muốn ăn thế nào liền ăn thế ấy a! Hôm nay cho con cái kiện quần áo, mai hướng nhà mẹ đẻ đưa ít tiền! Không ngờ chú hai kiếm tiền nhiều như thế đều bị cô tiêu hết! Quốc Khánh nhà chúng tôi một người nuôi bảy người tiêu, nuôi sống người già với trẻ nhỏ! Tiểu Huy tiểu Hoa còn cần được tới trường, năm mới một khối thịt còn chẳng được ăn, kia làm sao so được với nhà cô!"
Lý Thục Mai tức giận phát run, từ khi ở riêng trừ bỏ ngày lễ ngày tết cấp nhà chính thịt cá, chính mình khi nào thì tiêu riêng? Ba cái đứa nhỏ từ khi sinh ra đến giờ chưa từng có quần áo mới, không phải đều là đem đồ người lớn sửa lại sao? Nhị Mao mặc quần áo cũ của tiểu Huy, tiểu Hoa. Mặc xong lại chuyển cho tiểu Mao mặc, trừ bỏ lần này có khi nào được quần áo mới chứ?
Nói nàng biếu tiền cho nhà mẹ đẻ! Cha nàng bị bệnh muốn con gái cấp ít tiền thì sao chứ? Lại nói Trung Thu năm nào nàng chẳng biếu Hàn lão mẹ tiền? Nhận được đồ mới chính mình không dám ăn, trước hết còn phải đưa sang bên này, còn nói chính mình không hiếu kính sao! Cha mẹ ruột nàng còn chưa hiếu kính được cái gì đi!
"Tôi lúc nào thì không hiếu kính cha mẹ?" Lý Thục Mai trừng mắt nói, " Lễ năm nào tôi chẳng cho cha mẹ tiền? Có năm nào không mua quà tết? Cha tôi bị bệnh tôi mua chút đồ cũng không được a?"
Hàn Quốc Văn cũng hiểu được chị dâu nói có chút quá độ, nhưng nàng dù sao cũng là dâu trưởng nên không tiện nói gì, đành trách cứ vợ mình: "Được rồi được rồi! Như thế nào lại cũng chị dâu tranh cãi vậy!"
Chị dâu thấy vậy không thu liễm ngược lại càng cãi càng hăng say: " Cô này có tiền chỉ lo chính mình, chỉ muốn sung sướng, còn tôi nói cậu Quốc Văn a..."
" Được rồi! Cô câm miệng!" Anh cả Hàn gia huých khuỷu tay vợ, "Nói cái gì thế hả?"
Chị dâu lúc này mới phát hiện trên bàn mặt mọi người đều cứng đờ, có chút ngượng ngùng lại vẫn nhỏ giọng nói: " Chúng ta vốn đã khó khăn! Quốc Văn vài năm nay bên ngoài kiếm được nhiều tiền như vậy, xuất ra cấp em trai cưới vợ có cái gì không đúng? Chẩng lẽ còn luyến tiếc..?
Lý Thục Mai thật sự nhịn không được cục tức này, lập tức mắng: " Dù vậy cũng phải hai nhà lo, dựa vào cái gì bảo chúng tôi một nhà chi trả?"
Chị dâu vừa nghe cũng không chịu yếu thế, vội kêu lên: " Tôi nếu có tiền chẳng lẽ lại không bỏ ra sao? Không giống mấy người... Xuy!"
Hàn lão mẹ cũng bắt đầu giáo huấn Hàn Quốc Văn: " Lão nhị! Giúp em trai lấy vợ anh còn luyến tiếc? Anh quên khi anh dựng nhà bé lụp xụp kia là ai giúp? Còn không phải là anh cả với đứa út sao? Anh đây là cưới vợ quên..."
"Dừng! Dừng!" Mắt thấy càng nói càng nghe không nổi, Hàn Quốc Văn cũng không nhịn được: "Mẹ nói cái gì đó! Đang năm mới a!"
Lý Thục Mai nghe xong lời của nàng ánh mắt đều đỏ lên, đây không phải nói chính mình xúi giục chồng không bỏ tiền ra giúp chú ba kết hôn sao.
" Mẹ người nói lời này là có ý gì?"
" Có ý tứ gì cô còn không hiểu được?" Hàn lão mẹ âm dương quái khí nói, đứa con thứ vốn là nói gì nghe lấy, từ khi cưới vợ liền cùng cha mẹ đối nghịch, không phải vợ nó xúi giục thì còn ai? Con trai trở về không đến hai ngày, cao hứng không thấy đâu, chỉ thấy cả nhà ngột ngạt.
Chị dâu khẩu khí châm chọc nói tiếp: " Ai nói là không phải đâu? Lúc tôi mới tới chú hai khi ấy có bao nhiêu hào phóng..."
"Tôi nói không đưa tiền sao? Là chị không muốn bỏ ra mới đúng! Dựa vào cái gì nhà tôi lo liệu tiệc rượu chị thì thu tiền lễ?" Lý Thục Mai hô.
"Ba ——" mọi người sửng sốt, chú ba Hàn gia Hàn Quốc Võ một phen ném cái đũa, rống lên một câu: "Cưới cái gì mà cưới? Không cưới!" Nói xong cũng không quay đầu lại tiêu sái đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro