Chương 3: Nhàn ngôn
Kiếp trước Hàn Kỳ cùng chị gái và em trai quan hệ không tốt, cũng vì thuở nhỏ hắn đã bị đem cho nhà Hàn Quốc Đống nuôi nấng. Chị gái, em trai và cả mấy đứa trẻ trong thôn đều gọi hắn là tiểu quái vật, cũng cùng những đứa trẻ đó lấy đá ném hắn.
Khi hắn mười tuổi, Hàn Quốc Đống nói hắn trộm đồ trong nhà, nên đem hắn đuổi về nhà Hàn Quốc Văn. Họ cảm thấy hắn không chỉ là quái vật mà còn là đứa ăn trộm, khiến bọn họ trước mặt mấy đứa nhỏ ở trong thôn xấu hổ, đối xử với hắn càng thêm tồi tệ. Sau khi hắn học năm hai tiểu học, cha không may bị gãy chân, tình cảnh trong nhà càng khó khăn. Hàn Kỳ bị đuổi học, vào trong thành phố tìm một nhà sửa xe học nghề.
Khi đó chị gái Hàn Thúy Thúy mới mười sáu tuổi cũng phải bỏ học, một năm sau cha lại mắc bệnh phổi, nhà họ càng túng quẫn, ông bà nội liền tìm bà mối trong thôn muốn gả Hàn Thúy Thúy cho gia đình giàu có. Ngày làm thân giữa hai gia đình, chú rể nghe nói cậu em vợ là một người song tính thừa dịp nhà vắng người quấy rối Hàn Kỳ. Tuy rằng bị người bắt gặp, nên gã không thành công, nhưng Hàn Kỳ lại mang trên lưng tội danh câu dẫn anh rể.
Cuối cùng việc hôn nhân không thành, vì để chữa bệnh cho cha, Hàn Thúy Thúy chỉ có thể gả cho một nông dân ở thôn bên cạnh lớn hơn cô gần ba mươi tuổi. Ngày xuất giá, Hàn Thúy Thúy mới mười tám tuổi, mắt cô nhìn về phía Hàn Kỳ lúc ấy mang theo hận ý sâu sắc.
Sau đó hắn với một thiếu niên trong thôn trốn đi phía nam làm thuê. Người trong thôn trở về nói hắn ở bên ngoài làm trai bao, đêm giao thừa năm ấy hắn về liền bị em trai cầm gậy đánh đuổi ra khỏi nhà! Hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn nhớ kĩ ánh mắt cuối cùng em trai nhìn hắn tràn đầy chán ghét.
Hàn Kỳ dưới đáy lòng cười khổ, nếu có thể ai nguyện ý làm những việc như vậy? Ai nguyện ý đi đến chỗ nào cũng bị người chỉ vào mặt mắng là nam kỹ?
Hàn Quốc Văn cùng cha mẹ cãi nhau một trận liền tách ra khỏi nhà lớn, bởi vì không có phòng nên ở tại một cái lều nhỏ, không đủ ăn. Hàn Quốc Văn cơ bản không tranh giành được gì, Hàn gia có hơn mười mẫu đất, Hàn Quốc Văn cũng chỉ được một mẫu tám.
________
Sáng sớm hôm nay, Hàn Quốc Văn dậy rất sớm. Lý Thục Mai giúp chồng đem hành lý thu thập xong thì đi nấu cháo, khó được bên trong bát một cái trứng gà.
Hàn Quốc Văn ăn từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng "Xì xụp". Lý Thục Mai nhìn chồng, đôi mắt đã đỏ hoe, dặn dò "Trên đường đi phải chú ý an toàn! Đến bên kia nhớ gửi thư về nhà. Cũng đừng quá liều mạng, nên ăn thì phải ăn, đừng gắng quá, sinh ra áp lực, tật xấu... Cái nhà này đều chỉ dựa vào anh thôi đấy!"
Hàn Quốc Văn nghe than thở nói "Được rồi! Anh hiểu! Em cũng thật là dong dài!"
Đôi mắt Lý Thục Mai vẫn đỏ ửng, Hàn Quốc Văn liếc mắt nhìn Hàn Kỳ trên giường lặng lẽ cười một tiếng "Ngủ nhiều như vậy thật tốt!"
Lý Thục Mai nghe xong thở dài, nói "Đứa nhỏ này thật là rất nhu thuận, không khóc cũng không nháo! Anh nói xem có phải là..."
Hàn Quốc Văn nghe xong ngừng một chút nói "Mặc kệ! Dù sao nó cũng là con mình!"
Nói xong Hàn Quốc Văn đi đến trước mặt Hàn Kỳ hung hăng hôn một cái "Ở nhà nhớ phải nghe lời mẹ! Ba đi kiếm thật nhiều tiền mua đồ ăn ngon cho con!"
Lý Thục Mai cầm chiếc áo bành tô vàng đi qua nói "Khoác vào! Trên đường lạnh!"
"Ừ! Trong nhà em nhớ để tâm chiếu cố ... Ngày mùa đến... đành phiền em vậy ... Ai..."
Hàn Kỳ bị những âm thanh ầm ĩ đánh thức, mơ hồ lại bị ai hôn một cái, trên mặt đầy nước miếng. Hắn mở hai mắt mông lung, mơ hồ thấy thân ảnh đang khoác cái áo bành tô vàng, đi ra ngoài.
Hàn Kỳ một trận mê man, không biết đã xảy ra chuyện gì! Lúc Lý Thục Mai trở về, hai mắt khóc đỏ bừng. Thấy hắn tỉnh liền ôm hắn khóc, Hàn Kỳ nhìn nước mắt chảy xuống cổ áo, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say.
Hừng đông ngày hôm ấy, trong nhà mơ hồ truyền đến tiếng Lý Thục Mai cùng chị dâu khắc khẩu, Hàn Kỳ mới biết được thì ra sáng nay cha hắn cùng vài người trong thôn đi phía nam làm thuê. Hàn Kỳ có chút hoang mang, sao kiếp trước không giống thế này.
Kiếp trước cha luôn ở trong thôn, cũng không tách khỏi nhà lớn, chỉ có lúc hắn gặp chuyện không may sau này được Chu Minh Hàm đưa đi thành phố. Nghĩ đến Hàn Kỳ lại nhắm nghiền hai mắt, kiếp này có chút không giống trước dây.
Tiểu nha đầu bên cạnh bỗng nhiên tỉnh dậy, mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ mơ hồ nhìn chung quanh chốc lát, nhìn đến Hàn Kỳ ngủ bên cạnh chậm rãi đi qua. Hàn Kỳ không để ý cô bé, tiếp tục giả bộ ngủ.
Hàn Thúy Thúy chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn nộn của Hàn Kỳ, cô đơn nói: "Em trai à, cha đi rồi..."
Thấy Hàn Kỳ không để ý tới mình, lại tiếp tục chọc: "Bà nội cùng đại nương lại kiếm chuyện, bọn họ thừa dịp cha không ở nhà mà bắt nạt mẹ..."
"Em à, ngươi sao không khóc? Mấy đứa nhóc nhà khác ngày nào cũng khóc ầm lên..."
"Em trai, chừng nào em lớn lên? Em lớn lên có thể chơi với chị ..."
"Mấy anh lớn trong nhà cũng không chơi cùng với chị ..."
Tiểu nha đầu ngữ khí càng ngày càng ai oán, chọc cũng càng thêm dùng sức. Rốt cục, Hàn Kỳ hết chịu nổi, phẫn nộ mở mắt trừng chị gái mình.
Hàn Thúy Thúy bắt gặp Hàn Kỳ dùng đôi mắt nhỏ lúng liếng chớp nhìn mình, nhất thời cao hứng vội nhéo hai má đầy thịt của Hàn Kỳ, cười mị mị nói: "Em trai à, rốt cục cũng tỉnh rồi! Mau dậy chơi với ta đi!"
Hàn Kỳ thấy trừng không có hiệu quả, không chút khách khí "Oa........." một tiếng khóc lớn lên, dọa cô bé Hàn Thúy Thúy sợ đến choáng váng.
Lý Thục Mai nghe được tiếng khóc vội chạy vào phòng, nhìn thấy con trai mình dùng đôi tay mũm mĩm vùng vẫy "Oa oa" khóc lớn, mà con gái mình ghé bên cạnh ngây ngốc lăng lăng nhìn em trai, hai tay còn đặt ở trên má cậu em. Lý Thục Mai vội tiến lên ôm lấy Hàn Kỳ dỗ dành, vừa hống vừa hỏi "Đại nha đầu, con lại khi dễ em sao?"
Hàn Thúy Thúy ủy khuất nói "Con chỉ nhéo má em một cái..."
"Đã nói bao nhiêu lần! Em thân thể không tốt không cho phép làm nó đau! Về sau không được bắt nạt em!"
"Vâng!" Tiểu cô nương rầu rĩ đáp, trong lòng lại nghĩ nghĩ sao em bỗng nhiên khóc? Trước kia có bao giờ thấy khóc đâu?
Hàn Kỳ khóc xong mếu máo, cái mũi nhỏ sụt sịt, thút thít một hồi vừa lòng thì ngừng lại. Lý Thục Mai lại đau lòng, vội cho hắn uống sữa rồi dỗ hắn ngủ tiếp.
Hàn Thúy Thúy vừa giúp mẹ mặc quần áo cho em vừa tò mò hỏi: "Em sao lại ngủ rồi? Không có ai chơi với con?"
"Sang cách vách tìm Phượng nha đầu chơi, về sau không được bắt nạt em! Nghe chưa?"
"Con không bắt nạt em mà!"
"Còn nhiều lời! Nhìn xem mặt em đều bị con nhéo đỏ bừng!"
Hàn Thúy Thúy chột dạ liếc mắt nhìn Hàn Kỳ một cái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Kỳ đều đỏ lên có chút áy náy, ngập ngừng nói "Vậy... Con đem ngựa gỗ lần trước ba khắc cho con để em chơi! Cũng không có ai chơi với nó..."
"Được rồi! Em con hiện tại đã ngủ." Nói xong giúp Hàn Thúy Thúy đi giầy, ôm xuống giường, vỗ vỗ mông "Đi tìm Phượng nha đầu chơi! Lát nữa về nhà ăn cơm!"
"Vâng!" Tiểu nha đầu nghe xong vui vẻ chạy ra ngoài, Lý Thục Mai giúp Hàn Kỳ ém chăn xong cũng xoay người đi nấu cơm.
Khi họ rời khỏi Hàn Kỳ lại mở mắt ra, lăng lăng nhìn nóc nhà bằng rơm. Thật sự không giống kiếp trước, họ đối xử với mình không giống. Mình còn có thể tiếp tục tin tưởng tình thân?
Qua năm mới thời tiết vẫn rét lạnh, thời gian này băng chưa tan ruộng cũng chưa cày được. Trong thôn các nữ nhân tốp năm tốp ba tụm trước cửa nhà ngồi trên ghế dệt áo lông, làm giầy, cũng không thể thiếu việc nói chuyện phiếm.
"Ai! Thím Ba, nghe nói chồng nhà chị cũng đi phía nam làm thuê?" Một phụ nhân mặc áo bông hoa vừa dệt áo lông vừa hỏi.
Người goi thím Ba được hỏi mân miệng cười nói "Đúng! Sớm hôm nay đi, nghe nói vùng duyên hải bên đó khắp nơi đều có tiền!"
"Ai u! Nhưng cũng rất khó lường! Vậy về sau chị không phải ngồi nhà hưởng phúc thôi sao?"
"Nói bừa! Không chắc có thể kiếm được bao nhiêu đâu!"
"Ai! Nghe nói năm nay Quốc Văn cũng đi? Vợ cậu ta không phải mới sinh cho một đứa con trai sao? Cũng không dành thời gian giúp đỡ vợ?" Bên cạnh là một người đang làm giầy hỏi.
Người phụ nữ dệt áo lông nghe xong tỏ ra thần bí, đè thấp giọng nói "Ai nha! Có chuyện lớn nhá! Tôi nghe nói! Vợ Quốc Văn sinh một đứa quái thai không ra nam không ra nữ, cả đêm ba mươi tết làm ầm ĩ một trận? Nên Quốc Văn không chờ đầy tháng con trai đã đi, nói không chừng là bỏ nhà đi!"
Bên cạnh mấy người phụ nữ vừa nghe "Á" một tiếng, vội vàng hỏi "Sao có thể bỏ đi? Thím à, cô cũng đừng nói bậy! Một nhà già trẻ còn ở đây a"
"Đúng vậy! Nhưng mà... cô nói vợ cậu ta..."
"Chắc chắn là đúng!" Người phụ nữ nhìn nhìn xung quanh, vội dùng tay che miệng nói: "Tôi nghe vợ Quốc Khánh chính miệng nói! Đứa bé kia! Có cả vật của nam cũng có vật của nữ! Cô nói xem như thế là con trai hay con gái?"
"Nha!" Một người khác sợ hãi kêu lên, "Còn không phải lưỡng tính ư?"
"Cũng đúng!" Người phụ nữ đồng ý một tiếng, ngẩng đầu nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa xa xa, vội gọi một tiếng "Thúy nha đầu! Đến đến đến! Đến thím chơi này!"
Hàn Thúy Thúy thấy có người gọi mình, vội chạy tới, giọng giòn tan nói "Thím Tư!"
"Nha! Bộ dạng cũng thật xinh! Nghe nói mẹ con sinh cho con một đứa em trai?"
"Vâng! Em con rất xinh đẹp!" Hàn Thúy Thúy cao hứng nói.
"Xinh đẹp? Có phải là em gái không?" Bên cạnh có người phụ nữ cười nói.
"Là em trai!" Hàn Thúy Thúy cau mày cường điệu.
Mấy người nhìn cô bé cau mày không nhịn được cười ha hả, một người khác cười nhìn bé nói: "Thúy nha đầu! Em trai con cũng có thể làm em gái con không chừng!"
Hàn Thúy Thúy ngẩng đầu mê hoặc nhìn bà, không hiểu bà nói vậy là có ý gì. Vừa vặn Lý Thục Mai từ trong nhà đi ra, chính nghe được những lời này, mặt nhất thời lạnh xuống!
"Đại nha đầu! Về nhà nhóm lửa!" Lý Thục Mai lạnh mặt nói, mấy người phụ nữ thấy nàng lập tức im lặng, thần sắc có chút xấu hổ.
Hàn Thúy Thúy vội đuổi kịp mẹ, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi "Mẹ! Em trai cũng có thể làm em gái sao?"
Trong mắt Lý Thục Mai tràn đầy tức giận, cắn răng nói: "Em trai chính là em trai!"
"Vâng! Vậy tại sao thím Năm lại nói..."
"Về sau không được cùng người khác nói chuyện về em con! Nghe không?" Lý Thục Mai kéo tay Hàn Thúy Thúy qua nghiêm khắc dặn dò.
"Vâng!" Hàn Thúy Thúy thấy bộ dáng mẹ nghiêm khắc có chút sợ hãi.
"Ai nha! Sinh ra một quái vật còn không biết xấu hổ?" Một thanh âm chanh chua truyền tới.
Lý Thục Mai tức giận nhìn về phía người tới, giận dữ hỏi "Chị dâu! Chị sao có thể đem chuyện Nhị Mao nói bừa như vậy?"
Bà ta không chút khách khí hừ lạnh một tiếng "Tôi muốn nói thì làm sao? Tôi chính là muốn cả xóm này đều biết Lý Thục Mai cô sinh cho Hàn gia một thứ bỏ đi!"
"Chị dâu! Đều là người một nhà chị cần gì phải cay nghiệt như vậy? Nhị Mao nó cũng là cháu chị!"
"Người một nhà? Hừ! Nghe nói cô muốn sinh con mẹ liền đem tất cả cho cô! Lại còn mời thầy đặt tên cho con của cô! Tôi sinh cho Hàn gia bọn họ hai đứa con trai còn chưa được đãi ngộ như vậy? Cháu? Tôi cũng không cần quái thai làm cháu tôi!"
"Chị! chị..." Lý Thục Mai nghe được sắc mặt xanh mét, tức giận nói không ra lời!
Hàn Thúy Thúy bị hai người làm sợ hãi, lôi kéo tay Lý Thục Mai khiếp sợ gọi: "Mẹ?"
"Đi!" Lý Thục Mai kéo tay con gái, quay đầu bước đi!
Lý Thục Mai cực kỳ tức giận! Ăn ngon? Mặc tốt? Đó rõ ràng là nhà mẹ đẻ sợ mình chịu khổ ăn không đủ dinh dưỡng, mới nhờ người đưa tới! Tiền trang trải gia đình cũng là tiền riêng! Còn chuyện đặt tên do trong nhà cô là con cả, Nhị Mao là đứa cháu trai đầu tiên của nhà họ Lý, người già trong nhà muốn lấy cho cháu mình cái tên thật đẹp! Mẹ cô mới để cho em trai đem đến cho cô hai mươi đồng, tìm người làm công tác văn hoá xin một cái tên thật đẹp! Kết quả em cô chỉ nói mấy câu là có được tên cho cháu mình! Vậy mà thành công lao của nhà bọn họ!
Lý Thục Mai vào phòng "Ầm ——" một tiếng đóng cửa lại, ngồi ở bên cạnh bàn tức giận, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Hàn Thúy Thúy bị dọa đến co rụt đầu lại, trốn vào buồng trong. Thấy Hàn Kỳ nhàm chán nhìn nóc nhà, vội đi đến nhỏ giọng nói "Em à, mẹ tức giận! Lại khóc rồi!"
Hàn Kỳ cứng đờ, không động.
" Thím Năm nói em cũng có thể làm em gái, mẹ mới tức giận, còn cùng vợ bác cả cãi nhau !" Hàn Thúy Thúy ngữ khí ủy khuất nói, trong mắt chứa đầy nước.
Hàn Kỳ phiêu mắt liếc cô bé một cái, dưới đáy lòng không tiếng động thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro