Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Tiến bộ

Chu Minh Hàm có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu niên cuộn mình trên ghế salon, không nghĩ tới trải qua thời gian dài như vậy mà hắn đối với mình vẫn còn phòng bị, tình nguyện chịu đựng cũng không dám ngủ ở trước mặt y.

Y vào trong phòng cầm tấm chăn nhẹ nhàng phủ lên người Hàn Kỳ, sau đó có chút khó xử nhìn cái nồi, cũng không biết cậu nhóc kia khi nào thì tỉnh, đồ không ăn ngay sẽ nguội .

Vừa nghĩ tới Chu Minh Hàm đã cảm thấy dạ dày khó chịu một trận, đói bụng.

Thôi, ăn trước đi! Chu Minh Hàm thầm nghĩ, bới một chén cơm, nhấc đôi đũa lên ăn. Ừm, cơm cũng không tồi! Chu Minh Hàm thực vừa lòng, cảm thấy thực lực của chính mình rất tốt, lần đầu tiên nấu cơm đã làm tốt như vậy, sau đó nếm một ngụm thức ăn.

"Phốc ——, khụ khụ!"

Thức ăn vừa vào miệng liền nhổ ra, sao lại khó ăn như vậy? Rất mặn, rất chua!

Chu Minh Hàm nhìn về phía Hàn Kỳ còn đang ngủ, có chút chột dạ. May mắn còn đang ngủ chưa ăn, không thì hôm nay mất sạch mặt mũi.

Sau đó loạn bếp đại chiến một hồi, giằng co gần tới hai cái giờ.

Hàn Kỳ mới vừa tỉnh lại có chút mơ hồ, nhìn tấm chăn trên người, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới mình đang ở chỗ Chu Minh Hàm.

Thấy hắn tỉnh Chu Minh Hàm từ phòng bếp nhô đầu ra, nói: "Tỉnh rồi? Đi tắm đi, lập tức có thể ăn cơm."

Hàn Kỳ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới y còn tự mình xuống bếp, phải biết rằng đời trước y để cho mình ấn tượng chính là mười ngón tay không dính nước a!

Nhìn đến vẻ kinh ngạc của hắn, Chu Minh Hàm cũng có chút đắc ý nho nhỏ, nhìn đi, tự mình vào bếp được cũng là đàn ông tốt a! (Còn phát xét trên phương diện ăn được hay không đã... Chu tổng...)

Kết quả lúc ăn cơm Hàn Kỳ không còn lời nào để thốt, thành quả vật lộn hai tiếng đồng hồ chính là hai chén mỳ? Trứng rán đâu?

Chu Minh Hàm có chút xấu hổ nói: "Trước làm không tốt liền đổ rồi, cả rau cùng trứng đã hết."

Hàn Kỳ nghĩ thầm rằng quả nhiên không nên ôm kỳ vọng đối với tài nấu nướng của y! Nhưng tốt xấu cũng là thành quả Chu tổng vất vả một buổi chiều, Hàn Kỳ vẫn khen ngợi một câu: "Không nghĩ tới Chu tổng thế nhưng còn nấu được mỳ? Rất lợi hại!"

Chu Minh Hàm nghe xong thực thỏa mãn, cao hứng sờ sờ đầu của hắn nói: "Hoàn hảo hoàn hảo, nhanh ăn đi! Còn có, không phải đã nói với em gọi thẳng tên sao?"

Hàn Kỳ tức giận trừng mắt nhìn y một cái, cầm chén che mặt. Chu Minh Hàm nhìn xem tâm tình một trận mê man, bộ dáng kia của hắn làm y ngu ra (nguyên văn Qt...), thiếu niên tức giận nhìn xinh đẹp không tả nổi.

Hàn Kỳ dùng cặp mắt xinh đẹp liếc Chu Minh Hàm còn đang đứng ngốc một bên nói: "Không ngồi à? Anh không ăn sao?"

Chu Minh Hàm giật mình hoàn hồn, cao hứng vội ngồi xuống phía đối diện. Một màn trước mắt làm y có loại ảo giác vợ gọi chồng ăn cơm, giống như bọn họ đã cùng một chỗ sinh hoạt rất nhiều năm. Tâm tình Chu Minh Hàm thư sướng, cảm thấy hôm nay thật sự rất tốt, mà ngay cả bát mỳ không có tư vị gì đều trở nên ngon hơn hẳn.

Hàn Kỳ bị y cười đến khó hiểu, mạc danh kỳ diệu hỏi: "Anh cười cái gì?"

"A? Không có gì? Đợi lát nữa cùng trở về? Tôi đưa em đi, bên này xe bus chạy không đến." Chu Minh Hàm đột nhiên lấy lại tinh thần nói.

"Ừm." Hàn Kỳ ứng thanh, dù sao đã ngồi xe của y nhiều lần như vậy, lúc này cũng không cần để ý.

Thấy hắn đồng ý Chu Minh Hàm càng thêm sung sướng, cảm thấy hôm nay thật sự là có đột phá  lớn. Vì thế sau khi đưa Hàn Kỳ tới trường học, y đánh bạo thừa dịp Hàn Kỳ vửa cởi dây an toàn muốn xuống xe, nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn.

Hàn Kỳ thân thể nháy mắt cứng đờ, sau đó nổi giận quay đầu lại, "Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Chu Minh Hàm tâm tình thực tốt, nhìn bộ dáng tức giận của hắn cũng thấy xinh đẹp, lại lôi hắn kéo vào lòng một phen cắn cắn một cái lên môi. Hàn Kỳ đẩy y ra, tay nắm thành quyền vung lên đánh qua. Kết quả Chu Minh Hàm dễ dàng ngăn cản, sau đó dùng ngữ khí sủng nịch đôi với hành động của hắn nói: "Ngoan, đừng làm rộn!"

Hàn Kỳ tránh ra, đẩy cửa xe bước đi, trong lòng oán hận mắng: Ngoan em gái anh!

Trở lại ký túc xá ba người theo thường lệ đều nằm trên giường, Hàn Kỳ đi vào, Tiền Phi liền cùng hắn chào hỏi: "Đã về rồi? Ngày hôm qua đi đâu, sao không thấy về?"

"Đến chỗ ba của tôi, sao vậy?" Hàn Kỳ hỏi.

"Không có gì, chỉ là kỳ quái, hai đêm không về ngủ a! Thân là lão đại tôi tất yếu phải quan tâm một chút tới các thành viên trong phòng." Tiền Phi không chút để ý nói, chợt nhớ tới cái gì, từ trên giường vươn đầu ra, giọng thần thần bí bí nói: "À này, cậu ngày hôm qua không phải cùng lão Nhị ra ngoài sao? Sao chỉ có mình lão Nhị về, hơn nữa tâm tình lão Nhị có vẻ không tốt lắm? Hai người các cậu có mâu thuẫn?"

Ngô Nguyên nghe xong cũng lập tức từ trên giường bật dậy, vẻ mặt bát quái, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy đúng vậy! Nhị ca có chút không bình thường a!"

Hàn Kỳ nghe xong kỳ quái nói: "Làm gì có? Sao vậy?"

Lúc này Tôn Hạo từ chăn trong chui ra, kêu lên: "Lão Đại lão Tam! Mấy người các cậu ở sau lưng tôi thì thầm to nhỏ cái gì? Tưởng tôi không nghe thấy hả! "

Hai người vừa nghe lập tức rụt về, Hàn Kỳ kỳ quái nói: "Cậu không ngủ?"

Tôn Hạo nhìn hắn vẻ mặt ai oán, hỏi: "Tiểu Tứ, cậu nói xem cái tên quân nhân kia rốt cuộc là hạng người gì? Chẳng lẽ tốt tới vậy?"

Hàn Kỳ khóe miệng kéo lên, nói: "Chị của tôi cự tuyệt cậu?"

"Ân." Tôn Hạo khổ sở: "Sáng nay thổ lộ, kết quả... Không được, tôi rất thương tâm , ô ô ô..."

Nói xong lại trùm chăn, Hàn Kỳ bất đắc dĩ nói: " Chị của tôi cùng người ta là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đã quen biết, tình cảm tương đối sâu, ầy cái kia, cậu hãy nén bi thương a!"

Hai người còn lại dỏng tai nghe xong thực không phúc hậu nở nụ cười, Tôn Hạo đột nhiên xốc chăn lên kêu to: "Các cậu không có lương tâm gì hết, tôi thất tình các cậu còn cười được! Rất không có sự đồng cảm nha!" Sau đó lại ai oán nói: "Tâm của tôi đây tan vỡ từng mảnh từng mảnh!!!"

Tiền Phi lượn lờ nói: "Nhặt lên dán lại không phải lại như cũ sao?"

Tôn Hạo nhìn hắn hung tợn nói: "Chúc cậu vĩnh viễn không có can đảm cùng Tào Dĩnh thổ lộ!"

Tiền Phi vừa nghe lập tức vui vẻ khoe: "Ngại ngùng a, tôi hẹn nàng cuối tuần đi xem phim, người ta đã đồng ý rồi."

Tôn Hạo khinh bỉ liếc hắn một cái, nói: "Xuống tay thực nhanh!"

"Đương nhiên!"

Hàn Kỳ đi toilet thay quần áo, sau đó thu xếp chút tài liệu nói: "Được rồi, các cậu đừng đấu mồm nữa, đêm nay mở khóa dạy không biết sao?"

"A?" Ba người cùng kêu lên ai oán, "Tại sao lại mở a!"

"Giảng dạy vấn đề An toàn trong cuộc sống!" Hàn Kỳ cầm tài liệu trong tay giơ lên, nhướng mày nói: "Nay đến phiên tôi, giờ tôi tới giảng đường, các cậu phải cấp chút mặt mũi cho tôi, không – đi – không – được!"

Ba người lập tức vẻ mặt khổ cùng cực, ai oán lên tiếng: "Biết rồi, bí thư chi bộ đại nhân!"

Hàn Kỳ vừa lòng gật đầu rời đi, trường học yêu cầu mỗi khoa hệ cách mấy chu kỳ đều phải mở toạ đàm liên quan đến an toàn giáo dục, đều do ban bí thư chi bộ phụ trách, cuối tuần này vừa vặn đến phiên Hàn Kỳ.

Nhưng hết thảy tới lúc chuẩn bị bắt đầu bài giảng, Hàn Kỳ chợt phát hiện hàng cuối cùng trên giảng đường có một thân ảnh quen thuộc, nhất thời da đầu như run lên, tên hỗn đản này sao lại ở đây?

Chu Minh Hàm ngồi ở hàng cuối, vẻ mặt đầy ý cười nhìn hắn.

Vốn có chút khẩn trương , giờ phút này Hàn Kỳ bỗng nhiên cảm thấy càng khẩn trương , hơn nữa phía dưới nhiều bạn học nhìn hắn như thế, khiến hắn không biết nên đặt tay chân vào đâu.

Phía dưới bạn học cũng bắt đầu nghị luận oán giận, Hàn Kỳ ẩn ẩn nghe được có người nói như thế nào còn không giảng, nhanh chóng giảng xong còn trở về.

Chu Minh Hàm cũng nhìn thấu hắn đang khẩn trương, cho hắn một cái ánh mắt cổ vũ, dùng khẩu hình không tiếng động nói một câu: cố lên!

Hàn Kỳ dần trấn định, mở máy chiếu bắt đầu giảng, tuy rằng không còn khẩn trương nhưng ý tưởng lúc trước hoàn toàn quên, chỉ có thể khô cằn chiếu PPT mà đọc. Cũng may những người khác trong ban bí thư chi bộ cũng làm như vậy, các bạn học cũng không có gì dị nghị, chính là Chu Minh Hàm nghe được quả thật muốn bật cười. (qt ghi máy PPT, đoán nó là máy chiếu ha...)

Hàn Kỳ nêu ví dụ tất cả đều là một ngày nào đó mỗ đồng học lái xe đi mà phát sinh tai nạn xe cộ. Hắn đọc khô cằn , khiến Chu Minh Hàm cảm thấy so với bình thường họp thú vị hơn nhiều. Kết quả y càng nghẹn cười, Hàn Kỳ thấy lại càng khẩn trương, cho là mình giảng sai chỗ nào, cuối cùng nói không rõ ràng, dù sao phụ đạo viên lại không ở đây, hắn cũng chẳng quản đến tột cùng mình nói xong chưa, chụp mấy tấm hình cấp trường học nhìn là được rồi.

Tan họp đồng học lập tức tan không còn một mảnh, Hàn Kỳ muốn thu dọn đồ đạc cho nên đi cuối cùng, Chu Minh Hàm vẫn luôn ngồi ở phía dưới nhìn hắn.

Hàn Kỳ thu thập xong thấy y còn tại chỗ, hầm hừ đi qua lầm bầm nói: "Anh không đi về sao? Sao lại ngồi đây?"

Chu Minh Hàm buồn cười nói: "Vốn là chuẩn bị đi, sau lại nhớ tới Diệp Cẩn nói em hôm nay mở buổi giảng dạy, nên qua nhìn xem."

Hàn Kỳ thầm hận, nhất định là Tô Ngữ cùng Diệp Cẩn nói , PPT chính là nàng hỗ trợ làm! Người này, bình thường một bộ dáng nữ vương, đến trước mặt Diệp Cẩn liền biến thành thục nữ .

"Kia Chu tổng coi cảm giác thế nào a?" Hàn Kỳ ngữ khí âm trầm nói.

"Ừm" Chu Minh Hàm nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Cũng không tệ lắm."

Dối trá!

"Được rồi, hơi khô ngoài ra không có trọng điểm!" Nhìn ra hắn oán thầm, Chu Minh Hàm có chút sung sướng nói.

Nghĩ nghĩ lại an ủi: "Yên tâm tốt lắm, lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ luống cuống, về sau rèn luyện nhiều là được, có thể tham gia một ít cuộc thi biện luận luyện tập một chút."

Hàn Kỳ nghe xong có chút bất mãn, sinh khí nói: "Nếu anh không ở đây tôi khẳng định giảng rất tốt!"

Chu Minh Hàm sờ sờ đầu của hắn cố ý nói: "Hóa ra tôi đối với em có lực ảnh hưởng lớn như vậy a, có phải nói lên rằng em ở trong lòng rất để ý tới tôi?"

Hàn Kỳ nghe xong sửng sốt, tiện đà tức giận gạt tay y ra, tạc mao nói: "Ai để ý anh, tự mình đa tình!" *tạc mao = xù lông)

Chu Minh Hàm cũng không sinh khí, chậm rì rì theo sau hắn: "Uy, em đều mang Lý Duy Thâm đi thăm quan vườn trường , cũng không mang tôi đi thăm sao?"

"Tôi khi nào thì dẫn hắn đi thăm quan vườn trường ? Lại nói trường học của chúng tôi anh cũng không phải lần đầu tiên tới."

Chu Minh Hàm theo ở phía sau mắng câu "Tiểu vô lương tâm ", hôm nay buổi sáng còn mang em đên Vi sơn đi dạo ngắm cảnh, một chút hồi báo đều không nhận được. Vì thế tiến lên: "Uy, tôi đói bụng, em cũng không mời tôi ăn bữa cơm sao? Buổi chiều chỉ ăn một chén mì sợi a."

"Chu thị đóng cửa sao? Chu tổng đã muốn nghèo túng đến cả cơm cũng ăn không đủ?"

Có người nguyền rủa lão công như vậy sao? Chu Minh Hàm thầm hận, lẩm bẩm tự nói với mình phải nhẫn. Sau đó lại mặt dày theo sau, giả vờ đáng thương: "Không phải đi gấp không mang tiền sao? Sắp chết đói rồi."

"Trở về ăn."

"Tôi chỉ làm mì sợi, giữa trưa ăn đến nhanh ói ra!"

"Trở về rồi ra ngoài ăn!"

"Khẳng định liền chết đói trên đường."

Hàn Kỳ không còn lời gì để nói, Chu Minh Hàm lại không ngừng cố gắng: "Tôi giữa trưa vì làm đồ ăn phải nấu đi nấu lại, thử ăn liền muốn phun, còn không đều vì em."

Tôi yêu cầu anh sao?

"Kết quả hiện tại tôi đói bụng,  em còn luyến tiếc mời tôi ăn, mệt tôi trước kia..."

"Được rồi được rồi, ra quán cơm rang ngoài kia, không ăn thì đi đi!" Hàn Kỳ nhụt chí.

"Ăn!" Chu Minh Hàm lập tức đáp ứng, nửa ngày mới dụ dỗ được , không ăn là thằng ngốc!

Quán cơm tại lầu hai, Hàn Kỳ nhìn Chu Minh Hàm một thân hàng hiệu ăn cơm rang, vẻ mặt bất đắc dĩ, mà Chu Minh Hàm lại dị thường sung sướng.

Hàn Kỳ từ lúc bắt đầu hờ hững đến hiện tại mời y đi ăn cơm, thật sự là tiến nhanh a! Mặt dày mày dạn quả nhiên hữu dụng, Diệp Cẩn dạy không sai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro