Chương 27: Nói xấu
Hàn Kỳ kiếp trước chết vào một ngày đông, đến nay hắn vẫn nhớ rõ ngày ấy trong trời đầy tuyết, bông tuyết lạnh như băng, nhưng hắn một chút cũng không cảm giác được, ngọn lửa nóng cháy từng chút từng chút cắn nuốt thân thể hắn.
Năm ấy hắn mặc dù đã được coi là mười tám tuổi nhưng vẫn chưa thật sự qua sinh nhật mười tám, năm ấy hắn mang theo tuyệt vọng vô tận cùng oán hận trong trận cháy lớn mà rời khỏi thế giới này.
Trên thực tế Hàn Kỳ năm nay cũng đã mười bảy tuổi, 12/ 3 sang năm sẽ tròn mười tám, mặc dù kiếp trước hắn chết trước sinh nhật hai ngày.
Nhớ ra chuyện này, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, thân thể không ngừng run nhè nhẹ, hắn chỉ có thể một lần lại một lần an ủi chính mình: không quan hệ, cả đời này sẽ không giống, không quan hệ...
Lý Duy Thâm cũng nhìn thấy dị trạng của hắn, trong lòng gã có chút đắc ý, cho rằng Hàn Kỳ vì chuyện gã đính hôn nên khổ sở.
Nhìn đi, tuy bình thường làm bộ không hề để ý đến mình, nhưng kỳ thật đã sớm động tâm rồi đi! Quả nhiên là cùng một dạng với Vệ Vũ Đình, giả thanh cao! Còn không phải bị mình dễ dàng tóm được.
Lý Duy Thâm cảm thấy mình lúc này hẳn là nên đi qua vỗ về an ủi hắn, nói không chừng tiểu mỹ nhân cảm động, đêm nay sẽ cùng hắn hoàn hảo cuồng nhiệt hoan ái một hồi.
Vì thế Lý Duy Thâm đi đến trước mặt Hàn Kỳ thâm tình nói: "Hàn Kỳ em đừng hiểu lầm, anh hoàn toàn không biết sự tình sẽ thành như vậy, anh vốn không biết Tống Thiến là ai, chuyện này nhất định là ông nội của anh tự chủ trương , thật ra anh..."
"Lý tiên sinh ngài thật lạ lùng, ngài hoàn toàn không cần phải giải thích chuyện này với tôi." Hàn Kỳ cau mày nói, trong mắt hơi không kiên nhẫn.
Lý Duy Thâm cũng không nhìn ra, vẫn như cũ thâm tình chân thành đối hắn nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ không cưới cô ta!"
Hàn Kỳ cảm thấy đầu óc gã nhất định là bị lừa đá, nếu không sao lại nói chuyện không đầu không đuôi như vậy?
"Lý tiên sinh, tôi không biết anh đang nói gì, nhưng tôi còn có việc muốn đi trước, thứ lỗi tôi đi trước."
Lý Duy Thâm vốn muốn dỗ dành hống hắn lăn đến trên giường, nhưng nhìn tình huống hiện tại bất luận là thời gian hay địa điểm đều không thích hợp, cha cũng bắt đầu có chút bất mãn nhìn gã. Bây giờ còn chưa phải lúc, Lý Duy Thâm thầm nghĩ, hơn nữa trong chốc lát sẽ còn nghi thức đính hôn, gã cảm thấy không nên để Hàn Kỳ nhìn thấy vẫn tốt hơn.
Vì thế hắn dịu dàng nói: "Vậy được, em về trước đi, ngày mai anh sẽ đến tìm em."
Giả dối! Hàn Kỳ âm thầm mắng trong lòng, mặt không đổi sắc trả lời: "Không cần", sau đó lẫn vào trong đám người tìm Hàn Thúy Thúy.
Lý Duy Thâm nhìn theo Hàn Kỳ rời đi, rồi quay đi tìm cha mình Lý Chính, Lý Chính gọi gã vào thư phòng, chỉ vào ghế dựa nói: "Ngồi đi, vừa rồi xảy ra chuyện gì với thanh niên kia?"
Lý Duy Thâm "Ngô" một tiếng, sau đó chẳng hề để ý nói: "Không có gì, tân ngoạn ý* con mới coi trọng." (*đồ chơi mới)
Lý Chính vỗ bàn tức giận nói: "Con gần đây thành thật cho ta, đừng gây ra phiền toái gì!"
Lý Duy Thâm bất mãn: "Cha, hôm nay việc này quá đột ngột, cha sao không nói trước với con một tiếng? Liên hôn cái gì, cha cũng không phải không biết con thích nam!"
Lý Chính tức đến khó thở, "Đây là ý của con? Ta mặc kệ con thích nam hay là nữ, lần này phải cưới cô ta! Phải nhớ kỹ, nó là con gái thị trưởng!"
Lý Duy Thâm nghe xong bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: "Lấy lấy lấy! Con cũng chưa nói là không cưới!"
Gã tuy rằng không có tình cảm gì với Tống Thiến, nhưng gã cũng không ngại kết hôn cùng Tống gia, đối phương dù sao cũng là thị trưởng, cứ như vậy Lý gia bọn họ mới có thể thay đổi cục diện bị Chu gia áp chế. Thậm chí còn có khả năng áp chế lại bọn họ, thay thế cục diện Chu gia độc chiếm vị trí đứng đầu tại S thị! Phỏng chừng vị tân nhiệm thị trưởng này cũng có dã tâm, rất bất mãn đối với tình cảnh Chu gia tại S thị lấy thúng úp voi, cho nên mới liên hôn cùng Lý gia bọn họ.
Hàn Kỳ tìm được Hàn Thúy Thúy khi cô đang đứng cùng Tôn Hạo, Tô Ngữ tán gẫu đến vui vẻ. Hàn Kỳ đến trước mặt bọn họ thản nhiên nói: "Chị, chúng ta đi thôi!"
"A? Sớm vậy?" Tôn Hạo có chút thất vọng nói, Hàn Kỳ thản nhiên liếc hắn một cái, hắn lập tức liền câm miệng .
Hàn Thúy Thúy biết tính em trai, nghe nói phải đi, liền nói tạm biệt với bọn Tô Ngữ.
Tôn Hạo có chút lưu luyến, nhìn bọn họ rời đi, than thở: "Vũ hội còn chưa có bắt đầu, tôi còn chưa mời được Thúy Thúy tỷ khiêu vũ mà?"
Một bàn tay vỗ lên đầu của hắn "Ba" một tiếng, Tô Ngữ nói: "Chờ vũ hội bắt đầu nói không chừng họ Lý có thể mời Hàn tiểu Kỳ khiêu vũ, đến lúc đó Tống Thiến nhìn thấy còn không phải đem hắn chỉnh chết sao!"
"Không thể nào?" Tôn Hạo kêu to, "Hôm nay chính là ngày đính hôn của hắn cùng Tống Thiến a, nói thế nào cũng phải thành thật một chút chứ?"
"Hừ!" Tô Ngữ khinh thường lườm hắn, nói: "Cậu cho rằng một kẻ cầm thú có thể thành thật?"
Tôn Hạo cau mày: "Những gì chị nói đều là thật? Cái kia Duy Thâm ca..."
"Hửm?"
"Khụ vâng, thật cầm thú!" Tôn Hạo cường điệu.
"Ừm!" Tô Ngữ vừa lòng gật gật đầu.
Tôn Hạo cuồng hãn, hỏi: "Lý cầm thú thật sự đánh chủ ý lên Tiểu Tứ nhi?"
"Vô nghĩa, nếu không phải cậu cho là hắn mời đàn em đến tham gia yến tiệc sinh nhật làm gì? Vì chỉ đường cho hắn mấy lần? Lý Duy Thâm là người tốt vậy sao?" Tô Ngữ khinh thường.
"Thế nhưng những chuyện chị nói sao tôi lại không biết gì hết? Cha mẹ của tôi bọn họ đều nói Duy Thâm... Khụ, nói cầm thú cái gì mà ít bạn (wtf? Không hiểu đc bản qt ghi từ gì ở đây == Ai góp ý cái), làm tôi còn thực sùng bái hắn!"
Tô Ngữ nghe xong vẻ mặt đồng tình nhìn hắn nói: "Thiếu niên, cậu hết thuốc chữa, cư nhiên sùng bái hắn? Mẹ cậu không nói với cậu rằng không cần quá thân cận hắn sao?"
"A? Hình như là có nói qua?" Tôn Hạo kỳ quái sờ sờ cái ót.
Tô Ngữ vui mừng gật gật đầu: "Cái này đúng rồi."
Hàn Kỳ đưa Hàn Thúy Thúy về C đại, trước khi chia tay hỏi nàng: "Chị, chị cùng Lâm Đức Vĩ xảy ra chuyện gì?"
Hàn Thúy Thúy nghe xong sắc mặt có chút khó coi, quay đầu đi: "Không có gì, chỉ là cãi nhau một trận."
Hàn Kỳ gật đầu không có hỏi thêm, ngược lại nói với cô: "Cái tên Tôn Hạo kia thích chị, nếu chị không thích hắn thì nên nói rõ ràng với hắn đi, người này đầu có chút vấn đề, rất ngốc."
Hàn Thúy Thúy vừa nghe mở to mắt, kinh ngạc nói: "Sao có thể?"
Hàn Kỳ thở dài: "Nếu không thích hắn thì không cần cho hắn hy vọng, nếu chia tay với Lâm Đức Vĩ thì có thể suy nghĩ một chút."
Hàn Thúy Thúy lắc đầu: "Đó là bạn cùng phòng em, chị chưa từng nghĩ tới phương diện kia. Hơn nữa cho dù chị cùng a Vĩ chia tay, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tìm người yêu ."
Sau đó còn nói: "Yên tâm, chị sẽ cùng hắn nói rõ ràng ."
Hàn Kỳ thở dài gật đầu: "Vậy chị vào trước đi, em về trường."
Xem ra Tôn Hạo không được rồi.
Hàn Thúy Thúy cũng gật gật đầu nói: "Được, đi đường nhớ cẩn thận."
Bởi vì tâm tình không tốt lắm, Hàn Kỳ chậm rãi cất bước trong gió đêm trên đường về. Sau đó một chiếc xe từ phía sau chạy lại đây, vững vàng đỗ bên cạnh hắn.
Chu Minh Hàm từ trong xe đi ra, sắc mặt có chút lo lắng, thấy hắn liền hỏi: "Em sao lại ở đây?"
Hàn Kỳ kỳ quái hỏi lại: "Đương nhiên là về trường học, anh sao lại ở chỗ này?"
"Tôi..." Chu Minh Hàm nhất thời nghẹn, cũng không thể nói là nhận được điện thoại của Diệp Cẩn, lo lắng cho em nên vội vàng chạy đến yến tiệc, kết quả phát hiện em đã sớm rời đi, liền không chút do dự đuổi tới đây.
Hàn Kỳ thấy y không nói lời nào xoay người tiếp tục bước đi, Chu Minh Hàm vội vàng kéo hắn lại, cau mày chất vất như là chất vấn thê tử xuất quỹ* hỏi: "Em có quan hệ gì với Lý Duy Thâm? Sao lại tới yến tiệc của hắn?"
(*xuất quỹ: vượt tường = ngoại tình =)))
Hàn Kỳ nghe xong thực mất hứng, lạnh lùng nói: "Chuyện này cùng Chu tổng có quan hệ gì?"
Chu Minh Hàm có chút tức giận, còn không phải y sợ hắn bị Lý Duy Thâm hớt tay trên, người này còn không nhận ra ý tốt, thật sự là... Tức chết y .
"Không có quan hệ, nhưng còn không phải là vì muốn tốt cho em? Em cho rằng Lý Duy Thâm là cái hạng người tốt gì sao? Tôi còn sợ em bị hắn lừa bán tìm không được đường về, đến lúc đó khóc cũng khóc không được!"
Hàn Kỳ vốn định nói anh cùng hắn cũng không khác nhau, nhưng trong lời nói của Chu Minh Hàm đều hám chứa lo lắng cho hắn, hắn nếu nói như vậy cũng không tốt, vì thế ngữ khí cũng dịu đi: "A, đi cùng cha mẹ bạn học, không có việc gì."
"Vậy em...Em thấy Lý Duy Thâm người này thế nào?" Chu Minh Hàm châm chước câu từ, lời nói ra không đến nỗi toàn vị dấm.
Cầm thú! Tra công ! Hàn Kỳ trong đầu lập tức hiện lên hai từ này, nhưng khi mở miệng cũng không nói như vậy .
"Một người kỳ lạ, luôn chạy theo tôi hỏi đường, sau đó liền mạc danh kỳ diệu thành ra bây giờ, làm như tôi cùng hắn rất quen thuộc vậy."
Chu Minh Hàm nghe xong yên lòng, sau đó còn nói: "Tôi đưa em về, đã muộn rồi."
Hàn Kỳ lắc đầu cự tuyệt: "Không , tôi tự mình về, trước muốn đi đâu đó giải khuây."
Chu Minh Hàm nhìn ra tâm tình của hắn không tốt lắm, đoán rằng có khả năng hắn ở trong bữa tiệc đã bị khó xử hoặc là chuyện gì đó, vì thế lập tức xum xoe: "Giải khuây? Tôi mang em đi bờ biển giải khuây."
A thị là vùng duyên hải thành phố, muốn giải khuây có thể tới bãi biển! Đương nhiên, chỗ đó còn là nơi tốt nhất để tình nhân hẹn hò.
Hàn Kỳ lắc lắc đầu, hắn tuy rằng không nghĩ trở về trường học ngay bây giờ, nhưng cũng không muốn đi bờ biển gì đó. Nghĩ tới đời này mình có thể sống lại, vốn là một chuyện quái dị ly kì, cuối cùng mở miệng: "Đi Vi Sơn tự đi, nghe nói nơi đó xin xăm thực linh."
Chu Minh Hàm lập tức hắc tuyến: "Nhìn không ra em còn trẻ vậy, cư nhiên sẽ đi tin cái này!"
"Ân." Hàn Kỳ không cảm thấy gì sai, thản nhiên đáp lại: "Có một số việc đúng là mệnh đã định trước ..."
Chu Minh Hàm âm thầm gật đầu, nói ví dụ như tôi thích em!
"... Nhưng tôi cảm thấy những việc đã định trước, không phải không thể thay đổi."
Chu Minh Hàm khóe miệng co rút, thằng nhóc này, không thể cho mình chừa chút hy vọng sao? (=)))))
Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy đối với chuyện kia tối trọng yếu là không lưu tình ngầm đả kích tình địch, nếu không đến lúc y còn đang theo đuổi, kết quả người ta sớm lao vào ôm ấp của Lý Duy Thâm, vậy y chẳng phải là phí công?
Chu Minh Hàm nghĩ ngợi, quyết định tiến hành đả kích có bài bản!
"Nghe nói hôm nay Lý Duy Thâm đính hôn ?"
"Ừm." Hàn Kỳ thản nhiên lên tiếng.
Chu Minh Hàm quay đầu nhìn nhìn hắn, thực tốt, không có khổ sở cũng không có thương tâm. Vì thế cười nhạo một tiếng, tiếp tục đả kích: "Hắn không phải chỉ thích nam nhân sao? Cư nhiên cũng có thể cùng nữ nhân đính hôn, hai ngày trước không phải còn bao dưỡng một sinh viên? Nghe nói là sinh viên giỏi của C đại."
Hàn Kỳ cau mày hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Ách! Chu Minh Hàm nghẹn, nói toạc: "Tôi chính là muốn nói cho em biết, Lý Duy Thâm người này rất giả tạo, rất không tốt, em đừng để bị hắn lừa gạt! Thiếu nam chơi đùa trên tay hắn đều đếm không hết, nhỏ tuổi hơn so với em đều có, vì hắn mà tự sát không phải chỉ có một hai người. Đúng rồi, em mới 18 đi?"
"17."
Chu Minh Hàm: "! ! ! "
"Tôi còn tưởng rằng em chỉ trông trẻ mà thôi, không nghĩ tới thật sự còn chưa thành niên!" Chu Minh Hàm có chút mất mát nói, này làm thế nào y có thể xuống tay a?(=)))))))
Thế nhưng nghĩ lại cũng là một cơ hội để đả kích đối thủ, vì thế không chút do dự nói: "Bất quá Lý Duy Thâm tên này đến trẻ nhỏ cũng không buông tha, trong quán của hắn có không ít trẻ vị thành niên công tác!"
Hàn Kỳ hắc tuyến ba vạch dài, việc này hắn đương nhiên biết, đời trước hắn thiếu chút nữa trở thành một trong số đó. Bất quá đây mới thật là Chu tổng sao? Sao lại giống như nữ nhân ở sau lưng kẻ khác nói bậy, còn nói rất hăng say?!!
(Nói thiếu chút nữa là vì bạn nhỏ Hàn Kỳ đời ấy thuộc hàng riêng của Lý thiếu, không phải hàng phổ thông bày biện trong quán :v)
Hàn Kỳ càng ngày càng cảm thấy người này không phải Chu tổng, là người khác biến ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro