Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Đính hôn

Hàn Kỳ một đường hướng tới canteen, ngang qua thùng rác tiện tay ném thiệp mời vào đó. Tôn Hạo vội nhặt ra, vẻ thương tiếc nói: "Ôi ôi, sao lại ném đi chứ? Cậu không biết có bao nhiêu người muốn đi mà đi không được đâu! Tôi mới vào đó có một lần cùng ba tôi, chậc chậc, cái nơi đó thật lớn! Tôi nói cho cậu hay, kia mới thật sự là hào môn, gia đình cỡ chúng ta trong mắt bọn họ đều là tôm tép mà thôi."

Hàn Kỳ khinh thường nói: "Chẳng qua là một cái sinh nhật mà thôi, phô trương bày đặt làm cái gì, khoe chính mình có tiền sao? Cũng không phải là đại thọ 80, còn tới phát thiệp mời."

Tôn Hạo chẳng hề để ý nói: "Cái loại tâm lý này của cậu là không được đâu, cừu phú* a!" (*hận nhà giàu =)))

Canteen có rất nhiều người, phải xếp hàng rất dài, Hàn Kỳ không chút nào kiên nhẫn, quay đầu nói: "Muốn đi thì tự lăn, dù sao tôi cũng sẽ không đến!"

"Làm chi không đi a?" Tôn Hạo than thở , "Tối thiểu cũng có thể ăn không phải trả tiền a! Đầu bếp bọn họ mời tới là đầu bếp của Ngự Thực Hiên đó!"

Hàn Kỳ hết lời để nói, người này quả nhiên tham ăn!

Bởi vì Hàn Kỳ biểu lộ thái độ nhất quyết không đi, Tôn Hạo mấy ngày nay xem như xuất ra toàn bộ thủ đoạn, nhưng vẫn không lay chuyển được hắn.

Tôn Hạo nhụt chí, hỏi: "Cậu làm chi không muốn đi?"

"Tôi tới làm cái gì? Ngược lại cậu đó, vì cái gì bắt buộc tôi phải tới?" Hàn Kỳ nằm ở trên giường trở mình xem sách, mắt liếc sang nói.

"Tôi đây còn không phải..." Tôn Hạo mới vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên dừng lại, thấp giọng: "Tôi đã đáp ứng Duy Thâm ca nhất định phải mang cậu tới!"

"Phải không?" Hàn Kỳ kéo dài thanh âm hỏi.

Tôn Hạo hắc hắc một tiếng nở nụ cười, chạy đến bên giường hắn nhỏ giọng nói: "Nếu cậu đi thì thuận tiện mang Thúy Thúy tỷ theo, như vậy tôi có thể ở trước mặt chị ấy phơi bày một chút năng lực giao tiếp thành thạo cùng mị lực của nam nhân thành thục!"

"A, thì ra tôi không phải trọng điểm, chị hai của tôi mới là trọng điểm!" Hàn Kỳ cố ý bừng tỉnh đại ngộ nói.

Tiền Phi ở giường đối diện lập tức hồi thần, vội hỏi: "Tình huống thế nào? Lão Nhị cũng bắt đầu phát xuân*? Coi trọng chị gái của Tứ nhi sao? Tiểu Nhị này, nói cho cậu hay, chị gái người ta đã có bạn trai!" (*tới mùa yêu đương =)))

"Tôi nói này, Nhị ca cậu cư nhiên đi đào góc tường*, đồng bào nam thanh niên đều sẽ không bỏ qua cậu! Cho cậu biết, hôn nhân đã được pháp luật bảo hộ a!" Ngô Nguyên cũng ồn ào theo. (*chen chân, làm tiểu tam =)))

Hàn Kỳ tùy tay ném sách về phía cậu ta, nói: "Lăn, chị của anh đây còn chưa có kết hôn đâu!"

Tôn Hạo phụ họa: "Đúng vậy, lại nói kết hôn còn có thể ly hôn mà! Đúng không!"

"Lăn, miệng quạ đen!" Hàn Kỳ muốn lấy đồ ném hắn, sách thì đã ném trên người Ngô Nguyên, tìm nửa ngày không thấy có đồ để ném, vì thế kêu Ngô Nguyên: "Ném sách trả tôi."

Ngô Nguyên ném sách sang, trêu đùa nói: "Tứ nhi, cậu đồng ý cho Nhị ca đi! Cậu xem hắn đáng thương cỡ nào."

Hàn Kỳ phiêu mắt liếc hắn một cái, nói: "Nằm mơ đi!"

Tôn Hạo lập tức khổ sở, ai oán kêu gào với Tiền Phi: "Lão Đại, cậu nói với hắn đi."

Tiền Phi trợn mắt nói: "Liên quan gì tới tôi! Tự mình cố gắng! Lao đông là vinh quang!"

Hàn Kỳ cho rằng hai ngày sau hắn sẽ phải tiếp thu ma âm tra tấn của Tôn Hạo, kết quả là càng tới gần ngày đó Tôn Hạo càng an tĩnh dị thường.

Hành động khác thường tất có vấn đề, Hàn Kỳ tỏ vẻ đề phòng! Tôn Hạo tuyệt đối có vấn đề!

Kỳ thật Tôn Hạo nghe xong đề nghị của Ngô Nguyên, tính toán tiền trảm hậu tấu mà thôi. Hơn nữa Ngô Nguyên nói cho hắn biết có thể bởi vì gia đình Hàn Kỳ khó khăn, không có lễ phục thích hợp mới không muốn đi. Tôn Hạo cảm thấy nói rất đúng, đến quần áo đều chuẩn bị tốt .

Quả nhiên sáng sớm hôm nay Hàn Thúy Thúy đến tìm hắn, Hàn Kỳ kỳ quái nói: "Tôi chưa nói là muốn đi..."

Tôn Hạo vội vàng đánh gãy: "Tôi cũng định thông tri cậu, khả năng bận quá nên quên, ha hả..."

Hàn Kỳ cười như không cười nhìn hắn, Tôn Hạo vội vàng làm cái biểu tình cầu xin tha thứ, sau đó kéo hắn qua một bên lấy lòng: "Kính nhờ cậu đó Tứ nhi, tôi nghe nói chị cậu tên quân nhân kia xuất hiện tình cảm rạn nứt, đây chính là cơ hội tốt a! Cậu ngàn vạn phải giúp tôi!"

Hàn Kỳ kỳ quái nhìn hắn: "Tôi cũng không biết chị ấy cùng Đại Vĩ ca tình cảm có vấn đề, cậu sao lại biết được?"

"Hừ! Người kia rất không ổn, ngày đó Thúy Thúy điện thoại cùng hắn đã bật khóc, có thể làm cho bạn gái khóc nhất định chẳng phải nam nhân hay ho gì!" Nói xong lại lấy lòng cười cười nói: "Cậu yên tâm, tôi khẳng định sẽ đối tốt với chị cậu, lần này cậu nhất định nhất định phải hỗ trợ a! Cậu xem, tôi ngay cả mẹ mình cũng mời tới rồi!"

Hàn Kỳ hắc tuyến quay đầu lại, quả nhiên, Hàn Thúy Thúy đang cùng một người phụ nữ tán gẫu hăng say. Gân xanh trên thái dương của hắn bạo khiêu, rít: "Cậu không phải đã nói gì với mẹ cậu rồi chứ?"

"Tôi nói với bà là tôi thích chị của cậu a? Yên tâm, nhà chúng tôi trước kia cũng là người thường, bà ấy thực thích Thúy Thúy!" Tôn Hạo vô tội nói. (Nghĩa là bây giờ không phải người thường =)))

Hàn Kỳ khóe miệng run rẩy, hắn cảm thấy hắn thật sự không thể phản đối nổi.

"Cậu xem mẹ tôi đều đã đến đây, cậu không thể không đi được. Cậu nếu không đi vậy Thúy Thúy khẳng định sẽ không đi..."

"Đủ, tôi đi là được, cũng không phải đại sự gì." Hàn Kỳ bất đắc dĩ trả lời.

Tôn Hạo đang lảm nhảm, vừa nghe thấy hắn đáp ứng còn không kịp phản ứng, chờ phản ứng kịp thì lập tức kinh hỉ kêu to: "Thật sự? Cậu yên tâm, sau vụ này tôi sẽ mời cậu ăn cơm, đến lúc đó cậu chính là em vợ tôi nha! Chúng ta đều là người một nhà."

Hàn Kỳ hết lời, sao lại kéo tương lai tới tận đó rồi?

Buổi tối bảy giờ đám người Hàn Kỳ đi tới đại trạch* Lý gia, Tôn Hạo và cha mẹ của hắn cũng đến, Hàn Kỳ cùng Hàn Thúy Thúy theo sau. (nhà lớn, nhà chính..)

Vào đến cửa, bảo vệ nhìn thiệp mời bọn họ, gật đầu mời nhà Tôn Hạo vào, rồi quay lại đối Hàn Kỳ nói: "Hàn tiên sinh, đại thiếu gia mời ngài đến thiên thính* chờ hắn, xin hỏi ngài cùng vị tiểu thư này cùng tới sao?" (*hẳn là nơi để ngồi nghe MC thuyết trên bục đi?)

Hàn Kỳ nghe xong mỉm cười nói: "Không phiền, chúng ta đi cùng với Tôn tiên sinh là được."

"Này..." Bảo vệ cửa có chút khó xử.

Tôn Hạo thấy bọn họ không vào thì kỳ quái, quay lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Hàn Kỳ nói "Không có gì" rồi kéo tay Hàn Thúy Thúy bước vào.

Vừa vặn phía sau có người tiến lên trình thiệp mời, bảo vệ cửa cũng không rảnh đi quản bọn họ.

Hàn Thúy Thúy khẩn trương kéo cánh tay Hàn Kỳ, tò mò đánh giá bốn phía, Hàn Kỳ thở dài an ủi nàng nói: "Không có việc gì, có em ở đây."

Hàn Thúy Thúy ôm chặt hơn, Tôn Hạo cũng chạy tới nói: "Không có việc gì Thúy Thúy tỷ, chúng ta đến là để rèn luyện năng lực xã giao, chị không phải nói muốn xuất ngoại sao? Xuất ngoại đều phải phỏng vấn, ngàn vạn lần không thể luống cuống, chị xem, nơi này là một cơ hội tốt để rèn luyện a?"

Hàn Kỳ miệng co giật, đây là cái lý do chó má gì vậy? Bất quá hắn chưa từng nghe  Hàn Thúy Thúy nhắc qua việc ra nước ngoài, vậy mà lại nói với Tôn Hạo.

Hàn Thúy Thúy mặt có chút hồng, hơi tức giận: "Cậu đừng nói bừa, chị chỉ thuận miệng nói, không phải thật đâu."

Hàn Kỳ nghe xong lại ngẫm nghĩ, khó trách chị hai gần đây kiếm tiền loạn lên, không chừng thực sự có suy nghĩ này, bất quá lấy điều kiện gia đình bọn họ mà nói, chỉ sợ xuất ngoại thực khó, trừ phi giật được học bổng.

Hàn Kỳ nhỏ giọng hỏi nàng: "Chị, chị muốn đi du học sao?"

Hàn Thúy Thúy ấp úng nói: "Cũng không có, chỉ là tùy tiện nói mà thôi... Ai biết Tôn Hạo hắn coi là thật ."

Hàn Kỳ cười cười nói: "Kỳ thật cũng không phải không được, chỉ cần giành được học bổng sẽ không có vấn đề gì, hoặc là trường chị có trao đổi học sinh không?"

Hàn Thúy Thúy ngại ngùng nói: "Mấu cái kia đều cần đến thành tích phi thường tốt mới được."

Hàn Kỳ hỏi lại: "Vậy tại sao không thể là chị đâu? Chị yên tâm thi, nếu thật có thể đi ra ngoài em sẽ kiếm tiền cung ứng cho chị hai!"

Hàn Thúy Thúy nghe lời hắn nói mà chấn động, ngại ngùng nói: "Không cần nha, nếu thật có thể xuất ngoại chị cũng có thể đi làm thêm bên đó a!"

Đang nói giữa chừng thì Lý Duy Thâm xuất hiện, bày ra điệu bộ thực có mị lực tươi cười đối bọn họ nói: "Đến rồi? Hoan nghênh hoan nghênh, thật sự là vinh hạnh."

Hàn Thúy Thúy thấy hắn cười đến có chút ngại ngùng, Hàn Kỳ tùy ý giơ chén rượu trong tay hướng hắn chúc mừng: "Lý tiên sinh, sinh nhật vui vẻ."

Những điều này là do đời trước hắn học từ Chu Minh Hàm, đời này lần đầu tiên làm ra động tác như vậy vẫn dọa được người ta kinh ngạc.

Lý Duy Thâm cảm thấy rất thú vị, Hàn Kỳ như thế một chút cũng không giống những đứa trẻ nông thôn, ngược lại có chút phong phạm công tử thế gia.

Hôm nay Hàn Kỳ mặc quần áo do Tôn Hạo nhờ Tôn mẹ chuẩn bị giúp, âu phục đen tương xứng với áo sơ mi tuyết trắng bên trong, trên cổ cẩn thận tỉ mỉ đeo cravat màu lam, tôn lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, toàn thân cao thấp lộ ra một cỗ hương vị cấm dục hương vị.

Lý Duy Thâm nhìn hắn ánh mắt có chút ám trầm, cảm thấy dưới bụng cứng rắn, hận không thể lập tức đem Hàn Kỳ kéo vào trong phòng, xé toang y phục của hắn, hung hăng xâm phạm, làm cho hắn ở dưới thân mình phải thét lên, vì mình mà lộ ra sắc thái dâm mị.

Lý Duy Thâm ánh mắt tối sầm âm giọng có chút khàn khàn hỏi: "Tại sao không đến thiên thính, bảo vệ cửa không nói cho ngươi sao?"

Hàn Kỳ không để ý nói: "Cùng bạn học tới, không tiện đi, lại nói tôi cùng Lý tiên sinh cũng không phải rất quen thuộc, đi qua quấy rầy không tốt lắm."

Lý Duy Thâm theo dõi hắn nói: "Không quấy rầy, là vinh hạnh của tôi."

Hàn Kỳ hết lời, Hàn Thúy Thúy ở một bên nghe được da đầu run lên. Nàng cảm thấy Lý tiên sinh đối với em trai mình thái độ có chút không bình thường, cảm giác không có ý tốt.

Cũng may yến tiệc đã chính thức bắt đầu, Lý lão gia gọi Lý Duy Thâm quay về. Lý Duy Thâm có chút lưu luyến, ghé vào lỗ tai hắn nói một câu: "Chờ tôi!"

Hàn Kỳ run lên, nhất thời ghê tởm muốn phun ra. Một màn này vừa lúc bị Diệp Cẩn cùng Tô Ngữ nhìn thấy, Diệp Cẩn thật cao hứng, vội lấy di động ra đem một màn này thêm mắm thêm muối kể cho Chu Minh Hàm nghe. Bởi vì là sinh nhật của thiếu gia Lý gia, Chu Minh Hàm không cần tự mình tới, chỉ để Diệp Cẩn đại biểu hắn đến đó.

Tô Ngữ thấy phi thường tức giận, tên đàn em này như thế nào lại chiêu gọi cầm thú tới chứ, một cái lại hơn một cái! Cô nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn: "Hàn tiểu Kỳ! Cậu sao lại ở nơi này?"

"Ách, đàn chị? Chị cũng tới?" Hàn Kỳ kinh ngạc.

Tô Ngữ không cùng hắn ba hoa làm gì, trực tiếp hỏi: "Đừng đánh Thái Cực với chị đây, nói, cậu như thế nào lại ở đây? Như thế nào lại cùng Lý... Lý tổng có quan hệ?"

Hàn Thúy Thúy giật mình nói: "Tô Ngữ tỷ, là Tôn Hạo mang chúng em tới."

"Cái gì? Tiểu tử kia không muốn sống chăng, dám mang người kế nghiệp tương lai của lão nương tới đây phá hư thuần khiết!" Tô Ngữ nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng hướng về Tôn Hạo bên kia chạy qua.

Hàn Thúy Thúy sắc mặt kỳ quái đẩy Hàn Kỳ: "Uy, em trai, Tô Ngữ tỷ có phải hay không thích mi a? Sao lại quản mi dữ vậy? Tuy rằng Tô Ngữ tỷ rất tốt, nhưng nàng quá mạnh mẽ đi, hơn nữa điều kiện gia đình lại thực tốt, em cùng cô ấy một chỗ sẽ khó có kết quả a."

Hàn Thúy Thúy ngữ khí tràn ngập lo lắng, khóe miệng Hàn Kỳ co rút nói: "Chị, chị suy nghĩ nhiều."

Tô Ngữ bên này đang xoay người đi tìm Tôn Hạo tính sổ , lúc này Lý lão gia cũng bắt đầu phát biểu.

"Các vị tiên sinh, nữ sĩ buổi tối tốt lành, đầu tiên hoan nghênh mọi người đã tới tham gia yến tiệc sinh nhật cháu của ta Duy Thâm tròn hai mươi lăm tuổi, cảm tạ các vị đã thu xếp công việc bận rộn mà bớt chút thì giờ tới tham dự, tiếp theo, ta muốn chính thức tuyên bố một sự kiện, cháu của ta Duy Thâm hôm nay sẽ đính hôn cùng thiên kim tiểu thư của Tống thị trưởng..."

Mọi người một mảnh ồ lên, không nghĩ tới Lý gia lại đặt lên cửa nhà thị trưởng một chân. Lý Duy Thâm lại càng trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên, trước đó cũng không hay biết chuyện này.

Về việc Lý Duy Thâm cùng Tống Thiến đính hôn, Hàn Kỳ đời trước cũng biết đến, bất quá khi đó hắn đối với Lý Duy Thâm sớm đã hết hy vọng, cho nên cũng không có nhiều cảm giác. Ngược lại nghe nói Vệ Vũ Đình vì việc này mà cùng Lý Duy Thâm đại náo một hồi, về phần cuối cùng kết quả thế nào Hàn Kỳ cũng không biết, bởi vì khi đó hắn đã chết.

___

Đôi lời editor: Sau này nên tìm cường cường văn mà ed... Thật sự nhìn đến loại miêu tả thiếu niên mỹ mạo thanh tú thanh mảnh trắng nõn nà tinh xảo xinh đẹp thơm ngon gì gì đó... Ờm nghe như ngôn tình trá đam mỹ, vẫn là miêu tả nhân vật tuấn lãng tuấn mỹ hoang dã mị hoặc, có cơ bụng, thân thon chân dài, coi vẫn trôi hơn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro