Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Truy lão bà da mặt phải dày.

Chu Minh Hàm tại Hoàng Triều gặp được Hàn Kỳ tuyệt đối là kinh hỉ, y hơi kinh ngạc hỏi: "Hàn Kỳ? Em như thế nào lại ở đây?"

Tuy rằng trên mặt biểu tình biến hóa không lớn, nhưng Diệp Cẩn bên cạnh lại nghe ra trong giọng nói của y đầy sung sướng, không khỏi ngẩng đầu đánh giá Hàn Kỳ vài lần.

Hàn Kỳ vốn định trộm trốn đi, không nghĩ tới y thế nhưng chủ động đến gần, cũng không thể không để ý tới, liền không được tự nhiên nói: "Bạn học sinh nhật, mời cơm tại đây."

Chu Minh Hàm nghe xong rất có hưng trí nói: "A, là phòng nào? Tôi nói một tiếng với giám đốc, chiết khấu cho bạn của em."

Diệp Cẩn càng khẳng định thiếu niên này trong lòng Boss có vị trí không bình thường.

Hàn Kỳ xấu hổ nói: "Đã trả tiền rồi ."

"À." Chu Minh Hàm có chút thất vọng, lại hỏi: "Em bây giờ là muốn quay về sao? Tôi đưa em đi."

Nếu nói là trước kia Hàn Kỳ còn dám để y đưa, trải qua lần thổ lộ ấy, về sau Hàn Kỳ có thể cách liền tuyệt đối cách xa y. Huống chi trong phòng còn có một đám đã gục xuống.

Vì thế hắn khoát tay áo nói: "Không, bạn học của tôi còn chưa về hết."

Chu Minh Hàm nhớ tới lúc nãy thấy hắn cùng một nam sinh mang một người lên xe, hiểu rõ hỏi: "Bọn họ đều uống rượu?"

"Ừm." Hàn Kỳ thực không nghĩ định đứng ở đây nói chuyện cùng y, người qua đường cũng kỳ quái nhìn bọn họ.

Chu Minh Hàm nghe xong rất cao hứng, nhưng ở mặt ngoài vẫn là cố tình cau mày khó xử nói: "Một mình em sao đem hết bọn họ trở về được? Huống hồ trở về như thế khẳng định sẽ bị trường học phát hiện."

Hàn Kỳ cũng sầu, Chu Minh Hàm thấy vậy lập tức đề nghị: "Như vậy đi, đặt mấy gian phòng tại Hoàng triều, đêm nay không cần trở về nữa."

"Nhưng ký túc xá một người cũng không có, nếu kiểm tra ký túc thì làm thế nào?" Hàn Kỳ lo lắng nói, không ai giúp khai man a.

Về vấn đề này, Chu Minh Hàm suy nghĩ một chút vui vẻ đáp: "Bọn họ ở lại, em trở về là được."

"Này..." Hàn Kỳ có chút do dự...

Chu Minh Hàm không cho hắn cơ hội cự tuyệt, lôi kéo hắn ra ngoài: "Cứ như vậy đi, tôi đưa em về trường. Diệp Cẩn, cậu nói với giám đốc một tiếng, báo giờ ngày mai đến nhìn."

"Từ từ..." Hàn Kỳ còn không có kịp phản ứng, nhưng đã bị tha đi mất rồi.

Diệp Cẩn có cảm giác mình như lá khô giữa ngày mùa thu, một trận gió thu thổi tới liền rụng, thê lương mà rơi. Boss, anh không biết là anh nóng nảy quá sao? Ông chủ, anh không phải đến thị sát sao? Hơn nữa, Boss anh cứ như vậy đem tôi ném ở đây?? Tôi không có lái xe tới mà! (=)))) Vận mệnh làm culi cho đôi tình nhân này của Diệp trợ lý đã bắt đầu)

Chờ hắn vào phòng phát hiện trong đám kia còn có Tô Ngữ, lại càng 囧 (thốn =))) , này thật sự chính là tiểu Ngữ ngoan ngoan dịu dàng kia sao? Vỡ mộng toàn tập.

Thẳng đến khi bị nhét vào trong xe Hàn Kỳ mới kịp phản ứng, Chu Minh Hàm nhiệt tình tới vậy hắn còn không nhìn ra vì cái gì thì hắn chính là tên ngốc.

Hắn cẩn thận châm chước ngữ khí đối y nói: "Chu tổng, tôi biết anh đối với tôi có ý tứ..."

"Là thích." Chu Minh Hàm nghe xong vẻ mặt nghiêm túc sửa lại cho đúng, "Hoặc là nói có thể gọi là yêu."

Hàn Kỳ có chút hỗn độn, không còn lời gì để nói, hắn miễn cưỡng: "Được rồi, là thích, nhưng tôi nghĩ vẫn phải nói, tôi thật sự không thích anh."

Lần này Chu Minh Hàm nghe xong không thèm để ý, giống như làm tốt công tác chuẩn bị trong lòng rồi, chờ Hàn Kỳ nói xong y cũng nghiêm túc trả lời: "Hàn Kỳ, tôi không biết em vì cái gì ghét bỏ tôi, hoặc là có thành kiến đối với người giàu có? Trên thực tế em không thể từ tin tức trên báo chí truyền thông mà coi mọi người đều giống nhau, hoặc là từ hành vi của một người cá biệt mà phỏng đoán phẩm hạnh một đám người, đây là thói quen không tốt."

Hàn Kỳ yên lặng gào thét: tôi không có thành kiến đối với người giàu có, tôi cũng không cần thông qua người khác mà phỏng đoán anh như thế nào, tôi đời trước chỉ biết anh là cái loại phẩm hạnh gì!

"Tôi biết tôi ngày đó có chút xúc động, cũng hơi đột ngột, hơn nữa tôi lại lớn tuổi hơn em, em nhất thời không tiếp thu được cũng là có thể lý giải ."

Quan trọng nhất anh là nam, tôi không nghĩ lại dính cùng một chỗ với anh. Hàn Kỳ yên lặng nghĩ.

"Tôi cảm thấy em hẳn là nên cho tôi một cơ hội, cũng là cho em một cơ hội, rất nhiều đàn ông trước khi gặp được chân ái cũng không biết hắn thích nam, nói không chừng em về sau liền thích tôi thì sao?" Chu Minh Hàm khó có được nghiêm túc nói dài một đoạn ... thổ lộ như vậy.

Hàn Kỳ cảm thấy y hôm nay khẳng định uống lộn thuốc, đầu đầy hắc tuyến nói: "Tôi cảm thấy hiện tại tôi sẽ không, về sau cũng sẽ không thích anh, hơn nữa, cho dù tôi thật sự thích đàn ông cũng sẽ không phải anh."

Chu Minh Hàm nghe xong có chút khó chịu, lại không biểu hiện ra cái gì, ngược lại thản nhiên nở nụ cười: "Không chắc được, những chuyện về sau ai cũng đều không nói trước được, huống hồ..."

Vừa lúc tới cửa trường học, Chu Minh Hàm giẫm phanh dừng xe, lời nói cũng ngừng lại.

Hàn Kỳ kỳ quái quay đầu hỏi: "Huống hồ cái gì?"

Chu Minh Hàm quay đầu cười như không cười nhìn hắn, Hàn Kỳ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, bỗng nhiên y vươn tay kéo cổ của hắn, Hàn Kỳ bất ngờ không kịp phản ứng liền bị lôi qua, tay còn lại của Chu Minh Hàm lập tức ôm lấy thắt lưng hắn, dán môi lên hôn.

"Ngô..." Hàn Kỳ nhất thời không phòng bị, Chu Minh Hàm nhân cơ hội đã đem đầu lưỡi dò xét đi vào, liếm liếm môi hắn. Hàn Kỳ kịp phản ứng lập tức muốn đẩy ra, lại bị y càng mạnh mẽ ôm lấy, cả người đều dán lên ngực của y. Hàn Kỳ thậm chí có thể cảm nhận được trên người y ẩn ẩn truyền đến nhiệt độ cùng tiếng tim đập.

Chu Minh Hàm dùng sức liếm hôn, răng lưỡi không bỏ qua, khiến Hàn Kỳ cảm thấy lưỡi trong miệng truyền tới cảm giác từng trận run lên, hô hấp dồn dập, cả người đều như nhũn ra.

Hắn dùng lực đánh tới sau lưng Chu Minh Hàm, muốn y buông mình ra. Chu Minh Hàm ở trong miệng hắn lượn một vòng, cuối cùng tại đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng cắn hai cái, đầu lưỡi truyền đến cảm giác tê dại, Hàn Kỳ cả người đều run lên.

Đợi cho khi được buông ra, Hàn Kỳ chỉ có thể vô lực ghé trên người y thở, sắc mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, thậm chí khóe mắt đều thấm ra nước.

Chu Minh Hàm đem hắn ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, ngữ khí dịu dàng ghé vào lỗ tai hắn nỉ non: "Huống hồ, tôi cũng sẽ không buông tha! Cho nên, nhanh tiếp nhận tôi đi, không khó như em tưởng tượng vậy đâu..."

Hàn Kỳ hồi thần liền một phen đẩy y, nổi giận đùng đùng đẩy cửa xe bước ra, kết quả bởi vì chân còn có chút hư nhuyễn nên thiếu chút nữa ngã sấp, cũng may Chu Minh Hàm đúng lúc đỡ hắn. Hàn Kỳ xoay người hung hăng trừng mắt nhìn y, lạnh giọng nói: "Anh đừng tới phiền tôi, tôi thật sự sẽ không thích anh!"

Nói xong cũng mặc kệ y có đồng ý hay không, xoay người bước đi. Chu Minh Hàm nhìn bóng lưng của hắn, sung sướng gợi lên khóe môi, căn bản không đem lới hắn nói để ở trong lòng, thực rõ ràng đã làm tốt công tác chuẩn bị trường kỳ kháng chiến.

Từ đó về sau Chu Minh Hàm thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt Hàn Kỳ, đi thăm Hàn Thúy Thúy gặp y, đi thăm Hàn Quốc Văn cũng gặp y, đi làm gia sư vẫn có thể gặp  y, con mẹ nó đến bồi Hàn Thúy Thúy đi dạo chợ khi vào phòng vệ sinh đều có thể gặp gỡ y ! ! ! (=))))))))))))))))))))))))))))))

Y còn làm vẻ mặt đứng đắn hỏi: "Như thế nào trùng hợp vậy?" (=))))) Phắc!)

Cái mặt như thế không ngờ lại là đồ hỗn đản!! Hàn Kỳ tức giận đến toàn thân phát run, cứng rắn nuốt nghẹn vào lòng. Tên kia đã thế còn thành khẩn khuyên: "Nghẹn không tốt a!"

Lăn mẹ ngươi!

Hàn Kỳ chưa bao giờ biết Chu Minh Hàm còn có một mặt vô lại tới vậy, y không phải suốt ngày mặt không biểu tình lạnh lùng cứng đơ sao, động một cái liền lạnh giọng lãnh khí nói chuyện sao?

Mỗi ngày làm như vô tình gặp được y, có cái loại vô tình đặc biệt nhiều tới vậy sao?

Không chỉ vậy xe của y vẫn luôn theo ở phía sau, đùng một cái liền cứng rắn kéo hắn đi ăn cơm!

Quả thực là... Hàn Kỳ cảm thấy tính nhẫn nại của hắn đã sắp cháy hết, vốn là đối y còn có chút sợ hãi cùng mâu thuẫn, thế nhưng tới giờ cái gì cũng không có, đặc biệt luôn có một cỗ xúc động muốn bóp chết y!

Hàn Kỳ ngồi ở trong phòng ăn trang trí tao nhã gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện, Chu Minh Hàm hồn nhiên không thèm để ý, cử chỉ thản nhiên tự đắc, lịch lãm kẹp đồ ăn bỏ vào bát, chậm rì rì nhai, cón gắp đồ ăn bỏ vào bát Hàn Kỳ.

"Sao lại không ăn? Ngoan, không ăn cơm thân thể sẽ không tốt, món này rất dinh dưỡng, ăn nhiều một chút bồi bổ."

Hàn Kỳ đâm đâm miếng thịt trong cái đĩa, bất đắc dĩ thở dài: "Chu tổng, rốt cuộc anh muốn thế nào mới buông tha tôi? Tôi thật sự sẽ không thích anh!"

"Kêu Minh Hàm đi." Chu Minh Hàm sửa lại, "Còn có, tôi sẽ không buông tay. Ngược lại, em vì cái gì không thể thử cùng tôi? Nói không chừng em sẽ cảm thấy cùng tôi một chỗ rất tốt."

Minh Hàm cái em gái anh! Hàn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, "Chu tổng, tôi..."

"Minh Hàm!" Chu Minh Hàm cường điệu.

Hàn Kỳ: "..."

"Thật có lỗi, tôi ăn no, còn có việc đi về trước." Hàn Kỳ nhẫn cơn bạo phát,  xúc động đứng lên nói.

"Tốt lắm, tôi đưa em về." Chu Minh Hàm lấy khăn ăn tao nhã lau miệng, bình tĩnh nói.

Hàn Kỳ căn bản không thèm để ý đến y, đứng lên bước đi. Kết quả còn chưa đi được đã bị kéo vào trong xe, Hàn Kỳ trừng hắn nói: "Tôi nghĩ anh sẽ lái xe ở phía sau đi theo!"

"Vốn là tính toán như vậy." Chu Minh Hàm thản nhiên nói, "Nhưng tôi phát hiện nếu làm vậy có khả năng em vẫn sẽ trốn tránh, cho nên vẫn là để tôi chủ động đi, em không biết là chúng ta phát triển có chút chậm sao?"

Ai đặc biệt phát triển với anh? Hàn Kỳ chán nản, cách trường học còn một đoạn đường thì kêu "Dừng xe", sau đó đóng sầm cửa xe bước đi.

Chu Minh Hàm nhìn hắn rời đi, cười đến vẻ mặt sủng nịch.

Hàn Kỳ lạnh mặt bước vào trường, oán khí hướng bốn phía tỏa ra mù mịt, người người lảng tránh, không có kẻ nào dám đi lên chào hỏi.

Lý Duy Thâm vừa nhìn thấy hắn mắt liền sáng ngời, vì để có cớ tới đón Hàn Kỳ, gã cố ý cùng hiệu trưởng Y đại* (đại học Y, lười viết rõ nên cứ thế đi) biểu đạt ý muốn quyên tặng dụng cụ dạy học.

Hiệu trưởng vốn muốn vui vẻ thảo luận trên bàn ăn, nhưng gã lại cố ý muốn tới trường xem xét, vốn không mong có thể gặp được Hàn Kỳ. Đang chuẩn bị rời đi, kết quả thế nhưng lại gặp được! Lý Duy Thâm lần thứ hai cảm tạ lão thiên chiếu cố.

Gã vội vàng cùng hiệu trưởng chào từ biệt, hiệu trưởng khách khí nói muốn đưa tiễn. Lý Duy Thâm liên tục xua tay nói không cần, vừa vặn hiệu trưởng cũng muốn họp nên không cưỡng cầu gã, đưa đến cửa trường học rồi quay về.

Lý Duy Thâm thấy hiệu trưởng đi rồi liền quay lại, cố ý đụng phải Hàn Kỳ một chút.

Hàn Kỳ cúi đầu vẻ mặt oán khí thẳng bước trên đường, bị đụng phải áp khí quang thân liền thấp hơn, vừa ngẩng đầu phát hiện người đụng phải là Lý Duy Thâm, nhất thời cảm thấy hôm nay xuất môn thật sự là nên xem hoàng lịch.

Lý Duy Thâm liên tục giải thích nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Sau đó vừa nhấc đầu ra vẻ kinh ngạc nói: "Là cậu?"

Hàn Kỳ tuyệt không nghĩ muốn cùng gã có quan hệ gì, lập tức làm bộ như không biết, hỏi: "Anh là..."

"Ách!" Lý Duy Thâm vẻ mặt cứng ngắc, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta một tháng trước đã gặp qua, tại...Hoàng Triều."

Nhớ tới lần gặp mặt đó, Lý Duy Thâm cũng thấy không quá hay ho, tựa hồ để lại cho người ta ấn tượng không tốt lắm!

Hàn Kỳ còn ngây ngốc, cau mày nói: "Phải không? Tôi không quá nhớ rõ. Không có việc gì tôi đi trước."

Lý Duy Thâm biểu tình nháy mắt lại cứng ngắc , vội giữ chặt hắn, kết quả Hàn Kỳ phản xạ có điều kiện lượn qua mất.

Hai người đều là sửng sốt, Lý Duy Thâm có chút mất hứng, Hàn Kỳ phản ứng kịp liền vội giải thích: "Gần đây đang luyện Tae Kwon Do, là do phản xạ có điều kiện, thật xin lỗi."

Lý Duy Thâm mặt vốn trầm xuống lại có chút hòa hoãn, ra vẻ không thèm để ý nói: "Không có việc gì, a, đúng rồi, cậu là học sinh trường này?"

"..." Hàn Kỳ có chút không kiên nhẫn gật gật đầu, người này rốt cuộc muốn làm gì?

"Là như vậy, tôi chuẩn bị quyên một chút dụng cụ giảng dạy cho trường các cậu, muốn đi tham quan trường học một chút, có thể dẫn tôi đi xem không?" Lý Duy Thâm thành khẩn nói.

Hàn Kỳ không còn lời gì để nói: "Việc này anh nên đi tìm hiệu trưởng."

"Hiệu trưởng vừa vặn muốn họp."

Anh thôi đi có được không! Hàn Kỳ khinh bỉ, Lý thị nhị thiếu bắt tay muốn quyên đống dụng cụ còn tự mình đến xem xét?

"Thật sự xin lỗi, tôi cũng phải đi họp hội học sinh, hoặc là ngài có thể để bảo vệ trường học mang ngài đi chung quanh nhìn xem?" Hàn Kỳ đề nghị, nói xong liền chuẩn bị chạy lấy người.

Lý Duy Thâm đã thực mất hứng, định nói gì đó thì chuông báo di động của Hàn Kỳ liền vang lên. Hàn Kỳ lấy di động ra tắt đi chuông báo, áp vào tai nghiêm trang chững chạc nói: "Alo, được được, tôi lập tức tới, ừm, cứ như vậy."

Cất di động, tiếc nuối quay đầu lại nói: "Thật có lỗi, thời gian vội quá, đi trước."

Sau đó... Bỏ chạy.

Lý Duy Thâm đen mặt nhìn hắn rời đi, thầm nghĩ: không quan hệ, như vậy mới có tính khiêu chiến! Lúc trước Vệ Vũ Đình cũng không phải giả thanh cao sao, còn không phải vẫn bị hắn tóm được! Cũng không biết tiểu tử này ở trên giường tư vị như thế nào?

Nghĩ vậy khóe môi Lý Duy Thâm không khỏi gợi lên cười cười, vẻ mặt không đứng đắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro