Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Sinh nhật tụ họp

Cuối tuần, dưới sự nhõng nhẽo dai dẳng của Tôn Hạo, Hàn Kỳ rốt cục đồng ý gọi điện cho Hàn Thúy Thúy tới tham dự. Sau khi cúp điện thoại, Hàn Kỳ cảnh cáo cậu ta: " Chị của tôi thật sự đã có bạn trai, cậu đừng có chủ ý lung tung gì."

" Biết biết, thế giờ sao đây? Hay là tôi tới đón chị ấy?" Tôn Hạo cợt nhả nói.

Hàn Kỳ liếc hắn một cái: " Không cần, vẫn là để tôi đi đi, cậu khỏi lo."

"Xí!" Tôn Hạo bĩu môi: " Cậu khẩn trương như vậy làm cái gì, sợ chị gái cậu sao? "

"Là cậu rất không để người khác an tâm thôi. " Hàn Kỳ trả lời một câu, xoay người đi ra ngoài.

Sinh nhật tổ chức tại Hoàng Triều, Tôn Hạo bao cả một phòng ở nơi đó. Mấy người trong kí túc thế nhưng giờ mới biết cậu ta cư nhiên là một thiếu gia!

Tiền Phi, Ngô Nguyên sôi nổi kêu to bị lừa, đẩy cậu ta ngã trên mặt đất: " Tẩn một trận!"

Hàn Kỳ cùng Hàn Thúy Thúy đến nơi, trong phòng đều đã có mặt đông đủ. Tôn Hạo không mời nhiều lắm, trừ bỏ vài huynh đệ anh em phòng 416 thì chỉ mời thêm vài người bạn cũ, cộng thêm Hàn Thúy Thúy là tám người.

Ba người bạn cũ kia, Hàn Kỳ còn nhận thức một người, chính là Tô Ngữ.

Còn lại hai người, một tên Trầm Bằng Phi, một là Đinh Mặc Dương, đều là thân thiết lớn lên từ nhỏ cùng Tôn Hạo.

Giới thiệu xong, Tôn Hạo mãnh liệt chụp lấy bả vai Hàn Kỳ nói: " Tứ nhi a, cậu như thế nào giờ mới tới, tụi tôi đã ăn hết một lượt rồi!"

Nói xong ánh mắt liếc sang Hàn Thúy Thúy nhìn nhìn, Hàn Kỳ chìa ra hộp quà đã được đóng gói đưa cho cậu ta, sâu xa liếc hắn một cái ý tứ cảnh cáo.

Tôn Hạo lập tức pha trò: " Mau tới ngồi, đang chờ cậu đó, rốt cuộc cậu là thọ tinh hay tôi là thọ tinh hả?" (*thọ tinh: Là nhân vật chính của tiệc sinh nhật.)

Nói xong lại ghé vào tai Hàn Kỳ nhỏ giọng nói: " Yên tâm đi, ca đây không phải loại người đào góc tường nhà người, tôi có thể chậm rãi chờ! Trước tiên nhớ nói tốt về tôi nhé, tôi chính là anh em của cậu, chị gái cậu khi nào chia tay người yêu nhất định phải báo ngay cho tôi biết, tôi lập tức đi an ủi trái tim bi thương của nữ thần! "

" Sau đó nhân cơ hội chen vào đúng không?" Hàn Kỳ âm trầm hỏi.

"Nói gì đó! Tôi là loại người này sao? Đây là theo đuổi tình yêu đích thức, có hiểu không hả!" Tôn Hạo nói xạo.

Hàn Kỳ vô cùng đồng tình nhìn cậu ta, nói: " Tôi thấy cậu vẫn là chết tâm đi, nói thật chị gái tôi tuy rằng ngoài mặt đối với Đại Vĩ ca rất bất mãn, nhưng thật ra vẫn thực thích hắn."

Tôn Hạo nhất thời ai oán: " Cậu lưu lại cho tôi cái tưởng niệm không được sao? "

Hàn Kỳ cười cười không nói, Tô Ngữ thấy hắn tới vội kêu: " Hàn Kỳ, bên này, mau tới đây!"

Hàn Kỳ lập tức suy sụp khuôn mặt, không tình nguyện lôi kéo Hàn Thúy Thúy ngồi vào cạnh cô, bởi vì là hai nữ sinh duy nhất, Tô Ngữ cùng Hàn Thúy Thúy lập tức tụm lại thành tổ.

Thừa dịp người khác không chú ý, Tô Ngữ trộm hỏi Hàn Kỳ: " Chu tổng kia có đến tìm cậu nữa không? "

Hàn Kỳ vừa nghe lập tức có chút cứng ngắc, thần sắc cổ quái nói: "Không có."

Tô Ngữ nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lại dặn dò: "Ngàn vạn không cần đi ra ngoài một mình cùng y!"

Hàn Kỳ cứng ngắc gật gật đầu, Tô Ngữ một tay khoát lên vai hắn, thấy hắn gật đầu cũng vừa lòng, cầm chén rượu cùng vài người khác uống đến vui vẻ quên trời.

Hàn Kỳ có loại cảm giác khác thường, Tô Ngữ hình như không đối đãi với hắn như đối đãi nam sinh, giống như bạn khuê mật đi?

Đinh Mặc Dương nhìn Tô Ngữ khoát vai Hàn Kỳ, cảm thấy hết sức không thoải mái, bưng chén rượu lên đối Hàn Kỳ nói: "Hàn Kỳ đúng không, đến, hai ta uống một chén!"

Hàn Kỳ sửng sốt, hắn rất ít uống rượu, một là còn chưa trưởng thành, hai là rất ít gặp trường hợp cần uống rượu, bởi vậy hắn không bao giờ uống qua. Nhưng cũng chỉ là sửng sốt một chút, lập tức phục hồi lại tinh thần, sau đó cười cười giơ chén rượu uống.

Nhưng Đinh Mặc Dương cũng không buông tha hắn, lại rót một ly, uống đến ba chén thì Hàn Kỳ bắt đầu nhận ra tình hình có chút không bình thường, kỳ quái, hắn cùng Đinh Mặc Dương cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta sao lại có địch ý với mình?

Tô Ngữ thấy thì lạnh lùng nở nụ cười, cản lại chén rượu của Hàn Kỳ, nói: "Hàn Kỳ còn chưa trưởng thành đâu, chén này tôi uống!"

Đinh Mặc Dương ánh mắt đều đỏ, chén rượu kia Hàn Kỳ mới vừa uống qua, Tô Ngữ lại tiếp nhận uống thay, này không phải gián tiếp hôn sao. Hàn Kỳ nhìn nhìn hai người tựa hồ có chút hiểu được, nguyên lai chính mình là pháo hôi*. (*bia đỡ đạn)

Giữa bữa ăn Hàn Thúy Thúy muốn đi toilet nhưng tìm không thấy đường, người duy nhất là nữ – Tô Ngữ đã muốn gục vì uống rượu, Tôn Hạo thấy liền lắc lắc đứng lên, mắt say lờ đờ mông lung nói: "Mỹ nữ... Tôi mang chị đi..."

Hàn Kỳ một cước đem hắn đá trở về nói: "Trở về nằm chỗ của cậu đi! Tôi không thể mang nàng đi sao? Còn cần nhờ đến cậu?"

Tôn Hạo than thở một câu: "Keo kiệt!"

Hàn Kỳ cho hắn một cái xem thường, mang Hàn Thúy Thúy ra ngoài. Hoàng Triều là sản nghiệp Chu Minh Hàm, đời trước Hàn Kỳ có tới mấy lần, đối với nơi này coi như hiểu biết.

Đưa Hàn Thúy Thúy đến chỗ cách toilet phía trước không xa, Hàn Kỳ lại chỉ chỉ phương hướng để Hàn Thúy Thúy tự mình đi qua, bản thân hắn cũng không quay về, đứng ở đó chờ nàng.

Hoàng Triều tuy là câu lạc bộ giải trí chính quy, nhưng cũng không ngoại trừ xuất hiện kẻ uống rượu say cố tình gây sự. Huống chi có thể tới những nơi như Hoàng Triều, đều là loại người không có quyền thì có tiền, phi phú tức quý*, ăn khổ từ bọn họ cũng chỉ đành chịu, loại chuyện này Hàn Kỳ đời trước đã thấy nhiều, hắn cũng không muốn Hàn Thúy Thúy gặp phải. (* không giàu thì cũng có địa vị.)

Đang nghĩ ngợi thì một người từ phía đối diện đi tới, thân thể Hàn Kỳ nháy mắt cứng ngắc, là Lý Duy Thâm!

Lý Duy Thâm cũng phát hiện ra hắn, vừa mới cùng Vệ Vũ Đình cãi một trận tâm tình khó chịu, kết quả ra tới đây lại gặp một mỹ nhân, Lý Duy Thâm cảm thấy lão thiên thật đúng là hậu đãi gã!

Gã đem vui sướng áp chế, cố ý toát ra một bộ thất ý suy sút, dựa vào bức tường bên cạnh, xuất ra một điếu thuốc lại sờ sờ túi áo, sau đó thần sắc mê mang nhìn về phía Hàn Kỳ, hỏi: "Có bật lửa không?"

Hàn Kỳ bất động thanh sắc lắc lắc đầu, nói: "Không có."

Kỳ thật từ lúc Lý Duy Thâm tựa vào tường, Hàn Kỳ cũng đã thả lỏng người, hắn phát hiện nhiều năm như vậy gặp lại người này trừ bỏ chán ghét cùng ghê tởm, hắn chẳng còn sinh ra một tia tình cảm bất luận nào khác, bao gồm hận.

Hàn Kỳ không nhìn nhầm, Thâm ca ngày ấy khi mới vừa nhìn thấy mình trong mắt đều hiện lên kinh diễm cùng dục vọng, nhìn người kia nhanh chóng biến ra bộ dạng chán đời ra sao. Thâm ca kia luôn thích giả bộ đủ mọi vẻ, thâm tình, tao nhã, khôi hài, quả thực có thể đi làm diễn viên .

Năm đó cái gì cũng không biết, ngu ngốc cho rằng hắn là thật sự yêu mình, trừ mình ra toàn bộ giới thượng lưu A thị có người nào không biết, Lý gia đại thiếu gia là một hoa hoa công tử?

Có lẽ là lịch duyệt tăng trưởng, Hàn Kỳ cảm thấy năm đó chính mình thật sự là ngu ngốc khờ dại, cư nhiên Lý Duy Thâm nói cái gì hắn đều tin. Hiện tại nhìn lại cái bộ dáng này chỉ cảm thấy buồn nôn không thôi.

Lý Duy Thâm có chút thất vọng thu hồi dáng vẻ, muốn đến gần, kết quả Vệ Vũ Đình lại đi ra.

Người này rõ ràng uống say, Lý Duy Thâm thấy hắn liền nhíu mày.

Vệ Vũ Đình châm chọc liếc mắt nhìn Hàn Kỳ một cái, lảo đảo đến trước mặt hắn, một phen kéo áo hắn cười nhạo nói: "Như thế nào? Ngươi chính là tân hoan của anh ta? Cũng không được tốt lắm đi! Trừ bỏ cái mặt, bộ dạng không tồi thì còn có cái gì?"

Nhìn cái dạng này của Vệ Vũ Đình, Hàn Kỳ liền nhớ lại tại kiếp trước, người này ở trước mặt mình diễu võ dương oai, nhất thời mất hứng, lạnh lùng nói một câu: "Anh  lầm, tôi không biết anh ta."

Vệ Vũ Đình sửng sốt, sau đó cười nhạo: "Không biết cũng không quan hệ, lập tức có thể lăn đến trên giường muốn chết muốn sống!"

Lý Duy Thâm cau mày đem y kéo về, nói: "Em nói hươu nói vượn cái gì, anh cùng vị này... Vị tiên sinh này căn bản không quen biết!"

"Không biết?" Vệ Vũ Đình trào phúng cười nói: "Không biết mà anh đứng ở nơi này nói với hắn nửa ngày? Anh dám nói anh không muốn đem hắn lôi lên trên giường?"

Nói đến nửa câu sau thì rống lên, Lý Duy Thâm mặt đều đen, muốn giơ tay đánh hắn, nhưng thấy Hàn Kỳ đang đứng bên kia cười như không cười nhìn bọn họ, sửa lại ôm Vệ Vũ Đình, mềm nhũn thanh âm nói: "Em đừng nháo ở đây, có chuyện gì chúng ta về nhà nói được không?"

Vệ Vũ Đình sửng sốt, đôi mắt liền đỏ, ôm hắn "Nha nha" khóc nấc.

Lý Duy Thâm có chút không kiên nhẫn, nhưng ở trước mặt Hàn Kỳ lại không dám phát tác. Giờ phút này gã đối Vệ Vũ Đình thật sự là phiền chán, ngay từ đầu theo đuổi, y còn tự cao tự đại giả thanh cao đối với mình hờ hững, quả thật làm cho mình mê luyến khá lâu. Nhưng sống chung không bao lâu lại quản này quản nọ chuyện của mình, còn cho rằng chính mình thiếu y thì không thể sống? Trọng yếu hơn hôm nay còn khiến gã mất hết mặt mũi trước mặt mỹ nhân, đây cũng không phải là chuyện có thể vãn hồi.

Hàn Kỳ nhìn hắn diễn một màn trước mắt liền cảm thấy ghê tởm, lúc trước chính mình thật sự là bị mù mới có thể thích hắn.

Vừa lúc Hàn Thúy Thúy trở lại, thấy bọn họ có chút kỳ quái hỏi: "Em trai, xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì."

Hàn Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn Lý Duy Thâm, lôi kéo Hàn Thúy Thúy bước đi.

Lý Duy Thâm có chút thất vọng, Hàn Thúy Thúy lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhỏ giọng đối Hàn Kỳ nói: "Nam sinh kia hình như là trưởng ban kiểm tra kỷ luật học sinh chúng ta a!"

Hàn Kỳ kéo nàng một chút, nhỏ giọng nói: "Đừng nói lung tung."

Hàn Thúy Thúy vội gật đầu "Ừm" một tiếng, nói: "Chị biết."

Lý Duy Thâm lái xe đưa gã và Vệ Vũ Đình về chỗ ở, lôi Vệ Vũ Đình nằm lên ghế sa lông, sau đó ném thẻ tín dụng cho y, nói: "Ở đây có bảy mươi vạn, phòng và xe bên ngoài đều là của cậu, về sau đừng tới tìm tôi!"

Vệ Vũ Đình cười nhạo: "Đây là "về nhà hảo hảo nói" của anh?"

"Lúc trước đã nói hảo tụ hảo tán, như thế nào? Chơi không nổi?"

Vệ Vũ Đình cầm thẻ ném lên mặt gã, mắng: "Đi mẹ anh hảo tụ hảo tán! Con mẹ nó anh còn nói muốn yêu tôi cả đời!"

Lý Duy Thâm trào phúng cười cười : "Lời nói trên giường cậu cũng tin thật sao?"

Vệ Vũ Đình lạnh lùng: "Tôi thấy anh là coi trọng nam sinh vừa rồi đi? Như thế nào? Muốn làm? Anh sẽ không sợ dính trên tay rồi lộng không được?"

"Cậu không phải là ở phía dưới sao?" Lý Duy Thâm cười nhạo. (bản Qt nó nói nhảm cái quần gì đó không rõ nghĩa, chém nhảm vậy đi...)

Vệ Vũ Đình sớm không làm nổi cái bộ dáng khổ tình, ngửa người nằm trên salon, lắc lắc ngón tay nói: "Bảy mươi vạn không được, anh cho tôi cái số nguyên, chúng ta hảo tụ hảo tán!"

Lý Duy Thâm trào phúng mỉm cười: "Ngày mai đổi cho cậu."

Nói xong xoay người bước đi, Vệ Vũ Đình nhặt thẻ lên cũng trào phúng cười, lẩm bẩm: "Tình cảm? Có thể đáng giá mấy đồng tiền?"

Hàn Kỳ sau khi trở lại phòng liền đau đầu, nguyên một đám gục, giờ về thế nào chứ?

Cũng may Trầm Bằng Phi còn có thể động, Hàn Kỳ cùng hắn hợp sức mang Đinh Mặc Dương đi ra ngoài gọi xe, Trầm Bằng Phi cắn đầu lưỡi, mồm miệng không rõ nói: "Hàn Kỳ... Chuyện ngày hôm nay cậu đừng để ý, Dương tử hắn thích tiểu Ngữ đã lâu rồi... Hắn..."

"Ừ, tôi biết." Hàn Kỳ thật sự chịu không nổi mùi rượu nồng nặc, vẫy được một chiếc xe liền đẩy bọn họ vào, sau đó cũng để Hàn Thúy Thúy đi trước.

Quay lại xử lý những người khác, vừa vặn gặp Chu Minh Hàm, ngẫm lại nơi này là sản nghiệp của y, Hàn Kỳ tất nhiên không kinh ngạc chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro