Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Thổ lộ

Đại học Y tọa lạc tại vùng ngoại ô A thị, gần 11 giờ chung quanh trường đã không còn mấy người đi đường. Ngẫu nhiên có vài học sinh về muộn đi ngang qua. Hàn Kỳ còn đắm chìm trong suy nghĩ về chuyện gặp Vệ Vũ Đình cùng Lý Duy Thâm, chợt nghe thấy thanh âm của Chu Minh Hàm không khỏi hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua.

Xe Chu Minh Hàm đỗ ở dưới bóng cây tối tăm, y đứng cạnh xe, bóng cây che khuất thân hình y. Đèn đường mờ nhạt từ phía sau chiếu xuống, hình thành một mảng bóng tối trên mặt Chu Minh Hàm, làm người ta không thấy rõ được vẻ mặt của y. Hàn Kỳ nháy mắt như bị băng tuyết bao phủ lấy người, tay chân lạnh lẽo, trên mặt huyết sắc biến sạch,nhưng ở dưới ánh đèn hôn ám cũng không rõ ràng lắm. Một màn tương tự ngày đó ở kiếp trước hiện về dữ dội, Hàn Kỳ còn nhớ rõ đêm ấy hắn trở lại chỗ Chu Minh Hàm, khi đó Chu Minh Hàm cũng nói một câu tựa y như bây giờ.

"Cậu đi đâu? Tại sao đến giờ mới về?"

Một đêm kia hắn sống không bằng chết! Về sau hắn bị Chu Minh Hàm giam lỏng tại một tòa biệt thự hai tầng, mãi cho đến khi chết. Hàn Kỳ cảm thấy tay chân rét run, hắn chôn chân đứng ở nơi đó không thể động đậy, chỉ gắt gao nhìn Chu Minh Hàm, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Chu Minh Hàm cảm giác được, hắn có chút kỳ quái, càng nhiều hơn là khổ sở. Hắn sợ y đến vậy sao? Vì cái gì? Chu Minh Hàm y thật sự nghĩ không ra. Y vươn tay muốn kéo Hàn Kỳ lại gần, đến khi đụng tới phát hiện cả người hắn nháy mắt run lên một chút.

Trong mắt Chu Minh Hàm hiện lên một tia bi thương, nhưng cảm giác lạnh lẽo của Hàn Kỳ lại khiến y nhịn không được đau lòng. Y mạnh mẽ đem Hàn Kỳ ôm vào trong ngực, hỏi: "Làm sao vậy? Trên người sao lạnh thế này?"

Hàn Kỳ vẫn còn đắm chìm ở trong ác mộng kiếp trước, căn bản không có nghe thấy y đang nói cái gì. Chu Minh Hàm cảm nhận được thân thể trong ngực không ngừng run rẩy, cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, có chút khổ sở cùng đau lòng. Y nắm thật chặt cánh tay, đem Hàn Kỳ đến trong bóng cây, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Hàn Kỳ đột nhiên phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình bị y ôm vào lòng, nhất thời kinh ngạc nhảy dựng, vội vã đẩy y ra. Chu Minh Hàm thần sắc ngạc nhiên, Hàn Kỳ có chút kinh hoảng nói: "Không, không có việc gì, Chu tổng sao lại ở đây?"

"Chờ cậu." Chu Minh Hàm dõi theo hắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc. Hàn Kỳ trong lòng loạn thất bát tao (rối loạn), hắn bối rối không nhìn ánh mắt của Chu Minh Hàm, lảng tránh nói: "Ký túc xá sắp đóng cửa, tôi về trước, Chu tổng cũng về nhà đi."

Nói xong xoay người bước đi, Chu Minh Hàm tiến lên một bước, một phen kéo hắn lại. Hàn Kỳ lập tức xoay đầu, dùng sức tránh ra, quay người bỏ chạy. Chu Minh Hàm lập tức đuổi theo, từ phía sau đem hắn chặn ngang kéo vào trong ngực, lại lôi trở về. Hàn Kỳ kịch liệt giãy dụa, Chu Minh Hàm đem cánh tay đang vùng vẫy chế trụ, lấy thân mình úp sấp lên người đối phương, ghé vào lỗ tai hắn, dùng thanh âm rủ rỉ nói: "Cậu không muốn biết vì cái gì tôi chờ cậu sao?"

Hơi thở ấm áp phất qua lỗ tai, khiến thân thể Hàn Kỳ càng thêm cứng ngắc, trong lòng cũng càng thêm sợ hãi. Biết không thoát được sự chế trụ của y, Hàn Kỳ cũng ngừng lại, hắn hổn hển nói: "Chu tổng, ký túc xá sắp đóng cửa, về muộn sẽ bị trừ điểm."
Chu Minh Hàm căn bản không để ý lời hắn nói, đem túi quần áo trong tay của hắn đoạt đi ném vào trong xe, sau đó đem hai tay hắn giam cầm lại đằng sau, hỏi: "Nữ sinh hôm nay cùng đi với cậu là ai? Cậu trễ như thế mới về là vì ở cùng cô ấy sao?"
Hàn Kỳ quay đầu sang một bên, nói: "Chu tổng, ngài không khỏi quản nhiều chuyện rồi."

"Bạn gái?" Chu Minh Hàm xoay mặt hắn lại, gần đến mũi đều chạm nhau, thấp giọng nỉ non hỏi. Hàn Kỳ bị y áp trên cửa xe, sắc mặt nan kham cau mày. Hắn nhếch môi, ngữ khí có chút tức giận nói: "Anh..."

Chu Minh Hàm căn bản không đợi hắn nói xong, liền hôn lên đôi môi tái nhợt kia. Hàn Kỳ nháy mắt mở to kinh hãi, động cũng không dám động. Chu Minh Hàm đem môi dán lên, không có xâm nhập, cứ như vậy lẳng lặng trôi qua vài giây, sau đó thong thả tách ra. Lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cánh môi hắn, rồi dịu dàng ngậm lấy cắn mút. Hàn Kỳ một cử động nhỏ cũng không dám, trong lòng sợ hãi khẩn trương tới cực điểm, hắn gắt gao cắn chặn khớp hàm, sợ không lưu ý một chút đầu lưỡi Chu Minh Hàm sẽ lập tức vói vào. Chu Minh Hàm gặp lực cản cũng không mạnh mẽ xâm nhập ngay, chỉ nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi quét qua lợi của hắn một chút rồi lui đi, dẫn tới Hàn Kỳ run rẩy một trận. Chu Minh Hàm áp trán y lên trán hắn, ngữ khí kiên định mà lại nghiêm túc: "Hàn Kỳ, tôi thích em!"

Đồng tử Hàn Kỳ đột nhiên rụt lại, không rõ y vì sao bỗng nhiên thích mình. Hắn hơi bối rối nói: "Chu, Chu tổng, tôi không thích đàn ông."

Chu Minh Hàm nhất thời cảm thấy trong lòng dị thường khổ sở rầu rĩ, y có chút tự giễu lại cười nhạo hỏi: "Vậy em thích ai? Cô gái kia sao? Em cho là thích đúng không? Tôi cho em biết, kia chẳng qua là nhất thời xúc động tại thời kỳ trưởng thành thôi. Cô gái kia hiện tại có lẽ thích em, nhưng về sau sẽ thế nào? Em có thể cho cô ta cái gì? Chờ vài năm sau tình cảm mãnh liệt rút đi, không có xe không có nhà, không cấp cho cô ta được đầy đủ sinh hoạt tiện nghi, cô ta còn nguyện ý cùng em một chỗ sao?"

Hàn Kỳ tránh khỏi kiềm chế của y, phẫn nộ nói: "Anh nói bậy bạ gì đó? Cô ấy là chị gái tôi!" Chu Minh Hàm còn muốn nói gì nữa chợt nghe thấy một câu này, nhất thời sửng sốt, khí lực cũng buông lỏng để hắn tránh ra, sau đó "Ba!" một tiếng, một bàn tay liền đánh lên mặt. "Chính anh tư tưởng xấu xa, còn cho rằng người khác đều đồng dạng sao! Có bệnh!"

Chu Minh Hàm đời này chưa từng bị người bạt tai, nhưng lúc này bị đánh mà y cư nhiên tuyệt không tức giận, ngược lại phi thường cao hứng. Nguyên lai cô gái kia không phải là bạn gái, là chị gái! Chu Minh Hàm một bên cao hứng một bên lại có chút ảo não, cái này quả là doạ người.

Hàn Kỳ đánh xong liền sợ hãi, đời trước có một lần duy nhất hắn bạt tai Chu Minh Hàm, lần đó phải trả giá đắt. Lúc ấy Chu Minh Hàm lập tức trả lại hắn một cái tát, Chu Minh Hàm thì không có sao, nhưng lỗ tai hắn một bên bị điếc luôn. Hàn Kỳ sợ tới mức run run, nhấc chân muốn chạy, Chu Minh Hàm lập tức vươn tay kéo hắn. Hàn Kỳ lại cho rằng y là muốn đánh mình, phản xạ có điều kiện dùng tay bịt kín đầu, lui sang một bên. Chu Minh Hàm động tác cứng lại, cảm thấy tức giận, hắn hẳn là thường xuyên bị người đánh, cho nên mới phản xạ có điều kiện làm ra động tác này? Y đau lòng, nhẹ đem Hàn Kỳ ôm vào trong ngực, an ủi: "Đừng sợ, tôi không trách em."

Hàn Kỳ lấy lại tinh thần, muốn tránh khỏi ngực của y. Chu Minh Hàm sắc mặt lập tức trở nên khó coi, động tác Hàn Kỳ dừng lại, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn về ký túc xá."

Chu Minh Hàm nhìn đồng hồ một chút nói: "Đã qua 11 giờ, hôm nay đến chỗ tôi nghỉ một đêm đi."

Hàn Kỳ lắc đầu nói: "Đêm không về sẽ bị trừ điểm."

"Về muộn không phải cũng vẫn trừ điểm sao?"

"Không về sẽ bị trừ nặng hơn." Hàn Kỳ buồn bã trả lời.

Chu Minh Hàm nhịn không được muốn bật cười, nói: " Không vấn đề, bạn cùng phòng của em khẳng định sẽ giúp em điểm danh, hôm nay đến chỗ tôi đi! Tôi cam đoan sẽ không chạm vào em."

Hàn Kỳ vẫn lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi có thể đi khách sạn ngủ."

Chu Minh Hàm bỗng nhiên hiểu được, vô luận mình nói thế nào Hàn Kỳ cũng sẽ không đồng ý đi cùng y. Thật rõ ràng, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, trực tiếp đem cửa xe mở ra kéo người tha lên xe. Hàn Kỳ lập tức muốn mở cửa đi ra ngoài, Chu Minh Hàm giành trước một bước đem cửa xe khóa lại, Hàn Kỳ tức giận đến nhìn y trừng trừng.

Chu Minh Hàm đêm nay khó được tâm tình khoái trá nói: "Em sợ cái gì? Tôi cũng không ăn thịt người.Hơn nữa tôi đều đã nói không chạm vào em, trong nhà cũng đâu phải không có phòng ngủ cho khách."

Hàn Kỳ nhận mệnh ngồi ở vị trí phó lái, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Chu Minh Hàm thấy hắn không nói lời nào, nhịn nửa ngày rốt cục nhịn không được, có chút không tự nhiên hỏi: "Chuyện tôi vừa nói với em, em nghĩ như thế nào?"
Hàn Kỳ không để ý đến y, vì thế mặc y một bên lải nhải, không thèm lên tiếng. Chu Minh Hàm trực tiếp vươn tay xoay đầu của hắn lại, nói: "Đang hỏi em đó!"

"Cái gì?". Hàn Kỳ mất hứng cau mày hỏi.

"Chuyện tôi thích em!". Chu Minh Hàm đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tôi không thích đàn ông." Hàn Kỳ lại không được tự nhiên quay đầu.

"Không quan hệ." Chu Minh Hàm không thèm để ý, "Tôi trước kia cũng không thích đàn ông, chỉ đơn giản là thích em."

Hàn Kỳ nghe xong nhăn mày: "Anh không phải thích tôi, chỉ là nhất thời mới mẻ thôi, kẻ có tiền mấy người đều như vậy, vui đùa một chút coi như xong."

Chu Minh Hàm xám xịt hỏi: "Ai nói với em?"

"Không, trên sách đều viết như vậy ."

"Em đều xem cái loại sách gì vậy!"
Đến biệt thự Đào nguyên, Hàn Kỳ mà bắt đầu lạ thường, sắc mặt khó coi, tay gắt gao nắm chặt nắm đấm, thân thể lạnhđến cứng ngắc. Chu Minh Hàm cho rằng hắn vì khẩn trương nên không để ý, ném cái chìa khóa lên ghế sa lông, tùy tay mở TV, nói:

"Em trước xem TV đi, tôi đem phòng khách thu thập một chút." Hàn Kỳ giống như không nghe thấy, gắt gao nhìn sảnh chính, đủ loại kí ức kiếp trước ùa về trước mắt. Hắn nhớ rõ ngày đó bị Chu Minh Hàm đặt tại biệt thự này làm một buổi chiều, từ sô pha đến thảm, từ phòng ngủ đến phòng tắm. Hắn hung hăng nhắm nghiền hai mắt, hai tay không ngừng run rẩy: thân thể trần trụi trên mặt đất, bị quấn chăn đưa tới bệnh viện, những nhàn ngôn toái ngữ của các bác sĩ y tá một chút một chút truyền vào trong tai, xấu hổ, giận dữ cùng sỉ nhục như giòi ăn xương gắt gao đuổi theo hắn.

Hàn Kỳ cảm thấy ngực buồn nghẹn đến khó thở, xoay người tóm lấy áo khoác. Vừa vặn Chu Minh Hàm đi ra, thấy vậy lập tức tiến lên giữ chặt hắn nói: "Em lại làm sao vậy?"

"Tôi không muốn ở lại đây, nơi này tôi nhìn khó chịu!" Chu Minh Hàm không kiên nhẫn nói: "Đến cũng đã đến, em rốt cuộc già mồm cãi láo cái cái gì cho tốn sức lực? Tôi đã nói sẽ làm gì em!"

Hàn Kỳ không có nghe thấy y nói cái gì, sắc mặt trắng bệch, nhắm chặt hai mắt không ngừng nỉ non : "Tôi không cần ở lại đây, tôi không cần ở lại đây..."
Thanh âm dần dần dẫn theo chút nức nở, Chu Minh Hàm hiểu được có điều không bình thường, nhưng y không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đành phải dỗ dành: "Được được, không ngủ lại nơi này, chúng ta đi khách sạn, đi đi!"

Chu Minh Hàm cuối cùng thật sự không có biện pháp, chỉ đành lái xe dẫn hắn đi khách sạn đặt hai phòng, lại giúp hắn mua một bộ áo ngủ, gây sức ép đến mười hai giờ mới ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro