Chương 2: Xuôi miền nam
Ý thức phiêu tán của Hàn Kỳ dần tụ lại thành cảnh tượng ngợp trong vàng son, hắn thấy một câu lạc bộ đêm xa xỉ hoang phí, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, hắn hưng phấn tiêu sái tiến vào một gian phòng.
Thâm ca bằng lòng gặp mình! Y rốt cuộc bằng lòng gặp mình a! Hắn quả nhiên vẫn thích mình! Hàn Kỳ vui vẻ rạo rực, đẩy cửa vào cao hứng hô: " Thâm ca!"
Tươi cười trong khoảnh khắc đông cứng, trong ngực Lý Duy Thâm là một nam hài xinh đẹp quyến rũ đang ngồi đó, ý cười loan loan hướng Lý Duy Thâm chuốc rượu. Lý Duy Thâm một tay nắm lấy gáy thiếu niên hôn sâu. Hàn Kỳ bỗng nhiên cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, toàn thân đau đến phát run.
Lý Duy Thâm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười tiếp đón nói: "Tiểu Kỳ! Mau tới đây!"
Hàn Kỳ ý cười cứng ngắc đi tới, phát hiện bên cạnh Lý Duy Thâm còn một người ngồi, tây trang đen bó chặt lấy cơ thể mang khí chất lạnh lùng, khuôn mặt trầm như nước, chỉ lo uống rượu. Hàn Kỳ gặp qua người này mấy lần, chỉ biết người khác gọi y Chu tiên sinh.
Lý Duy Thâm cười nói: "Tiểu Kỳ a! Vị này chính là Hàm ca, khó được Hàm ca vừa ý ngươi, hảo hảo hầu hạ đi! Về sau liền đi theo Hàm ca a!"
Hàn Kỳ vừa nghe sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, hắn vội đi qua ôm chân Lý Duy Thâm khóc cầu xin: " Thâm ca, tiểu Kỳ biết sai! Ngươi không cần đem ta tặng người khác! Ta không bao giờ tranh sủng, sẽ không ăn giấm nữa! Ngươi không cần đem ta tặng người khác! Ta sẽ không nhỏ nhen... Thâm ca! Ta biết sai! Ta thật sự biết sai! Van cầu ngươi, không cần đem ta tặng người khác... Ta, ta..." Hắn muốn nói là ta thật sự yêu ngươi! Nhưng hắn nói không nên lời, hắn chính là một thiếu gia trong câu lạc bộ đêm, có tư cách gì đi nói hai chữ "yêu"?
Lý Duy Thâm chán ghét đem hắn một cược đá văng ra, mắng: "Hàm ca coi trọng ngươi đó là cho ngươi mặt mũi! Đúng là không biết điều!"
Nói xong lại quay đầu đối Chu Minh Hàm cười nói: :Hàm ca thật sự là có con mắt tinh tường! Tiểu tử này ở trên giường thật đúng là vưu vật! Song tính nhân! Phía dưới có hai cái động, sáp chỗ nào cũng đều thích!"
Hàn Kỳ nghe xong trong đầu trống rỗng. Gạt người! Thâm ca sao có thể nói những lời này? Thâm ca sẽ không đối mình như vậy, sẽ không nói mình như vậy! Thâm ca đối hắn vẫn luôn thực ôn nhu!
Chu Minh Hàm hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến chỗ Hàn Kỳ, Hàn Kỳ nơm nớp lo sợ nhìn y từng bước một đến gần, hình ảnh bất giác liền chuyển biến thành y cầm lấy ghế dựa hướng trên người mình ném qua... Chính mình trần trụi thân thể cả người đều là mau tràn lan trên mặt đất... Hình ảnh lại chuyển sang chính mình đứng ở trên lầu hai trong ngọn lửa nóng rực mỹ lệ cắn nuốt thân thể hắn.
Hàn Kỳ nở nụ cười, cười cười nước mắt liền chảy xuống...
Sáng sớm hôm sau, Lý Thục Mai tỉnh lại liền thấy đứa con trong ngực từ từ nhắm hai mắt cười an tường, khóe mi còn lưu lại một tia nước mắt.
Lý Thục Mai cả kinh, vội vươn tay hướng mũi Hàn Kỳ đưa qua, xác định còn thở liền nhẹ nhõm xuống. Người đàn ông bên cạnh giật giật cơ thể: "Tỉnh rồi?"
"Ai!" Lý Thục Mai thở dài nói: "Đứa bé này cũng thật chọc người thương! Mẹ muốn đem hắn cho nhà Quốc Đống, tuy nói Quốc Đống hiện tại không có hài tử, nhưng một khi có... con mình liền mệnh khổ, thím Tư lại là người đàn bà cay nghiệt..." Nói xong lại khóc.
"Được rồi được rồi! Nói không cho là không cho! Nữ nhân chính là yêu thương con a!" Người đàn ông lãnh mặt an ủi.
"Vậy về sau nên lo liệu thế nào? Mẹ có thể giúp sao?" Người phụ nữ lo lắng hỏi.
Người đàn ông xoay người, đem vợ mình cùng con đều ôm vào trong ngực nói: "Anh nghĩ cha mẹ khẳng định không để ta nuôi, nếu bọn họ đồng ý, về sau Nhị mao cũng không chừng chịu khổ, còn không bằng hiện tại rời đi."
Người phụ nữ nghe xong càng lo lắng, nói: "Nhưng... Cha cùng mẹ khẳng định sẽ không chia cho chúng ta cái gì, Nhị Mao lại yếu như vậy, con gái lớn mới bốn tuổi... Như vậy cuộc sống sau này..."
Người đàn ông hít sâu thở dài, nói: "Đợi mùa xuân đến anh tới chỗ Hán Thượng làm việc, dù thế nào cũng có thể mua chút gia dụng, nói không chừng còn có thể đủ tiền đem đứa nhóc đi phẫu thuật!"
Người phụ nữ nghe xong lại thêm lo lắng: "Nhưng..."
"Không có việc gì!" Người đàn ông an ủi, nói: " Em ở nhà chăm sóc con cho tốt! Chờ kiếm đủ tiền, chúng ta liền đưa Nhị Mao đi phẫu thuật!"
Người phụ nữ nghe xong lại thêm thương tâm, nhìn đứa con trong ngực, trong mắt một mảnh đau tiếc. Do dự một lúc lâu vẫn là thấp giọng nói: "Em nghe nói phía nam có thể kiếm tiền! Nói cái gì khắp nơi đều là vàng, nếu không..."
Nàng thấy chồng mình không có phản ứng gì thanh âm dần dần thấp xuống, Hàn Quốc Văn trầm mặc một lát hỏi:" Ngày hôm qua em nói đều là sự thật? Nhị Mao sau lại thật sự..."
Người phụ nữ nghe lời này nước mắt liền ào ạt rớt xuống: "Anh ôm đứa nhỏ một đường trở về đến đây còn không tin? Con chúng ta đời trước chết thảm a!"
"Được rồi được rồi! Lại khóc nữa! Đầu xuân anh liền xuống phía nam! Nghe lời em!" Người đàn ông vỗ vai nàng an ủi.
"Kỳ thật em cũng không muốn anh đi, chính là đời trước em nhìn người nơi đó thật có tiền..."
Người đàn ông vỗ vỗ vai nàng nói: "Tốt lắm, vẫn còn sớm. Ngủ thêm một lát một lát!"
Ngày đầu năm mới, sáng sớm trong thôn tiếng pháo thưa thớt, Hàn Kỳ tỉnh lại thấy có chút kỳ quái, chính mình thế nhưng chưa bị đem cho, cũng không bị ném. Có lẽ bọn họ luyến tiếc? Hắn có chút phức tạp nghĩ.
Càng tới gần giao thừa tiếng pháo càng dày đặc. Đám trẻ nhỏ chạy chung quanh, lao nhao hướng người lớn đòi lì xì. Cùng một thôn, đa số người không cấp được lì xì, chỉ đành dùng đường quả nhét vào trong tay lũ nhỏ.
Bà lão Hàn gia lấy hai thanh đường đưa cho hai đứa nhỏ của con lớn, kêu hai tiếng " Cháu ngoan". Hai đứa trẻ một hơn mười tuổi, một đứa bảy tuổi, nhận được đường quả liền ồn ào bỏ chạy ra ngoài chơi.
Hàn Thúy Thủy vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn chúng, Hàn Quốc Văn đi tới xoa xoa đầu nàng, vừa trộm đem cho nàng hai khối đường. Hàn Thúy Thúy lập tực kinh hỉ kêu "Ba." Hàn Quốc Văn cười cười không nói chuyện, bà lão hừ lạnh một tiếng, đem năm thanh đường đưa cho Hàn Thúy Thúy nói: "Cầm! Người không biết còn nói ta khắt khe với cháu gái!"
Hàn Thúy Thúy có chút sợ hãi, vội vàng cúi đầu đi vào trong phòng mẹ. Lý Thục Mai đạng cho Hàn Kỳ bú sữa, thấy con gái cũng chỉ cười cười.
Hàn Thúy Thúy ủy khuất nói: "Mẹ! Bà cho đại ca nhị ca một bó to đường, chỉ cho con năm khối!"
Lý Thục Mai nghe xong mặt có chút cứng ngắc, cố gắng cười nói: "Không có việc gì! Về sau để ba mua cho con!"
"Ân!" Hàn Thúy Thúy cao hứng nói: "Vừa mới rồi ba còn từ chỗ bà trộm hai khối cho con nha!"
Hàn Kỳ biết ông bà không thích nhà bọn họ, kiếp trước sau khi từ nhà Hàn Quốc Đống trở lại Hàn gia, ông bà nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng chán ghét, cho tới bây giờ chưa từng cho hắn đường. Chị cùng em thấy tiểu quái vật trước đó bị cho đi bỗng nhiên trở về lại thành em trai, anh trai mình, trong lòng cũng không tình nguyện, không cùng Hàn Kỳ nói một lời nào. Khi đó cha mẹ Hàn Kỳ đối hắn chung quy cũng là trầm mặc
Hàn Kỳ nằm mộng cũng muốn nếm đường, muốn biết chị gái cùng em trai nói cho hắn biết thứ gọi là "Ngọt ngào" kia tột cùng có hương vị như thế nào. Hắn nghe con trai lớn nhà bác nói trong phòng bà nội có bình chứa rất nhiều đường cát, chính thứ được gọi là rất "ngọt ngào" kia, hai anh em họ cũng thường xuyên trộm chạy tới lấy một ít cho vào miệng nếm.
Hàn Kỳ chung quy yêu thích ngưỡng mộ nhìn, rốt cục có một lần, sau lúc hai anh em con nhà bác lấy trộm đường của bà nội, Hàn Kỳ khắc chế không được khát vọng cùng tò mò, ức chế không nổi chạy đến phòng bà nội.
Hắn nhẹ nhàng mở ra ngăn tủ, đem bàn tay thò vào trong bình, thật cẩn thận lấy ra một chút. Hắn tinh tế quan sát đường cát trong suốt thật nhỏ trên đầu ngón tay, dùng đầu lưỡi thăm dò nhẹ nhàng nếm một chút, tư vị ngọt ngào nhất thời từ đầu lưỡi lan đến tứ chi toàn thân, Hàn Kỳ cảm thấy toàn bộ thân thể đều lâng lâng, không ngờ lại có thứ đồ ăn ngon đến thế!
Đúng lúc này một tiếng gầm vang lên, Hàn Kỳ cả kinh từ trên tủ ngã xuống dưới. Bà nội xông lên tóm lấy hắn hung hăng đánh mấy bạt tai: "Mày cái đứa nhóc con! Ta nói đường như thế nào hết nhanh như vậy? Hóa ra đều là do mi trộm đi! Nhỏ như vậy liền trộm đồ, trưởng thành khỏi phải nói a!"
Tức giận mắng ầm lên nhất thời đem cả nhà đều vây lại đây, Hàn Quốc Văn biết nguyên nhân liền một cược đá trên người Hàn Kỳ. Hàn Kỳ nhất thời bị đá té ngã trên đất, đầu va phải ngăn tủ, người chung quanh sợ tới mức thét chói tai. Hàn Quốc Văn cũng sửng sốt, qua nửa ngày Hàn Kỳ mới chậm rãi ngồi dậy, trên trán đều là máu.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, Lý Thục Mai mở miệng nói: "Chỉ là một chút đường cát mà thôi, cũng không đến mức đem đứa nhỏ đánh đến chảy máu."
Bà lão vừa nghe liền thét một trận chói tai: "Đó là con gái ta đưa tới, cô gả đến nhà chúng ta nhiều năm như vậy đã cho được lão bà ta cái gì? Toàn mấy thứ vớ vẩn..."
Hàn Quốc Văn vừa nghe sắc mặt càng khó coi, đi qua một phen túm lấy đem Hàn Kỳ nhấc lên, cũng mặc kệ trên đầu hắn chảy máu thế nào liền đem hắn đẩy đến trước mặt bà nội: "Giải thích với bà nội!"
Hàn Kỳ cả người đau đến tê tái, nhỏ giọng đối bà lão nói: " Bà nội, thực xin lỗi.."
Thanh âm tinh tế như muỗi bay, Hàn Quốc Văn một tay vỗ vào gáy hắn, giục: "Nói lớn lên!"
Hàn Kỳ lảo đảo một chút, nước mắt tí tách rơi xuống, run rẩy thân mình nói: "Thực xin lỗi..."
Hồi tưởng lại một màn kia, Hàn Kỳ trong lòng một mảnh lạnh như băng, sữa cũng không buồn ăn, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
"Nha! Em trai không ăn!" Hàn Thúy Thúy ngạc nhiên kêu.
"Như thế nào ăn ít như vậy?" Lý Thục Mai cau mày nói.
"Có phải hay không em ấy cũng muốn ăn đường nha? Con đem đường phân một nửa cho hắn là được!" Hàn Thúy Thúy tò mò hỏi.
Lý Thục Mai nghe xong cười sờ sờ đầu con gái nói: "Em còn nhỏ, không thể ăn đường, con giữ mà ăn đi!"
Nói xong liền đem Hàn Kỳ đặt ở trên giường, ém chăn cẩn thận, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
"Úc!" Hàn Thúy Thúy nhu thuận đáp lời, tò mò nghiên cứu người em trai này của mình.
Em trai thật nhỏ a! Thật dễ nhìn! Bộ dạng thật đáng yêu a! Em trai làn da thật trắng! Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, da thịt thật tốt! Hàn Thúy Thúy cảm thấy tay có chút ngứa, rốt cục nhịn không được thừa dịp mẹ mình quay đi trộm nhéo một phen. Thật mềm thật thích! Hàn Thúy Thúy nhịn không được lại nhéo một chút, sau đó lại là một chút, cuối cùng hai tay đồng thời vươn ra, nắm nha nhéo nha... , Hàn Kỳ cau mày thống khổ chịu đựng cái tay tàn sát bừa bãi kia.
Lý Thục Mai vừa quay đầu lại liền thấy con gái hưng trí bừng bừng nhéo mặt đứa nhỏ, Hàn Kỳ đôi mi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nắm đỏ bừng. Lý Thục Mai vội đi qua đánh vào tay Hàn Thúy Thúy, "Làm cái gì đấy? Không thấy mặt em con đều bị con nhéo đỏ sao?"
Hàn Thúy Thúy ngượng ngùng buông tay, có chút tiếc hận nhìn về phía em trai nhà mình khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ hồng, nghĩ muốn nhéo tiếp nha!
"Đi ra ngoài chơi!" Lý Thục Mai sợ nàng lại quấy rối, vội quát. Hàn Thúy Thúy đành phải lưu luyến rời đi, còn cẩn thận quay lại nhìn. Lý Thục Mai lại trừng mắt liếc một cái, cô nhóc mới chịu rời đi.
Lý Thục Mai sờ sờ khuôn mặt Hàn Kỳ bị nhéo đến đỏ bừng, nghĩ đến tình hình kiếp trước đứa nhỏ này cùng chị em ở chung mà thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro