Chương 19: Ăn cơm
Phòng làm việc của Chu Minh Hàm rộng mở sáng ngời, chỉnh thể phần lớn là màu trắng, không có trang trí đặc biệt, cho nên vật phẩm cũng không nhiều lắm. Chỉ có sát đất bên cạnh cửa sổ bày ra hai chậu cây, toàn bộ phòng có vẻ trống trải.
Diệp Cẩn mang theo bọn họ đi vào, Chu Minh Hàm đang cúi đầu viết gì đó, cũng không ngẩng đầu liền trực tiếp hỏi Diệp Cẩn: "Trung Hoành xảy ra chuyện gì? Tài chính đến bây giờ còn không tới, đây là thế nào?"
Diệp Cẩn nghe xong không có hảo ý cười cười nói: "Cái này, chỉ sợ ngài phải tự mình đến hỏi Triệu tiểu thư một chút. Lần này Triệu Thiên Vũ giao toàn quyền xử lí hạng mục cho cô ta."
Hàn Kỳ nghe xong đáy lòng khinh thường, y cùng tiểu thư Triệu gia quả nhiên có một chân, năm đó còn lừa gạt mình nói bọn họ quan hệ gì cũng không có. Nếu thật không có quan hệ, Triệu Hinh Ngữ có thể chạy đến trước mặt mình thị uy sao?
Chu Minh Hàm nghe xong ngòi bút dưới tay dừng lại, ngẩng đầu vừa muốn nói gì liền thấy ba người đứng phía sau Diệp Cẩn, không khỏi sửng sốt.
Tô Ngữ cùng Đường Vĩ thấy y nhìn qua đều lập tức bày ra một bộ khuôn mặt tươi cười, Hàn Kỳ còn chưa biết y nhìn qua, vẻ mặt khinh thường cùng bộ dáng lắc lắc đầu. Về phần Chu Minh Hàm không muốn cười, trước bởi vì Trung Hoành nảy sinh ý xấu nên nhất thời vui cười trở thành hư không.
Tô Ngữ thấy hắn vẫn luôn nhìn Hàn Kỳ không khỏi kỳ quái, vừa quay đầu nhìn phía sau hai mắt lập tức giận đến bốc hỏa. Cư nhiên ở thời điểm này dám thất thần? Vì thế hung hăng nhéo hắn một cái, Hàn Kỳ phản xạ có điều kiện quay đầu lại, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức kịp phản ứng, giương lên khuôn mặt tươi cười.
Chu Minh Hàm nhịn cười dùng ánh mắt hỏi Diệp Cẩn, Diệp Cẩn đem tay đặt ở bên môi che giấu ý cười ho một cái, nói: "Khụ, Tô tiểu thư cùng hai vị đồng học đến đây là hy vọng chúng ta có thể tài trợ một chút cho hoạt động của hội học sinh bọn họ."
"Đúng vậy, Chu tổng! Mười lăm tháng này là lễ kỉ niệm 100 năm của đại học Y chúng tôi, học sinh của trường sẽ tổ chức rất nhiều hoạt động. Nhưng bởi vì kinh phí không đủ cần có tài trợ bên ngoài, chúng tôi nghĩ ngài có lẽ có thể hỗ trợ một phần. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ quảng cáo cho xí nghiệp dược Vinh Hằng cùng bênh viện Hồ Vi Sơn của Chu thị, đến lúc đó hoan nghênh ngài tới làm khách mời."
Nói xong đẩy đẩy trái phải hai người, Đường Vĩ lập tức gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
Hàn Kỳ thì vẻ mặt khó hiểu, Tô Ngữ dưới đáy lòng ai thán, hai tên này đủ gây thất vọng!
Chu Minh Hàm đầy hứng thú nhìn nhìn bọn họ, sau đó quay đầu hỏi Diệp Cẩn: "Cậu cảm thấy sao?"
Diệp Cẩn gật gật đầu vẻ mặt đứng đắn nói: "Trong thời điểm hoạt động có thể quảng cáo một chút nhằm đề cao sự nổi tiếng của tập đoàn, như vậy sẽ có rất nhiều học sinh ưu tú sau khi tốt nghiệp lấy việc hướng tới Chu thị chúng ta làm sự lựa chọn đầu tiên, có lợi cho việc chiêu mộ nhân tài!"
Chu thị còn cần dùng loại phương pháp này mời gọi phần tử trí thức sao? Chu thị không có người đến mời sao? Hàng năm hồ sơ lý lịch tốt nghiệp xin tuyển chất thành núi đó! Diệp Cẩn làm như vậy thực rõ ràng vi ba người bọn họ mà nói chuyện, Tô Ngữ nghe xong lập tức cảm kích nhìn hắn một cái.
Chu Minh Hàm không chỉ có không phản đối, còn làm như có thật gật gật đầu nói: "Ừm, quả thật có thể."
Tô Ngữ cùng Diệp Cẩn cũng không bình tĩnh nổi, đây là lời Chu tổng sẽ nói sao?
"Như vậy chuyện này liền giao cho cậu xử lý." Chu Minh Hàm quay đầu hướng Diệp Cẩn nói, sau đó làm ra vẻ giơ tay lên nhìn đồng hồ vừa nói: "Thời gian cũng không còn sớm, vừa lúc..."
Nhìn đến đồng hồ Chu Minh Hàm mặt liền đen, chín giờ rưỡi, có muốn ăn sáng cũng đã quá thời gian, ăn cơm trưa còn không tới, thế này y lấy cái gì lý do mời bọn họ ăn cơm? Mấu chốt là y muốn mời Hàn Kỳ ăn cơm!! (=))))) Chu tổng Chu thị không chỉ chuyên ngã hố gọi là hớ miệng, còn nhọ đen như đít nồi =)))
Chu Minh Hàm thực bình tĩnh buông tay, nói: "Vừa lúc bữa sáng tôi còn chưa có ăn, cùng đi ăn bữa cơm đi. A, các cậu đều ăn rồi sao?"
Ba người nhất thời khóe miệng run rẩy, đồng loạt nói: "Không có!"
Cút đi! Ở cái giờ này ai còn chưa ăn sáng chứ? Nhưng mà lời như thế có thể nói sao? Phải cấp người ta mặt mũi a, hơn nữa bọn họ còn muốn xin tài trợ đó.
Hàn Kỳ thái dương ứa ra ba vạch đen, cảm thấy Chu Minh Hàm đời này thật sự là rất rất rất... Không giống, hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận định của hắn.
Chu Minh Hàm vừa lòng gật gật đầu, sau đó đối Diệp Cẩn nói: "Cậu cũng đi cùng đi."
Diệp Cẩn vừa muốn lắc đầu cự tuyệt đã bị Chu Minh Hàm dùng ánh mắt mang theo ý tứ cành cáo nhìn lướt qua, lập tức sửa thành: "Được!"
Năm người đến nhà ăn ở tòa cao ốc đối diện, nhà ăn không thể nói là lớn nhưng trang trí thực lịch sự tao nhã, khiến cho người nhìn xem tâm tình thư sướng.
Không khí trên bàn coi như hài hòa, Chu Minh Hàm không quá kiệm lời giống như trong ấn tượng trước kia của Hàn Kỳ, ngẫu nhiên cũng có thể nói hai câu dẫn tới cả nhóm bật cười. Nói nhiều nhất vẫn là Tô Ngữ cùng Diệp Cẩn, Đường Vĩ ngẫu nhiên chen vào một, hai câu.
Hàn Kỳ có chút kỳ quái, trong ấn tượng của hắn Chu Minh Hàm là một người không thích nói chuyện trên bàn ăn, kiếp trước bọn họ mỗi lần ăn cơm Hàn Kỳ đều an an tĩnh tĩnh, đến hắt hơi cũng không dám, không hiểu hiện tại làm sao có thể cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ như thế này?
Sự thật đúng là Chu Minh Hàm ầm ĩ khi ăn, nhưng y dù sao cũng phải thường xuyên đi xã giao, sao có thể không nói lời nào trên bàn ăn được? Huống chi y bây giờ là có tâm muốn câu dẫn chú ý của Hàn Kỳ tự nhiên liền nhiều lời chút.
Chu Minh Hàm khi nói chuyện cũng vẫn luôn quan sát Hàn Kỳ, thấy hắn vẫn luôn an tĩnh ăn cơm, động tác nhẹ nhàng chậm chạp tao nhã, đáy lòng có chút thích thú cùng mất mát khó hiểu.
Y gắp một miếng thịt dính tương bỏ vào bát Hàn Kỳ, hỏi: "Sao lại ăn ít thịt như vậy?"
Ngữ khí ôn nhu làm Tô Ngữ cùng Diệp Cẩn rớt cằm xuống đất, đây là Chu tổng sao? Phải không??
Hàn Kỳ oán hận nhìn y một cái, hắn đang cố chống đỡ có được không, sớm biết thế buổi sáng ăn ít đi một chút. (hóa ra là trước ăn nhiều quá giờ không nuốt được)
Chu Minh Hàm bị cái nhìn của hắn làm động tâm, cảm thấy cái ánh mắt vừa rồi kia thật sự đáng yêu, nhịn không được muốn sờ đầu của hắn. Nhưng tốt xấu còn biết hiện đang ở trường hợp nào, khắc chế cảm xúc muốn vươn tay, hỏi: "Gần đây học tập thế nào? Vất vả sao?"
Hàn Kỳ ngẩng đầu đối y cười cười nói: "Có chút."
Tô Ngữ kinh ngạc hỏi: "Chu tổng, ngài quen biết Hàn Kỳ?"
Diệp Cẩn cũng có chút nghi hoặc, hắn từ khi nào lại không biết lão bản có qua lại với một sinh viên đại học Y?
Chu Minh Hàm tỏ vẻ không có chuyện gì, "Ừm", giải thích nói: "Cha cậu ấy là công nhân tập đoàn chúng tôi, trong lúc đi thị sát thì quen biết."
Sau đó hướng Hàn Kỳ nói: "Cố gắng học tốt, về sau tốt nghiệp đến Chu thị chúng tôi công tác."
Hàn Kỳ hướng y ngại ngùng mỉm cười, thực không cấp mặt mũi nói: "Tôi chuẩn bị hưởng ứng lời kêu gọi, trở về kiến thiết quê hương xinh đẹp."
Tô Ngữ cùng Đường Vĩ không nhịn được cười, Chu thị là nơi rất nhiều sinh viên tốt nghiệp tranh nhau đánh nhau đều muốn vào cho bằng được, chưa thấy qua cự tuyệt nào gọn gàng dứt khoát như vậy. Mà ngay cả Diệp Cẩn cũng gợi lên khóe môi, nhưng còn phải cho Boss mặt mũi, không thể cười ra tiếng.
Chu Minh Hàm khóe miệng co rút, y đã sắp hình thành thói quen bị Hàn Kỳ chọc tức. Trước kia mới gặp mặt không phát hiện thì thôi, trải qua nhiều ngày như vậy nếu y còn không nhìn ra Hàn Kỳ đối với y đề phòng cùng mâu thuẫn, y cũng không cần thiết tiếp tục đảm nhiệm vị trí người đứng đầu Chu thị nữa.
Cho nên khi Chu Minh Hàm nghe xong lời hắn nói chính là hồn nhiên không thèm để ý nói: "Kiến thiết gia hương cũng phải có kiến thức cùng kinh nghiệm mới được, trong trường học dù sao vẫn bị đôi chút hạn chế, tóm lại đều phải ra ngoài thu thập thêm kiến thức. A thị là nơi đại học Y tọa lạc, tại nơi đây học hỏi thêm luôn có chỗ tốt."
Hàn Kỳ liên tục gật đầu xưng "Vâng", một bộ dáng tiếp thu, cúi đầu cái liền trở mình xem thường.
Lúc trở về Tô Ngữ oán giận nói: "Hàn tiểu Kỳ a, hôm nay cậu thật không phúc hậu! Cậu quen biết Chu tổng sao lại không nói sớm? Một lối cửa sau cỡ nào tốt đẹp a!!"
Hàn Kỳ mặt không đổi sắc nói: "Tôi chỉ gặp qua anh ta hai ba lần, huống chi tôi cũng không biết y là tổng giám đốc Chu thị ."
"Nha? Phải không?" Tô Ngữ kỳ quái nói, "Nhưng chị xem chừng anh ta đối với cậu rất nhiệt tình a!"
Nói xong còn quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhất thời giật mình, xe lung lay thiếu chút nữa đụng phải vòng bảo hộ. Sợ tới mức Đường Vĩ kêu lớn : "Trưởng ban, lái xe cẩn thận!"
Gần đây một đoạn thời gian ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Tô Ngữ đã nhanh chóng quên mất cậu đàn em này dung mạo tuy tuấn tú, nhưng vừa gặp lập tức dọa người khác ra một thân mồ hôi. Đàn em này tướng mạo thật sự là rất hấp dẫn đàn ông, cô nghe nói qua người thừa kế Lý gia kia đặc biệt thích loại tiểu nam sinh thanh tú cỡ này, vị Chu tổng này sẽ không giống như hắn, coi trọng đàn em đi?
Cái này không thể được a, đàn em chính là bông hoa của ban ngoại giao bọn họ, đi xin tài trợ còn cần nhờ hắn a! Sao có thể rơi vào ma trảo của Chu Minh Hàm chứ? Hơn nữa đàn em còn thuộc loại tiểu nam sinh thuần khiết lại nghèo khó, sao có thể là đối thủ của con cáo già Chu Minh Hàm kia? Nói không chừng bị y lừa tình cảm lừa thân thể còn không tự biết, khăng khăng một mực đi theo y.
Không được, cô cũng không thể để một đàn em đáng yêu thuần khiết như vậy bị y làm hỏng!
Không thể không nói Tô Ngữ tinh mắt, đời trước Hàn Kỳ chính là cái vận chó má này, chẳng qua lừa tình cảm lừa thân thể còn khiến Hàn Kỳ đối hắn khăng khăng một mực không phải Chu Minh Hàm mà thôi.
Tô Ngữ nghĩ nghĩ, châm chước từ ngữ, cẩn thận hỏi: "Hàn Kỳ, cậu cùng Chu tổng có phải hay không gặp qua rất nhiều lần? Nếu không anh ta sẽ không tỏ ra quen thuộc với cậu như vậy đi?"
Hàn Kỳ hắc tuyến, thực không được tự nhiên nói: "Trên quảng trường Huy Á lúc phát tờ rời trùng hợp gặp qua mấy lần, không có gì đáng chú ý."
Lấy đâu ra nhiều chỗ trùng hợp như vậy?
"Kia... Anh ta mời cậu ăn cơm? Đưa cậu về trường?"
Đưa hắn về trường học là thật , mời ăn cơm... Mua cơm cũng tính sao? Hàn Kỳ rối rắm một chút nói: "Xem như đi."
Tô Ngữ xuyên qua qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt của hắn không khỏi hét lên trong lòng, thầm nghĩ: không thể nào? Không phải là đã sập bẫy rồi đấy chứ?
Đường Vĩ nghe xong câu hỏi Tô Ngữ cũng có chút kỳ quái nhìn về phía Hàn Kỳ, hành động của vị Chu tổng này nghe như thế nào cũng giống như theo đuổi con gái đi? Nhưng Hàn Kỳ là nam a, tuy rằng bộ dạng thật xinh đẹp.
Hàn Kỳ bên này lại hiểu lầm thật sâu, đàn chị hỏi cái này làm chi? Chẳng lẽ cô nàng thích Chu Minh Hàm? Chính là Chu Minh Hàm đã có vị hôn thê a, hơn nữa hắn cảm thấy Chu Minh Hàm cũng không phải người tốt. Đàn chị thích y chẳng phải là thực chịu thiệt, chính mình có nên nói cho nàng biết?
Tô Ngữ cẩn thận dùng từ, khẩu khí uyển chuyển đối hắn nói: "Hàn Kỳ a, chuyện này về sau nếu Chu tổng lại tìm cậu thì đừng để ý đến anh ta, anh ta đối tốt với cậu chính là nhất thời mới mẻ, ách... Không phải, chính là nhất thời tò mò mà thôi, tóm lại vẫn sẽ muốn tìm phụ nữ để kết hôn sinh con cái. Cậu cảm thấy anh ta đối với cậu thực tốt thực dịu dàng, nhưng chị cho cậu biết những điều đó đều là mặt ngoài, cậu không nên nhất thời bị biểu hiện giả dối mê hoặc ..."
Hàn Kỳ xấu hổ nói: "Đàn chị, chị đừng lo lắng, tôi không thích anh ta cho nên chị yên tâm theo đuổi đi. Bất quá tôi cảm thấy anh ta không giống như là người tốt gì gì đi, hơn nữa hình như đã có vị hôn thê, cho nên đàn chị, chị phải cẩn thận đó!"
Tô Ngữ trầm mặc, sau đó bỗng nhiên bùng nổ : "Cậu cái thằng nhóc chết tiệt, chị đây khi nào thì nói qua chị thích anh ta? Còn không phải đều vì cậu, cậu có biết hay không loại đàn ông thành công như loại này rất thích mấy dạng chưa rõ sự đời, tiểu nam sinh vẻ mặt ngây thơ như cậu? Chị còn sợ cậu bị người ta lừa thân lừa sắc..."
Đường Vĩ mê hoặc, Chu tổng là nam a, đàn em cũng là nam đó! Vì cái gì em trai sẽ bị Chu tổng lừa thân lừa sắc? Hơn nữa Tô Ngữ như thế nào sẽ thích Chu tổng? Bả không phải thích Diệp trợ lý sao?
Tô Ngữ gào thét nửa ngày mới dừng lại, thở ra một hơi, nói : "Tức chết tôi, về sau lão nương không bao giờ quản cậu chết hay sống !"
Hàn Kỳ sắc mặt xấu hổ, không nghĩ tới là hắn hiểu lầm, nhưng đáy lòng lại có chút cảm động: "Cám ơn ngươi đàn chị, cái kia... Vừa nãy là tôi hiểu lầm, bất quá chị yên tâm, tôi thật sự không thích anh ta. (Đúng vậy, sau đó bị người ta câu sạch để lên thớt đó cha...)
"Như vậy là tốt nhất, nếu không về sau chỉ có cậu khóc thôi." Tô Ngữ hừ lạnh một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro