Chương 16: Phát tờ rơi
Khai giảng không đến ba ngày thì bắt đầu quân huấn, Hàn Kỳ ngay trong ngày đầu tiên cũng rất quang vinh cùng một đám nữ sinh đồng thời ngã xuống! Tới mức huấn luyện viên há to miệng vẻ mặt không thể tin! Lắc đầu liên tục!
Buổi tối giáo viên phụ đạo vô cùng đau đớn nói: "Tôi nói các cậu đồng học a! Vô cùng khuyết thiếu rèn luyện Quá được nuông chiều từ bé! Hôm nay mới quân huấn ngày đầu tiên đã hôn mê bốn người! Trong đó cư nhiên còn có một nam sinh! Cứ như vậy về sau làm sao đứng bên bàn mổ? Giải phẫu chưa xong chính mình đã xỉu trước!"
Một đám nghe xong "Phốc phốc" cười không ngừng, Tôn Hạo một bên vỗ bả vai Hàn Kỳ một bên cười điên cuồng: "Hàn muội muội a! Hàn muội muội!"
Hàn Kỳ xấu hổ thiếu chút nữa chui xuống dưới bàn, thề nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt! Kỳ thật điều này cũng không thể trách hắn hoàn toàn được, bởi vì sinh non, thể chất bẩm sinh đã yếu, từ nhỏ hắn thường xuyên đến "thăm" bệnh viện, em gái nó "thăm" đến nỗi để lão mẹ xem thường không biết bao nhiêu lần! Tận đến khi trưởng thành mới đỡ!
Bất quá huấn luyện viên xem như nhớ mặt hắn, mỗi ngày xếp hàng huấn luyện đều bắt đầu hô to bằng câu: "Người đứng thứ hai hàng năm kia!"
"Dạ."
"Lớn tiếng lên! Cậu là người câm hả!"
"Dạ!"
"Bước ra khỏi hàng!"
"Dạ!"
"Chạy quanh sân thể dục hai vòng! Những người khác tại chỗ —— ngồi!"
Hàn Kỳ: "..."
Không cần chỉnh người tới vậy chứ!
Sau đó huấn luyện viên hỏi: "Chạy xong?"
Hàn Kỳ thở dốc nói: "Chạy xong!"
"Tốt, toàn thể đều —— đứng dậy! Cậu! Về đơn vị! Phía dưới luyện tập đi nghiêm đi!"
Hàn Kỳ vẻ mặt cùng khổ về đơn vị. Chung quanh đồng học cười thầm không thôi!
Hơn nửa tháng sau huấn luyện viên phi thường vừa lòng đối hắn nói: "Ân! Không tồi! Đây mới là đàn ông đi! Cậu xem lúc tôi vừa tới cậu chân nhuyễn (mềm ẻo)đến không ra hình dáng! Hiện tại đã có tinh thần rồi đấy! Về đơn vị!"
Hàn Kỳ nghe xong dị thường cao hứng, bởi vì kiếp trước gặp được người khác nói hắn lớn lên giống nữ nên thực để ý! Lần trước Tôn Hạo gọi hắn Hàn muội muội đã bị hắn mặt lạnh hai ngày, khiến cho Tôn Hạo phát thệ không dám nữa mới bỏ qua! Ở trong lòng hắn huấn luyện viên chính là đàn ông a! Huấn luyện viên khen hắn đàn ông vậy hắn chính là đàn ông trong đàn ông! (ed xong câu này cười phun cả cốc nước ra ngoài =)))
Bọn Tôn Hạo nghe xong cái lý luận này không cho là đúng, trực tiếp liền nói: "Huấn luyện viên đó là nhìn tiểu tử cậu luyện nhiều ngày như vậy thậtđáng thương , an ủi an ủi cậu thôi!"
Hàn Kỳ khinh thường, lười cùng hắn tranh luận!
Sau khi quân huấn kết thúc thì lễ quốc khánh nghỉ dài hạn, Hàn Thúy Thúy lôi kéo Hàn Kỳ đi mua máy tính, Hàn Kỳ đối với cái này không hiểu biết lắm, nghĩ đến Tôn Hạo là người địa phương, bình thường lại đặc biệt ham thích sản phẩm điện tử, liền kéo hắn đi qua hỗ trợ!
Kết quả Tôn Hạo vừa thấy Hàn Thúy Thúy không kìm được gọi thẳng: "Mỹ nữ a! Khó trách cậu bộ dạng xinh đẹp! Thì ra đều là nhờ chị cậu!" (=)))))
"Bậy bạ cái gì đâu! Đó là nhờ mẹ của tôi!"
"A ha, số điện thoại di động chị cậu là bao nhiêu? Tôi nói này chúng ta chính là anh em! Cậu không thể không giúp tôi a!" Tôn Hạo kéo Hàn Kỳ sang một bên nhỏ giọng nói thầm.
Hàn Kỳ vẻ mặt đồng tình nhìn hắn: "Tuy không muốn đả kích cậu, nhưng tôi vẫn phải nói, chị gái tôi đã có bạn trai!"
"A?" Tôn Hạo vẻ mặt trời sập xuống, "Tại sao có thể như vậy? Trời muốn tuyệt ta a!"
"Cậu? Hôm trước một nữ sinh bên khoa hộ lý không phải xin cậu số di động sao?" Hàn Kỳ phiêu hắn liếc mắt một cái nói.
"Ai!" Tôn Hạo thở dài một tiếng, "Kia cũng không phải khẩu vị của tôi!"
"Cút đi! Nhanh đi tìm máy tính!"
"Dạ dạ! Tiểu Tứ nhi ~ "
Mua xong máy tính Hàn Kỳ đá văng Tôn Hạo đi, không nhìn tới vẻ mặt bất mãn của hắn!
Hàn Thúy Thúy cười nói: "Bạn học của ngươi thật có ý tứ!"
Hàn Kỳ đánh trống làng, sau đó nói: "Chị, ngươi có thể hay không giúp ta tìm việc làm thêm, ở đây hình như hơi khó tìm!"
"Chuyện này à! Nhất thời cũng hơi khó tìm, nếu không trước ngươi đi phát tờ rơi, ta sẽ giúp ngươi tìm xem?"
"Được!"
Ngày hôm sau Chu Minh Hàm lái xe đi ngang qua quảng trường Huy Á, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài thoáng thấy thân ảnh quen thuộc!
Vì thế lập tức quay xe hướng bãi đỗ xe Huy Á đỗ lại!
Triệu Ngữ Hinh vừa thấy kỳ quái hỏi: "Sao lại đi hướng này?"
"Không phải nói muốn ăn cơm sao? Huy Á có mấy tiệm ăn rất tốt!" Chu Minh Hàm thuận miệng đáp.
Triệu Ngữ Hinh nghe xong có chút mất hứng hờn dỗi: "Em tưởng rằng anh sẽ mang em đi đồ ăn Pháp chứ!"
"Cô ở Pháp hai năm còn ăn chưa chán sao? Đổi khẩu vị cũng không tồi!" Chu Minh Hàm không chút để ý nói, liếc mắt nhìn cái kia thân ảnh đang phát truyền đơn!
Triệu Ngữ Hinh có chút cao hứng nói: "Được! Quả thật đều ăn đến chán rồi! Vẫn là Chu đại ca anh quan tâm tới em!"
Chu Minh Hàm từ chối cho ý kiến, ngừng xe mang theo cô tùy tiện tìm tiệm thịt nướng, Triệu Ngữ Hinh theo ở phía sau, sắc mặt lại bắt đầu trở nên khó coi!
Cơm nước xong Chu Minh Hàm nói: "Tôi còn có việc phải về công ty một chuyến, cô tự mình trở về đi!"
Triệu Ngữ Hinh sắc mặt càng khó nhìn, cố cười nói: "Em cùng anh đi!"
"Không cần, tôi giúp cô gọi xe!" Chu Minh Hàm nói.
"Chu đại ca! Anh đặc biệt chán ghét em sao!" Triệu Ngữ Hinh sinh khí nói.
"Không có." Chu Minh Hàm cau mày.
Triệu Ngữ Hinh sắc mặt có chút hòa hoãn, hỏi: "Vậy anh vì cái gì..."
"Tôi nghĩ không phải cô hiểu lầm chuyện gì đi? Về hôn ước sự tôi đã sớm giải thích rõ ràng với cô, kia đều là do thế hệ trước vui đùa mà thôi!" Chu Minh Hàm lãnh mặt nói.
"Nhưng em cho rằng anh chỉ là nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, về sau nhất định sẽ thích em! Em..." Triệu Ngữ Hinh nức nở, lại phát hiện Chu Minh Hàm thần sắc tỏ vẻ không kiên nhẫn, không nhịn được nói : "Anh không cần nói mấy lời như 'Anh chỉ coi em là em gái' để dỗ em!"
Chu Minh Hàm ánh mắt kỳ quái nhìn: "Tôi đương nhiên không là xem cô là em gái!"
Triệu Ngữ Hinh nhẹ nhàng thở ra, lại nghe hắn nói tiếp đi: "Tôi chỉ xem cô là đại diện cho công ty hợp tác!" (=))) em gái vẫn còn nhẹ hều)
"Anh!" Triệu Ngữ Hinh tức đến khó thở, "Vậy anh vì cái gì không sớm nói rõ ràng?"
Chu Minh Hàm bất đắc dĩ nói: "Năm trước đã cùng cô nói rõ ràng!"
"Em, nhưng... Chính là anh cùng em ăn cơm rồi lại cự tuyệt em, cho em hy vọng lại không nói rõ! Nhìn thế nào cũng cố ý muốn..."
"Nếu như là tôi hôm nay cho cô liên tưởng sai lầm gì, tôi đây thật xin lỗi! Nhưng với tôi mà nói, hôm nay chính là cùng đại diện của công ty hợp tác nói chuyện làm ăn, sau đó thuận tiện ăn bữa cơm, không hơn!" Chu Minh Hàm sắc mặt cũng lạnh đi, lãnh giọng nói thẳng.
"Vậy anh vì cái gì còn đáp ứng cùng em ăn cơm?" Triệu Ngữ Hinh mắng!
Chu Minh Hàm thần sắc đã cực kỳ không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: "Đầu tiên, đại diện công ty hợp tác nói muốn cùng ăn bữa cơm trong mắt của tôi thực bình thường, không có lý do cự tuyệt! Tiếp theo, nếu tôi không đáp ứng, cô sẽ tới chỗ ông nội khóc một buổi chiều, thực phiền!"
"Vậy hiện tại anh sẽ không sợ em đi tìm ông nội sao?" Triệu Ngữ Hinh khóc hỏi.
Chu Minh Hàm thật sự không nghĩ muốn cùng nàng nói thêm cái gì nữa, sứt khoát vươn tay gọi xe taxi đem nàng tống vào, thuận miệng nói với lái xe: "Cảnh uyển hoa viên!"(tên khu biệt thự nào đó)
Triệu Ngữ Hinh vỗ cửa sổ xe nói: "Em không đi! Hôm nay anh phải nói rõ ràng cho em!"
Chu Minh Hàm cảm thấy mạc danh kỳ diệu, quan hệ gì bọn họ đều không phải, y có cái gì phải nói rõ với cô nàng chứ!
Chu Minh Hàm ném tờ một trăm đồng cho lái xe lạnh mặt nói: "Lái xe!"
"Không được đi!" Triệu Ngữ Hinh kiêu ngạo nói.
Lái xe vừa thấy sắc mặt Chu Minh Hàm, thực sáng suốt lựa chọn lái xe đi.
Triệu Ngữ Hinh lập tức kêu to: "Dừng xe! Tôi kêu dừng xe có nghe hay không!"
Lái xe bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Tiểu thư, đàn ông như vậy rất phong lưu! Huống chi người đàn ông của cô thoạt nhìn quá ưu tú! Bất quá là đàn ông ấy à, mặc kệ ở bên ngoài xằng bậy thế nào, tóm lại vẫn là sẽ trở về ..."
Lái xe rõ ràng đem hai người này trở thành một cặp tình nhân đang cãi nhau , Triệu Ngữ Hinh lại bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Câm miệng!"
Lái xe lập tức ngậm miệng, chuyên tâm lái xe! Triệu Ngữ Hinh lại kêu to: "Tôi nói dừng xe anh không nghe thấy sao?"
Lái xe bất đắc dĩ dừng lại xe, nói: "Tiểu thư a! Nếu thật sự không cần thì thôi đi! Tuy lời này không khuyên giải gì được, nhưng... Ai, tiền xe tôi cũng không thu của cô!"
Triệu Ngữ Hinh cũng tỉnh táo lại , từ trong túi xuất ra đồ trang điểm sửa soạn, nói: "Thôi, anh lái tiếp đi! Không đi Cảnh uyển hoa viên!"
"Vậy đi chỗ nào?"
"Đi Giang sơn!"
Chu Minh Hàm trở lại xe, tạm thời chỗ nào cũng không đi, y cảm thấy cùng Triệu Ngữ Hinh nói chuyện hết sức mệt! Suy nghĩ hai người căn bản không phải cùng một thế giới , nghĩ vậy y lại không khỏi oán giận ông nội của y, ăn no không có việc gì liền định thân cho mình! Hắn không có ai nguyện ý lấy thì đã sao?
Chờ y nhớ tới mới phát hiện Hàn Kỳ đã không còn trên quảng trường , đáy lòng không khỏi có chút thất vọng, lái xe rời đi .
Cái gọi là núi cao sông rộng không thấy đường, không mong lại được! Xe quẹo vào một hướng, cư nhiên phát hiện ra Hàn Kỳ đang đứng tại bến xe! Chu Minh Hàm chuyển tay lái, xe liền dừng lại. Y quay cửa kính xe xuống đối Hàn Kỳ nói: "Đang chờ xe?"
Hàn Kỳ thấy y trước mắt, không khỏi khẩn trương lên.
Chu Minh Hàm thấy hắn không nói lời nào cho rằng hắn hướng nội, vì thế mở miệng nói: "Lên xe! Đi chỗ nào? Tôi đưa cậu đi!"
Hàn Kỳ giả vờ nghe không thấy, người bên cạnh chờ xe kỳ quái nhìn Chu Minh Hàm, Chu Minh Hàm cũng có chút xấu hổ: "Nhanh lên xe đi a? Không phải đến đại học Y sao?"
Hàn Kỳ thật rõ ràng xoay đầu sang bên kia, Chu Minh Hàm càng xấu hổ , cũng có chút tức giận! Tên nhóc này xảy ra chuyện gì a? Ta sẽ ăn hắn hay sao?
Vừa vặn xe bus đến, Hàn Kỳ nhấc chân liền muốn lên xe! Chu Minh Hàm cũng đã hao hết kiên nhẫn, cửa xe vừa mở ra liền đem hắn kéo vào!
Hàn Kỳ lập tức kêu to "Cứu mạng", Chu Minh Hàm nhất thời đen mặt! Không chờ người bên cạnh có phản ứng gì liền nhấn ga, lái ra ngoài!
"Cậu đến đại học Y?" Chu Minh Hàm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hàn Kỳ bị y kéo vào liền phản xạ có điều kiện, vừa vào lập tức lui đến một bên! Nhìn xem Chu Minh Hàm vô cùng buồn bực, y đáng sợ như vậy sao?
Hàn Kỳ nghe y hỏi xong tâm tư lại chuyển, lập tức giả bộ nơm nớp lo sợ hỏi: "Thỉnh, xin hỏi... Anh, anh là ai a?"
Chu Minh Hàm cảm thấy một búng máu tụ trong ngực, muốn phun cũng phun không ra! (=)))))
Y quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Kỳ, nghẹn một hơi nói: "Chúng ta tháng trước tại ký túc xá của cha cậu gặp qua, nhanh như vậy liền quên?"
Hàn Kỳ "A" một tiếng, nói: "Là Chu tổng a! Tôi đến đại học Y, cám ơn!"
Chu Minh Hàm nghe những lời này cảm thấy hết sức không thoải mái, nhưng cũng chưa nhận ra cái gì khác.
Sau đó chính là một đường không nói chuyện, Hàn Kỳ là không muốn nói cái gì, Chu Minh Hàm là không biết nói cái gì, cuối cùng lúng ta lúng túng hỏi câu: "Sinh hoạt tại trường học chưa quen sao? Nhìn cậu gầy đi không ít!"
Hàn Kỳ kỳ quái nhìn y một cái, nói: "Quân huấn thôi ."
"A, khó trách đen."
Vì thế lại là trầm mặc, Chu Minh Hàm nhìn hắn một cái, ma xui quỷ khiến còn nói câu: "Kỳ thật cũng không đen đi nhiều lắm, vẫn là rất trắng rất xinh đẹp!"
Nói xong thật muốn vả vào miệng, cái này gọi là nói cái gì? Chu Minh Hàm cảm thấy chỉ số IQ của chính mình ở trước mặt Hàn Kỳ toàn bộ đều đem cho chó ăn , y cư nhiên không biết nói cái gì để thay đổi không khí!
Cũng may lúc này đã đến đại học Y, Hàn Kỳ xuống xe, từ trong ví lấy ra hai mươi đồng đưa cho y, nói: "Cám ơn!"
Chu Minh Hàm mặt đen như đít nồi, nghẹn nửa ngày tức khí nói: "Cậu xem tôi thực thiếu hai mươi đồng sao?"
"A, vậy cám ơn!" Nói xong Hàn Kỳ thu hồi tiền, xoay người đi luôn!
Hai mươi đồng chính là tiền cơm của một ngày, không muốn thì thôi!
Chu Minh Hàm lại cảm thấy một hơi nghẹn tại ngực, buồn đến phát hoảng! Giẫm chân ga rời đi! Nghĩ thầm rằng: ta thật đúng là tự thích đi tìm ngược!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro