Chương 14: Lao động trẻ em
Lý Quang Hải nghe xong câu hỏi của Chu Minh Hàm trong lòng âm thầm kêu khổ! Cũng không biết Chu tổng này có chuyện gì, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, trời nóng như vậy lại muốn đi thị sát công trường! Đến xem xong rồi thì về đi, còn tới kí túc xá công nhân đi dạo!
Chỗ ở của mấy kẻ thô kệch này đại thiếu gia sao chịu được? Vốn định nhắm mắt mà bước đi, không nghĩ đến cố tình xuất hiện một tên Trình Giảo Kim!
Đứa nhỏ này nhìn là biết chưa trưởng thành! Cũng không biết là kẻ nào không đầu óc thuê nó! Hắn là giám đốc phụ trách hạng mục công trình, sao có thể chuyện gì đều quản được?
sau gáy Lý Quang Hải ướt đẫm mồ hôi, duỗi tay lấy cái nón bảo hộ xuống, thầm kêu một tiếng thật sự là quá tội! Sau đó vội không ngừng nhận sai: "Thực xin lỗi Chu tổng! Thực xin lỗi Chu tổng! Có thể là cấp dưới làm việc không chú ý, là do tôi quản lý không tốt, ngài yên tâm, tôi lập tức sa thải hắn!"
Lúc này đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm! Nhưng Chu Minh Hàm vẫn không hài lòng,âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu không phải vừa vặn bị tôi phát hiện, có phải hay không đến đợi lúc báo đăng tin tôi mới biết được trong công trường cư nhiên thuê lao động trẻ em!"
Lý Quang Hải sau gáy mồ hôi chảy càng nhiều, lắp bắp nói: "Không không không, này, này..."
Hàn Kỳ lúc này lấy lại tinh thần , hai tay bưng chậu quần áo, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Hắn nhếch môi rũ xuống mí mắt nói: "Thật có lỗi, các ngài lầm rồi, tôi không phải là công nhân nơi này."
Thanh âm mang theo run rẩy khó có thể phát hiện, nhưng Chu Minh Hàm nghe được thật thoải mái, giống như trong căn phòng nhỏ oi bức có một tia gió lạnh nhẹ nhàng khoan khoái.
Y nghiêng đầu cẩn thận quan sát thiếu niên ở trước mắt, cái quần dài trên thân giặt đến có chút trắng bệch, sơ mi màu xám ngắn, tuy có chút không đẹp nhưng gọn gàng sạch sẽ. Tầm mắt chuyển qua trên mặt hắn mới phát hiện thiếu niên này thực... Xinh đẹp! Tuy từ này thật sự không phải là từ để dùng đối với một nam sinh, nhưng lại là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu y!
Tầm mắt nóng rực nhìn chăm chú của y khiến Hàn Kỳ không thoải mái, trong lòng dị thường bối rối. Hắn không rõ sao lại trùng hợp như vậy, vừa đến thăm cha liền gặp hắn! A thị rõ ràng lớn như vậy mà!
Chu Minh Hàm cũng thấy chính mình nhìn chằm chằm người ta rất lâu, che giấu ánh mắt hắng giọng "khụ" một chút, ngữ khí so với trước dịu đi nhiều, nói: "Đem chậu để xuống đi! Người nhà cậu ở đây?"
Bên cạnh Lý Quang Hải nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo không phải lao động trẻ em! Hoàn hảo Chu tổng không có tức giận!
Hàn Kỳ "Ân" một tiếng, còn nói: "Cha tôi làm việc ở đây."
Hàn Kỳ trước mặt Chu Minh Hàm nói chuyện không tự chủ được có chút cứng nhắc, đời trước đi theo Lý Duy Thâm bởi vì vấn đề khẩu âm từng bị người hung hăng chê cười. Vì thế hắn cực nhọc học tập cái thứ gọi là phong thái nói chuyện của lớp người thượng lưu, nhưng trong lòng vẫn vô cùng tự ti. Lúc thấy Chu Minh Hàm cái loại cảm giác này tựa hồ lại quay về, điều này làm cho hắn vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Cũng may Hàn Quốc Văn đúng lúc trở lại, từ bên ngoài mang theo dưa hấu vừa đi vừa kỳ quái hỏi: "Nhị mao? Sao đứng ở cửa không đi vào a?"
Hàn Kỳ kinh động một hồi, nói lắp: "A, ba! Ba đã về rồi! Ba, lãnh đạo của ba đến đây!"
Hàn Quốc Văn còn tưởng rằng hắn nói lão Lưu làm đốc công, một bên phụ giúp Hàn Kỳ đi vào vừa nói: "Ai nha lão Lưu! Ông xem ông thật là, tôi không phải đã xin nghỉ nửa ngày sao? Ông sao còn đến nữa?"
Kết quả đi vào trợn tròn mắt, trong phòng đứng năm, sáu người hắn hoàn toàn không biết, nhất thời có chút co quắp, khẩn trương nói: "Này, này... Chào lãnh đạo! Kia, ăn, ăn dưa hấu đi!"
Nói xong vừa quay đầu lại vỗ sau ót Hàn Kỳ, nói: "Đem chậu thả xuống! Nhạ, đem dưa hấu rửa đi!"
Hàn Kỳ ứng thanh buông chậu xuống, tiếp nhận dưa hấu liền đi ra ngoài, không khí bên trong thật sự là áp lực!
Chu Minh Hàm nhìn hắn đi ra ngoài đáy lòng có chút mất mát, quay lại hỏi Hàn Quốc Văn: "Con của ông?"
Hàn Kỳ đi ra khỏi cửa vừa vặn nghe thấy được, nhìn không thấy Chu Minh Hàm hắn tất nhiên cũng không thể sợ hãi, ở trong thầm mắng, này không phải rất vô nghĩa sao? Không nghe thấy ta kêu ba sao?
Lý Quang Hải nghe xong bước lên phía trước giới thiệu: "Ông là công nhân nơi này đi! Vị này chính là tổng giám đốc điều hành tập đoàn, Chu tổng! Đến thị sát công trình, thuận tiện nhìn xem ký tức xá của công nhân!"
Chu Minh Hàm vươn tay phải nói: "Chào ông!"
Hàn Quốc Văn nhìn tay y sạch sẽ mà lại thon dài, vừa định vươn tay ra lại thấy tay mình thật sự thô ráp, có chút quẫn bách ở trên người lau hai cái mới đưa qua, liên tục nói: "Chào ngài! Chào ngài!"
Chu Minh Hàm nhíu mày bắt đầu hỏi hắn một ít tình huống tại công trường, lại hỏi chút về điều kiện ký túc công nhân như thế nào.
Lý Quang Hải ở một bên mồ hôi chảy dài, sợ hắn nói gì đó không nên nói .
Cuối cùng Chu Minh Hàm đối Lý Quang Hải nói: "Điều kiện ăn ở của công nhân còn phải cải thiện!"
Lý Quang Hải vội vàng gật đầu nói: "Dạ! Dạ! Cải thiện! Sẽ cải thiện!"
Hàn Quốc Văn có chút ngại ngùng: "Ai nha! Điều kiện thế này kỳ thật so với nơi trước kia ta làm công tốt hơn nhiều!"
Vừa lúc Hàn Kỳ ôm dưa hấu đi vào, há mồm liền hỏi: "Ba! Dao đâu?"
Hàn Quốc Văn xin lỗi hướng Chu Minh Hàm cười cười, quay đầu đối hắn nói: "Ở trên bàn! Rửa dưa sao lại lâu như vậy?" Lại hướng một đám người hàn huyên: "Lãnh đạo, ăn dưa hấu đi!"
Chu Minh Hàm lắc đầu nói: "Cám ơn! Chúng tôi còn muốn đi nơi khác nhìn xem một chút!"
Nói xong mang theo một đám người đi ra ngoài, Hàn Quốc Văn khách khí nói: "Trời nóng như vậy, ăn miếng dưa hấu rồi lại đi !"
Chu Minh Hàm có chút không tiện từ chối nhiệt tình của hắn, lắc đầu liên tục, vừa lúc nhìn đến Hàn Kỳ cầm con dao khoa tay múa chân đến khoa tay múa chân đi nửa ngày cũng không bổ, biểu lộ thực rõ ý nghĩ không lưu bọn họ lại, cảm thấy có chút buồn cười, liền hỏi Hàn Quốc Văn: "Con của ngươi còn đi học?"
Hàn Kỳ vừa nghe nói đến hắn, lập tức liền vểnh lỗ tai. (=))) chó?)
Vừa nói tới Hàn Kỳ, Hàn Quốc Văn liền cao hứng, kiêu ngạo nói không giấu được: "Đúng vậy! Vừa thi đỗ đại học Y, mấy ngày nữa là khai giảng !"
Chu Minh Hàm có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng hắn là học sinh trung học đi! Không nghĩ tới đã lên đại học !
"Kia xem ra thành tích thực xuất sắc!" Nói xong nhìn về phía Hàn Kỳ, "Tập đoàn chúng tôi cũng là có cơ cấu bệnh viện, tốt nghiệp có thể đến chỗ chũng tôi công tác!"
Hàn Quốc Văn vội khách khí nói: "Thật quá tốt! Kia thật tốt!"
Hàn Kỳ nghe xong lễ phép hướng hắn cười cười, Chu Minh Hàm nháy mắt hoảng hốt một chút, tiện đà bật cười lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
Hàn Quốc Văn nhìn theo bọn họ, kết quả mấy người kia còn chưa đi xa Hàn Kỳ đã chạy qua đóng cửa lại!
Hàn Quốc Văn nghẹn một chút, nói: "Mùa hè nóng, ngươi đóng cửa làm gì a?"
Hàn Kỳ oán giận một câu: "Bên ngoài thổi vào toàn là gió nóng!" Lại hỏi: "Quần áo phơi chỗ nào?"
Hàn Quốc Văn mắt nhìn nói: "Đợi lát nữa để ta đi phơi, dưa hấu như thế nào còn chưa bổ?"
"Ta nghĩ chờ bọn hắn đều đi rồi là có thể bổ hai nửa, dùng thìa múc ăn!"
Hàn Quốc Văn sờ sờ đầu của hắn cười mắng: "Lời này mà cũng nói được ! Lớn vậy còn tham ăn a? Ngươi nếu muốn ăn ngày mai ta lại mua!"
"Ta chẳng qua lo lắng loại hoa quả bình dân này làm người ta chướng mắt! Đám người kia đều là một đám có tiền!" Hàn Kỳ châm chọc nói xong, cầm cái thìa đặt ở một nửa dưa hấu đã bổ ra đưa cho Hàn Quốc Văn.
Hàn Quốc Văn tiếp nhận đến, kỳ quái hỏi: "Ngươi hôm nay bị gì a? Nói toàn những câu kỳ lạ !"
"Không có gì! Chỉ là không thích mấy người kia!" Hàn Kỳ ôm nửa quả dưa hấu, xúc một thìa bỏ miệng, làm như không có việc gì nói.
Hàn Quốc Văn cười lắc đầu nói: "Ngươi còn nhỏ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế! Lại nói ta xem vị Chu tổng kia rất tốt! Còn nói chờ ngươi tốt nghiệp thì đến chỗ y kia đi làm việc!"
"Ba! Người ta đó là nói khách khí! Kẻ có tiền đều như vậy, ở mặt ngoài thì đạo mạo, dáng vẻ chính trực! Đằng sau việc thiếu đạo đức gì cũng làm!"
"Ngươi đây là bệnh ghét người giàu a!" Hàn Quốc Văn vỗ một chút đầu của hắn, nói: "Tuổi còn nhỏ! Nói chuyện sao lại cực đoan như vậy!"
Cuối cùng bởi vì Hàn Quốc Văn mua dưa hấu quá lớn, Hàn Kỳ ăn hơn phân nửa liền ăn không vô . Hàn Quốc Văn nhận lấy, vừa ăn vừa nói: "Còn không nguyện ý chia cho người khác ăn! Ngươi ăn còn không hết kìa!"
Nói xong đến phần vỏ trắng đều múc ăn, Hàn Kỳ nhìn xem hốc mắt có chút nóng lên, trong lòng ê ẩm, hắn biết Hàn Quốc Văn đây là luyến tiếc bỏ đi, sợ lãng phí. Ở nhà mẹ cũng như vậy, trong nhà thỉnh thoảng mua ít dưa hấu, nàng chờ mấy chị em ăn xong liền lấy dưa gặm lại, lại cho tới bây giờ đều luyến tiếc ăn thừa.
Hắn cố gắng để nước mắt không chảy xuống, khô khốc nói: "Ba! Chờ chị tốt nghiệp ngươi liền không cần làm công nữa! Đến lúc đó tiểu Mao đã lên đại học, ta đến trường cũng có thể làm thêm, ngươi trở về cùng mẹ hưởng phúc đi!"
"Đi chứ!" Hàn Quốc Văn cao hứng đáp, "Đến lúc đó ta với ngươi mẹ trồng đủ loại hoa mầu, nuôi gà nuôi heo! Ngày lễ ngày tết các ngươi đều mang theo con cái quay về đoàn viên, đến lúc đó vô cùng vô cùng náo nhiệt!"
Hàn Kỳ dở khóc dở cười, sao lại nói đến hài tử rồi? Bất quá ngẫm lại cũng không tồi, đến lúc đó hắn cũng trở về mở một hòng khám nhỏ, cùng người nhà một chỗ vui vui vẻ vẻ!
Mùng 8 tháng 9 là ngày đại học Y khai giảng, vốn là Hàn Quốc Văn muốn xin phép nghỉ để đưa hắn đến trường, nhưng Hàn Kỳ kiên quyết không cho, cảm thấy như vậy rất phiền hắn! Nhưng Hàn Quốc Văn không nghĩ như vậy, mất có vài ngày mà thôi.
Cuối cùng vẫn là lão Lưu đốc công nhìn không được, chạy đi tìm Hàn Kỳ nói: "Thằng nhóc! Ngươi sợ phiền toái không cho lão Hàn đưa ngươi đi bác có thể hiểui, nhưng lão Hàn không nghĩ như vậy a! Bác và hắn hai người từ H tỉnh cùng lên tới A thị, đã nhiều năm làm việc chung! Ngày thường hắn nói nhiều nhất trừ bỏ về vợ mình thì chính là ngươi! Khen ngươi thông minh hiểu chuyện, thành tích xuất sắc! Ngươi thi đậu hạng nhất hắn cao hứng chết đi được, uống rượu khóc cả đêm! Lập tức xin phép được trở về! Trong lòng hắn vô cùng kiêu ngạo! Gặp người ta liền khoe con hắn là thủ khoa, thi đậu đại học Y hàng đầu! Trên công trường chỗ ta ai mà không biết! Hắn muốn đưa ngươi đi vì sợ ngươi mệt, muốn giúp ngươi bê đồ, thứ hai là muốn nhìn xem đại học kia trông ra sao! Trong lòng hắn rất tự hào! Ngươi không cho hắn đến, không chừng hắn lại nghĩ rằng ngươi sợ hắn tới làm mất mặt ngươi!"
Hàn Kỳ sửng sốt, trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn chưa từng nghĩ rằng cha sẽ nghĩ như vậy! Hắn làm sao có thể sẽ ghét bỏ chứ? Bởi vì đời trước hận đến vậy hắn cũng chưa từng nghĩ tới hai chứ "ghét bỏ"!
Ngày hôm sau đi báo danh, Hàn Kỳ nhìn Hàn Quốc Văn giúp hắn thu thập đồ vật, trong lòng cảm thấy hơi khổ sở. Hóa ra cũng có một ngày cha lại cảm thấy hắn sẽ làm con trai mất mặt, nhưng có cái gì dọa người đâu? Đây là cha của hắn!
Hàn Kỳ một tay xách túi nói: "Ba, ta nghĩ nghĩ đến lúc báo danh còn phải lo liệu đồ đạc, chỉ sợ vội vã quá mà thiếu sót! Nếu ngươi không ngại thì cùng ta đi đi!"
Hàn Quốc Văn trên mặt kinh hỉ, nhưng vẫn còn nói: "Không đi, công trường rất bận! Ngươi không phải tự đi được sao?"
"Chính là... Nếu thời điểm ta báo danh hành lý không ai trông bị người lấy thì làm như thế nào? Ngươi đi tốt xấu còn có thể giúp ta trông coi một chút!" Hàn Kỳ cố ý oán giận nói.
Hàn Quốc Văn ánh mắt sáng ngời, vội nói: "Vậy để ta đến chỗ lão Lưu xin phép?"
"Được, ba ngươi nhanh một chút, giữa trưa rất nóng! Chúng ta nhanh chóng báo danh còn có thể về sớm!"
"Hảo!" Hàn Quốc Văn vừa nghe vô cùng cao hứng bỏ chạy ra ngoài tìm lão Lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro