Chương 12: Trưởng thành
Hàn Kỳ thành công "Thuyết phục" hiệu trưởng, được điều đến ban năm năm, một năm sau lại lấy thành tích hạng nhất ghi ghi danh thi đậu huyền trung.
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy tên hắn liền lập tức liền nhớ tới, đây không phải là đứa nhóc nói phải bỏ học kia sao? Một đứa nhỏ thành tích tốt như vậy sao cỏ thể không tiếp tục học lên cao? Không được! Xem ra ông cần phải đi thăm hỏi các gia đình một chuyến! Cùng gia đình của đứa nhỏ nói chuyện thật tốt mới được!
Vì thế sự kiện đi thăm hỏi các hộ gia đình bắt đầu, Hàn Kỳ vừa nghe liền trợn tròn mắt, vẻ mặt thấp thỏm mang hiệu trưởng về nhà. Năm đó hắn cũng không nói cho Lý Thục Mai là làm thế nào để thuyết phục hiệu trưởng, thế này không phải sẽ lộ sao?
Lý Thục Mai thấy hiệu trưởng đến đây liền có chút co quắp, tình huống một lão sư lâu năm tìm đến nhà học sinh hầu như đều không có chuyện gì tốt,toàn là chuyện là lũ nhỏ ở trường học nghịch ngợm gây chuyện, phạm vào chuyện gì. Nhưng Hàn Kỳ bình thường rất ngoan a! Ở nhà cũng thường kiệm lời, không thể nào lại có phiền toái a?
Hiệu trưởng vừa tới nhà Hàn Kỳ liền lập tức hiểu rõ, nhìn qua tòa thôn này đều là nhà ngói, mà nhà bọn họ vẫn còn là nhà tranh, trong nhà chỉ có hai gian, thế này là quá khổ a! Như vậy cũng không thể không cho đứa nhỏ đến trường! Đứa nhỏ này thành tích quá tốt!
Lý Thục Mai vừa nghe xong lí do hiệu trưởng đến nhà, ánh mắt liền có điểm kỳ quái , tuy rằng trong nhà nghèo nhưng nàng cũng chưa nói qua sẽ không cho đứa nhỏ đến trường a! Huống chi nhị Mao thành tích học tập tốt vậy, nàng dù đập nồi bán sắt cũng sẽ cho hắn học, hiệu trưởng như thế nào lại nói vậy a?
Hàn Kỳ đứng ở phía sau hiệu trưởng liên tiếp nháy mắt, Lý Thục Mai mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì nhưng cũng hiểu được nhất định là Hàn Kỳ giở trò quỷ, vì thế vội theo hiệu trưởng cười làm lành nói: "Hiệu trưởng a, thầy cũng thấy đấy, tình cảnh nhà chúng tôi quả thật không dễ dàng..."
Nói còn chưa nói xong, hiệu trưởng liền đánh gãy lời: "Cái này chị không cần lo lắng, chiếu theo thành tích Hàn Kỳ khi học huyền trung nhất định sẽ được miễn học phí, tôi cùng chủ nhiệm Lý bên trường huyền trung cũng coi như quen biêt, nhờ ông ấy cho hắn cái danh ngạch học sinh nghèo khó là có thể! Chị xem, như vậy không phải vấn đề phí sinh hoạt, học phí đều được giải quyết sao? Nếu không đủ tôi cũng có thể giúp đỡ một chút đi! Đứa nhỏ tốt như vậy làm sao có thể không học lên được? Tôi đã nói với chị rồi, thế này không phải tốt hơn là cứ ở nhà sao? Trồng trọt? Đứa bé nhỏ như vậy có thể kiếm được bao tiền a? Đến lúc lấy vợ không sinh con không lẽ lại lặp lại tình huống như vậy? Thế này khiến cho đời sau càng ngày càng đi xuống! Chị xem tôi nói có đúng không? Cho nên mới nói tri thức chính là chìa khóa thay đổi vận mệnh..."
Hàn Kỳ 囧 (= đơ, thốn, ngỡ ngàng =))), quả nhiên người làm sự nghiệp giáo dục có khác, vừa nói đến đạo lí liền thao thao bất tuyệt không có điểm cuối! Khó trách chủ nhiệm lớp bọn hắn mỗi lần khai giảng đều chẳng cần viết bản thảo đều có thể thao thao bất tuyệt giảng hết một lượt!
Lý Thục Mai có chút xấu hổ ngắt lời hắn nói, nói: "Hiệu trưởng, không phải, ý của tôi là tuy rằng trong nhà khó khăn, nhưng nếu thành tích đứa nhỏ tốt như vậy chúng tôi nhất định cho nó học tiếp, ba đứa nhỏ nghe nói nó thi đậu tốt như vậy cũng nhất định để hắn học, hôm trước còn gọi điện thoại nói tháng này sẽ mang ít tiền trở về!"
Hiệu trưởng nghe xong thực vừa lòng, gật gật đầu nói: "Chính là vậy đó! Không học tiếp rất đáng tiếc! Ai hiện tại các bậc phụ huynh hiểu lý lẽ như chị thật sự là hiếm thấy! Lúc tôi còn là giáo viên, thời ấy mỗi ngày đi thăm hỏi các gia đình, khuyên nhủ mười người còn chẳng có được một người hiểu lý lẽ!
"Đúng đúng, chủ yếu là đứa nhỏ phải học thật tốt, không chịu thua kém đi!"
"Ừ!" Hiệu trưởng gật gật đầu, khen tiếp : "Hàn Kỳ đứa nhỏ này được việc lại thông minh, tương lai khẳng định có tiền đồ."
Nói xong đứng lên nói: " Như vậy không còn gì việc gì nữa, tôi xin về trước!"
Lý Thục Mai nghe hắn khen Hàn Kỳ trong lòng cũng thật cao hứng, vội đứng lên nói: "Thầy ăn bữa cơm rồi hãy đi!"
"Không không !" Hiệu trưởng vội xua tay, nói: "Trường học còn có việc, chị còn việc cứ làm đi!"
Lý Thục Mai đứng dậy đem tiễn hắn đưa đến cửa nhà, nói : "Vậy thầy đi thong thả!"
"Ai! Ai! Đừng tiễn nữa! Trở về đi!" Hiệu trưởng quay đầu lại khoát tay, sải bước leo xe máy mà đi.
Lý Thục Mai về nhà vươn tay xoa đầu Hàn Kỳ một chút, sẳng giọng: "Nói đi! Xảy ra chuyện gì?"
Hàn Kỳ vẻ mặt vô tội nói: "Không phải là lúc khai giảng cần phân ban sao, ta lừa hắn nói nếu ta phải học thêm năm nữa thì sẽ không thể học tiếp, hắn liền đổi ban cho ta! Ai biết hắn nhớ lâu như vậy a!"
"Nhỏ như vậy đã biết nói dối lừa hiệu trưởng, vô pháp vô thiên!" Lý Thục Mai gõ hắn một chút, ngược lại lại cao hứng nói: "Bất quá thành tích thi thật tốt nha! Thật sự có thể miễn học phí a?"
"Có thể!" Hàn Kỳ cũng cao hứng nói, "Trường học mở ra top 50 học sinh được miễn học phí, hiệu trưởng nói ta nhất định có thể lọt top 50!"
"Chuyện này nhất định phải để vợ bác cả ngươi biết!" Lý Thục Mai cao hứng mà nói, ôm Hàn Kỳ cười: "Tiểu Hoa nhà nàng thi lên huyền trung còn phải tốn tiền kìa! Ngươi xem cái đuôi của nàng ta đểu vểnh hết lên trời, két qủa là phải học lại! Nay con gái con trai ta đều là lấy tư cách chính thức vào, nhị Mao còn có thể được miễn học phí!"
Từ cái lần Hàn Quốc Văn cự tuyệt bỏ tiền cấp cho Hàn Kiến Hoa thi lên trung học, hai nhà về sau liền trở mặt. Hàn Kiến Hoa năm trước thi vào trường đại học không đậu nên muốn học lại, chị dâu lại muốn moi tiền nhà bọn họ, hai nhà lại nháo một trận, từ đó về sau ha người Lý Thục Mai cùng chị dâu có thể so nước lửa, gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không thèm!
Hàn Kỳ đương nhiên không để ý Lý Thục Mai lấy việc này đi châm chọc nhà bác cả, phải biết rằng hắn đời trước cũng bị người phụ nữ kia gây khó dễ nhiều lần!
Lý Thục Mai cao hứng đối Hàn Kỳ nói: "Nhị Mao ngươi phải ráng học tốt nghe con! Mẹ dù có đập nồi bán sắt cũng nuôi ngươi học, ngươi nếu thi lên đại học mẹ sẽ mở tiệc rượu ba ngày cho ngươi! Làm cho vợ bác cả tốn tiền một phen!"
"Đúng rồi, hôm nay muốn ăn cái gì? Làm trứng gà bổi bổ cho ngươi nhé! Vài ngày trước bỏ sức ôn tập nhiều như vậy mà! Ai nha, vẫn là đi trấn trên mua chút đồ ăn đi! Mua cá! Ăn cá bổ đầu óc! Vừa lúc hôm nay chị ngươi cũng về nhà!"
Hàn Kỳ cười tủm tỉm nhìn Lý Thục Mai vội trong vội ngoài, bỗng nhiên cảm thấy lúc nhận kết quả hạng nhất cũng không vui vẻ bằng lúc này! Cả đời này một nhà bọn họ sẽ cùng sống, sẽ sống rất vui vẻ!
Hắn đi qua đi lôi kéo Lý Thục Mai nói: "Mẹ, ta với ngươi cùng đi đi! Dù sao ở nhà cũng không có việc gì!"
Hàn Thúy Thúy trở về nghe nói Hàn Kỳ thi đậu thành tích đứng thứ nhất, cũng thật cao hứng, đem một cuốn bút ký (sổ ghi chép) tinh mỹ xinh đẹp lấy ra đưa cho Hàn Kỳ. Hàn Kỳ nhìn cuốn sổ ghi chép trong lòng tràn đầy cảm động, hắn biết đây là phần thưởng lão sư Hàn Thúy Thúy cho nàng lúc thi lên lớp năm trước, vẫn luôn giữ không dùng, hiện tại lại đưa cho mình!
Hàn tiểu Mao không có vở, vì thế vẽ lên một mảnh giấy đưa cho Hàn Kỳ, mặt trên viết: "Chúc anh hai thi đậu huyền trung vui vẻ!", Hàn Kỳ nhìn dở khóc dở cười, nghĩ thầm rằng casinayf cùng với kiểu viết chúc sinh nhật y hệt nhau, nhưng vẫn là thực quý trọng giữ lại.
Nhưng hạnh phúc cũng không có duy trì liên tục bao lâu, tháng tám Hàn Thúy Thúy đi học thêm, bởi vì sau khai giảng đã học lên cấp ba rồi, kiến thức tương đối nhiều!
Ngày 20/ 8 năm đó, Lý Thục Mai bị người bán hoa quả gọi về nhận điện thoại, lúc về nhà Lý Thục Mai mặt mũi trắng bệch!
Hàn Kỳ thấy nàng hoảng sợ, vội hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
Lý Thục Mai run rẩy môi nói: "Ba của ngươi trên công trường ngã từ trên giàn ngã xuống, bị thương ở chân, hiện tại còn không biết như thế nào!"
Hàn Kỳ vừa nghe trái tim bỗng nhiên đập mạnh, trong óc ong ong vang. Hắn lúc này mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn hiện giờ mười hai tuổi!
Kiếp trước hết thảy đều là từ này một năm này bắt đầu, khi đó Hàn Quốc Văn làm công trong thôn, một ngày lãnh được sáu mươi đồng tiền công trợ cấp gia dụng. Đó là một buổi chiều thực bình thường, Hàn Kỳ tan học trở về phát hiện trong nhà im ắng không có người, Hàn Thúy Thúy cùng Hàn tiểu Mao còn chưa trở về.
Phòng bếp cũng không có đồ ăn, Hàn Kỳ nấu cơm rồi làm bài tập, thẳng đến khi bầu trời tối đen người trong nhà vẫn chưa có trở lại. Hàn Kỳ không dám ăn trước, vừa đói vừa sợ chờ ở cạnh bàn, thẳng đến sáng sớm hôm sau mới nhìn thấy Lý Thục Mai đỏ mắt trở về.
Hắn muốn hỏi vì cái gì tất cả mọi người vắng mặt, rồi lại không dám, tay ở bên quần chà xát hai cái, có chút sợ hãi nhìn hai mắt Lý Thục Mai.
Lý Thục Mai đem nước nóng tối qua hắn đun đổ ra rửa mặt, múc trong nồi ra uống một bát canh. Hàn Kỳ cũng bới thêm một chén cơm nữa, cúi đầu yên lặng ăn.
Lý Thục Mai thanh âm có chút khàn khàn: "Không ai trở về sao không tự ăn trước?"
Hàn Kỳ không nói tiếng, Lý Thục Mai lại hỏi: "Ngày hôm qua sao không đến?"
Hàn Kỳ sửng sốt, hắn không phải là vẫn ở nhà sao? Lý Thục Mai lại hỏi: "Chị ngươi không nói cho ngươi?"
Nói cái gì? Hàn Kỳ lắc lắc đầu, Lý Thục Mai thở dài: "Ba của ngươi bị đứt chân, đang trong bệnh viện chữa trị! Bác sĩ nói tình trạng không tốt lắm, mấy năm nay lại phải chi nhiều, hiện trong nhà lại không có tiền..."
Câu kế tiếp nàng chưa nói, nhưng sinh hoạt Hàn Kỳ từ ngày đó bắt đầu cải biến. Hắn cùng Hàn Thúy Thúy trước sau bỏ học, Hàn Thúy Thúy lập gia đình, hắn đi xa tha hương.
Hàn Kỳ cảm thấy cả người đều rét run, vẫn là trong một năm này cha xảy ra chuyện không may, chẳng lẽ vô luận như thế nào đều chạy không khỏi vận mệnh sao?
Không! Không đúng ! Hàn Kỳ đột nhiên đánh thức chính mình! Kiếp trước mười hai tuổi hắn mới lên năm hai, mà hiện tại hắn đã tốt nghiệp tiểu học! Kiếp trước Hàn Quốc Văn là tháng ba bị thương , bởi vì không có tiền trị liệu mà tàn tật, thế nhưng đời này lại chậm tới năm tháng! Còn có rất nhiều, tỷ như hắn không có bị đưa cho người ta nuôi, hắn cùng Hàn Thúy Thúy, Hàn tiểu Mao quan hệ thực hảo!
Cùng đời trước không hề đồng dạng, chỉ có thể là trùng hợp! Hàn Kỳ an ủi chính mình!
Lý Thục Mai ngược lại nhớ rõ chuyện Hàn Quốc Văn té bị thương, cho nên từ nửa năm trước kiên quyết không để hắn đi ra ngoài, hắn lại chờ thêm mấy ngày mới đồng ý. Không nghĩ tới đã xảy ra, Lý Thục Mai trong lòng rối rắm.
Nàng bối rối thu thập đồ vật, nghĩ hiện tại lập tức đến H tỉnh, vừa quay đầu lại phát hiện Hàn Kỳ còn đứng ở đằng kia, lúc này mới nhớ tới trong nhà còn có ba đứa nhỏ. Nàng đi rồi mấy đứa nó phải làm sao?
Hàn Kỳ nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hỏi: "Mẹ ngươi muốn đi thăm ba sao?"
Lý Thục Mai gật gật đầu, lại lo lắng nói: "Nhưng ta đi rồi mấy đứa phải làm sao?"
Hàn Kỳ an ủi nói: "Không quan hệ, ta cùng chị đều trọ ở trường, tiểu mao tan học có thể ở nhà ngoại!"
"Nhưng ngươi còn chưa khai giảng, đến trường ai sẽ đưa ngươi đi?"
"Để cậu đưa đi không được sao? Hơn nữa cũng còn chị ở trường học!" Hàn Kỳ an ủi nàng nói.
Lý Thục Mai do dự một chút khẽ cắn môi nói: "Được, trước mẹ mang ngươi cùng tiểu Mao đến nhà ngoại!"
Lý Thục Mai trước khi đi cho bà ngoại một ngàn đồng, để nàng hỗ trợ chiếu cố mấy đứa con, bà ngoại không chối từ cầm luôn.
Cuối cùng chuyện này cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Hàn Quốc Văn bị thương so với đời trước nhẹ nhiều, còn không ngừng oán giận Lý Thục Mai từ xa tốn tiền chạy tới!
Hàn Kỳ thuận lợi lên huyền trung, ba năm sau lại thi được vào trường cấp ba thành phố! Hàn Thúy Thúy bởi vì hắn không tuân thủ ước định một tuần không để ý đến hắn, lại vui vẻ vì đứa em trai có thể thi đậu trường trung học trọng điểm mà cao hứng.
Hàn tiểu Mao đang học năm sáu! Bất quá lúc này đã vô cùng phổ biến, sơ trung tiểu học cũng không thu học phí. Hàn Kỳ cảm thán một chút, nếu hắn khi đó cũng học thêm một năm nữa, còn có thể hưởng thụ một chút chính sách giáo dục cải biến mà mang đến tiện lợi a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro