Chương 11: Nhặt trứng chim
Về đến nhà, Hàn Thúy Thúy nhìn thấy cuốn 《 cổ tích Andersen 》 kia quả nhiên rất vui vẻ, ôm cả ngày không buông tay!
Ngày thứ Hai, Lâm Đức Vĩ mang đến một chú sẻ nhỏ, dẫn tới một đám tiểu nữ sinh líu ríu vây quanh chỗ ngồi bên cạnh hắn. Hàn Thúy Thúy tuy rằng trong lòng ngứa ngáy rất muốn nhìn xem, nhưng vừa thấy dáng vẻ đắc ý của Lấm Đức Vỹ lập tức hừ một tiếng, xoay đầu lại.
Lâm Đức Vĩ một mảnh tình cảm mãnh liệt nhất thời tắt ngấm , vốn là mang đến lấy lòng Hàn Thúy Thúy , nữ sinh khác đều thích vì cái gì Hàn Thúy Thúy không để ý tới chứ?
Kết quả bởi vì chim nhỏ bậy ra lớp, Lâm Đức Vĩ một lần nữa lại bị lão sư xách đi ra ngoài đứng, Hàn Thúy Thúy nhìn có vẻ hết giận.
Tan học, Lâm Đức Vĩ đuổi theo Hàn Thúy Thúy cùng Hàn Kỳ, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Hàn Thúy Thúy, ngươi không muốn chơi với chim sẻ a?"
Hàn Thúy Thúy tuy rằng vẻ mặt thật khát vọng, nhưng biểu hiện ra ngoài hoàn toàn là không nguyện ý, khinh thường nói: "Ta mới không cần! Hội trưởng tàn nhang!"
"A?" Lâm Đức Vĩ vẻ mặt mất mát, nhất thời cảm thấy thật đau lòng, thật ủy khuất!
Hàn Kỳ đương nhiên nhìn ra nàng dối lòng, vì thế quay đầu đối lâm Đức Vĩ nói: "Ta muốn chơi, cho ta sờ thử đi?"
Lâm Đức Vĩ vốn không thèm để ý đến hắn, nhưng nhìn Hàn Thúy Thúy nên tâm không cam tình không nguyện đưa tới, không hài lòng nói: "Sờ đi!"
Hàn Kỳ vươn ra tay trái mơn trớn đầu chú chim sẻ, chim sẻ kia còn chưa có lớn hẳn, cái đầu nhỏ thấy động tác vươn tay của hắn liền quay lại mổ nhẹ một cái.
Hàn Kỳ vẻ mặt kinh hỉ quay đầu lại nói với Hàn Thúy Thúy: "Chị, thật đáng yêu! Ngươi cũng tới sờ thử đi!"
Có bậc thang đưa tới, Hàn Thúy Thúy cũng liền đi xuống: "Thật sự? Vậy được rồi!"
Vẻ mặt thực một cái bộ dáng "Không phải ta muốn nhìn mà là em trai bảo ta xem", Lâm Đức Vĩ thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, cảm kích nhìn Hàn Kỳ liếc mắt một cái.
Vì thế ba người cùng nhau về nhà, mà còn hẹn đến cuối tuần cùng đến bờ cỏ lau ở đại lộ phía Tây bên kia mà đào trứng chim, lấy chim nhỏ.
Tuy rằng ngày đó ba người đều thật cao hứng, nhưng ngày hôm sau Hàn Kỳ cũng rất hối hận!
Sự tình trải qua là như vậy:
Ngày đó bọn họ cùng đến bãi cỏ lau, cỏ lau phủ dày một bên bờ sông đường bên kia, bên trong không chỉ ẩm ướt mà chim chóc cũng nhiều! Cách vài chục bước liền có một cái tổ chim, một cái tổ ít nhất cũng có ba bốn quả trứng, lâu ngày có thể có bảy tám quả, có khi thậm chí còn có thể gặp được chim nhỏ, mà cũng không phải là chim sẻ, đều là loại Hàn Kỳ không biết tên!
Trên thân cỏ lau thường có một loại ốc sên bám lên, không cẩn thận liền rơi vào người, thực khiến Hàn Kỳ buồn rầu!
Tối trọng yếu là Hàn Thúy Thúy vừa vào trong bụi lau liền đem người em trai là hắn này quên tiệt, trừng mắt tò mò đi theo phía sau Lâm Đức Vĩ trong chốc lát hỏi "Chim này là chim gì a?" Trong chốc lát lại nói "Chỗ kia có một tổ a!"
Đáng thương Hàn Kỳ một tay cầm theo cái rổ theo phía sau bọn họ, vừa muốn nhặt trứng chim vừa phải gạt đám ốc sên ra, thực vất vả a!
Vất vả cả một buổi sáng thu hoạch tương đối nhiều, rổ để đầy trứng, còn bắt được ba con chim nhỏ, đáng tiếc dây thừng trói không chặt nên đều chạy mất.
Hàn Kỳ không khỏi cảm thán hoàn cảnh hiện tại thật tốt! Hắn nhớ rõ sau này bãi cỏ lau sẽ bị thay thế để trồng hoa mầu, chim cũng bay sạch. Lúc trở về hắn còn tóm mấy con ốc sên mang theo.
Tổng kết thành quả của bọn họ, Hàn Kỳ cầm hơn phân nửa, tuy rằng Lâm Đức Vĩ là bởi vì Hàn Thúy Thúy mới chịu thiệt như vậy! Nhưng Hàn Thúy Thúy cố chấp cho rằng này đều là công lao Hàn Kỳ xách rổ!
Những quả trứng chim đó về sau đều bị Hàn Quốc Văn nấu ăn, đáng thương chim nhỏ vừa mới hình thành! Hàn Kỳ cảm thấy không bao giờ muốn đi bắt chim nhỏ nữa!
Đây chưa phải là việc bi thảm nhất, chân chính bi thảm là tới sáng ngày thứ hai mới rõ. Hàn Kỳ sau khi rời giường phát hiện một mảnh vỏ trứng rơi ra, trong đầu lập tức rung lên cảnh báo mãnh liệt, một phen xốc chăn lên chung quanh tìm kiếm.
Hàn Thúy Thúy lập tức kêu to "Em trai ngươi làm chi a? Lạnh quá!"
Hàn Kỳ bốc lên một đám mảnh trứng vỡ, ánh mắt sắc bén nói: "Trên giường như thế nào có vỏ trứng vỡ? Giải thích đi!"
Hàn Thúy Thúy vừa thấy liền mở to hai mắt nhìn, lập tức cúi đầu mở ra hai tay, cái gì cũng không có! Sau đó vẻ mặt uể oải nói: "Không có!"
"Cái gì không có?" Hàn Kỳ cảm thấy có một loại dự cảm bất hảo.
"Trứng chim a! Chính là Lâm Đức Vĩ nói trứng sẽ nở ra chim a! Ta cho rằng ấp một đêm khẳng định có thể ra, kết quả không có! Sao lại như vậy! Chẳng lẽ nát rồi!?"
Hàn Kỳ choáng váng! Nàng... Đem trứng chim... Mang lên giường ấp... ...
Đúng lúc này Hàn tiểu Mao ở giường lớn đối diện tỉnh dậy, mơ hồ hồ nhìn Hàn Kỳ nói: "Anh hai, trên người của ngươi đó là cái gì a?"
Hàn Kỳ cứng lại, chậm rãi xoay người một chữ một chữ hỏi Hàn tiểu Mao: "Ngươi nói cái gì?"
Nha, anh hai thật đáng sợ!
Hắn xoay người nên Hàn Thúy Thúy cũng nhìn thấy, vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào hắn gọi lớn: "Em trai! Ngươi nằm bẹp trứng của ta!"
Người làm bẹp trứng của ta ~
Đập bẹp trứng của ta~
Đập bẹp ~
Nát ~
~
...
Hàn Kỳ nhất thời cảm thấy trong lòng có một vạn con thảo nê mã gào thét phóng qua a! (thảo nê mã = Từ hài âm trên mạng = F*ck your mother, cũng là tên của một loại vật hư cấu có hình dạng như con lạc đà nhưng lại được xếp vào loại ngựa =)))
Hắn quay đầu lại hướng ra phía ngoài hô to: "Mẹ ——! Hàn Thúy Thúy mang trứng chim vào trong chăn làm trứng dính lên người của ta! !"
Lý Thục Mai trong tay còn cầm cái xẻng vội chạy vào, hỏi: "Xảy ra chuyện gì a?"
"Nàng đem trứng chim bỏ vào trong ổ chăn, đều dính hết trên người của ta ! Ngươi xem!" Hàn Kỳ vẻ mặt lên án, còn quay lại người lại cho nàng nhìn.
Lý Thục Mai liếc mắt một cái liền thấy cái thứ dính vào sau lưng hắn tính cả vỏ trứng cùng cái thi thể gì gì đó, lại nhìn lên giường, quả nhiên có một chỗ bẩn!
Nàng gọi Hàn Quốc Văn vào nhà, đem cái xẻng đưa cho hắn, để hắn đảo đồ ăn trong nồi, chính mình giúp Hàn Kỳ thay quần áo, cánh tay hắn còn chưa tiện hoạt động.
Hàn Quốc Văn nhìn đến sau lưng của hắn liền không phúc hậu nở nụ cười, chạy lại vỗ vỗ đầu của hắn!
Hàn Thúy Thúy từ trong thương tâm vì trứng chim bị bẹp vụn mà hồi phục tinh thần, nhìn sang Hàn Kỳ lập tức liền chột dạ , phải biết rằng thằng em trai này của nàng cực yêu sạch sẽ!
Hàn Kỳ vẻ mặt u oán nhìn Hàn Thúy Thúy, không nghĩ tới hắn ngủ một giấc liền giết chết một sinh mệnh! Còn dính vào trên người, thật sự là đáng sợ! Đều do chị, không, đều do Lâm Đức Vĩ! Đều là hắn xúi giục!
Lý Thục Mai một bên giúp Hàn Kỳ thay quần áo một bên quở trách Hàn Thúy Thúy: "Ngươi không có việc gì đem thứ kia bỏ lên giường làm chi? Mới vừa thay ga giường xong giờ lại giặt! Ngươi xem ta còn chưa đủ việc sao?"
Vì thế, tiểu đồng học Lâm Đức Vĩ vừa mới đạt được hảo cảm của Hàn Thúy Thúy, hôm nay mạc danh kỳ diệu lại bị Hàn Thúy Thúy lạnh mắt trừng! Bất quá trải qua chuyện này, ba đứa nhỏ liền thành bằng hữu.
Tháng chín, Hàn Kỳ lên năm hai tiểu học, Hàn Quốc Văn lần thứ hai vào nam!
Anh họ Hàn Kiến Hoa thành tích thi cử so với tiêu chí huyền trung (thật sự không hiểu huyền trung là cái loại trường cấp gì) thấp hơn mười điểm, trừ bỏ học phí còn tái nộp hai ngàn đồng phí bồi dưỡng! Lần này Hàn Quốc Văn không bỏ tiền, chỉ nói tiền đều dùng hết , trong nhà cũng không có tiền! Lão thái thái tức giận mắng cho tới trưa, Hàn Quốc Văn ngày hôm sau liền thu dọn đồ đạc rời khỏi! Sau bọn họ lại đến đòi tiền, Lý Thục Mai liền mang theo anh em ba người đến bà ngoại ở nhờ!
Hàn Thúy Thúy lúc lên lớp có chút u buồn, bởi vì sơ trung (cấp 2) phải học ở trên trấn, về sau không thể cùng em trai đi học!
Hơn nữa tiểu Mao cũng vào năm nhất , về sau khẳng định càng quấn lấy thằng em thứ hơn, thật sự là không cam lòng a!
Hàn Kỳ nghe xong ý nghĩ của nàng có chút không biết nói chi, chị cả cả đời này giống như bị luyến đệ!
Hắn buông quyển sách trên tay nghiêm túc nói: "Vậy ngươi liền thi vào huyền trung a! Huyền trung là có thể học ở đây , đến lúc đó ta cũng thi huyền trung, không phải lại cùng một khu trường học sao?"
"Đúng a!" Hàn Thúy Thúy bừng tỉnh đại ngộ, lập tức bị kích động nói: "Ta muốn thi huyền trung, em trai ngươi cũng muốn thi huyền trung sao!"
Hàn Kỳ bất đắc dĩ gật gật đầu: "Ân. Nhớ rõ là phải thi đậu! Không được giống anh họ đốt tiền mua điểm!"
"Biết rồi! Nếu phải mua ta cũng không thèm đi!" Hàn Thúy Thúy chẳng hề để ý nói.
Lâm Đức Vĩ nghe nói Hàn Thúy Thúy muốn thi huyền trung, lập tức quyết định, nói cái gì cũng muốn được thi lên, bị Hàn Thúy Thúy một trận khinh bỉ!
Bất quá cuối cùng kết quả cuộc thi lại làm Hàn Thúy Thúy chấn động, Lâm Đức Vĩ cư nhiên so bình thường nhiều hơn ba mươi điểm, mặc dù như thế nhưng thành tích của hắn vẫn là thấp nhất nằm trong tiêu chí của huyền trung, phải giao tám trăm đồng, bởi vì phí bồi dưỡng cùng phí phụ.
Hàn Kỳ học xong năm thứ tư sang năm thứ năm đã xảy ra một sự kiện lớn, tiểu học trong thôn bị dỡ bỏ, học sinh đều phải lên trấn trên học!
Giáo viên trường tiểu học trấn trên có chút kỳ thị, cảm thấy học sinh từ thôn nhỏ tới đều ngơ ngác ngốc ngốc, nên tất cả đều tự mình phân ban!
Lúc đó năm năm cấp một được quy chế sửa thành sáu năm cấp một, một nửa là học xong năm năm liền thi sơ trung, một nửa nếu học xong sáu năm cũng thi sơ trung.
Hàn Kỳ tại thôn đã học năm năm, nhưng lão sư lại đem bọn họ phân vào khối năm sáu.
Hàn Kỳ lôi kéo Lý Thục Mai tìm đến lão sư cố gắng giải thích, lão sư cười ha ha cùng bọn họ đánh thái cực, cái gì mà tuổi quá nhỏ theo không kịp, thôn nhỏ dạy giáo trình đơn giản, tiểu học thị trấn dạy nhanh lại khó! Nói đến nói đi đơn giản chính là lý do tại... mấy người!
Lý Thục Mai nghe xong mất hứng, Hàn Kỳ ở nhà đem sách giáo sơ trung của Hàn Thúy Thúy lấy tới làm chứng, như thế nào lại theo không kịp năm năm chương trình tiểu học!
Lão sư nghe xong cũng không vui, cảm thấy quyền uy bị nghi ngờ, vì thế liền vứt ra một câu "Đây là phía trên yêu cầu , ngươi tranh cãi với ta cũng vô dụng!" Lý Thục Mai tức giận đến nói không ra lời!
Hàn Kỳ nghĩ nghĩ lôi kéo Lý Thục Mai bước ra ngoài, Lý Thục Mai vô pháp chỉ đành thán: "Nếu không ngươi liền học ban khối sáu đi! Ta cũng không thiếu tiền đóng học phí một năm!"
Hàn Kỳ xoay người nói với nàng: "Mẹ ngươi tại đây chờ ta, ta đến chỗ hiệu trưởng nói chuyện!"
"Ngươi?" Lý Thục Mai hồ nghi nhìn hắn.
"Ân!" Hàn Kỳ giảo hoạt gật gật đầu.
Khó thấy được tâm tính trẻ nhỏ của hắn, Lý Thục Mai cười cười nói: "Đi đi! Mẹ ở đây chờ ngươi!"
Hàn Kỳ cố tình nghĩ đến chuyện đau khổ, sau đó đỏ mắt đẩy cửa phòng hiệu trưởng, khiếp đảm nói: "Xin chào hiệu trưởng, em là Hàn Kỳ ban năm sáu, muốn nói với thầy về việc phân ban!"
Hiệu trưởng đầu cũng không nâng trả lời: "Việc này tìm chủ nhiệm lớp các trò nói đi, phân ở đâu tại ban nào thi thành thành thật thật ngồi học, đừng nghĩ linh tinh!"
Hàn Kỳ không lên tiếng, mắt bắt đầu chớp để lấy lệ (chớp để rớt nước mắt ấy =)). Hiệu trưởng nửa ngày không nghe được động tĩnh gì liền thấy kì quái, vừa ngẩng đầu chỉ thấy một đứa nhỏ diện mạo thập phần xinh đẹp đứng ở đó nước mắt lưng tròng, khóc đến vẻ mặt ủy khuất.
Hiệu trưởng bắt đầu cảm thấy chính mình hơi quá đà, như thế nào đem con người ta dọa khóc? Chẳng lẽ mình hung dữ vậy sao?
Vì thế ngữ khĩ chậm lại hỏi: "Tiểu đồng học em làm sao vậy? Là đối với việc phân lớp không hài lòng sao?"
"Em vốn là ban năm năm, lão sư đem cháu phân đến ban sáu năm!" Hàn Kỳ rơi lệ nói.
"Tiểu đồng học a! Em hẳn là từ thôn nhỏ tới đi! Cái này... Trường học ra quy định chính là để các em vào ban sáu năm a!" Hiệu trưởng hướng dẫn từng bước.
Hàn Kỳ nước mắt rớt càng dữ, bắt đầu trợn tròn mắt nói dối: "Chính là nhà của tụi em không có tiền, mẹ nói học xong năm nay thì thôi đi, nếu lên năm sáu thì em không thể tốt nghiệp ! Nha..."
Như thế... cũng là hiện tượng phổ thông! hiệu trưởng bất đắc dĩ nghĩ, tuy rằng giáo viên trường học cũng sẽ tiến hành đi thăm hỏi các gia đình học sinh, nhưng đều chỉ đi được vài nhà. Thôi, dù sao cũng chỉ có một lần, liền phá lệ đi! Mấy đứa nhỏ nông thôn đến trường cũng không dễ dàng!
Vì thế hiệu trưởng đi qua lau nước mắt cho hắn nói: "Tốt lắm tốt lắm! Đừng khóc, cho em vào ban năm năm là được! Trở về khuyên nhủ mẹ em, vẫn phải cho em học tiếp!"
"Cám ơn hiệu trưởng!" Hàn Kỳ cười nghẹn ngào nói.
"Em là học sinh ban năm nào, thầy đi gặp chủ nhiệm lớp em nói chuyện!"
"Năm sáu ban, em kêu Hàn Kỳ "
"Ban năm sáu Hàn Kỳ đúng không! Rồi ! Thầy đã nhớ kỹ, em về trước đi! Đi đường chú ý an toàn a!"
"Ân! Cám ơn hiệu trưởng!"
Đi ra phòng hiệu trưởng, Hàn Kỳ một tay che mặt, thầm nghĩ: lần này thật sự là hy sinh rất lớn, rất dọa người! Bất quá thành công hoàn hảo!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro