chương 67-68
| Chương 67 |***
—— Trong giấc mộng, ta bị trói ở trên tảng đá, tay chân đều bị buộc chặt, nước biển tạt ướt đãm xiêm y và mái tóc, toàn thân đều là mùi vị mặn chát. Vân Xuyên đến gần ta, cầm trong tay một mảnh dây lụa đen, chậm rãi giơ tay lên, buộc lên cho ta, trước mắt một mảnh hắc ám...
" Vân Xuyên..."
Mở mắt ra, ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên thấu qua màn trướng. Trên người ta sạch sẽ, lý y cũng đã thay mới. Bên cạnh không có ai, đoán chừng hắn phải đi thượng triều. Ta muốn đứng dậy nhưng khẽ động một chút toàn thân liền đau xót như thể vừa mới chạy hai vòng quanh Yên Sơn, hết thảy khớp xương da thịt đều không thoải mái.
Đột nhiên trên màn trướng phản chiếu một thân ảnh nhỏ bé, lại vén lên một góc nhỏ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tam ca, huynh đã tỉnh rồi?"
Cái bộ dạng như thế này... Ta chỉ đành nằm trên giường giả bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Đệ đã tới bao lâu rồi?"
"Đã lâu lắm rồi nha," A Liệt cười hi hi, "Huynh sinh bệnh sao?"
"... Ừ." Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là Vân Xuyên lại bịa chuyện rồi.
"Thổi một cái nào."
"Được.." Lòng ta mềm nhũn, trở một cái áp sát người bé, lại vừa đau đến nhe răng trợn mắt.
Sáng sớm nay, sự tình vẫn chưa xong đâu.
"Ta để A Liệt đi học <Thiên tự văn>, mới qua nửa nén nhang, A Liệt lại "bịch bịch" chạy trở về, trong tay còn ôm một con bồ câu béo trùng trục.
"Nó từ đâu mà bay vào được vậy?"
"Cửa sổ ấy." A Liệt chỉ một ngón tay về phía án thư.
Ta dem ống trúc buộc bên đùi chim bồ câu tháo xuống, rút ra tờ giấy trong đó.
Là tin tức từ Tửu lão quỷ: Hôm nay mới nhận được tin tức từ Bách Nha, thế mới biết các ngươi đã hồi kinh rồi. Cái tên ngươi nói trong thư quả thực đã không còn ở Xuân Hiểu Viên nữa, hẳn là rời đi trong đêm đó cùng các ngươi.
Mặt khác còn có chút manh mối của Thập Nhị Lâu.
...
"Thập Nhị Lâu?" Trong lòng nhất thời nghiền ngẫm.
"Tam ca..."
Ta vừa quay mặt liền thấy A Liệt quyệt môi nhướng nhướng mày, "Cho đệ chim bồ câu đi."
Đợi đến bữa trưa, Vân Xuyên rốt cuộc cũng trở về. Ta không nói lời nào, chỉ nhìn hắn, không biết cuối cùng có nên hỏi hắn hay không.
Rõ ràng cũng đã gần gũi da thịt, rõ ràng ta còn yêu hắn... Vì sao ta vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn?
"Ngươi muốn nói gì?" Hắn ngồi phía sau lưng ta, cầm lên chiếc lược trên bàn, một tay vuốt tóc ta, cẩn thận chải từng sợi, thuận miệng hỏi.
"Bệ hạ sao có thể làm những chuyện này?" Ta nhíu mày muốn đứng lên, thắt lưng lại âm ỉ đau nhức.
"Đã là nút thắt trong tâm trẫm, chải tóc thì có là gì?" Ban ngày hắn còn bày một dáng vẻ thản nhiên, so với vẻ ôn hòa ngày trước khi còn là một Hoàng tử thì hoàn toàn bất đồng. Hoàng đế nhất định phải hỉ nộ không hiện ra sắc mặt. Nhưng hiện tại cũng không biết là do ánh mặt trời sau giờ ngọ quá thịnh hay là bóng dáng trong gương đồng quá ôn nhu mà tình ý trong mắt hắn... Ta cũng không phải là nhìn không ra, "Còn nhớ ngày đó thấy ngươi chải tóc, rớt ra mấy sợi trên mặt đất. Về sau chải tóc không nên kéo mạnh như vậy."
"Người thì thiếu gì tóc ở chỗ đó chứ?" Trong lòng ta cảm thấy buồn cười.
"Có tâm sự mới có thể lo âu, lo âu liền dễ bị rụng tóc. Trẫm không muốn thấy ngươi tiều tụy." Một câu cuối cùng chưa nói xong, lại biến thành thở dài.
Một cỗ chua xót trừ trong lòng xông lên mắt mũi, ta hơi nghiêng đầu, mi mục buông rũ, không muốn để cho hắn thấy mình không khống chế được nước mắt.
Một cánh tay mạnh mẽ hữu lực vòng ngang trước ngực ta, nhẹ nhàng kéo ta về phía sau một chút. Ta dựa vào lòng hắn, nghe thấy người phía sau thấp giọng nói: "Tiểu công tử nhà ngươi ở đây nhìn trẫm đấy, còn tưởng rằng trẫm khi dễ ngươi."
"Ngươi khi dễ ta còn ít ư?"Ta ủy khuất, mặc hắn lau nước mắt cho ta, miễn cưỡng không muốn động đậy.
"Ngươi đã sớm khi dễ lại rồi," Vân Xuyên nâng mi, hơi có chút oán giận mà nói, "Trẫm sợ ngươi lãnh ngôn lạnh ngữ, từng câu đều đâm vào trong tim trẫm. Cũng sợ ngươi nhu thuận an tĩnh, bởi vì có một lần ngươi chính là rời đi như vậy ... Trẫm thật sự rất sợ."
"Ta có lo lắng của ta."
"Ngươi chính là không chịu tha thứ cho trẫm. Ngươi chính là không chịu tin tưởng trẫm." Vân Xuyên nặng nề than thở.
"Vậy ngươi còn có chuyện gì mà ta không biết sao?" Lòng ta hơi bình tĩnh xuống, nửa cười nửa không xoay người nhìn hắn.
Vân Xuyên không nói lời nào, chỉ nhìn ta, thần tình phức tạp.
"Thôi được rồi, tốt xấu gì ngươi cũng không ăn nói bừa bãi." Ta tự biết đủ mà gật đầu, sau đó dùng giọng điệu trần thuật mà nói, "Nơi gọi là Thập Nhị Lâu này thật ra có tồn tại."
"Tất nhiên."
"Hơn nữa còn ở ngay kinh thành." Ta ngồi thẳng người, vừa suy ngẫm vừa chậm rãi kể lại, "Ta sớm nên nghĩ đến, Vân Kiên nếu thật sự cùng bọn họ cấu kết thì thiếu gì biện pháp bí mật truyền tin, hà tất phải thừa hơi mà đem thân phận cùng nơi ta ẩn thân úp úp mở mở viết nên tờ giấy kia, đóng đinh ở trên cây cột bên ngoài phủ nha, khiến cho người ta hoài nghi?"
Vân Xuyên nghe lời của ta, vừa nghe vừa vuốt cằm, hai chân bắt chéo, nghiêng đầu nhìn ta, khóe miệng khẽ mân, mi mục tuấn mỹ nhãn thần nhìn ta chuyên chú.
Bị hắn nhìn như thế, hai tay ta vốn nắm chặt nhau, lại cảm thấy quá bận tâm rồi, bởi vậy liền tách ra, còn chưa biết nên đặt tay nơi nào, tay trái siết lấy ống tay áo bên phải kéo kéo, trong lòng có chút không tự nhiên.
"Tiếp tục đi." Vân Xuyên cười cười.
Nhìn bộ dạng hắn nơi nơi đều là cái vẻ lão luyện này, trong lòng ta liền tức giận.
"Tất cả mọi chuyện vốn dĩ cùng một kẻ dân thường như ta không hề liên quan," Ta cắn răng nói, "Từ đầu tới cuối chỉ có người hai phe không ngừng đem ta kéo vào. Một phe là ngươi, còn có một phe chính là Thập Nhị Lâu."
Vân Xuyên dời ánh mắt, ta nhìn không ra hỉ nộ của hắn, cũng lười quản hắn có cao hứng hay không, vẫn nói tiếp: "Ngươi cần có một cái cớ danh chính ngôn thuận khiến ta không còn chọn lựa nào khác, dễ dàng mang ta hồi kinh. Hơn nữa ngau từ lúc người của Thập Nhị Lâu đem tin tức ghim ở cột phủ nha môn, hai tên quan sai kia chỉ đích danh muốn gặp ta, chính là có người bày mưu tính kế cho. Đoán chừng là muốn thúc giục ta vội vàng hồi kinh trước khi Vân Kiên đến Hoài Tô, không khéo là vẫn chậm một bước."
Thấy hắn không phủ nhận, lòng ta càng vững tin thêm vài phần, tiếp tục nói: "Vân Kiên thấy được tờ giấy kia, biết được tung tích của ta. Ta lại nghĩ lầm rằng hắn và Thập nhị Lâu thông đồng. Ngay sau đó lại có người tương kế tựu kế, khiến cho ta càng tiếp tục hiểu lầm thêm."
Thấy Vân Xuyên vẫn không nói lời nào, ta cũng không vội, cúi đầu vuốt ve viền tay áo: "Thế nhưng ta hỏi Vân Kiên. Hắn lại nói rất rõ ràng —– Hắn chưa từng cấu kết với Thập Nhị Lâu mà cấu kết với hắn là đám người bang phái giang hồ ở Li Châu. Buôn lậu muối và trà cung cấp cho việc nuôi quân rất hao tổn của hắn. Như vậy thì Thập Nhị Lâu là thế nào?"
"Nam Kha Kỳ..." Vân Xuyên cuối cùng cũng mở miệng.
Ta lại nhếch khóe miệng, giơ tay ý bảo hắn không cần nói, đi tới đứng lại trước mặt hắn: "Ta thay ngươi nói, Thập Nhị Lâu là một tổ chức sát thủ. Năng lực hoàn mỹ cũng được tính là võ lâm tân quý. Từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn là bởi vì không thể không khiên tốn. Nhưng bây giờ từ bỏ khiêm tốn, ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám động đến, chẳng phải là bởi vì có chỗ dựa càng vững chắc hơn sao."
"Ngươi là một người thông minh..." Vân Xuyên tự tiếu phi tiếu, "Ngươi cho rằng trẫm là chỗ dựa của bọn họ?"
"Thử hỏi trong thiên hạ, còn có ai so với một vị thiên tử vững chắc hơn chứ?" Ta nâng mi, "Thế nhưng ta cũng không cho là bệ hạ là chỗ dựa của Thập Nhị Lâu mà ta cho rằng... bản thân Thập Nhị Lâu phục tùng cho Bệ hạ ngài."
Trên mặt Vân Xuyên không có bất kỳ vẻ ngoài ý muốn nào, ta hỏi: "Thần đã đoán sai rồi sao?"
Vân Xuyên tựa như chỉ vô ý, bàn tay khẽ rung, động tác như chỉ phất nhẹ qua, chưởng phong làm tấm rèm kết bằng dây cỏ xuyến buông xuống, A Liệt bị tấm sa liêm mềm mại ngăn cách ở bên ngoài điện.
Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn ta, vẫn không hề có nửa phần bất ngờ như trước: "Trẫm vẫn thích bộ dạng thông minh xảo quyệt như vậy của ngươi." Nói xong lại cứ ngồi như vậy, khẽ ngẩng đầu, bàn tay để ngang trên hông ta đem ta ôm vào lòng.
Ta tức giận giẫm lên chân hắn, đạp một cái, lại bị hắn né: "Thôi, chờ thần hỏi xong lại trút giận cũng được."
Vẻ mặt hắn bất định.
"Ngươi biết sơ xuất ở chỗ nào không?" Ta thấy hắn không hỏi ta, đành tự mình mở miệng hỏi.
"Ngươi nói, về sau trẫm sẽ sửa đổi." Vân Xuyên thuận theo ta chơi xấu.
Ta hừ lạnh: "Còn có sau này? Bệ hạ còn muốn lừa gạt thần mấy lần nữa? Không bằng buông tay đi mọi người đều phủi sạch>"
Vân Xuyên lúc này mới nghiêm mặt nói: "Sẽ không, trẫm sẽ khôn bao giờ như vậy nữa."
Nghe vậy, ta trái lại cười một tiếng: "Vậy ta gạt ngươi thì sao?"
Vân Xuyên vẻ mặt ôn hòa nhưng giọng nói lại ngầm uy hiếp: "Ngươi, dám ư."
Ta bĩu môi.
Vân Xuyên lại hỏi: "Trẫm có chỗ nào sơ xuất?"
Ta suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Việc ta bị Vân Kiên mạo phạm đến mức trên đùi bị thương, người biết không nhiều lắm. Phù Dao là một trong số đó. Về sau ta mới cẩn thận ngẫm ra, ngoại trừ Bách Nha, chỉ có Phù Dao là ta mang theo từ Kinh thành. Mà trước đây Mẫu Đơn Các có một chút động tĩnh gì ngươi đều có thể biết, điều đó chứng minh rằng Mẫu Đơn Các có người của ngươi. Lần này trở về, Phù Dao cũng đi theo chúng ta một đường. Nàng hiện tại hắn là ở Mẫu Đơn Các mà không phải là Xuân Hiểu Viên có đúng không?"
Không đợi hắn đáp lời, ta làm bộ bừng tỉnh đại ngộ nói tiếp: "À đúng rồi, tại sao lại là Mẫu Đơn Các chứ? Nên nói là... Thập Nhị Lâu."
Chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ vào những tin tức đứt quãng từ Nam Kha Du và Tửu Lão quỷ.
Vân Xuyên cười đến vô hại: "Tần lâu sở quán, ẩn dật giữa chốn phồn hoa, là một địa phương rất dễ hành sự."
Ta nhận ra nụ cười này của hắn, chính là lúc hắn còn là Hoàng tử vẫn thường dùng.
Thở dài, ta nói tiếp: "Phù Dao không biết Thiên lý điệp hương là một chuyện. Để cho Bách Nha phát hiện nàng là người của Xuân Hiểu Viên, ta nhờ đó mới biết hóa ra còn có cao thủ dịch dung khác. Cũng vì thế mà ý thức được, một gián điệp thông thường sẽ không có bản lãnh như vậy, việc nàng là người của Thập Nhị Lâu không có ai hoài nghi. Bản thân nàng thần phục bệ hạ ngài, cũng cùng Thập Nhị Lâu không thoát khỏi liên quan. Bởi vậy chỗ sơ xuất duy nhất của ngươi chính là đã sai lầm khi an bài Phù Dao ở bên cạnh ta."
Vân Xuyên trái lại nhìn như thở phào, đứng dậy, thần sắc nhẹ nhõm: "Ta sắp xếp ai cũng thế, Phù Dao nhạy bén, còn có thể tạm kéo dài một thời gian. Nếu không phải nàng đối với tên dư nghiệt Thiên thị kia động tâm, thì sao lại không có sự cho phép của trẫm phà dám tự tiện chạy đến cùng hắn giao đấu?"
Ta sửng sốt: "Thiên Thị..."
Vân Xuyên thở dài: "Bên cạnh ngươi sao có thể có người lai lịch bất minh? Hơn nữa Phù Dao thụ thương, Trẫm hỏi tình hình, rất nhanh đã phát hiện người cùng nàng giao đấu chiêu số rất quen thuộc. Chẳng phải là thích khách ngày ấy ở Oanh Viên thì là ai?"
Ta ngữ khí oán giận nói: "Là ngươi muốn mang ta đi Tây Lương, là ngươi ép ta."
Ngữ khí Vân Xuyên cũng oán giận nói: "Nếu Trẫm thật sự muốn giết ai thì cần gì phải chờ đi Tây Lương! Khi đó Trẫm không biết đến khi nào bản thân mới có thể trở về, sợ rằng ngươi đối với trẫm vốn đã xa cách, năm này tháng khác một lần ly biệt, đến khi trở về khẳng định ngươi sớm đã đem trẫm ném ra sau ót!"
Ta bĩu môi: "Ngươi về sau không sợ ta quên mất ngươi?"
Vân Xuyên hừ lạnh: "Chỉ một ý niệm cũng dễ dàng để lộ tâm tư của ngươi. Ngươi đánh cược tính mạng đi cứu trẫm, trẫm cũng không phải kẻ mù, đương nhiên minh bạch tâm sự của ngươi."
Bởi vậy ta thụ thương quả là đáng kiếp. Ta đảo mắt.
"Bởi vậy về sau trẫm cũng hiểu," Vân Xuyên cười khổ, "Cho tới giờ vẫn không cách nào tiêu tan được, hối hận khi ấy chỉ vì giận hờn mà đẩy ngươi đến hiểm cảnh."
Ta liếc mắt, hỏi tiếp: "Ngươi hãy thành thật nói đi, từng ấy năm tới nay, có phải Thập Nhị Lâu vẫn lấy hai nhà tơ lụa trang làm cứ điểm để trao đổi tin tức với Phù Dao hay không?"
"Đúng" Vân Xuyên nói xong, khóe miệng giương lên một tia tiếu ý tự phụ, đắc ý nói: "Lúc ấy các ngươi mới đến Hoài Tô, nàng còn thay quan phủ địa phương giải quyết hai chuyện. Bằng không nguơi nghĩ phủ doãn Hoài Tô vì sao vẫn đối với các ngươi lễ kính có thừa?"
Thấy vẻ mặt ta tỏ ra khó hiểu, Vân Xuyên thuận miệng nói: "Mấy năm nay người trong giang hồ lá gan càng ngày càng lớn, ngày càng không đem triều đình quan viên địa phương để vào mắt. Thường thường chỉ cần một câu không hợp đã huyên náo náo đến gà bay chó sủa, bách tính bất an. Thập Nhị Lâu là quân cờ trẫm bố trí nằm trong bọn họ, chính là để đem hành động của những kẻ này đều nắm bắt quản chế trong phạm vi triều đình cho phép. Phù Dao thân là ngườ của Thập Nhị Lâu, chấn giữ quản lý nơi này là bổn phận của nàng."
"Bệ hạ lo lắng quá xa, nói vậy nếu như Triệu Giác không phải là bộ dạng ngày hôm nay, vậy thì Thập Nhị Lâu liền thuộc về hắn quản lý."
Vân Xuyên như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn về phía ngoài điện một cái. Theo ánh mắt của hắn, ta cách qua một tầng sa liêm nhuyễn kinh nhìn qua, A Liệt còn ngồi ở bên bàn luyện chữ, tư thế ngồi đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc cũng không hề lộ vẻ phiền chán, ung dung mà chuyên chú, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Bách Nha người này dù sao cũng là hậu nhân Thiên Thị. Thập Nhị Lâu là trẫm dày công xây dựng. Trẫ m sẽ không giao cho người không đáng tin." Vân Xuyên nhãn thần lạnh lẽo, "Nhưng Chiêu Hoa Quân giờ lại để cho tiểu nhi tử của Văn Trang Công theo hắn luyện võ... Không biết Văn Trang Công đang bệnh tật mà biết được, liệu có trừng trị tội đại bất hiếu của ngươi hay không?"
"Vô cùng vinh hạnh." Ta cười nhạt, nói xong mới phát giác được có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn Vân Xuyên một cái "Làm sao ngươi biết ta muốn để cho nó luyện võ?"
"Đoản kiếm tùy thân của ngươi cũng đã cho tiểu tử kia." Vân Xuyên hừ lạnh nói.
Ta bỏ mặc hắn, đứng dậy muốn đi.
Nhưng hắn kéo tay ta lại, tiếp đó một tay bắt lấy cằm ta.
Vết chai trên tay hắn rất nhiều, động tác đột ngột khiến ta giật mình. Ta theo bản năng trừng mắt liếc hắn một cái, muốn đánh rớt bàn tay hắn nhưng mới đưa ta ra, trước mắt đã loáng lên, trên tay lại nhiều thêm một thanh đoản đao sáng loáng.
"Đây là gì?" Ta nheo lại mắt quan sát đoản đao trên tay, cũng không nặng lắm, đường cong như lưu tinh, tinh giản không gây chú ý.
"Cho ngươi dùng để phòng thân," Vân Xuyên buông tay ta ra, một lần nữa ngồi xuống, cười rất thiếu đòn, "Kỳ thực trẫm nhìn ngươi cầm mấy thứ đồ trông nguy hiểm như vậy, giống như là bông hoa có gai ấy."
Ta hừ cười: "Nếu như thần cầm thứ này chỉ vào bệ hạ ngài thì sao?"
Vân Xuyên cũng cười: "Chỉ vào trẫm thì tính là gì?" Nói đoạn hắn chỉ vào ngực mình: "Nếu ngươi cam lòng thì ngươi cứ đâm vào nơi này. Trẫm tuyệt đối không tránh né, không chỉ không tránh mà trẫm còn muốn kéo ngươi cùng chết."
Hắn vốn đang cười cười nói nói, biểu cảm đột nhiên thay đổi, sự điên cuồng cố chấp trong ánh mắt khiến lưng ta phát lạnh. Ta ngượng ngùng đem đoản đao cất đi, trong miệng lẩm bẩm: "Ta chẳng qua chỉ nói một câu đùa giỡn..."
Ý cười của Vân Xuyên đều biến mất, nói: "Bất kể là trên trời hay dưới đất, đừng để lại trẫm một mình."
| Chương 68 |***
Ta thở dài: Cũng không biết hôm nay hắn làm sao, cả ngày cứ lo được lo mất. Ta ngay cả lời cũng không dám nói nhiều, miễn cho hắn không có việc gì lại đoán mò.
Tỷ như có một lần, đang lúc hoan ái, hắn hung hăng cắn gáy ta, đau đến ta cũng không kêu nổi thành tiếng. Hăn cũng không ngừng lại mà cứ lẩm bẩm thì thào gọi tên ta.
Nghĩ đến đây, ta đi tới vươn tay vỗ vỗ lưng hắn: "Ta cũng không đi đâu cả, không đành lòng đi."
Hắn ngửa đầu cười giảo hoạt, đem ta ôm vào trong lòng: "Trong lòng ngươi chứa một người, bởi vậy nên gánh nặng quá lớn, thảo nào không đi được."
Ta buồn bực cười, ý muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Vân Xuyên nắm chặt cả cánh tay ta, rõ ràng là không có ý thả người: "Nói, ngươi có nhận thức người trên giang hồ hay không?"
"Ngươi."
"Trẫm là người giang hồ?!" Vân Xuyên khóe miệng giần giật, ta nhìn thấy rõ ràng.
"Thập Nhị Lâu lâu chủ," Ta cường điệu nói, "Bằng không thì ngươi cho là ai?"
Nghe vậy, khóe miệng Vân Xuyên mím ra một tia ý vị thâm tường: "Bản thân Thập Nhị Lâu thì không phải là một môn phái giang hồ..."
Trong đầu ta lóe lên một tia linh quang: "Là ám vệ doanh của bệ hạ ngài?"
Vân Xuyên rõ ràng còn chưa nói dứt nửa câu, thấy ta buột miệng thốt ra, hắn khẽ nhếch miệng, ý vị thâm tường nói: "Đúng, bởi vậy bọn họ chỉ tiếp sinh ý của trẫm. Vì thế nên vẫn luôn không có tiếng tăm gì. Về sau lại ám sát mất mệnh quan triều đình kia... Cũng đều là ý của trẫm."
Ta mỉm cười: "Đơn giản thô bạo, thế nhưng rất hiệu quả."
Vân Xuyên gật đầu: "Trẫm không có nhiều thời gian lãng phí trên người bọn chúng. Đế vương mưu tính tất nhiên là cần thiết, thế nhưng đối với bọn họ, trẫm không có kiên nhẫn đó."
Ta vừa gật đầu mỉm cười vừa nói: "Hoàng đế muốn mạng Vân Kiên, cũng muốn công thành đoạt đất, nhất thống thiên hạ. Bởi vậy những nhiễu nhương trên triều liền muốn ném cho người khác."
"Không phải người khác, là ngươi, thật mong ngươi trở về trợ giúp trẫm. Trẫm chỉ tin tưởng ngươi."
"Thần không nguyện ý thì sao?"
Vân Xuyên nhắm mắt buông xuôi, mở miệng nói: "Ngươi không phải chim hoàng yến. Trẫm yêu ngươi, cũng kính ngươi. Ba năm trước ngươi đi là lỗi của trẫm. Là trẫm quá tự phụ. Mà nay trẫm đã nghĩ đến tận cùng trận sai lầm này, lần này không quản hao phí khí lực, có phải lừa gạt cũng muốn đem ngươi lừa trở về. Bởi vậy... Trẫm lấy Quốc Sĩ đãi công tử, công tử có thể nguyện lấy thân mà báo đáp hay không?"
"Ta không có cái tài của Quốc Sĩ."
"Vậy thì không ai có thể."
Người trước mắt là quân vương một nước, hắn nói muốn lấy Quốc Sĩ mà đãi ta...
Tâm tình cuộn trào trong đầu, ta đột nhiên có chút thấu hiểu sự nhiệt huyết trong đầu óc võ nhân ——
Trên chiến trường nhiệt huyết sôi trào, trường kiếm chỉ quân kỳ... Nếu không có một ý chí kiên định giữ trong lòng, làm sao có thể dũng cảm tiến lên?
Quân vương liên quan đến phúc khí của cả quốc gia. Mỗi một câu của hắn khẳng định không thua gì một tiếng trống trận dồn dập... Giống như một loại xuân dược mang tên quyền lực, ta vốn dĩ không tình nguyện phải tạm thời nhân nhượng vì đại cục mà mà mang danh nam sủng, nghe thấy những lời này, ta làm sao có thể không xúc động.
Ta không phải là cá chậu chim lồng. Ta không muốn trở thành phi tần giữa hậu cung hắn mỗi ngày trông mong quân vương đến. Cuối cùng đánh mất bản thân mà oán hận. Ta từng phạm phải sai lầm này, bởi vậy ta vẫn cứ canh cánh trong lòng, mặc dù hắn không biết.
"Bệ hạ, nếu như ta và ngươi đều lui một bước về vị trí quân thần, có lẽ..."
"Không có có lẽ," Vân Xuyên trầm giọng cắt đứt lời của ta, cau mày nói, "Ngươi cứ luôn dùng những khuôn sáo cứng nhắc để ràng buộc đoạn tình cảm này. Cuối cùng ngoại trừ việc hết lần này đến lần khác bỏ lỡ, giữa ta và ngươi còn dư lại chút gì?"
"Ta..."
"Ngươi chỉ cần lựa chọn tin tưởng trẫm," sắc mặt Vân Xuyên hòa hoãn lại, ánh mắt lưu luyến, một tay vuốt lên má trái ta, nhẹ nhàng kéo xuống trường sa, "Trẫm quyết không cho phép ngươi vì trốn tranh trẫm mà lại tự tổn hại chính mình, hoặc là rời kinh đi xa."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy dường như hắn thoáng già đi rất nhiều.
Ta lắc đầu cười cảm thán: "Bệ hạ đã nói, thần nhất định làm theo."
Sau giờ ngọ, ta cùng Nam Kha Du đi một chuyến đến Hàn Lâm Viện.
Không ít người mới đến Hàn Lâm, nhìn thấy Nam Kha Du đều chào hỏi, không ít người hiếu kỳ quan sát ta. Còn có mấy người muốn tiến lên nói chuyện, cũng là Nam Kha Du thay ta cản trở về.
"Học trò Mạnh Quan Đào, ra mắt Quân Hầu."
...
Người này xem ra rất thú vị.
Ta tỉ mỉ đánh giá thanh sam tiểu tử dám một lời vạch trần thân phận ta. Khuôn mặt dài nhỏ, dáng vẻ cao gầy, giữa mi mục có một loại thần thái phi dương đặc hữu của người trẻ tuổi mà ta từng rất quen thuộc, lại có một tia khí tức xuất trần dường như từng biết.
Ta hơi híp mắt cười nói: "Ngươi đáng nói chuyện với ai?"
"Tất nhiên là các hạ ngài." Mạnh Quan Đào tuy là một tân nhân không mấy tiếng tăm ở Hàn Lâm Viện, nhưng thái độ không kiêu ngạo không xiểm nịnh rất là thỏa đáng.
"Ngươi nhận ra ta sao?"
"Trường sa che mặt không mất phong hoa, lại được Quốc Công Phủ thế tử đích thân dẫn kiến, thiên hạ này cũng chỉ có một Chiêu Hoa Quân người."
Vỗ mông ngựa xem ra cũng rất tự nhiên. Ta nhìn hắn giữa một bộ cung kính còn mang theo vài phần dáng dấp tự tin trấn định, rốt cuộc cũng biết tại sao hắn lại mang cho ta một loại cảm giác giống như đã từng quen biết —— Hảo một cái Mạnh Quan Đào giống bệnh Thái Tử như thật.
Bởi vì có lời của hắn mà rất nhiều người cũng thay đổi sắc mặt, những khuôn mặt hoặc xa lạ hoặc lạnh lùng vừa nãy lúc này đều trở nên nhiệt huyết, ta còn đang nghĩ: Ta cũng là một bộ dạng trang phục kỳ quái thế này rồi, chẳng lẽ thật sự rất khó để nhận ra sao?
"Chư vị cứ tự nhiên." Ta bị nhìn chằm chằm không được thoải mái, sau khi nói xong liền kéo tay Nam Kha Du đi lên lầu ba.
Ta vốn nghĩ rằng nơi này thanh tịnh, muốn cùng huynh ấy nói chuyện một chút về những việc Vân Xuyên nói với ta, có liên quan đến chuyện văn thần trong triều chuyên quyền, không nghĩ tới Mạnh Quan Đào kia lại không mời mà tới.
Thấy vậy, ta có chút không vui, vẫn là Nam Kha Du hỏi hắn còn có chuyện gì không.
"Học trò biết Thế tử và Quân hầu lần này đến là vì chuyện gì."
Nam Kha Du cũng không nói, liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta diện vô biểu tình: "Sao?"
Mạnh Quan Đào: "Từ khi học trò đến Hàn Lâm Viện, chỉ cảm thán sĩ lâm ngày nay cổ hủ, trong thời điểm chuyển tiếp triều đại, chi sĩ có tài lại không thể chiếm được trọng dụng, dẫn đến triều cương không thịnh vượng."
Ngữ điệu hắn trầm bổng, thập phần êm tai, rất có sức thuyết phục, ta nghe xong liền cười: "Ngươi là chi sĩ có tài sao?"
Mạnh Quan Đào cũng cười cười: "Học trò nguyện làm một chi sĩ có tài."
Ta nhướng mày: "Ta có thể đem ngươi tiến cử với Bệ hạ."
Mạnh Quan Đào nâng mắt nhìn ta một cái thật sâu, rồi lại cúi đầu rũ mắt xuống, chắp tay cười nói: "Có thể lọt vào mắt xanh của Quân hầu, là may mắn của học trò."
Ta bật cười: "Ta thì có gì để cho ngươi đâu? Cùng lắm chẳng qua là một bữa tiệc môn khách mà thôi."
Mạnh Quan Đào: "Quân hầu đây chính trực dùng người đúng lúc, nếu không chê học trò xuất thân nghèo hèn, học trò nguyện góp sức trâu ngựa."
Nam Kha Du nghe đến đây, vỗ tay cười: "Ha ha ha... Đệ nghe xem! Đây cũng là một kẻ linh thấu đấy. Nếu như để thay đệ xử lý công việc, so với mấy kẻ chỉ biết ở trước mặt bệ hạ tranh công thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần!"
Ta trầm ngâm quan sát Mạnh Quan Đào, không thể không thừa nhận, ta đối với hắn có chút ấn tượng không tốt. Thế nhưng hiện giờ xem ra đây cũng không phải là một kẻ nói như rồng leo làm như mèo mửa. Ngôn từ kiến thức cô động lại chung quy vẫn có chút ý tứ, vẫn nên quan sát thêm mấy ngày nữa mới tốt.
Chuyện ở Hoài Tô cuối cùng cũng kết thúc. Ta để cho Vân Kiên trở về vương phủ Dự thân vương của hắn dưỡng bệnh, đóng cửa tiếp khách.
Bách Nha khó hiểu, ta nói việc này mà bại lộ, người đứng sau giật dây nhất định sẽ tìm Vân Kiên để hỏi cho rõ ràng. Vân Kiên hiện giờ bệnh thành như vậy, tất nhiên là vô lực phản khích. Ta để hắn làm mồi, chờ câu được cá lớn.
Chuyện điều binh ở Hoài Tô cứ vô thanh vô thức bị bỏ qua như vậy, nhưng sóng ngầm trên triều ngày càng lớn, không khí căng thẳng tràn ngập có thể sâu sắc cảm nhận được.
Quả nhiên có người đứng ngồi không yên.
Đêm nay ta sẽ không nghỉ ngơi, ngồi bên cửa sổ đọc sách. Bên điện ngoài người nọ còn đang ngập trong đống tấu chương. Ta liếc mắt nhìn sang, buông tay xuống bước tới, vươn tay thử canh hà hương toái diệp đặt bên cạnh, không khỏi cau mày: "Lạnh rồi."
"Hử?" Vân Xuyên ngẩng đầu lên, "Ngươi còn chưa ngủ?"
"Đang đợi người."
Vân Xuyên nghe vậy, khuôn mặt mệt mỏi giãn ra, cười nghiền ngẫm: "Chờ trẫm?"
Ta bưng chén canh lên đặt vào bếp trà bên cạnh hâm nóng, cũng không buồn nhìn hắn: "Chờ Di Thân vương."
Thanh âm của Vân Xuyên lại bất đắc dĩ: "Ta nhớ là hôm nay hắn lại xuất cung rồi, chắc hắn lại đi quý phủ các ngươi."
Ta lắc đầu: "Đi Dự Thân vương phủ rồi."
Vân Xuyên lúc này mới nghiêm mặt lên: "Đêm nay có chuyện gì?"
Ta tự tiếu phi tiếu: "Đêm nay Dự Thân vương bị ám sát, cửu tử nhất sinh. Thích khách sau khi nghiêm hình thẩm tra đã khai ra vài cái tên."
Vân Xuyên cũng tự tiếu phi tiếu: "Thích khách cũng chịu à?"
Ta cười cảm thán: "Người ở trong tay ta, ngươi còn sợ hỏi không ra sao?"
Vân Xuyên: "Trẫm chỉ biết là Chiêu Hoa Quân kế nghiệp Y tiên Yên Sơn Sừ dược lão, không ngờ ngươi cũng biết lấy đạo cứu người để dùng làm cực hình."
Ta cầm lên bát canh nóng đưa cho hắn: "Sinh tử chẳng phải chỉ là một ý niệm hay sao? Huống hồ ta không phải đại phu, cũng không phải ác quan, ta chỉ là một thuyết thư, trò vui ngày hôm nay, bệ hạ tất nhiên sẽ hài lòng."
Vân Xuyên tiếp nhận chén canh, khóe miệng khẽ mân: "Mỏi mắt mong chờ."
Kinh thành về đêm vẫn luôn thái bình, không yên ổn cũng chỉ có thể làm bộ như thái bình.
Ám sát đương nhiên là phải cẩn thận rồi, chỉ là lần này, không ngờ lại bị Vân Uyển huyên náo đến người ngã ngựa đổ.
Vừa tiếp kiến tổng quản Đức An trong phủ Vân Uyển đến báo tin, ta lập tức liền nhảy lên ngựa rời đi. Hoàng đế không chịu để ta một mình đi trước, tìm mấy ám vệ, cũng chính là người của Thập Nhị Lâu âm thầm đi theo ta. Hắn thì đến Thừa Ương điện tuyên triệu các đại thần nội các.
Chờ khi ta đến Dự thân vương phủ ở đường phố phía đông, từ rất xa đã nhìn thấy một đám người giương đuốc, giới nghiêm khu vực đó.
Một người thị vệ phía sau lặng lẽ không tiếng động đến gần ta, hướng ta nhỏ giọng nói: "Lão tam bọn họ truyền tin tức qua, thích khách kia đã chạy."
Người thị vệ này là sát thủ Thập Nhị Lâu, giả làm thị vệ theo ta. Lão tam trong miệng hắn chắc hẳn cũng là Thập Nhị Lâu.
"Thích khách chạy không được bao xa," ta xuất cung vội vàng, nhưng vẫn mang theo con chim bồ câu kia, liền thả ra ở đây. Chim bồ câu vẫy vẩy cổ cánh, xoạt một cái liền bay cao biến mất trong đêm đen, "Đuổi theo."
Thị vệ hiểu rõ, lúc này liền vô thanh vô thức rời đi.
Ta đương nhiên theo không kịp, ngồi trên lưng ngựa, hướng về thủ bị doanh cảnh giới bên cạnh xuất một cái lệnh bài, bọn họ để ta đi qua. Chỉ chốc lát sau Vân Uyển đã cưỡi ngựa lắc lư chạy tới, bộ dạng nhàn nhã rất tự do tự tại.
Đây là lần đầu tiên ta gặp hắn từ khi hồi kinh đến giờ.
"Ngươi để đại ca người làm cái loa truyền tin cho mình, vậy mà hắn trái lại làm rất thuận lợi." Giọng điệu hắn mang vẻ bất mãn.
"Ngươi ở nhà của chúng ta, ta có thu ngươi tiền không?"
Vân Uyển trừng mắt: "Ngươi và Nguyễn Trúc Thanh giàu như vậy còn muốn đòi tiền với ta?"
Ta cũng trừng lại: "Hắn là hắn, ta là ta —- người của Hoàng đế theo ta đấy chứ, có thể đừng kiếm chuyện với ta không?"
Vân Uyển cười ha hả: "Phu quản nghiêm."
Ta: "Cút đi."
Vân Uyển không để ý cười cười, tay áo chắn ngang: "Cùng đi chứ?"
Ta và Vân Uyển vừa vào địa thất, liền thấy Vân Kiên sắc mặt tái nhợt, hai mắt khép chặt, thần tình bất an nằm ở trên tháp. Đã nhiều ngày không gặp, toàn thân đều gầy đi một vòng.
"Bị thương nặng như vậy sao?" Ta thuận miệng hỏi một câu.
"Lên cơn nghiện mà thôi." Vân Uyển hừ nói.
Quả nhiên Vân Kiên nghe được giọng nói của ta, cả người tựa như sống lại, thoáng cái mở mắt đứng lên, lảo đảo chạy tới phía ta: "Nam Kha... Nam Kha Kỳ! Ngươi... Ngươi tên hỗn đản này!"
Ta lẳng lặng ném cho hắn một gói giấy nhỏ mỏng như lá cây, hắn lập tức không chửi mắng ta nữa, bộ dạng say mê đem bảo bối phủng trong lòng bàn tay run rẩy mở ra, không kịp chờ đợi đã rót ngay vào trong miệng.
Ta quan sát căn địa thất này một chút: "Hắn bị ám sát ở nơi này sao?"
Vân Uyển lắc đầu: "Không phải, nếu không phải mấy tiểu tử kia thân thủ không tệ, hắn xém chút nữa đã bỏ mạng dưới kiếm rồi."
"Ta tình nguyện chết!" Vân Kiên tỉnh hồi lại thê lương rống lên một tiếng.
Ta cười nói: "Cũng không phải không thể."
Hắn nhìn ta, ánh mắt thâm độc: "Ta phải kéo ngươi chết cùng."
Ta lắc đầu cười nói: "Ngươi cho là ngươi bây giờ động được đến ta?"
Ánh mắt Vân Kiêu phóng tới Bách Nha đang đứng một bên nhìn hắn, sau đó cúi đầu, dường như an tĩnh.
Ta lại không thể không cảnh giác với lời này của hắn, một người không sợ chết hạ quyết tâm muốn cùng ngươi đồng quy vu tận, chung quy hắn sẽ có biện pháp làm được.
Để lại một ám vệ theo ta, ta và Vân Uyển, Bách Nha đi ra ngoài.
Ta thấp giọng nói: "Người này không thể lưu lại, cho dù bị người ngoài chỉ trích cũng không thể. Ngược lại chung quy vẫn phải cùng đám người kia đối kháng, hắn chết sớm hay chết muộn, vốn cũng không khác biệt. Có điều chuyện hôm nay, công phu ngoài mặt vẫn phải làm cho đủ."
Vân Uyển khươu mi một cái: "Ý ngươi là... Di thư thất lạc?"
Ta gật đầu.
Vân Uyển: "Hắn sẽ chịu sao?"
Ta khẽ mỉm cười: "Hắn sẽ, cứ nói ta sẽ thay hắn xử lý Triệu Giác."
Đúng vậy, Vân Kiên hận ta, thế nhưng hắn hận nhất là Triệu Giác.
Vương tôn quý tộc, bất quá cũng chỉ một kiếm cắt cổ là chết.
Bách Nha trái lại thanh thản, buông xuống một chuyện cũ, còn nói: "Chiêu Hoa Quân quả nhiên nói là làm. Ngươi nói cho ta biết, một ngày nào đó hắn sẽ cầu xin ta giết hắn... Không ngờ tới, người quật cường như hắn, cuối cùng thật sự bằng lòng cầu xin ta."
Ta thở dài nói: "Tiên Hoàng đặt cho hắn cái tên Kiên, hắn lại không làm được. Cho dù chết, cũng không thể đối mặt với liệt tổ liệt tông Vân Thị."
Bách Nha: "Nhưng hắn bị ngươi hạ độc."
Ta cười nhạt: "Dược vật dẫu sao cũng chỉ là ngoại lực. Ta nói rồi, ta sẽ giúp hắn giải độc, thế nhưng chính hắn chịu đựng qua được sao? Ngươi cũng chứng kiến bộ dạng của hắn rồi đấy."
Bách Nha lại cười: "Hắn nếu như chịu đựng qua được, ngươi sẽ không giết hắn ư?"
Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta sẽ ôm lòng tôn kính mà nhìn hắn chết."
Bách Nha lắc đầu cười nói: "Ngươi không phải là người tốt."
Ta cúi đầu: "Đúng vậy, chỉ có ta mới biết, ta chuyện này đối với ta có bao nhiêu khổ sở."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro