Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 57-58

| Chương 57 |***

Sát thủ Thập Nhị Lâu thần bí khó lường kia chung quy vẫn cứ thần bí khó lường. Tửu lão quỷ kêu gào phân phó xong mọi chuyện liền vung vẩy ra ngoài tiếp tục truy lùng, lưu lại một con chim bồ câu béo tròn nói là muốn ta thay hắn trông chừng Bách Nha, không cho hắn bỏ chạy, có sự tình gì liền dùng chim bồ câu liên lạc.

Bách Nha muốn đem con bồ câu kia đi hầm cách thủy nhắm rượu. Ta nghĩ qua một chút vẫn là đi cứu nó, dẫu sao cũng là đồ của Yên Sơn Tứ lão, ai biết là lấy cái gì nuôi lớn.

Thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, mỗi ngày đều thả con chim bồ câu béo béo tròn vo kia ra ngoài thông khí. Nhưng ai ngờ có một buổi sáng sau khi thả ra ngoài liền không thấy tung tích nữa. Sáng sớm hôm nay lại phát hiện nó đã trở về rồi. Trong ống trúc bên chân còn đeo một cuộn giấy. Trên giấy tửu lão quỷ có viết người nọ còn chưa rời kinh thành, dường như có việc gì quấn thân, còn hỏi ta có thể truyền tin hỏi người của Quốc Công phủ hay không.

Ta hảo hảo viết hồi âm gửi: Ngươi dám nói về ta với Nam Kha Du, ta liền thả giấm chua vào trong rượu.

Cũng may lão đầu nhi còn có mắt nhìn, thấy ta không đồng ý giúp hắn hỏi thăm, không chỉ không nói lung tung, còn nói sơ lược những chuyện ở kinh thành cho ta biết:

Nửa năm trước phụ thân ta liền ngã bệnh, ba năm nay sự vụ lớn nhỏ trong phủ tất cả đều là Nam Kha Du chiếu ứng. Cũng may là có Vân Uyển âm thầm giúp đỡ, hết thảy đều tốt. Hài tử của Nhược Khâm đã hai tuổi, là một tiểu tử, tên chỉ có một chữ Liệt.

"Nhà các ngươi tổng cộng có bốn nhi tử, vì sao xếp thứ bậc lại thiếu một người?" Bách Nha hỏi.

"Trước khi ta sinh ra, mẫu thân ta sinh non một lần, là một nữ nhi," Ta nhẹ nhàng vuốt ve chữ "Liệt" trong thư, có chút hoài niệm, "Đây là gia gia nói cho ta biết. Nếu lão nhân gia biết nhà chúng ta cuối cùng lại có thêm một hài tử, người nhất định sẽ rất cao hứng."

"Ngươi... muốn trở về sao?"

"Ngươi xem, ta không quay về, thiên hạ thái bình." Ta cười cười.

"Nhưng Thái Bình cũng không được mấy ngày nữa," Bách Nha cười khẩy, "Nghe nói hiện giờ đương kim hoàng đế giải trừ quyển cấm hoàng huynh của hắn. Còn phong một cái Vương gia trên danh nghĩa, kinh thành lại bắt đầu náo nhiệt rồi."

Cái gì? Vân Kiên đã giải trừ lệnh cấm? Ấn đường ta nảy lên.

"Có một Hoàng đế khoan dung độ lượng như vậy là phúc của bách tính a..." Bách Nha giọng mang ý trêu tức nói.

Vân Xuyên khoan dung độ lượng? Vậy ta chính là bồ tát rồi.

Có điều chuyện trong kinh thành chỉ cần không liên quan đến Quốc Công phủ thì cũng không có quan hệ gì lớn tới ta. Thế nhưng không qua mấy ngày, trong Viên lại phát sinh một sự tình phiền toái: Trong kinh điều động xuống một vị Hộ bộ thị lang, còn có một vị truyền sử chết ở nơi này, chính là bị người ta ám sát.

Bên phía phủ nha đã thu xếp qua. Sáng sớm ngày kế, đúng thời điểm vắng vẻ nhất, Phù Dao đến Hàn Hương quán gặp ta, trên mặt vô cùng khó coi: "Cái Thập Nhị Lâu này thật đúng là..."

"Bên phía phủ nha không phải nói còn chưa xác định được sao?"

Ta cũng phiền, vị quan hai tay trói gà không chặt kia, đi đâu giết chẳng được? Sao cứ nhất định phải hạ thủ ở chỗ này, một lần còn hai người, thật là không để cho người khác làm ăn mà.

"Nói cho những người giang hồ ở bên ngoài nghe, miễn cho đả thảo kinh xà," Bách Nha nói, "Lão đầu nhi gửi thư nói, là tin tức từ Quốc Công phủ —– Trong kinh phái người xuống tra xét... người này ngươi quen biết."

Đầu của ta bắt đầu đau: "Ai?"

"Dự thân vương Vân Kiên."

Ta...

Ta nhớ ba năm trước khi ta tới nơi này đang là lúc đầu xuân, không ngờ tới mới chớp mắt đã sắp tới mùa xuân rồi.

Ngoài cửa sổ tuyết đọng đầy trên cành hồng mai, khí tức dịu dàng thanh lãnh tựa hồ xuyên thấu qua song cửa, thẩm thấu vào đôi mắt, hơi lạnh nhập vào tim.

"Công tử còn có tâm tư thưởng mai, chắc hẳn trong người đã khỏe lên nhiều." Một vạt tay áo nguyệt tụ lăng la thơm ngát nâng lên, đưa tới một chung trà nóng hổi.

"Chỉ mong vậy."

Từ khi biết Vân Kiên muốn tới Hoài Tô, trong lòng ta thoáng hiện ra vô số loại khả năng, số lần mộng yểm càng ngày càng nhiều. Người chỉ cần một đêm không ngủ ngon, bệnh tật liền không mời mà tới.

Ta lại lười biếng nằm trên tháp, trên người đang đắp áo choàng tuyết hồ, lông hồ trắng tuyết mềm mại che kín dưới cằm, "Khinh Liễu, sao ta cứ cảm thấy trong phòng có gió lạnh thổi khe khẽ chứ?"

"Không thể nào?" Nghe vậy lập tức dời bước đến cửa sổ nhìn kỹ, "Đều đã đóng chặt rồi, chắc là lò lửa phải thêm than..." Nói xong liền đi tới gian ngoài thêm than.

"Khinh Liễu quay lại."

"Công tử?"

Ta bắt đắc dĩ nói: "Chuyện như vậy để ngươi làm sao?"

Khinh Liễu thẹn thùng nói: "Khinh Liễu biết sai rồi, cái đó phải gọi nha đầu đưa vào." Không đợi nàng đi ra ngoài, lại nghe thấy có người gõ cửa tiến vào, đúng là một tiểu nha đầu: "Công tử gia, bên ngoài có người tìm, lại là vì chuyện mấy ngày trước." Nói xong, Khinh Liễu cùng nha đầu kia đều có chút khẩn trương, cùng nhìn về phía ta.

"Mời vào thư phòng đi, Khinh Liễu đi gọi tỷ tỷ ngươi vào đây thay y phục cho ta." Lòng ta sinh nghi, những việc này thời gian qua đều do Phù Dao xử lý, bằng không còn có Bách Nha. Người biết ta không có mấy, lại trực tiếp chạy tới đây tìm ta... Lai lịch thế nào?

Ta đi tới Tây noãn các, vừa chờ đám người tới vừa không yên lòng nhìn Thúy Vi pha trà. Cũng không biết qua bao lâu, ta cũng đang rối loạn đầy đầu thì chợt nghe thấy Phù Dao gọi ta.

Ngẩng đầu một cái, là ba người mặc quan phục phủ nha khuôn mặt lạ lẫm.

"Mạo muội đến đây, mong Chiêu Hoa Quân chớ trách." Quan sai cầm đầu cười nói.

Lòng ta nhảy lên: "Chiêu Hoa Quân cái gì? Ta không biết?"

"Công tử cần gì phải lừa gạt chúng ta? Thư sinh bình thường... nào có được thanh thế như vậy?"

"Tổ tiên ta nhiều đời kinh thương, ta cũng buôn bán, nhà ta như vậy chắc là còn phải phát dương thêm nhiều." Ta có chút không kiên nhẫn.

Nói xong, ba người kia quả nhiên chần chừ.

Ta tiếp tục hỏi: "Các ngươi nói Chiêu Hoa Quân.... là có chuyện gì? Ta không khỏe trong người, không thích xuất môn. Bởi vậy tất cả những việc bên ngoài đều do các nàng coi sóc. Ba vị có thể biết đến sự tồn tại của ta, chắc hẳn đã ở đây theo dõi ta không ít?" Nói xong, ta hừ lạnh: "Chẳng qua cũng không phải mới tới, mấy năm nay cùng phủ doãn đại nhân cũng coi là có chút qua lại. Ba vị có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo."

"Công tử hiểu lầm rồi," Quan sai cầm đầu có chút nóng nảy, "Tối hôm qua có người để lại bên ngoài phủ nha một phong thư, dùng một thanh tiểu đao ghim ở cây cột bên ngoài phủ nha. Bên trên để lại hai câu thơ, lạc khoản đề là... Thập Nhị Lâu."

Trong lòng ta nhất thời có chút bất an, nhưng trên mặt đương nhiên không thể biểu lộ rõ ràng, chỉ hỏi hắn muốn xem bức thư kia.

Nhận lấy nhìn qua, phía trên là nét bút xa lạ:

Thập Nhị Lâu ngoại nguyệt minh, Xuân Hiểu hàn hương bách lý. Cảm vấn hư niên hữu thì, mạc giáo chiêu hoa biệt khứ.*

*Bên ngoài Thập Nhị Lâu ánh trăng sáng rọi, Xuân Hiểu Viên hương bay trăm dặm. Dám hỏi năm ấy, Chiêu Hoa vì sao lại rời đi. — Dịch láo :))

"Đây là thứ gì?" Ta cau mày, "Một điểm cũng không thông, đốt đi còn ngại khói lớn."

"Vừa mới hôm qua người ở kinh thành được cử đến tra án vừa thấy bài thơ này liền nói... Nói "Cố nhân nhiều năm không gặp, hóa ra Chiêu Hoa Quân cũng ở nơi này."

"Hả? Người tới từ kinh thành?" Trong lòng ta có suy đoán, đem Vân Kiên mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

"Dự thân vương."

Quả nhiên, ta cười cười: "Nghe nói Thập Nhị Lâu cuồng vọng cực điểm, ngay cả sinh ý như ám sát mệnh quan triều đình cũng dám nhận. Chúng ta chẳng qua là người buôn bán, nào dám cùng bọn họ nhấc lên quan hệ gì?"

Thuyết phục mãi mới tiễn được ba tên ôn thần đi, cho lui người xung quanh, đóng cửa lại, ta tức giận đến bụng đều đau: "Bách Nha! Chuyện gì xảy ra?"

"Thời gian qua vẫn tốt! Nhất định là tử lão đầu kia xảy ra sơ suất!" Hắn cũng giậm chân, "Trong kinh tất nhiên là có người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, bằng không sao có thể nhanh như vậy đã có thể phát hiện ra chỗ của ngươi. Ta thề tuyệt đối không phải là ta bố trí phòng thủ lỏng lẻo!"

"Thôi miễn đi, dầu gì nơi này cũng rộng lớn như vậy mà, người của kinh thành thực sự muốn tới theo dõi, người của ta có thể so sánh sao?" Ta xoa huyệt thái dương , cau mày nhắm mắt nói.

"...Hoàng đế... nhất định là Hoàng đế!" Bách Nha vỗ bàn một cái.

Trong lòng ta vô cùng u ám: Thực sự là Vân Xuyên sao? Hắn muốn thế nào đây?

| Chương 58 |***

"Nhưng chuyện Thập Nhị Lâu là sao? Chẳng lẽ là vì Tửu lão đầu kia hả?" vẻ mặt Bách Nha nghĩ mãi không ra, "Muốn tìm bọn họ đánh một trận thôi mà, không muốn thì cũng không cần tiếp, cần gì phải cùng cẩu Hoàng đế kia cấu kết?"

Suy nghĩ một chút hắn lại lắc đầu nói: "Không đúng, nếu bọn họ đã nhận sinh ý ám sát mệnh quan triều đình thì sao có thể cùng Hoàng đế cấu kết chứ?"

"Thập Nhị Lâu chỉ có mười hai sát thủ cao cấp. Cho dù phái đi sáu người ra ngoài vậy còn sáu người nữa đâu. Người ta cũng là làm ăn, tới tui đều là khách cả, khó hiểu quá?" Ta tuy nói lời như vậy nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không nói ra được vì sao, chỉ đành hướng Bách Nha thở dài nói, "Nếu như ta nói, nếu quả thực là người của bọn họ phát hiện ra ta thì ngươi cũng đừng đánh nhau với người của họ, khẳng định là sẽ thua."

Hắn không phục, ta bất đắc dĩ: "Giả sử thật sự là người của bọn họ theo dõi, ngươi lại không phát hiện ra vậy có nghĩa là người theo dõi công phu nội lực vượt xa trên ngươi. Hơn nữa lại biết rõ ta là ai, càng chứng minh họn họ đối với giới quý tộc kinh thành hiểu biết rất tường tận. Cái loại này hắc bạch lưỡng đạo đều dính dáng, lại còn không phải là một tổ chức sát thủ nền tảng mỏng yếu. Đừng nói là đánh một trận, phàm là chống đối lại họ đều không dễ dàng gì."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bách Nha hỏi, "Chuyện ngươi ở nơi này có vẻ như đã không còn là bí mật nữa."

Vậy thì sao? Nước sông không phạm nước giếng, chẳng lẽ còn không cho phép ta buôn bán?

"Từ trước đến nay vẫn không coi là bí mật gì, ta chỉ muốn trốn đi tìm chút thanh nhàn thôi." Lời này tuy nói vậy, trong đầu ít nhiều cũng có phần không thoải mái.

Quả nhiên không đến mấy ngày, Vân Kiên liền đích thân tìm tới cửa.

Hắn già đi không ít. Ta nghĩ, cho dù là đại ca thì nếu bệnh Thái Tử còn sống trên đời cũng tuyệt đối sẽ không già thành bộ dạng như thế này. Tóc mai điểm bạc, ngay cả hốc mắt cũng lộ ra một cỗ khổ ý âm u. Chẳng qua khổ cũng không phải là kham khổ mà là rút đi vẻ khinh cuồng thời trẻ, là khổ hận sau khi chịu đựng đả kích thật sâu nặng.

"Ngươi không hề thay đổi chút nào." Hắn nói.

"Vương gia già đi không ít."

Hắn đột nhiên tới, ta vừa mới bắt đầu ngủ trưa, tóc còn xõa ra, tóc dài cùng tay áo tùy ý tản trên bàn, chỉ mặc một tà áo phi hồng ngồi trên ghế. Ngay cả khăn che mặt cũng không đeo, hai vết sẹo đỏ sậm kia giống như vết máu đọng nhiều năm.

Ta thân mang bệnh, lại không thường xuất môn gặp người. Ba năm nay màu da không dũ khỏi sắc trắng xanh bệnh tật. Vết sẹo đỏ đậm càng khắc sâu. Mỗi khi nhìn thấy trong gương, chính mình cũng cảm thấy đáng sợ.

"Ta biết chuyện của ngươi."

"Vương gia trong lúc cấm túc còn tin tức linh thông. Hiện giờ ra ngoài, lại càng thêm như cá gặp nước nhỉ?"

"Bản Vương ngày đó vốn là bị người tính kế hãm hại!" Hắn âm trầm, sự oán hận cùng thống khổ trong giọng nói trái lại so với trước đây kiêu căng ngạo mạn thì có vẻ khả ái sinh động hơn nhiều, "Vân Xuyên có lý do gì không thả ta ra?!"

"Một cái lý do là đủ rồi," Ta cười nhạt, "Hắn là Hoàng đế —— Hắn "không muốn thả ngươi", ngươi cho là ngươi ra được sao?"

"Ngươi có ý gì?" ánh mắt hắn bất thiện.

"Hoàng đế là hạng người gì, ta so với ngươi càng minh bạch," ta nâng chung trà lên, gạt gạt bọt trà, "Hắn thả ngươi ra ngoài là để cho người khác nhìn. Nếu như ngươi không cẩn thận bị hắn bắt được cái nhược điểm nào như phạm thượng làm loạn chẳng hạn... Ha ha, hắn cũng không phải là Tiên đế, sẽ không nhớ cái gì gọi là tình thân đâu."

"Ngươi đây là đang thay hắn cảnh cáo ta?" Vân Kiên đột nhiên nở nụ cười, "Ngươi thật đúng là yêu thương hắn nhỉ."

"Vương gia, ta cảnh cáo ngươi là bởi vì ngươi đã đụng chạm tới ta. Ta ở Hoài Tô ru rú trong nhà bao nhiêu năm thời gian như thế, người của ngươi chết an lành không muốn lại cứ muốn ở chỗ này của ta mà gặp chuyện. Ngươi nghĩ ta dễ bị bắt nạt vậy hả?"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Vân Kiên đã vô cùng đặc sắc: "Ngươi... Làm sao ngươi biết..."

"Vị quan Hộ bộ còn cả truyền sử kia, phải có bao nhiêu thể diện mới có thể mời được đường đường Thân Vương tự mình đến tra án?" Đây không phải là một mình ta đoán, mà là tin tức từ Tửu lão quỷ, "Vùng Ly Châu Hoài Tô có bộ hạ cũ của ngươi đồn trú quân. Ta trái lại muốn hỏi ngươi một chút, ngươi muốn làm gì? Cấu kết Thập Nhị Lâu sát hại mệnh quan triều đình? Vậy thì dụng ý thực sự của ngươi... Kẻ muốn giết vốn phải là đương kim Thánh thượng?"

Vân Kiên hiển nhiên đã trưởng thành không tí. Một chút nóng nảy cũng đã thu liễm nhiều. Dẫu gì cũng là người năm ấy lĩnh binh đánh thắng trận. Hiện giờ chững chạc hơn, trái lại quả thật có thể hù dọa người khác.

Chỉ là sát ý trong mắt hắn... Bỗng nhiên khiến ta nghĩ đến Vân Xuyên. Ta cau mày, xua tan bóng dáng người kia trong đầu, mở miệng nói: "Vương gia, chớ có hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi nghĩ muốn dẫn Vân Xuyên rơi vào bẫy, nên phải tiếp cận ta sao? Chỉ có điều..." Ta cười cười: "Ta thật sự có thể diện lớn như vậy có thể mời được hắn ư?"

Kỳ thực ta không muốn hắn đến đây. Thập Nhị Lâu bối cảnh nội tình bên trong còn chưa rõ ràng. Vân Kiên nếu như thực sự an bài kín kẽ, vậy thì hắn đến không những không giúp được ta mà nói không chừng còn liên lụy đến ta.

Thế nhưng nếu như hắn không đến...

Trong lòng ta nghẹn uất, mở miệng phân phó Tuyết Thiền đứng ngoài cửa: "Huân hương này làm người ta đau đầu, đổi lại cái loại hôm qua ta điều chế đi."

"Tâm bình khí tự hòa, ngươi cần gì phải bực bội?" Vân Kiên thấy vậy cười khẩy một tiếng, trái lại cũng không tức giận nữa.

"So về tâm bình khí hòa, ta tất nhiên không sánh bằng Vương gia. Dù sao ngài cũng bị quyển cấm nhiều năm, có thiếu gì phương pháp tu thân dưỡng tính."

"Ngươi...!" Vân Kiên bị ta làm cho nghẹn họng, lập tức cười lạnh nói, "Miệng lưỡi thật lợi hại, cũng không biết còn có thể lợi lại đến khi nào!"

"Vương gia cũng biết ta tuy rằng sợ chết nhưng càng ghét bị người khác uy hiếp hơn?" Ta cười khẩy.

Không nghĩ tới Vân Kiên đột nhiên dướn người tiến lên, khiến ta theo bản năng phải lui về phía sau, cuối cùng lui đến chạm vách. Ta chưa bao giờ nhìn hắn gần như vậy. Cái tia sáng điên cuồng trong mắt hắn chỉ có kẻ cực độ khát vọng trả thù mới có. Ta có thể cùng người bình thường khua môi múa mép, nhưng lại đặc biệt sợ hãi loại người điên cuồng không nói lý này. Nhìn bề ngoài cứ ngỡ là Hoàng tộc vinh quang hoa lệ, kỳ thực trong xương cốt đều có cái loại đặc tính điên cuồng này?!

Vân Uyển cùng bệnh Thái Tử đều là loại âm trầm giả dối đến điên cuồng. Vân Kiên lại là loại cố chấp điên cuồng... Người kia, người kia lại có cả hai....

"Đừng sợ, ngươi sợ cái gì? Ngươi nói xem, ta bây giờ nào dám tổn thương ngươi?" Vân Kiên cười nhạt, "Thế nhưng ngươi nói... ta không tổn thương ngươi, chỉ tạm thời bắt ngươi làm vài việc vui vẻ..."

"Ngươi khốn nạn!"

Kẻ này có bệnh!

Ta tức giận đến tay cũng run lên: "Người đâu... Đừng!"

Tên hỗn đản này lại ra tay bịt miệng ta! Ta từ dưới đệm mềm rút ra một thanh đoản kiếm phòng thân, mới động một cái đã bị tay kia của hắn chế trụ: "Rõ ràng khuôn mặt cũng đã hủy hoại rồi, Vân Xuyên vẫn còn đối với ngươi nhớ mãi không quên như vậy... Xem ra ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh. Không bằng cũng chơi đùa với ta một chút? Dù sao ở chốn thanh lâu này cũng có chút ý tứ?!"

"Đừng!"

Thấy hứng thú đùa giỡn trong mắt hắn hơi thu lại, ngược lại thật sự có ý niệm động thủ, ta thật sự có chút sợ hãi. Trong lúc giãy dụa cố ý dùng chân đá ngã cái bàn. Lần này động tĩnh dủ lớn, quả nhiên nghe thấy Tuyết Thiền ở bên ngoài gọi ta, thấy ta không đáp lời , cánh cửa lập tức bị đạp mở. Vân Kiên coi như cảnh giác, rất nhanh đã cùng người mới tới triền đấu. Chỉ nghe Tuyết Thiền ở bên ngoài thét một tiếng chói tai: "Công tử gia!" Trong phòng hỗn loạn vô cùng, khi ta vùng vẫy đoản kiếm đã rạch một đường ở trên đùi ta, lúc này còn đang chảy máu.

Hai người bên kia rất nhanh đã phân cao thấp, thị vệ vủa Vân Kiên lúc này cũng chạy tới.

"Để hắn cút đi!" Ta sợ Bách Nha làm bị thương tính mạng hắn, đến lúc đó liên lụy tới trên mình Bách Nha lại phiền toái.

Bách Nha đương nhiên biết rõ Vân Kiên là ai, chiếm được thượng phong liền muốn lấy mạng hắn. Nghe thấy lời ta nói, lại thấy thị vệ ngoài cửa đều rút đao hướng về phía này mới ngừng lại, cẩn thận cùng Vân Kiên đối mặt.

"Ngươi là ai?" Vân Kiên chật vật lui về phía sau, nheo mắt nhìn thẳng vào người trước mắt.

"Đệ đệ ta!" Ta lo bối cảnh hậu nhân Thiên Thị của Bách Nha sẽ vì hắn mà rước lấy phiền phức, lại sợ Bách Nha không kín miệng, nhất thời nhanh miệng nói hớ, liền cao giọng nói: "Đường đường là Dự Thân Vương thân mang trọng trách Hoàng đế giao phó mà còn không cố kỵ dẫn binh tự tiện xông vào nhà dân. Nói ra thật không sợ Ngôn quan* kết tội, bách tính lên án sao?"

*Ngôn quan: Chức quan được Hoàng đế giao nhiệm vụ chuyên hỏi tội những vị khó bắt tội, không cần sợ bị trù dập.

Vân Kiên ở nơi này của ta không đòi được thứ gì tốt, nơi này lại là thanh lâu kỹ quán, hắn mới được giải trừ quyển cấm còn chưa vực dậy nổi, không thể làm gì khác đành phải mang người rời đi trước.

"Ngươi tại sao lại vậy?" Bách Nha bất mãn nói, "Vì sao không để ta giết hắn?!"

"Ngươi đừng quên, mặc dù ngươi không thừa nhận thế nhưng trên người ngươi thực sự chảy dòng máu của Thiên Thị. Nếu truy cứu nữa thì ta và ngươi đều không tốt, nói không chừng còn liên lụy tới người của Yên Sơn tội danh chứa chấp!" Ta bị huyên náo đến sức cùng lực kiệt, Tuyết Thiền cùng đám người Phù Dao nghe tin ba chân bốn cẳng chạy tới đều giúp ta rửa sạch vết thương. Ta nhìn thoáng qua vết thương kia, đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng phân phó: "Tuyết Thiền, đem huân hương đổi lại đi."

"Công tử gia ngài cũng thành cái bộ dạng này rồi! Còn huân hương cái gì nữa?"

"Nghe ta, nhanh đi đem hương đổi lại, sau đó mở hết cửa sổ ra." Ta nhíu mày phân phó.

"Ta đi cho," vẫn là Phù Dao tỉnh táo, thu lại hoảng hốt đầu tiên, liếc mắt nhìn ta sáng tỏ, "Tàn hương ném vào trong sông?"

Ta gật đầu, nàng liền rời đi.

Giằng co nửa ngày, thật vất vả mới an tĩnh lại. Bách Nha hồi lâu không lên tiếng đột nhiên lại chạy tới hỏi ta: "Hương kia có vấn đề? Không phải ngươi hôm qua mới điều chế xong hay sao?"

"Ta thường dùng chính là Bạch Ngọc Yên. Hôm nay đổi Lưu Ly Tán. Những loại hương hoa cần phối với Lưu Ly Tán ta mất ba ngày mới tìm ra toàn bộ, cùng với nguyên liệu trong Bạch Ngọc Yên tất cả đều là tương khắc với nhau," Ta khép mắt lại, tựa lên gối đầu cười khổ, "Người thông minh phải có điểm bảo mệnh chuẩn bị phía sau, vạn nhất cần dùng tới thì sao?" Ví như hôm nay, trong lòng ta nghĩ đến sau này mà sợ hãi.

"Hắn thì sao?"

"Không thế nào cả, chỉ đơn giản là đầu đau nhức mấy ngày thôi, dùng quanh năm mới có thể nguy hiểm đến tính mạng." Ta cúi đầu, sửa lại ống tay áo có chút nhăn nhúm, bụng ngón tay mơn trớn hoa văn chìm trên viền tay áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc