Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 5-6

| Chương 5 |***

"Nam Kha Kỳ"

Giọng nói không hề chói tai, Lục Hoàng tử Vân Uyển chẳng biết đã đứng ngoài cửa đại điện tự bao giờ. Tuy ngược sáng mà đứng nhưng mơ hồ vẫn thấy được nụ cười mỉm quanh năm mang trên môi.

"Lục điện hạ nhật an."

"Không cần đa lễ. Trên người vẫn còn bệnh sao lại đến đây?" Vân Uyển bước vào trong điện. Theo sau chính là người anh trai cùng một mẹ sinh ra với ta. Văn Trang Quốc công phủ đích tử Nam Kha Du.

Khi ta bệnh, tứ muội Nam Kha Tương và ngũ đệ Nam Kha Linh đều chưa hề tới, chỉ có huynh ấy đến thăm ta. Bởi vì chỉ có hai ta mới là một mẹ sinh ra.

Có điều kiếp trước ta và huynh ấy cũng không coi là thân. Ta đi theo Vân Xuyên, huynh ấy theo Vân Uyển. Hai ta đạo bất đồng bất tương vi mưu (hai con đường khác nhau thì không chung tiếng nói).

Vốn dĩ huynh ấy muốn đi theo hầu bệnh Thái tử. Đáng tiếc huynh ấy là thư đồng chứ không phải là bạn thuốc, bởi vậy đành theo Vân Uyển.

Vân Kiên chướng mắt cái khí vị hủ nho của nhà chúng ta nên thư đồng hắn chọn là đích tử của Định Quốc tướng quân Triệu Hưng. Ngày hôm nay cũng không đến, nghe nói là bị bệnh.

Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử từ trước khi Vân Xuyên sinh ra đã không còn nên ngay cả tên ta cũng không nhớ nổi.

Có lẽ hài tử hoàng gia khó nuôi. Vân Xuyên có thể sống được đến ngày hôm nay ít nhiều cũng phải nhờ thế lực nhà mẹ đẻ Mẫn quý phi.

Có thể sống được đã là không tệ. Muốn mỉm cười ngồi lên long ỷ kia thì càng phải có thủ đoạn ngoan độc cùng tâm sát phạt quyết đoán mà người thường không có được. Vậy nên Vân Xuyên mới có thể tự bóp chết tình cảm chân thành đối với Vân Định.

Một chủ tử như vậy mới là người Triệu Giác mến mộ theo đuôi. Vân Kiên tuy là tướng tài nhưng lại đặt tình cảm lên trên, chỉ có thể xui xẻo bị Vân Xuyên chặn đứt. Nhắc mới nhớ Vân Kiên về sau thua ở trên tay Triệu Giác. Phần lớn nguyên nhân là vì bị phản bội nên tổn thương tận tâm dẫn đến phát huy thất thường.

"Ta nghe gia gia nói đệ làm thư đồng của phụ thân." Nam Kha Du đến gần bên ta thấp giọng nói, "Có lẽ đệ bây giờ không thể đi theo Thất điện hạ, cũng nên vì điện hạ tìm một người khác. Linh cũng đã mười bốn, ta và cha có ý định muốn cho nó tiến cung."

"Ca ca cùng phụ thân quyết định là được." Hỏi ta làm cái gì? Nam Kha Linh? Kiếp trước cũng không thân thiết gì với nó.

"Đệ và Thất điện hạ ở bên nhau đã lâu. Điện hạ yêu ghét cái gì nhớ phải trở về nói cho Linh một chút."

"Vâng" Muốn ta nói cái gì? Nói hắn thích ca ca Vân Định của hắn. Hắn ghét nhất ai nói Vân Định của hắn không tốt sao?

Kiếp trước ta ở trong cung, đã từng bình một bức thư pháp bệnh Thái tử lưu lại "Viết láu ngưng trệ, lực đạo yếu nhược, quả là có chỗ giống như người không trường thọ". Ngay sau đó liền bị Vân Xuyên ném vào sơn đình tránh nắng bên sông nhịn đói ba ngày.

Ta còn ngây ngốc tin tưởng hắn vì để cắt giảm chi tiêu hậu cung, tiết kiệm ngân khố mà cả ngày hảo tổn tinh thần nên quên mất đến đón ta. Bởi vậy ta mới bị hạ nhân lạnh nhạt.

Nghĩ đến những chuyện trước đây ta lại bất giác mỉm cười. Ta không biết nụ cười này có tư vị gì, trong miệng chỉ thấy khổ sở: Lúc đó ta đói đến cầm không nổi bút còn bị thúc gục cùng hắn thư từ qua lại. Ta không dám nói một chữ không tốt nào khiến hắn càng thêm phiền muộn. Cuối cùng ta trở về cung, hắn cùng ta ly biệt lâu như vậy mà câu nói đầu tiên không phải hỏi ta có khỏe hay không, câu đầu tiên hắn nói là: "Kỳ, phong thư này viết láu ngưng trệ, lực đạo yếu nhược, chắc là muốn trẫm nhớ mong ngươi hả?"

Ta cho là hắn cố ý trêu đùa nên chẳng hề để ý.

Bệnh Thái tử từ khi sinh ra đã ốm yếu do đó chữ viết thành như thế. Ta cũng chỉ là than thở vài câu, nào có nửa phần bất kính trong lòng mà hắn vẫn cứ ghi hận như vậy. Không biết hắn biết ta đốt bức họa trong cung của hắn, lại không đợi hắn ra tay đã đi trước một bước tự đem mình thiêu đến tro cốt không còn thì sẽ tức giận đến thế nào?

"Du ca, Thái phó tới" Vân Uyển đi tới thấp đầu gọi một tiếng. Ta nhịn không được ngẩng ngẩng đầu nhìn hắn một cái —- 'Du ca' ?

Phụ thân tiến vào điện đầu tiên là hành lễ thần tử. Sau đó ông ấy đi tới đứng sau bàn, chư vị Hoàng tử đứng dậy hành lễ của học trò.

Ta không có tâm tư nghe bọn họ đọc sách. Ánh mắt không tự chủ liền bị bầu trời cao vợi không mây ngày thu ngoài cửa sổ câu đi mất. Cũng không biết đã si ngốc nhơ ngác nhìn bao lâu, dù sao ta thư đồng nên có hỏi bài cũng không hỏi đến chỗ ta.

Vì thế khi nghe thấy Hoàng đế dắt theo Thái tử cùng mấy vị đại thền giá lâm, ta nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần, giật mình đứng dậy hành lễ theo mọi người. Tổ phụ cũng đi theo phía sau Hoàng đế, sắc mặt không tệ. Có lẽ Hoàng đế hạ triều sớm, vui vẻ liền đến nơi này đi dạo một chút.

Bệnh Thái tử mấy ngày nay thân thể cũng điều dưỡng khá tốt. Ta đoán trong lòng Vân Xuyên vừa vui lại vừa buồn. Vui vì thân thể Vân Định khá hơn, lại buồn vì bệnh y nếu tốt rồi hắn muốn đến Đông cung ngồi thăm cũng khó.

Vừa nghĩ vậy ta liền liếc mắt nhìn Vân Xuyên một cái. Quả nhiên ánh mắt hắn một khắc cũng không nguyện rời khỏi người Vân Định. Tuy rằng nhìn không ra thái độ của hắn nhưng ánh mặt thật là nhìn gắt gao chằm chằm, không có một tia ý tứ buồn lỏng.

Đừng nói hủy khuôn mặt này, hiện tại ta có khỏa thân trước mặt hắn, hắn cũng sẽ chẳng thèm bố thí cho ta chút ánh mắt dư thừa nào. Hắn cứ làm như vậy thật sự không sợ người khác phát giác sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng ta đột nhiên khẽ động: Lẽ nào hắn cuồng nhiệt yêu thích ca ca của hắn như vậy thật sự chưa hề có ai phát hiện ra ư?

Ta không cho là diễn xuất của Vân Xuyên tốt bao nhiêu. Nhìn xem bây giờ mọi người đều nói cười vui vẻ, chỉ có hắn là không nói lời nào. Ánh mắt luôn dính trên người Vân Định, cứ như ruồi nhặng thấy thức ăn... Hai kẻ này ở trong mắt ta chẳng thể so với ruồi nhặng cùng thức ăn ôi thiu, thật muốn đá đi nơi khác.

"Nhi thần đã lâu không có tới Văn Anh điện, không ngờ đàn này vẫn còn để ở đây" Bệnh Thái tử xem ra tinh thần rất tốt, ôm lấy đàn đem cho Hoàng đế xem, "Nhi thần còn lo đàn không còn thanh âm khó tránh khỏi cô đơn bám bụi, không nghĩ tới vẫn sạch sẽ như vậy."

"Hoàng huynh có chỗ không biết, Văn Anh điện này vẫn còn tài tử yêu đàn đấy." Vân Uyển cười nói.

"Ha ha.... Để Trẫm xem nào, chắc là hai tiểu tử trong nhà Văn Trang Quốc công nhỉ?" Hoàng đế nói.

"Phụ hoàng anh minh." Vân Uyển gật đầu, nhìn thoáng qua Nam Kha Du. Người phía sau bất đắc dĩ cười một tiếng.

Ta thật ra không quan tâm. Có bệnh Thái tử ở đây, ai dám bước lên đoạt hào quang?

Quả nhiên, bệnh Thái tử đàn một khúc dưới sự tâng bốc của Hoàng đế cùng mấy vị đại thần.

Ta khinh thường liếc mắt nhìn người nọ một cái, không ngạc nhiên thấy nhãn thần hắn sáng lên, thực sự là sủng nịnh đấy.

Bệnh thái tử đi tới cầm tháp trong điện đặt đàn xuống. Tới chỗ ngồi quỳ xuống, tay trái niêm hoa, tay phải cầm hạc, đàn một khúc Quảng Lăng Tán kỳ ảo mưa sầu.

Ha ha, đúng như ta nói, dây đàn thì ngưng trệ, trường âm thì phù phiếm. Nếu nói hai chữ tri âm* thì bò cũng phải phì cười.

* ý nói tích Chung Tử Kỳ là tri âm, tri kỷ nghe đàn của Bá Nha. Thái tử đàn chẳng ra sao mà muốn có người tri âm nghe đàn thì trâu bò cũng phải bật cười.

| Chương 6 |

***

Tổ phụ ta cầm kỳ thư họa tứ tuyệt. Năm ấy khi người vang danh khắp thiên hạ tuy rằng ta không có phúc khí được trông thấy nhưng dẫu sao ta cũng được nghe tiếng đàn của lão nhân gia mà lớn lên. Bởi vậy mới nói từ nghèo hèn nhập phú quý thì dễ mà phú quý rơi xuống nghèo hèn thật khó khăn.

"Cầm nghệ của Văn Công là thiên hạ đệ nhất hiện nay. Ngay cả Yên Sơn Tứ lão cũng phải mở lời cam bái hạ phong." Hoàng đế khẽ mỉm cười, dễ dàng nhận thấy bề trên đổi với biểu hiện của Thái tử ngày hôm nay coi như hài lòng. Dựa vào ghế, nghiêng đầu cùng tổ phụ ta trò chuyện.

"Tuân chỉ" Tổ phụ thuận tiện nói, "Chơi đàn chú trọng tâm cảnh giao hòa. Tiếng đàn của Thái tử khoáng đạt, như trời quang lãng đãng. Có thể thấy tấm lòng trong sáng, chân thành tuyệt diệu."

Một phen khen ngợi vô cùng chân thành êm tai, nói không chừng Yên Sơn Tứ lão cũng phải bái phục. Ta nhìn về phía tổ phụ, trong mắt người không hề có một tia khinh thường hay ngạo mạn nào. Ánh mắt người nhìn Thái tử nhu hòa như đối với đứa cháu yêu thương. Ý tứ quý mến nhân tài không nói mà hiện khiến trong lòng ta hơi có chút không thoải mái.

"Văn Công đã khen nhầm rồi. Hai vị công tử của quý phủ được Văn Công khéo dạy dỗ, chắc hẳn được Văn Công chân truyền. Hay là cũng đàn một khúc để tỷ thí ?" Thái tử Vân Định mời lại.

Tổ phụ đáp lời một câu, bốn chữ 'Chân thành tuyệt diệu' chỉ tương xứng với bệnh Thái tử là y, so với loại tục nhân như ta đây hoàn toàn bất đồng. Y từ trong ra ngoài chính là một đóa Bạch Liên hoa tâm địa tốt. Vậy nên y không tranh nổi Vân Xuyên, cũng không thích hợp ngồi lên vương vị. Còn ta tâm địa xấu xa, vừa biết một phen tình ý gửi gắm bấy lâu đều là vô ích liền kéo theo vật chí ái trong tim kẻ phụ tình kia cùng ta tan thành tro bụi. Cho dù chỉ là một bức tranh Vân Xuyên yêu thích thì cũng phải khiến hắn khó chịu một thời gian.

Người gảy đàn phải dùng tâm mà lòng ta đã xấu xa tận cùng, nếu lúc này ta đàn thì tất yếu rơi vào thế hạ phong.

"Nhắc đến việc này, nghe nói mặt lão tam bị thương. Mau qua đây để trẫm xem nào." Hoàng đế lại nổi lên hứng chí.

Ta bước lên phía trước: "Chuyện không đáng ngại, bị hòn đá nhọn cứa hai đường. Hiện tại đã khá nhiều, có điều vết sẹo xấu xí nên không dám làm nhục thánh mục."

"Thôi được, chỉ là hơi đáng tiếc." Hoàng đế hướng về phía phụ thân và tổ phụ cười nói, "Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ. Ngày trước nhìn xa trông hơi có vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian. Định nhi lúc còn nhỏ thần thái cũng giống như vậy. Nhưng Định nhi thân thể tiên thiên yếu ớt. Đứa nhỏ này thân thể trước nay nhìn qua cũng không tồi, không nghĩ tới chỉ phát sốt một lần cuối cùng lại thành ra chuyện như vậy."

Lụa trắng che phủ chỉ có đôi mắt ta lộ ra bên ngoài, càng không dám có một tia xem thường nào không cẩn thận lộ ra khiến cho người khác phát hiện.

"Hai đứa nhỏ này chỉ có Kỳ là từ nhỏ đã theo thần lớn lên" Tổ phụ nhìn ta, yêu thương trong mắt khiến cho gánh nặng trong lòng ta liền được cởi bỏ —— vẫn là gia gia thật lòng không hề giả dối, "Cũng không muốn ép buộc khiến nó phải khổ, về điểm này cựu thần luôn để trẻ nhỏ vui chơi thanh nhàn. Nó thích học thì học, không thích thì thôi. Cầm nghệ cũng không luyện tập nhiều nhưng trái lại họa kỹ thì không tệ lắm. Cầm nghệ của Du so với nó tốt hơn nhưng lại thua bởi tâm cảnh hay xốc nổi. Có Thái tử như châu ngọc phía trước, nó quả thực là thua kém về điểm này."

Tổ phụ nói Nam Kha Du kém cỏi. Hoàng đế ngược lại cũng nghe ra, cười một tiếng: "Ha ha, Văn Công đây là đang che chở sao... Thôi miễn vậy. Trong Văn Công phủ thì để cho huynh trưởng đàn một khúc kết thúc thôi. Cũng coi như thành toàn cho nhã hứng ngày hôm nay."

Ta không biết trong lòng tổ phụ nghĩ như thế nào. Ta chỉ biết rằng bởi vì hai ông cháu ta ăn ý ngoài ý muốn mà cảm thấy ấm áp một hồi.

Ta nghĩ trên đời này tổ phụ mới là người cuối cùng thương ta yêu ta. Lòng dạ ta tuy rằng xấu xa nhưng không hề có lòng tham không đáy. Chỉ cần tổ phụ còn ở trên cõi đời này một ngày thì ta liền làm bạn với người một ngày. Chờ sau khi tổ phụ trăm tuổi, ta lại tìm một nơi thanh tịnh rời xa triều đình. Trọn đời cùng Vân Xuyên không còn qua lại nữa.

Bài học buổi sáng đều đã giảng xong. Buổi chiều là thời gian bọn họ học võ nghệ. Trước đây ta đi theo Vân Xuyên, thích nhất là nhìn thân ảnh hắn luyện kiếm giữa thao trường, như tuyết luyên kinh hồng, như trường hồng quán nhật (như cầu vồng vươn tới mặt trời). Một bộ kiếm pháp múa lên, lúc thì lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, khi thì sát khí tỏa ra tứ phương. Từ một mình luyện đến lao vào giữa một trận binh lính thao luyện. Toàn thân tựa như một thanh ngọc kiếm đâm vào thiết giáp sáng bạc, kích khởi tầng tầng quang mang liễm diễm...

Có điều bây giờ không còn quan hệ gì với ta nữa. Ta là thư đồng của Thái phó. Thái phó đại nhân theo thần tử lục bộ cùng Hoàng thượng lên triều nghị sự. Thư đồng có thể ôm sách đàng hoàng rời cung.

Vậy mà nửa đường lại bị Lục hoàng tử Vân Uyển chặn lại: "Nam Kha Kỳ!"

"Lục điện hạ nhật an."

"Bây giờ ngươi phải trở về phủ rồi sao?"

"Kỳ hôm nay đã không còn là thư đồng của Thất điện hạ rồi." Nam Kha Du nói với Vân Uyển.

"Về sớm như vậy làm gì? Cùng đi võ trường không? Hôm trước Thái tử có được một thanh bảo kiếm, ngay cả Phụ hoàng và phụ thân ngươi đều đi xem vật này may mắn rơi vào tay người nào. Ngươi cũng tới đi." Vân Uyển rời Văn Anh điện, rốt cuộc cũng có thể cầm lại cây quạt thường ngày ít khi rời tay. Lúc này vung tay mở ra, thân hình nhẹ nhàng, trông vô cùng đẹp mắt.

"Lục điện hạ không muốn thanh bảo kiếm kia sao?" Ta hỏi.

"Có tam ca thất đệ ở đó, có thể lên tranh được chỉ có bọn Triệu Giác và mấy tiểu tướng. Hiện giờ Triệu Giác không ở đây. Mấy người bình thường sôi nổi chắc cũng sẽ không nhiệt tâm lắm, chỉ còn hai người bọn họ đi tranh." Vân Uyển gác quạt chống quai hàm.

"Điện hạ mời đệ, đệ muộn một chút rồi ra cung cũng không sao. Như vậy chúng ta sẽ cùng cha trở về là được rồi." Nam Kha Du nói.

"Nhưng mà sách..."

"Đức An, mau cầm sách cho tam thiếu gia, mang về Văn Anh điện đi." Vân Uyển cười phân phó một tiểu thái giám bên cạnh.

Ta cũng không biết sao Vân Uyển này lại đột nhiên nhiệt tình như vậy. Chẳng lẽ thấy ta rời khỏi Vân Xuyên liền luốn để ta và Nam Kha Du đồng lòng chung sức, tính toán cùng nhau tiến vào phạm vi Lục gia đảng của hắn?

Ta lười chẳng muốn suy nghĩ. Muốn người như ta, tính toán kiểu gì cũng sẽ không thêm được phần lợi ích nào, sợ rằng còn có hại. Ta tạm thời cũng không dám nghĩ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc