chương 45-46
| Chương 45 |***
Chờ trở về Thụy Tiêu Cung, ta liền một lần nữa quay lại trường đình chăm sóc hoa mai, đã có một vài nhành cây nảy ra nụ hoa nho nhỏ.
"Bên ngoài gió lớn, lúc này để ý chuyện đó làm gì?" Vân Xuyên đứng dưới hành lang, vẻ mặt nhìn không rõ.
Kỳ thực ta đang chờ hắn khuất khỏi ánh mắt Quý Phi, sau đó hảo hảo xử lý ta mà.
Ví như ném ta tới một chỗ thiền điện nào đó cấm không cho đồ ăn nước uống đủ ba ngày, giống như đã xảy ra ở hành cung kiếp trước.
Hay ví dụ như để ta ở trong đình trông mai, rồi bị gió thổi cho nửa chết nửa sống. Qua mấy canh giờ trở lại nói đã quên mất ta còn đang ở ngoài.... Mấy việc như thế, ta cũng trải qua không phải chỉ một lần.
Có điều hắn cũng không muốn ta chăm sóc hoa mai, chắc là đang nghĩ chiêu mói. Ta nghe lời gác lại dây sắt và cây kéo, bèn đứng dậy tự đi vào trắc điện.
Hắn chân sau liền theo tới, cho lui xung quanh rồi ngồi vào mỹ nhân tháp phía trước, thần sắc như thường, trái lại bộ dạng không giống như là sắp nổi giận đến nơi.
Ta không quản hắn lúc nào thì phát điên, ngả thân muốn nghỉ ngơi.
"Ngày đó ta đã ở Mẫu Đơn Các, sau đó ngươi cũng biết," Vân Xuyên nói, "Ngươi đàn càng ngày càng hay." Trong giọng nói có một tia nghiền ngẫm thở dài.
Ta trợn mắt, đáy lòng phiền chán: Chẳng hiểu sao tự dưng tâm huyết dâng trào thốt một câu như vậy.
"Còn có thơ văn của ngươi, tranh của ngươi..." Vân Xuyên đặt tay lên vai ta. Ta mặc hắn không đáp, vẫn tiếp tục đưa lưng về phía hắn không nhúc nhích, "Còn có tính tình của ngươi, con người ngươi... Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Chỉ trong một ngày đêm, trước sau có tới hai người hỏi ta vấn đề tương tự. Người trước thì ta ít nhiều có chút hổ thẹn ấm lòng, người sau ta lại nghe ra ngũ vị tạp trần, lười chẳng muốn nhiều lời.
"Thật ra ta cũng biết cách làm của ngươi hôm nay không có sai," Vân Xuyên cúi người đặt cằm lên đầu vai ta. Ta cảm giác như hắn đang nhìn ta, "Ngươi lo lắng vì ta, mặc dù đơn giản là vì lợi ích tương quan nhưng ta cũng cảm thấy cao hứng. Có điều ta vẫn luôn cảm thấy ngươi cũng không có ý đó."
Ta mở mắt ra, không nhìn hắn, chỉ kinh ngạc nhìn về phía trước.
"Ngươi vì cái gì?" Trong lời nói của Vân Xuyên có sự khổ sở không chút nào che giấu, nhưng ta cũng luôn cảm thấy hắn thật ra đang diễn trò, "Nếu như ngươi không phải vì giúp ta vậy thì ngươi vì cái gì? Vì mẫu thân ngươi? Vậy ngươi muốn giết bao nhiêu người? Chuyện của mẫu thân ngươi ta cũng đã điều tra, người biết bao gồm có phụ thân ngươi, tổ phụ ngươi, còn có Hoàng Hậu bị ngươi giận chó đánh mèo nhưng cũng không tính toán báo thù. Vậy thì mục đích của ngươi là cái gì? Hoặc là nói mục đích của ngươi là ai?"
"Ngươi xem chỗ đó."
"Cái...cái gì?"
Ta chỉ vào giá nến đặt trên bàn trà phía trước: "Cái bóng, dưới cái bóng."
Thấy hắn nhíu chặt lông mày không nói lời nào, ta liền miễn cưỡng ngồi dậy nói: "Ta ghét cái bóng, bởi vậy liên đới cũng ghét ánh sáng."
Ta thực sự không muốn hận hắn. Thế nhưng ta rất đau khổ, từ khi kiếp này bắt đầu, thống khổ vẫn luôn dằn vặt ta.
Tất cả đau khổ ấy đều có căn nguyên, tất cả những chiếc bóng đều phải có nguồn sáng. Chỉ khi ta cắt đứt ánh sáng, cái bóng mới có thể biến mất, bóng tối mới có thể mang đến an bình.
Không có căn nguyên thống khổ, ta cũng sẽ không phải chịu hành hạ nữa... Lòng ta tựa như vũng nước tù, cố chấp nghĩ:
Trên đời này không thể có hai khuôn mặt giống nhau, thà rằng dứt khoát hủy đi tất cả. Ta đối với mình còn hạ thủ được thì sao có thể bỏ qua Thái Tử Vân Định?
Cái hình bóng ôn nhu từng yêu sâu đậm của ta kia đã bị Vân Xuyên tự tay hủy diệt, hiện tại cũng đến phiên ta hủy diệt hắn.
Ngày thứ hai ta đi gặp Vân Uyển, nói cho hắn biết cách nghĩ của Hoàng Hậu: nếu Hoàng Hậu lựa chọn Thái Tử làm vốn đặt cược của bà ta, như vậy bà ta sẽ bất chấp mọi giá để y thắng. Hoàng tử khác có ngoan ngoãn phục tùng thì cũng là uy hiếp tiềm tàng, Vân Xuyên chính là tấm gương. Vì vậy ta khuyên hắn thu tay lại.
"Thu tay lại?" Vân Uyển hừ lạnh, "Nếu là trước đây ta sẽ đồng ý, thế nhưng mấy ngày nay ngươi cũng nhìn thấy đấy, Vân Kiên bị giam lỏng lại bị trục xuất, bệnh của Thái Tử người khác không biết nhưng ngươi quá rõ ràng. Nếu như ta cũng thu tay lại, ngôi vị Hoàng đế chính là vật trong túi Vân Xuyên, dựa vào cái gì mà ta không thể tranh?!"
Ta cũng không vì câu trả lời của hắn mà cảm thấy ngoài ý muốn.
Kiếp trước Vân Kiên và Vân Xuyên tranh đại vị. Vân Xuyên thắng rất đẹp. Nhưng mà kiếp này lại đổi thành Vân Xuyên và Vân Uyển.
Vân Uyển và Vân Kiên bất đồng, hắn càng mạnh vì gạo bạo vì tiền*, cũng càng giành được nhiều yêu thích của Hoàng đế hơn. Vẻ ngoài nhu hòa tuấn mỹ trở thành lớp ngụy trang tốt nhất của hắn... Cái này cũng định trước hắn chưa chắc đã là một Hoàng đế anh minh. Điểm này Hoàng đế cha hắn rất rõ ràng, bởi vậy chỉ để hắn làm một chức quan văn, mà Vân Xuyên thì để lập quân công bình an biên loạn.
"Ta sợ rằng tất cả những việc ngươi làm bây giờ, đều là vì người ta mà may áo cưới thôi." Ta hừ lạnh
"Có ý gì?" Vân Uyển ngờ vực hỏi.
"Hiện giờ thuốc thang ở Đông Cung đều bị tra xét nghiêm ngặt," Ta mở chiết phiến của Vân Uyển tinh tế thưởng thức, "Ta ngay cả trộm liếc nhìn Thái Tử cũng không thể, căn bản là không cách nào hạ thủ. Thế nhưng đến nay bệnh của Thái Tử vẫn không hề có khởi sắc, ngươi nói..."
"Vân Xuyên?!" Vân Uyển nhanh chóng phản ứng kịp thời, bước đến gần nắm lấy bả vai ta vội vàng hỏi, "Nhất dịnh là Vân Xuyên! Hắn làm sao có thể làm được?"
"Ta khuyên ngươi thu tay lại không phải là không cho ngươi tranh, mà muốn ngươi bảo trụ Thái Tử," Ta cười khẽ nói, "Ngươi bây giờ không có quân công, với Vân Xuyên căn bản không thể so sánh. Bảo trụ Thái Tử thì ngươi mới có phân lượng cùng Vân Xuyên tranh đoạt. Hơn nữa ngươi tin ta đi, chỉ cần nắm giữ Thái Tử, chúng ta có thể bắt chẹt Vân Xuyên."
"Thật sự?"
Ta gật đầu.
"Vì sao ngươi khẳng định như vậy?"
Ta làm một động tác "Suỵt", khoát khoát tay: "Lục điện hạ chỉ cần tin tưởng ta là được, nên biết rằng... Đại ca của ta nếu đã đem ngươi giao phó cho ta, ta đương nhiên sẽ dốc hết năng lực ta có."
Quả nhiên vừa nhắc tới Nam Kha Du, Vân Uyển lập tức không nói thêm gì, sắc mặt hắn khôi phục bình tĩnh. Như có điều gì suy nghĩ, từ trong tay ta đoạt lại cây quạt, vừa đi trên đường vừa cầm cây quạt đảo qua đảo lại rất linh hoạt hoa dạng.
Ta nửa cúi đầu, trong mắt mang theo tiếu ý.
Chờ ta trở lại Quốc Công Phủ, cũng là một mảnh mây đen mù mịt hoàn toàn không có bầu không khí như đang làm hỉ sự.
Ta đương nhiên biết tại sao.
Mấy ngày nay ngoại trừ ta ra, cả nhà từ trên xuống dưới đều ở đây vì ngày mai mà chuẩn bị, coi như không nghe được tiếng kêu khóc của Tứ tiểu thư bên Tây Uyển, cũng coi như vui vẻ.
Lại không ngờ rằng nàng dám làm ra chuyện bỏ trốn trước đám cưới bê bối bực này. Hơn nữa điều kiện tiên quyết còn là đàng trai căn bản không nguyện ý cùng nàng bỏ trốn.
Này thì hay rồi, tình cảm thế giao giữa Quốc Công Phủ và Định Quốc Tướng quân phủ ngay lúc đó đã bị hủy hoạt trong chớp mắt.
Cũng may lão tướng quân nguyện ý nể mặt gia gia đè xuống chuyện này, bởi vậy mới không xôn xao huyên náo dư luận.
Không phải tự nhiên nói Nam Kha Du vì sao lâu ngày không tiến cung, phải đem chuyện tình của Vân Uyển giao cho ta? Chính là vì lo liệu vụ hôn nhân lắm bất trắc này đây.
Gia gia không cách nào xử lý công việc, phụ thân một thân bận rộn không giúp được. Trong nhà ngay cả một nữ chủ nhân có năng lực quản sự cũng không có. Ta lại ở Thụy Tiêu Cung làm một khúc gỗ. Mấy ngày qua huynh ấy cũng tương đối khổ cực, ta cũng nhìn ra được.
"Nghe nói Triệu Giác cũng bệnh," Nam Kha Du cười khổ, "Tương Nhi cũng sắp điên rồi."
"Chuyện tình ái ấy, vừa tổn thương người vừa tổn thương mình, thật sự không phải là thứ tốt lành," ta nhấp chén trà, "Đệ xem qua giá y rồi, làm thật là đẹp mắt. Đến đệ cũng muốn mặc, nàng không muốn thì cho đệ."
"Ai....đệ," vẻ mặt Nam Kha Du dở khóc dở cười, "Cái bệnh thích màu đỏ của đệ bao giờ mới sửa hả?"
"Nghĩ gì vậy chứ? Đệ là nói muốn giữ lại cho đám nha đầu trong phòng mà."
"Lão sư phụ của Doanh Tụ trang sửa đến sửa đi nửa tháng mới được một kiện như thế, đệ trái lại thật là hào phóng."
Ta cười nhạt: "Nha đầu của đệ thì làm sao? Bình tĩnh mà suy xét, trong phòng đệ tùy tiện chọn một đứa so với Nam Kha Tương nàng ta còn có thể thống giống một thiên kim tiểu thư hơn."
Nam Kha Du chỉ thở dài, mặt mũi đều khổ sáp: "Đệ xem xem cái bộ dạng kia của nàng, ngày mai không biết còn thành cái dạng gì nữa."
Ta ngẫm nghĩ một chút mới hỏi: "Triệu Giác thực sự bị bệnh sao? Ngày mai sẽ không đột nhiên lại chạy đến cướp dâu chứ?"
"Hắn căn bản là không muốn cùng nha đầu kia bỏ trốn!"
Xem ra cuộc nói chuyện đêm đó rốt cuộc tan vỡ rồi.
| Chương 46 |***
Nam Kha Du lại tức giận nói: "Nếu không phải có lão tướng quân áp chế, nữ nhân nhà bọn họ quả thực muốn đem Tương Nhi ra mắng chửi đến chết, nói nàng... chẳng có liêm sỉ. Triệu Giác thực không phải đàn ông, lại không hề quay sang che chở một chút. Cứ ngỡ Tương Nhi nói hai người bọn họ vốn dĩ là đôi bên tình nguyện! Không nghĩ tới hôm nay khi sự việc đã bại lộ hắn lại không thèm nói nửa câu giải thích nào!
Kỳ thực ta cũng hoàn toàn không rõ ràng lắm Triệu Giác rốt cuộc đã cùng nàng nói chuyện ra sao. Chỉ nghe Bạch Cần nói Nam Kha Tương mang theo châu báu chạy về phía Tướng Quân phủ. Ta liền bảo Bạch Cần đem việc này tiết lộ cho hạ nhân của Tướng Quân phủ biết.
Như Nam Kha Du đã nói, hai người một người muốn đi, một người không chịu. Đang lúc lôi kéo khóc lóc nước mắt nước mũi rối tinh rối mù thì bị người ta bắt gặp.
"Thật mất thể diện!" Nam Kha Du đỡ trán, nhịn không được lắc đầu, "Mặt mũi của Quốc Công Phủ đều bị mất hết! Một cô nương gia tự dưng xuất hiện ở phòng ngủ của nam nhân đã vô cùng khó nghe. Huống hồ Triệu Giác cũng không chịu giải thích cái gì, chỉ nói để cho nàng rời đi, này thật sự là..." Nam Kha Du xấu hổ cùng giận dữ đến không nói thành lời.
"Mặt mũi đã vứt xuống Tướng Quân phủ rồi, nếu như ngày mai còn muốn mất mặt ở nhà chồng thì bọn họ cũng sẽ không chịu để yên như Triệu Gia đâu." Ta nhếch miệng, "Đệ có biện pháp khiến Nam Kha Tương ngày mai thành thành thật thật gả đến Tư Không Phủ. Hơn nữa còn an phận thủ thường mà làm Thiếu phu nhân của nàng."
"Thật sự?"
"Tất nhiên."
Nam Kha Du rất cao hứng, huynh ấy đang không muốn đi gặp nàng mà.
Vì vậy ta ôm theo giá y, lắc lư đi sang Tây Uyển.
Nam Kha Tương quả thực vô cùng tiều tụy. Thảo nào sư phụ may đồ phải sửa đi sửa lại, bởi vì nàng đúng là càng ngày càng gầy.
"Tứ muội."
"Tam... Tam ca?" Nàng thấy ta liền lảo đảo chạy tới, thoáng cái đã quỵ ở trước mặt ôm lấy chân ta, "Tam ca! Cầu xin huynh mau cứu muội với! Muội không muốn gả cho tên ma ốm kia!"
Ta lạnh mặt: "Xem ra... Ngươi quả thực là bởi vì không muốn gả cho Tư Không công tử nên mới lựa chọn Triệu Giác..."
"Không!" Nam Kha Tương thét lên một tiếng, liên tục lắc đầu khóc thút thít nói, "Không phải như thế! Muội đương nhiên là yêu hắn! Nếu như người đó là hắn, cho dù hắn chỉ có thể sống một ngày thôi muội cũng muốn gả cho hắn!"
"Nhưng bây giờ cho dù hắn có hồi tâm chuyển ý rồi thì người của Tướng Quân phủ cũng sẽ không đồng ý cho muội bước vào cửa nhà họ."
Nam Kha Tương không nói, chỉ nức nở không ngừng khóc lóc.
"Lúc đầu ta khuyên muội thì muội không nghe. Hiện giờ ta còn có một câu muốn khuyên muội, muội nghe hay không nghe đây?" Ta cúi đầu, vuốt ve hoa văn thêu trên giá y, thật là đẹp mắt.
Nam Kha Tương còn chưa nói gì, khóc gục tại chỗ không dậy nổi, tựa như không nghe thấy lời của ta.
"Ta muốn khuyên muội, vẫn nên gả cho Tư Không thôi."
"Không! Ta không lấy chồng!" Nam Kha Tương mãnh liệt ngẩng đầu lên, dường như đã nghĩ rõ ràng. Nàng chống đỡ thân thể đứng dậy. Ta liền gằn từng chữ mà nói rằng:
"Nếu như trước đây mà nói, Linh Nhi ở trước mặt phụ thân còn có chút phân lượng, còn có thể thay muội nói mấy câu. Nhưng giờ nó đã tự chặt đứt tiền đồ. Muội là tỷ tỷ của nó, nếu như có một ngày muội có đủ sức mạnh ở nhà chồng thì muội cho là phụ thân còn có thể quản muội và Linh sống chết thế nào sao?"
Nam Kha Tương dần dần ngưng khóc, hai mắt vô thần, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài song cửa sổ.
Ta lưu luyến đem giá y đặt bên người nàng, ngồi dậy ném lại một câu "Cẩn thận mà nghĩ cho kỹ" liền rời đi.
Giá y này quả thực đỏ đến cực mỹ, đem phối lên người Nam Kha Tương thực sự là đáng tiếc.
Ngày hôm sau, không có cướp dâu, không có bỏ trốn, không khóc trời than đất. Tất cả mọi người đều giữa căng thẳng mang theo vui mừng, kể không hết phồn hoa náo nhiệt, cẩm tú nhân gian. Từ khi trời sáng cho đến tận lúc đêm xuống, tiễn đội ngũ đưa dâu dài ngoằng ngoẵng như một con rắn đỏ thắm từ Quốc Công phủ một đường gấm hoa rực rỡ mà bước vào trên địa bàn Tư Không phủ.
Ta cứ tưởng Nam Kha Du bận rộn là đủ, chẳng ngờ ta cũng không được rảnh rỗi. Gia gia không ở đây, ta liền trở thành đối tượng mà chư vị văn sĩ nho sinh vây quanh. Sớm đã muốn rời sân nhưng không biết làm sao ngưng lại mấy lời tán dương miên man không dứt. Từ lúc bị hủy dung tới này đây là lần ta bị người vây xem nhiều nhất.
Này mới chỉ lưu lại một chốc liền xảy ra chuyện ngay: Vân Xuyên, Vân Uyển hai vị Hoàng tử chạm tay có bỏng nhất bây giờ đột nhiên giá lâm.
Ta theo đám người đông nghìn nghịt quỳ xuống. Sau khi thái giám theo lệnh miễn chào, đứng dậy liền thấy Vân Uyển lắc lư đến bên cạnh ta, cùng Nam Kha Du đứng chung một chỗ.
Còn Vân Xuyên thì tới tìm ta.
Nói qua lời chúc mừng, Vân Xuyên liền hướng Tư Không thượng thư và phụ thân ta nói tìm ta có việc muốn thương lượng. Ta cũng đang nóng lòng muốn thoát khỏi những người đó, liền trực tiếp theo hắn rời Tư Không phủ.
Ra khỏi phủ hắn liền muốn ta lên ngựa, ta nhìn qua ngoại trừ con Dương Tuyết Phi Lãng của hắn thì không còn ngựa khác. Bởi vậy không muốn bước tới.
Người này rất ngang ngược, hắn trực tiếp lên ngựa trước, sau đó đem ta cũng xốc lên đặt ở trước người.
Ngựa này rất cao, ta lại càng thêm hoảng sợ. Lại nghĩ đến mới vừa rồi bị như vậy nhất định rất khó coi, ngay giữa đường cái, thực sự là mất mặt.
Vì vậy trong lòng dấy lên giận dữ, vừa định mở miệng liền thấy hắn đã lên tiếng trước nói: "Triệu Giác đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Giác? Ta nâng mi, đại khái đã biết vì sao hắn lại tới rồi.
"Nghe nói Triệu Phó tướng bị bệnh, ôi..." Đang lúc cưỡi ngựa đi trên phố, cứ phải cãi vã trước mặt mọi người, cả hai đều mất hết mặt mũi mới tốt hả. Ta hung hăng nghĩ.
"Lại là ngươi." Thanh âm của Vân Xuyên truyền tới từ trên đỉnh đầu ta. Trong giọng nói đè thấp có vẻ rất tức giận, lại có vài phần bất đắc dĩ, "Ta vừa nghe thấy nói người muốn tìm hắn bỏ trốn chính là muội muội của ngươi liền biết nhất định lại là tác phẩm của Nam Kha Kỳ ngươi!"
"Cái gì gọi là tìm hắn bỏ trốn?" Ta hừ lạnh, "Kẻ dụ dỗ Nam Kha Tương trước tiên chẳng phải là hắn sao!"
"Ngươi vậy mà có thể hạ thủ được." Hơi thở của Vân Xuyên quét qua tai ta, ta cảm giác được hắn đang lắc đầu, "Cứ tưởng rằng ngươi làm hại Nam Kha Linh chặt đứt đường quan lộ đã đủ rồi, không ngờ tới ngay cả Nam Kha Tương ngươi cũng không buông tha..."
Nói đoạn, hắn dường như nhớ ra cái gì, bàn tay đặt ở bên hông ta đột nhiên nắm chặt: "Nói vậy thì ngay từ đầu, đối tượng ngươi nhắm vào không phải là Nam Kha Tương?" Hắn hơi ngưng một chút, chần chờ nói: "Là Triệu Giác? Không đúng..."
"Không đúng cái gì?" Ta cười lạnh, là nói ta không có khả năng đã sớm biết tiểu đồng bọn Triệu Giác của Vân Kiên cư nhiên lại là tâm phúc của Vân Xuyên phải không?
"Không có gì."
Trầm mặc thở từng hơi, đột nhiên hắn dán chặt lấy lưng ta, thấp giọng cười: "Bất quá nếu như là ta, ta cũng sẽ đuổi cùng giết tận. Dẫu sao ngươi hận Nhị Nương của ngươi như vậy, tất nhiên sẽ không nguyện ý nhìn Nam Kha Linh và Nam Kha Tương sống dễ chịu. Chỉ tiếc là Triệu Giác hiện giờ hồn vía lên mây, mắt thấy đã vô tâm trợ giúp cho ta rồi."
"Nếu như có một chút hiểu biết, nói không chừng ta nguyện ý giữ lại nhân tài mà bỏ qua. Hết lần này tới lần khác lại tỏ vẻ ta chẳng nên cơm cháo gì mỗi khi Thu Nhụy giáo huấn ta... Trên đời này quá nhiều kẻ vô dụng, đâu có chỗ cho ai cũng đều vô ưu vô lo mà trải qua một đời?"
Miệng ta nói đám người Nam Kha Linh, trong lòng lại nghĩ cũng là do chính bản thân ta. Kiếp trước là do ta, không giống vậy thì cũng chỉ là một kẻ tầm thường vô dụng hay sao? Trong lòng u ám không cách nào giải tỏa. Đột nhiên lại cảm giác được người sau lưng hơi thở hơi run rẩy, giống như đang thở dài lại giống như đang vội vàng, ——-
"Kỳ, ngươi nên là người của ta." Cánh tay Vân Xuyên vòng qua ta nắm lấy dây cương. Khi đi vào dũng đạo tối đen sau cửa cung, hắn cúi đầu ở bên cổ ta hít thở thật sâu, "Chúng ta ở bên nhau mới đúng... Thế nhưng ngươi để ta cô đơn một mình quá lâu."
Đây tính là chuyện gì vậy? An ủi? Ta nghi hoặc cau mày.
"Thất điện hạ." Ta tránh né động tác thân mật của hắn, "Ngài không cô đơn, cô đơn phải là ta." Ta không cách nào có thể yêu người khác, ngươi còn có bệnh Thái Tử.
"Cô đơn không hề đáng sợ như vậy, trái lại rất nhẹ nhõm," Ta nở nụ cười, rất mực ung dung, "Ngài thử một chút là biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro