chương 19-20
| Chương 19 |***
"Trước đây chỉ biết Tam công tử là thư đồng của Thất điện hạ, không ngờ tới cùng Lục điện hạ quan hệ cũng tốt như thế."
Ta tròng mắt cũng không chuyển, nghe thanh âm liền biết là Triệu Giác. Ý đồ hắn đến đây, ta nghĩ ta có thể đoán được vài phần. Lời này của hắn thật ra ta có thể dùng nó quay lại đập vào mặt hắn: Hắn và Vân Kiên thân thiết có ai không biết, chẳng phải sau lưng cũng cũng đã bắt đầu cùng Vân Xuyên âm thầm qua lại sao. Hắn có tư cách gì nói ta?
"Còn chưa chúc mừng Triệu công tử hôm nay vượt lên đứng đầu."
"Chẳng qua là dính được chút hào quang của Tam điện hạ mà thôi." Triệu Giác qua loa bày ra mấy câu khiêm tốn, không ngoài sở liệu của ta, tiếp theo liền mở miệng nói: "Ngày đó bồi tổ mẫu đi Thiên Tâm Quan dâng hương, vừa hay gặp Tứ tiểu thư quý phủ ở đó. Khi ấy may mắn có Tứ tiểu thư giúp ta một cái đại ân. Sau đó nàng rời đi vội vàng, ta chưa kịp tới nói lời cảm ơn. Nghe nói nàng hôm nay cũng tới, không biết ta có thể gặp mặt hướng tiểu thư nói lời cảm ơn hay không?"
Dư quang khoé mắt ta quét về phía hắn, trong lòng thầm cười lạnh: Gã Triệu Giác này thật thú vị. Hắn đích thực đã phản bội Vân Kiên nhưng bình thường khi xử lý công việc hoặc đối mặt với một số vấn đề thì cách nghĩ của hắn lại không hẹn mà giống hệt như Vân Kiên.
Ví dụ như chuyện giữa ta và Vân Xuyên, hắn không hề cho là ta giúp Vân Xuyên móc nối với Quốc Công phủ, đối với việc đăng cơ của Vân Xuyên không tạo nên tác dụng gì bởi vì ta chỉ là một nam sủng lấy sắc hầu hạ người. Vân Kiên coi ta chỉ như hầu tử mua vui. Hắn thẳng thắn tỏ ra khinh bỉ ta chẳng chút nào che giấu, cho rằng sự tồn tại của ta đối với Vân Xuyên là vết nhơ trong lịch sử làm minh quân.
Mà Vân Xuyên từ trước tới giờ cũng chưa từng vì thế mà ngăn cản hắn. Dường như tất cả những người này đều chắn mẩm rằng ta là một kẻ ngu ngốc dù có mắng chửi đồn thổi thêm nữa cũng chẳng biết gì. Cho dù là công khai làm bộ an ủi cho ta xem cũng chưa từng làm.
Thế nhưng Vân Xuyên à, khi đó ta yêu ngươi, ngươi chịu dịu dàng đáp lại thì ta thật sự không còn cảm thấy khổ sở.
...Ta chán ghét Triệu Giác, chán ghét Vân Kiên, chán ghét tất cả những người và vật khiến ta không tự chủ nhớ tới Vân Xuyên. Vừa hay có Nhị Nương ta một lòng một dạ vì Nam Kha Tương bày mưu tính kế: Đôi khi quyền thần có tiền đồ so với hoàng tử điện hạ còn ổn định hơn. Tư Không gia tộc làm việc luôn được Thái tử nể trọng, tương lai thực lực khó lường. Nếu ta không nhúng tay vào hảo hảo sắp xếp một phen chẳng phải đã phụ lòng Nhị nương tính toán một bận rồi sao?
Ta có thể tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng, điều đó không phụ thuộc vào ta mà phải xem lòng tham của họ lớn bao nhiêu.
Ta chỉ điểm cho Triệu Giác chỗ Nam Kha Tương đang ở. Nhưng may là hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức ở trong đêm dạ yến của Hoàng đế mà đi dụ dỗ nữ nhân. Sau khi nắm được tin hắn liền mời ta cùng nhau đi vào trướng. Khi ta đi theo hắn vào trong thì hơi châm lại bước chân, ngoảnh đầu nhìn thoáng về phía sau, trong lòng sinh nghi: Ta đứng ở chỗ này nửa ngày sao còn chưa thấy Nguyễn Trúc Thanh tới?
...Mà thôi, hắn tới hay không thì có liên quan gì đến ta?
Vừa mới bước vào trướng ta liền nhận thấy có gì đó không đúng.
Hoàng đế còn chưa tới, bên dưới ngự toạ chỏ có một mình bệnh Thái tử ngồi tại đó. Săn thú lần này hắn cũng theo tới xem, xem ra thân thể quả thực đã tốt lên nhiều. Mặc dù không thể tự mình săn thú, khuôn mặt còn hơi lộ vẻ mệt mỏi nhưng dù sao cũng đã là xuất cung rồi.
Theo lý mà nói thì lúc này Vân Xuyên nên vui vẻ tiếp cận mới đúng nhỉ. Bầu không khí kỳ quái luẩn quẩn, không khí giữa Thái tử điện hạ và Thất điện hạ tự hồ có chút không hoà hợp.
Từ trước đến giờ chưa từng thấy chuyện này. Thất điện hạ là ai nào? Chính là vị chủ tử có đủ bốn chữ Nhân Hiếu Lễ Nghĩa. Mà hắn vẫn luôn thuộc Thái tử đảng. Trong thời điểm này Thái tử cũng không có khả năng gây khó dễ với hắn. Dẫu sao bây giờ Tam hoàng tử Vân Kiên đang lúc thanh thế cực thịnh, có Vân Xuyên ủng hộ đối với Thái tử mà nói ý nghĩa vô cùng lớn.
Nói thật ra ta có phần không hiểu rõ lắm. Nhưng khi ngồi xuống chỗ này, ánh mắt ta quét qua thấy tiếu ý trên mặt Vân Uyển vẫn như bình thường thì ta đại khái cũng sờ thấy một chút manh mối.
Chắc hẳn trong này không thể thiếu được sắp xếp của Lục điện hạ kia rồi.
Nghĩ đến đấy ta nôn nóng muốn hỏi cho rõ, nhưng vừa mới đứng dậy thì cánh tay lại bị người kéo lại: "Bệ hạ sắp tới, đừng đi lung tung."
Ta quay lại nhìn đúng là Nguyễn Trúc Thanh, cũng không biết hắn tới gần từ lúc nào.
Chẳng hiểu tại sao ta lại không muốn khách khí gì với hắn, có lẽ ta chán ghét cái cái ấn tượng thủa ban đầu đã lưu lại cho hắn —- Ta thay đổi, hắn không cần phải nhớ nhung một cái hư ảnh căn bản không bao giờ trở lại. Chuyện này đối với cả hai người mà nói, đều không công bằng.
"Đa tạ Nguyễn công tử nhắc nhở." Ta trả lời bằng giọng cứng ngắc.
Tay của hắn vẫn không thu về, trái lại thuận thế nhẹ nhàng niết niết hai cái trên cánh tay ta, thấp giọng nói: "Ngươi mặc ít quá."
Nửa mặt bên phải của ta vẫn lộ ra bên ngoài, khoé miệng câu lên một độ cong mơ hồ: "Ngươi quan tâm làm gì?"
"Vừa rồi trên núi gió lớn, ngươi mặc phong phanh như vậy, ta không nên lôi kéo ngươi ở ngoài đó nói nửa ngày." Hắn mặt không đổi sắc, nhãn thần thâm trầm nhìn ta.
Ta dời mắt không nhìn hắn nữa. Lúc này Hoàng đế cũng vừa đến, đám người xung quanh liền nhất tề quỳ xuống hành lễ.
"Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Miễn—–!" Giọng nói the thé của Thái giám tổng quản vang lên, ca vũ du dương bắt đầu diễn ra.
Mặc dù không khí hoà hoãn đi nhiều nhưng ta không có tâm trạng nghe ca vũ. Ánh mắt quét tới quét lui giữa Thái tử và Vân Xuyên. Người trước hư nhược trên mặt mang nụ cười nhợt nhạt phong xuy bất động, người sau khí định thần nhàn, nhưng ta lại thấy khoé mắt hắn có một tia lãnh ý quen thuộc.
Xem ra quả thật là có vấn đề rồi. Ta đánh mắt nhìn Vân Uyển: Người này quả là lợi hại, có thể nghĩ đến ra tay từ bệnh Thái tử. Mặc kệ hắn là hữu tâm hay vô tâm thì ngược lại hắn thật sự đã đạp trúng chỗ hiểm của Vân Xuyên rồi.
Ta bên này nghĩ như vậy, Vân Uyển cũng nhìn thấy ta. Hắn thoải mái nhấc lên chén lưu ly dạ quang, hướng ta xa xa kính rượu. Ta nhớn mày, cũng bưng ly rượu kính về phía hắn.
"Lục điện hạ vì sao lại mời ngươi?" Thanh âm trầm thấp của Nguyễn Trúc Thanh vang lên phía sau ta.
"Hắn uống say."
Ta trả lời qua loa, hắn cũng không truy vấn. Ta cảm nhận được ánh mắt hắn khoá chặt lên sống lưng, có chút gai người. Trong lòng ta không khỏi nghĩ thầm: Không lẽ người này mới thật là say đấy chứ?
| Chương 20 |***
Ca vũ rộn ràng, tửu ý say sưa. Hoàng đế sớm đã rời đi từ trước, bầu không khí trong trướng điện hiển nhiên ngày càng thêm sôi nổi.
Ta vốn cho là màn dạ yến đêm nay cứ như vậy mà kết thúc, không ngờ tới Vân Uyển vẫn luôn cười hi ha xem ca múa lại đột nhiên gây khó dễ với Vân Xuyên ngay trước mặt mọi người.
"Con bạch hồ hôm nay Thất đệ săn được thật là xinh đẹp, không biết dự định sẽ xử trí thế nào?"
Ta có thế thấy được, Vân Xuyên đột nhiên bị hắn lớn tiếng chỉ đích danh có phần trở tay không kịp, có lẽ tâm tư hắn một đêm này đều đặt trên người bệnh Thái tử mà thôi.
"Bạch hồ ở triều ta tượng trưng cho thánh khiết mỹ hảo, đệ không muốn tổn thương tính mệnh nó." Vân Xuyên cười nói.
"Đó là đương nhiên, chỉ là..." Vân Uyển ánh mắt mơ màng sâu xa, tiếu ý nhàn nhạt đọng trên môi, dáng điệu phong lưu tuấn kiệt, "Ta rất thích nó. Thất đệ có thể cho ta không?"
Vân Xuyên sững lại, tiếp đó không ngoài dự liệu mà liếc mắt nhìn bệnh Thái tử. Người kia trái lại ngoảnh đầu nhìn về phía khác, coi như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ngồi phía dưới.
"À... Nhưng bạch hồ này đệ vốn định dâng lên Thái tử rồi," Vân Xuyên cười bất đắc dĩ, tay áo nâng lên, nhấc chén rượu kính về phía Vân Uyển, "Lục ca nếu thích thì ngày mai đệ lại đi săn thêm một con dâng lên có được không?"
"Ai nha, ta vậy mà quên mất," Vân Uyển khẽ vỗ hai bàn tay, "Thái tử tặng bảo kiếm cho Thất đệ, ngươi còn chưa đáp lễ mà. Vậy bạch hồ này dĩ nhiên là phải dâng lên Thái tử rồi. Mà nhắc tới đó..."
Nói đoạn hắn cười châm biếm, nửa đùa nửa thật nói: "Thái tử đối với Thất đệ thật là tốt, đều là thần đệ, ta cũng không khỏi ghen tị đây..."
"Lục ca say rồi." Vân Xuyên cười xoà.
"Ta say chỗ nào hả?" Vân Uyển cười phá lên, ngửa đầu lại uống cạn một chén rượu, "Đây đều là nói thực. Thái tử điện hạ đâu có tặng bảo kiếm cho ta bao giờ chứ?"
"Lục nhi! Đệ cũng bắt đầu thích kiếm từ bao giờ vậy?" Vân Kiên tự tiếu phi tiếu nói. Hắn ngồi xem vở kịch này nửa ngày, cuối cùng cũng nhịn không được mà xen vào.
Ta nhìn lại Vân Xuyên, thần sắc hắn vẫn ung dung như cũ, tiếu ý chưa giảm nửa phần, một thân hoa phục nguyệt sắc, tầng tầng tuyết ti triền miên, hơi nghiêng người ngồi tại tháp bên dưới. So với bệnh Thái tử một thân yếu nhược kia hoàn toàn bất đồng, đoan chính hoa quý vô cùng. Phong tư khí độ bậc này người người đều nhìn ở trong mắt, bao gồm cả bệnh Thái tử của hắn. Ta nhấc tay chống cằm, che đi ý cười đang lan dần trên môi.
"Đáng tiếc là ta giành không lại mấy người. Các người ngược lại cũng chẳng thèm hỏi ta, cứ tự nhiên mà tranh giành. Thái tử điện hạ phải làm chủ cho thần đệ nha." Vẻ mặt Vân Uyển đầy ủy khuất, kết hợp với dáng vẻ say khướt cũng thật sự có vài phần giống như bộ dạng trẻ con đang làm nũng.
Bệnh Thái tử vẫn luôn im hơi lặng tiếng không thèm nhìn bọn họ rốt cuộc cũng phải bật cười nói: "Các ngươi nhìn bộ dạng tiểu hài nhi vô lại của hắn xem. Nói vậy chẳng lẽ là ta bất công? Vậy được, lão Thất đệ đem thanh kiếm nhường lại cho hắn đi. Các đệ đừng ai tìm hắn tranh giành nhé."
Hay cho một màn huynh hữu đệ cung, Vân Xuyên ngươi định làm thế nào đây? Ta trộm nhìn sắc mặt hắn, quả nhiên đang ngây ngẩn cả người.
"Hoàng huynh... chuyện này..."
"A, đúng rồi," bệnh Thái tử làm bộ như bừng tỉnh, "Kiếm đã cho đệ, ta đâu còn có thể làm chủ nữa chứ."
Sắc mặt Vân Xuyên rốt cuộc cũng biến đổi, sau một khắc cúi đầu, chỉ nghe hắn nói: "Kiếm đúng là Thái tử điện hạ ban cho, tất nhiên người có thể làm chủ..."
"Đệ đây là oán ta lật lọng sao?" Bệnh Thái tử ôn thanh cười nói, mà xung quanh chẳng biết từ lúc nào mọi tiếng động dần dần đều ngưng lại.
"Thần đệ không dám." Vân Xuyên rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống, cúi đầu nhìn không rõ biểu tình.
Nhất thời trong trướng điện rốt cuộc lại lần thứ hai dấy lên một bầu không khí vi diệu, so với trước khi yến tiệc bắt đầu càng thêm phần căng thẳng.
"Ây, xem nào xem nào. Lão Thất mới là đệ đệ mà. Ta là ca ca tốt sao có thể cùng hắn tranh đoạt? Ta lấy cũng không phải, ta lấy cũng không phải mà..." Vân Uyển xua tay liên tục, ngay cả quạt cũng cầm không vững. Hắn loạng choạng đứng lên, tay nâng chén rượu, "Thất đệ, Lục ca bồi lỗi với đệ..."
"Lục điện hạ uống nhiều rồi, tùy tùng mau đỡ đi chăm sóc cho cẩn thận." Bệnh Thái tử thấy vậy mỉm cười dặn dò, khuôn mặt dịu dàng tựa như một vị ca ca tốt nhất thế gian này.
"Đệ cũng có chút váng đầu rồi. Thái tử chớ trách. Đệ cũng muốn về trướng trước đây." Thấy Vân Uyển nửa tỉnh nửa mê được đỡ xuống dưới, Vân Kiên xem đủ kịch hay cũng đứng lên, chắp tay liền rời đi.
Vân Xuyên vẫn còn quỳ gối phía dưới, một đám thần tử không ai dám khuyên. Cũng may là bệnh Thái tử suy cho cùng vẫn hiền đức, không làm khó hắn quá nhiều, tự mình đến gần nâng hắn đứng dậy.
Một hồi dạ yến cứ như vậy kết thúc. Ta nhíu mày, trong lòng sinh nghi, vừa rời khỏi trướng điện liền chuẩn bị đi tìm Vân Uyển.
Song theo sau ta ra ngoài còn có một gã Nguyễn Trúc Thanh.
"Tam công tử đây là muốn đi đâu vậy?"
"Đi về nghỉ." sẵng giọng lãnh lệ đáp lời, ta cũng lười trưng ra một bộ mặt tươi cười.
"Chúng ta thuận đường, không bằng cùng nhau trở về đi." Nguyễn Trúc Thanh giống như không nghe ra trong giọng nói của ta đầy khó chịu, đơn giản trình bày ý đồ của mình, cũng không cho ta phản đối.
"..."
Ta vốn đã có chút tức giận, song dưới nguyệt quang sơ lãng, ta híp mắt tinh tế quan sát hắn. Cũng chẳng quan tâm ánh mắt có vô lễ hay không. Chốc lát, đến gần hắn, hạ thấp giọng từng chữ từng chữ đọc tên hắn: "Nguyễn Trúc Thanh, ngươi cách ta xa một chút, bớt quản chuyện người khác đi."
"Ta nói rồi," Dưới trăng, những đường nét trên gương mặt hắn sắc bén như đao tước, "Ta muốn biết những tâm sự trong lòng ngươi."
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
"Ta muốn giúp ngươi." Ta cách rất gần, tận mắt thấy hắn khẽ nhíu mày, lại nghe hắn nói tiếp: "Ngươi vì sao lại bị thương, vì sao lại thay đổi tính tình, vì sao lại tâm sự nặng nề, vì sao thoạt nhìn..."
—- Ta cảm thấy gò má nửa mặt bên trái chợt mát lạnh, mặt nạ của ta bị hắn kéo xuống.
—– ".... Thoạt nhìn nan kham như vậy."
"Có liên quan gì đến ngươi!" Ta đoạt lấy mặt nạ trong tay hắn, vì ta vừa rồi nhất thời thất thần mà cảm thấy lúng túng, ta xoay người, theo bản năng lấy tay che lên vết sẹo, tay cũng không biết bị làm sao, run rẩy giống như là bị kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro