Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

6. Kinh ngạc

Lâm Thịnh đang trong tâm trạng phiền não thì tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Thịnh không kiên nhẫn mà đi mở cửa.

Trước cửa là một người đàn ông tung niên xa lạ, hắn lễ phép hỏi : "Xin hỏi, Tô Ngọc Tô tiên sinh có ở nhà hay không?"

"Có chuyện gì sao? Tô Ngọc hiện không có ở nhà." Lâm Thịnh đối với hai chữ Tô Ngọc thực mẫn cảm.

"Là như vậy, ta là trinh thám sự vụ sở, lúc trước Tô tiên sinh ủy thác ta tìm một Vòng cổ phỉ thúy, ta rốt cục tìm được rồi." Hắn lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một chuỗi Vòng cổ phỉ thúy, những thứ khác là hạt châu phỉ thúy thực bình thường nhưng chính giữa là một viên phỉ thúy hạt châu màu đen. Là mặc thúy, rất là xinh đẹp. Người đàn ông kia tiếp tục nói: "Đây là trước đó không lâu Tô tiên sinh ủy thác ta đi tìm, ta mất không ít tâm tư mới tìm được nó, hơn nữa lúc tìm được nó có giá 180 vạn mới có thể đem nó mua về. Hiện tại ta để hoàn thành phó thác." Hắn đem vòng cổ giao cho Lâm Thịnh, "Lúc ấy Tô tiên sinh cho ta 200 vạn, nói tiền dư còn lại cho ta."

Lâm Thịnh nhận lấy vòng cổ, liền hỏi: "Hắn gọi ngươi tìm vòng cổ này làm cái gì?"

"Tô tiên sinh nói đây là di vật của phụ mẫu để lại cho hắn, chính là năm đó vì cần thiết dùng tiền mới bất đắc dĩ cầm, sau này hắn có tiền, hy vọng tìm về đồ vật này."

Lâm Thịnh cầm phỉ thúy vòng cổ mà thân hình run lên một chút, mơ hồ nhớ tới năm đó hắn cấp bách cần tiền tài thì Tô Ngọc không biết từ nơi nào lấy ra 20 vạn cho hắn. Lúc trước hắn hỏi như thế nào Tô Ngọc đều trả lời rất mơ hồ, bây giờ nghĩ lại thì ra là bán di vật mà phụ mẫu để lại để lấy tiền.

Khó trách lúc trước kia tâm trạng của Tô Ngọc lại kém như vậy, còn thường xuyên một mình khóc lóc.

Địa phương trong lòng Lâm Thịnh bị  một vật hung hăng va chạm mà mềm mại. Tô Ngọc, người này yên lặng vì hắn trả giá nhiều như vậy, mà hắn, tựa hồ chưa từng chú ý qua.

Cùng lúc đó, thời gian còn lại của Tô Ngọc dần dần giảm bớt, thân mình càng ngày càng suy yếu.

Tiêu Mặc vẫn thường xuyên đến nói chuyện cùng Tô Ngọc , muốn kéo dài một chút thời gian của y, chính là Tô Ngọc vẫn là dần dần suy sút về sức khỏe.

"Tiêu Mặc. Có thể cho ta một khối bạch ngọc không? Chưa tạo hình, còn có dụng cụ điêu khắc." Tô Ngọc suy yếu mở miệng nói.

"Có thể, chỉ là ngươi muốn làm cái gì?"

"Ta muốn điêu khắc. Ít nhất, đây là vật chứng minh sự tồn tại của ta ở trên đời ... ."

Tiêu Mặc vốn muốn cự tuyệt, chính là thấy ánh mắt chờ đợi của Tô Ngọc liền gật đầu đồng ý.

Ngay lúc này, Tô Ngọc đang tiến hành điêu khắc tác phẩm cuối cùng của mình.

Một khác đầu, Lâm Thịnh lại bận đến sứt đầu mẻ trán . Công ty thiếu hụt công khoản không có tiền bù vào, mặt khác các công ty khác lại rục rịch. Mắt thấy công ty dần dần suy bại, muốn đi vào thời kỳ phá sản , Lâm Thịnh nội tâm một mảnh lo lắng.

Tại thời khắc mấu chốt, một sự việc từ trên tời rơi xuống cứu vớt Lâm Thịnh đồng thời lại đem Lâm Thị thoát khỏi tình trạng phá sản.

"Giang luật sư, sao ông lại tới đây? Công ty của ta hẳn là còn chưa tới nông nỗi phải phá sản !" Lâm Thịnh liền hỏi. Giang luật sư luật sư riêng của Lâm thị, khôn khéo giỏi giang, là tâm đắc của Lâm Thịnh.

Giang luật sư lấy ra một văn kiện túi trong cặp, đặt lên bàn, nói: "Đây là tiền của cậu được dùng trong lúc công ty dầu sôi lửa bỏng, cậu xem đi."

Lâm Thịnh nghi hoặc mà mở túi văn kiện ra, bên trong có một phần văn kiện, còn có một tờ chi phiếu  2000 vạn.

Lâm Thịnh cầm tờ chi phiếu 2000 vạn liền hỏi: "Này, đây là?"

"Đây là 10 năm trước Tô tiên sinh đưa cho tôi , đây là tiền mà  Tô tiên sinh đưa, cậu ấy nói số tiền này một khi Lâm thị lâm vào nguy cơ, liền lấy ra cứu vớt Lâm thị." Giang luật sư bình tĩnh mà nói.

"Ngọc? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Túi văn kiện còn một phần khác, ghi lại bên trong mỗi một khoản thu vào, cậu có thể xem một chút." Giang luật sư đem văn kiện đưa tới tay Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh mở văn kiện ra , hắn xem bên trong từng nội dung, càng xem càng kinh hãi, càng xem tâm tình càng trầm trọng: "Này là..." Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào.

"Bên trong tiền là 10 năm trước bắt đầu, Tô tiên sinh tiết kiệm, tích góp từng tí một lên. Lúc thì mấy vạn lúc thì mấy trăm vạn, từng chút từng chút một đều là 10 năm tích góp mà nên." Giang luật sư thanh âm giống búa tạ một chút một chút va chạm ở trong lồng ngực của Lâm Thịnh, lúc trước 500 vạn thiếu hụt,  mấy ngày nay hắn cũng đã điều tra xong, là vương phó tổng, còn có bình thường một ít khoản tiền nhỏ, đều là hắn trộm lấy. Lúc ấy Lâm Thịnh liền biết mình hiểu lầm Tô Ngọc nên hắn cảm giác rất áy náy, hiện giờ thấy phần văn kiện này, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lâm Thịnh cầm văn kiện thân mình cũng bắt đầu run rẩy, nước mắt cuối cùng chảy xuống: "Ngọc, nguyên lai là như vậy, nguyên lai lại là như thế này! Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi. Ta thế nhưng lại hiểu lầm ngươi... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Ngọc..."

Bỗng nhiên, hắn giống như nhớ ra cái gì đó , cầm lấy tay áo của Giang luật sư , liền hỏi: "Vậy còn Ngọc , hắn có hay không tự chính mình gởi tiền ngân hàng?"

"Cái này không ở trong phạm vi quản lý của tôi, bất quá xem số lượng tiền được nhập vào tôi nghĩ đến Tô tiên sinh chỉ cần có tiền dư sẽ gửi vào bên trong, không thể nào còn để chính mình gởi ngân hàng." Giang luật suy tư một chút liền trả lời hắn.

"Nghĩa là nói ..." Lâm Thịnh có chút hồn lạc phách bay, "Lúc trước Tô Ngọc rời đi đích xác người không có đồng nào. Khó trách mỗi lần sinh nhật của mình , y cũng sẽ không gửi quà cho mình . Nói tương lai có một ngày sẽ có một big surprise (1), nguyên lai là như vậy. Ngọc, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi a. Là ta lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử. Ta chiếm của ngươi nhiều lắm..."

Sau đó Lâm Thịnh lo lắng mà lấy điện thoại di động ra bấm cái số mà hắn 1 năm nay đều không có liên lạc  qua.

"Thực xin lỗi, số máy ngài gọi không thể liên lạc được." Điện thoại đầu kia truyền đến âm thanh dễ nghe , đối với Lâm Thịnh mà nói nó như là tin dữ. Nghĩ đến Tô Ngọc người không có đồng nào, hắn càng thêm lo lắng.

"Lâm tổng, ngài muốn làm gì ta mặc kệ, nhưng hiện tại ngươi phải làm chính là xử lý chuyện của công ty ." Giang luật sư gằn từng tiếng mà nhắc nhở hắn, "Tô tiên sinh để lại số tiền này chính là vì cứu vớt Lâm thị."

Nghĩ đến Lâm thị, Lâm Thịnh liền yên tĩnh trở lại, hiện tại, cái gì cũng đều chậm không thể quay lại, điều đầu tiên hắn cần phải làm là cứu Lâm thị ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, như vậy mới không cô phụ nổi khổ tâm của Tô Ngọc.

Chờ hết thảy đều giải quyết, hắn lại đi tìm Tô Ngọc, đi giải thích, đi cầu hắn trở về.

Chính là...

Lâm Thịnh vĩnh viễn đều không thể tưởng tượng được, hắn có thể chờ nhưng Tô Ngọc lại chờ không được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro