Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

5. Kinh biến

Tô Ngọc rời đi đã hơn 1 năm, y thật sự giống ngày đó đã nói không có tới tìm Lâm Thịnh.

1 năm, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Phòng ở lúc trước của Lâm Thịnh và Tô Ngọc hiện tại trở thành phòng của Lâm Thịnh với vợ của hắn và con trai Lâm Phong, những dấu vết về cuộc sống ngày xưa với Tô Ngọc đều trở thành quá khứ. Mặc dù cuộc sống hiện tại của hắn rất là hạnh phúc mỹ mãn, có nghề nghiệp, có người vợ xinh đẹp còn có một đứa con đáng yêu nhưng vì cái gì trong lòng hắn vẫn có cảm giác trống rỗng.Hơn nữa lại cảm thấy gian phòng này lại cô tịch như vậy ? Không chỉ thế loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt lên theo thời gian. Không! Người như vậy không đáng để mình nhớ đến! Lâm Thịnh an ủi chính mình.

Nhưng đã có một chuyện khinh thiên động địa xảy ra, ảnh hưởng đến lời an ủi của hắn dành cho chính mình.

"Sao lại có chuyện như vậy!" Lâm Thịnh vang lên âm vang thịnh nộ  "1500 vạn tiền công khoản sao lại bị thiếu hụt như thế này ? Là ai động vào số tiền này?"

"Lâm, lâm tổng, " thư ký lắp bắp trả lời, "Vương phó tổng mang theo số tiền này chạy trốn..."

"Cái gì! !" Âm thanh của Lâm Thịnh càng trở nên tức giận , "Tên hỗn đản này! Sao dám làm như thế ?"

"Cái đó , chính là, " thư ký trả lời, "Hôm nay Myanmar vận chuyển đến đây một số phỉ thúy hàng thô, vương phó tổng lén cầm tiền công khoản đi đổ thạch, ai biết đó là hàng thô do người khác gài bẫy..." Thư ký ánh mắt dao động, tiếp tục nói, "1500 vạn toàn bộ thua mất ... Vương, vương phó tổng đã muốn, đã muốn chạy trốn..."

"Hỗn đản!" Lâm Thịnh thập phần tức giận, "Nhanh đi báo cảnh sát, nhất định phải đem tên hỗn đản kia bắt trở về!"

"Đã báo. Nhưng , chỉ là..." Thư ký muốn nói lại thôi.

"Nói mau!"

"Các công ty khác đều nghe nói chuyện này, nên yêu cầu cùng chúng ta xoá bỏ quan hệ hợp tác, còn có mấy công ty chúng ta mua phỉ thúy đều yêu cầu chúng ta 3 ngày sau phải trả tiền cho họ , nếu không dựa theo hiệp ước họ yêu cầu bồi thường gấp 3 lần ..."

"Những người này chỉ biết nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, " Lâm Thịnh thập phần tức giận, "Cư nhiên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"

"Lâm tổng, " thư ký có chút không yên, "Ban giám đốc đã muốn mở một cuộc họp, nhóm cổ đông yêu cầu ngài nhanh chóng tìm ra cách giải quyết..."

"Mấy lão già này..."

Lúc Lâm Thịnh chân tay luống cuống giải quyết vấn đề của công ty thì những người luôn nhìn chằm chằm công ty Lâm Thịnh cũng bắt đầu hành động.Đầu tiên là cắt đứt sự giúp đỡ của các công ty tư nhân khác. Thậm chí, khi Lâm Thịnh vì giải quyết khủng hoảng kinh tế mà phải bán bớt các vật phẩm trang sức về phỉ thúy thì các công ty khác cũng bắt đầu bán phỉ thuý, có người còn động thủ đục khoét nền tảng công ty hắn.

Lâm thị có rất nhiều điêu khắc sư nay cũng đã bắt đầu muốn ra khỏi công ty, Lâm thị lượng tiêu thụ không tốt, lại tổn thất rất nhiều nhân tài nên bắt đầu lung lay như sắp đổ.

Trước tình huống như vậy mà có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, lúc này Lâm Thịnh mới bắt đầu nhớ tới Tô Ngọc. Ở trong công ty , Tô Ngọc cũng được coi như một kỳ tài điêu khắc.Nếu Tô Ngọc còn ở đây, có lẽ tình huống cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Về đến nhà, người phụ nữ mà hắn luôn yêu thương ,ôn nhu mà chăm sóc cư nhiên lại cùng một người đàn ông xa lạ mây mưa thất thường, không biết đã từ lúc nào.

Lâm Thịnh lập tức ngây ngẩn cả người.

Người kia cũng cuống quít không biết làm sao: "Thịnh? Em... Em..."

"Cùng hắn có cái gì đâu mà nói ." Người nam nhân kia không kiên nhẫn mà đánh gảy lời của nàng, "Lâm thị sắp phá sản, sau khi Lâm thị phá sản, em đi theo hắn sẽ chịu không ít đau khổ , không bằng đi theo anh , ít nhất anh là người em yêu, đúng không? Nhan?"

Người phụ nữ tên Nhan hết nhìn nhìn Lâm Thịnh, lại nhìn nhìn nam nhân ở trước mắt, giống như hạ quyết tâm, nàng cắn môi dưới, theo ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện: "Thịnh, em thực xin lỗi anh. Chính là, em không có yêu anh."

Lâm Thịnh nhìn tờ giấy ly hôn có chút ngốc lăng: "Nhan, em... Thế còn , con của chúng ta..."

"Việc này ngươi không cần lo lắng." Người kia nam nhân đánh gảy lời hắn, "Đứa bé là con của ta, lúc trước cha mẹ Nhan vẫn luôn chê ta nghèo, không chịu gả Nhan cho ta. Lúc trước nếu không phải Nhan có hài tử của ta, vì bảo hộ đứa bé này, nàng cũng sẽ không lựa chọn gả cho ngươi. Hiện tại bất quá là nàng muốn làm, lúc này chắc cha mẹ Nhan cũng sẽ không chia rẽ chúng tôi nữa ."

"Thịnh, thực xin lỗi, Anh ký đi. Tài sản của anh em không cần, mặt khác em đem 100 vạn mà em tích góp được cho anh. Em không có khả năng cùng anh quá tiếp tục nữa." Nàng đem chi phiếu đặt ở trước mặt Lâm Thịnh .

Đây là châm chọc sao , năm đó hắn cũng cầm một tờ chi phiếu đưa cho Tô Ngọc để y rời đi, hiện giờ đến phiên chính mình sao?

Lâm Thịnh cầm lấy bút ký xuống tờ đơn ly hôn kia, sau đó đem bút  ném đi: "Hiện tại ngươi tự do, ngươi có thể biến đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta! ! !"

"Thực xin lỗi." Nàng nói ra lời xin lỗi cuối cùng, sau đó ôm lấy con trai cùng người kia nam nhân đi khỏi nơi mà nàng từng sống một năm qua, không hề lưu luyến mà rời đi.

Nhìn phòng ở cô tịch, Lâm Thịnh thấy trong lòng mình trống rỗng, hắn không khỏi nghĩ, nếu hôm nay Tô Ngọc vẫn cùng hắn ở bên nhau, Tô Ngọc sẽ rời đi sao. Sẽ, hắn sẽ đi, y tham tài như vậy, nhưng vì cái gì trong lòng hắn nhưng vẫn có một cảm giác, không, y sẽ ở cùng mình vượt qua này cửa ải khó khăn, y sẽ không bao giờ lìa xa mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro