Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

3. Gặp nhau ( thượng )

"Tô Ngọc." Một người tướng mạo anh tuấn, cả người mang theo khí chất nho nhã,  đây chính là bác sĩ đem thuốc giảm đau giao cho Tô Ngọc.

Nhìn đối phương mang bộ dáng muốn nói lại thôi , Tô Ngọc thản nhiên nở nụ cười: "Làm sao vậy, ngươi sẽ không nói ta còn có thể cứu chữa đi!"

Đối phương lắc lắc đầu: "Ta chỉ là muốn cho ngươi biết một chút tình huống thân thể của mình?"

"Tình huống?" Tô Ngọc trầm tư một chút, vẫn bình thản nói nhỏ, "Cái chết chắc không xa, hẳn là chính là như vậy đi."

"Tô Ngọc!" Đối phương tựa hồ thực tức giận, "Ngươi vì cái gì có thể bình thản mà nói ra như vậy? Ngươi còn có 1 tháng để sống! Ngươi có biết hay không!"

"Biết." Tô Ngọc bình thản mà trả lời, "Chỉ là 1 tháng thì thế nào? Chẳng lẽ là có thể thay đổi hết tất cả ? Tiêu Mặc, ta đều có thể nhìn thấy , ngươi sao lại lo lắng hơn về điều này so với ta ?"

"Ngươi có biết, ta không hy vọng ngươi chết, dù sao ngươi cũng là bằng hữu quan trọng nhất của ta!" Tiêu Mặc tựa hồ có chút cảm khái.

"Phải a! Duyên phận luôn có sự kì diệu như vậy. Nếu ta sớm gặp được ngươi, có lẽ, mọi chuyện hết thảy đều khác" Tô Ngọc cũng có chút cảm khái, giống như đang suy nghĩ về tới 3 tháng trước.

Đó là lúc Tô Ngọc đi vào S thị 1 năm trước sau khi rời khỏi A thị để đi tới S thị, hắn vốn nghĩ im lặng mà vượt qua những ngày còn lại , chỉ là căn bệnh ung thư dạ dày không ngừng đau đớn làm cho hắn không thể không dựa vào thuốc giảm đau.

Ngày ấy, hắn cũng giống như bình thường lui tới các tiệm dược để mua thuốc giảm đau, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được một màn nguy hiểm như vậy.

Một người chật vật không chịu nổi xông ra từ một hẻm nhỏ , trên người đều là vết máu, đằng sau có vài người cầm theo vũ khí không ngừng đuổi đến người đang chạy trốn nhưng người nọ thân thủ thực nhanh nhẹn, cùng mấy người kia triền miên đấu đá cũng không thể hạ gục được người nọ. Tô Ngọc tránh ở một bên, nghĩ chờ cuộc đấu sau khi kết thúc liền rời đi.

Thời gian qua thật sự mau, không bao lâu, người nọ đã đem những người đuổi theo hắn đánh ngã, xong lại vội vàng xông ra từ ngõ hẻm chạy đi... Chính là Tô Ngọc không hiểu làm sao lại cảm thấy bất an cho người kia, thì thấy một chiếc xe máy vọt lại đây.

Mắt thấy người nọ không kịp né tránh, Tô Ngọc cũng không biết mình lúc ấy nổi điên làm gì, hắn cư nhiên liền xông ra ngoài, đẩy người nọ tránh khỏi, sau đó cảm thấy trước mắt mình một màu đen nên cái gì diễn ra cũng không rõ .

Lúc tỉnh lại, thì đã nằm ở bệnh viện, vừa mở mắt đầu tiên hắn chính là thấy cái người được hắn cứu , ở đêm tối, hắn chỉ mơ hồ thấy thân ảnh của người kia nhưng hiện tại khi nhìn kỹ lại, phát hiện người kia thế mà là một người khí chất nho nhã , hoàn toàn không có hơi thở nguy hiểm như buổi tối.

"Ngươi đã tỉnh, cám ơn ngươi đã cứu ta." Hắn ánh mắt thản nhiên, tiếp tục nói, "Ngươi muốn cái gì? Nói thẳng đi."

Tô Ngọc đối với thái độ của hắn chỉ sửng sốt một chút, ngẫm lại cũng lười so đo, vốn chính là mình rảnh rỗi xen vào việc của người khác mới đi cứu hắn, Tô Ngọc chần chờ mở miệng: "Ta như thế nào ?"

Không biết có phải là ảo giác hay không , Tô Ngọc cảm thấy được trong mắt người kia hiện lên một tia trào phúng: "Ngươi tốt lắm, chính là có chút bị thương ngoài da."

Tô Ngọc cảm thấy không tin tưởng người nọ , rõ ràng hắn cảm thấy mình bị đụng phải, làm sao mà không có việc gì, hắn chậm rãi mở miệng: "Ngươi... Xác định? Có đúng như thế?"

"Khẳng định!" Người nọ không kiên nhẫn đánh gảy lời nói của hắn, "Chiếc xe kia trượt một chút, còn ngươi đụng phải bức tường bên cạnh, ngươi không có việc gì, chỉ bị xây xát ngoài da."

Tô Ngọc cảm thấy chính mình có cảm giác dở khóc dở cười, không biết nên nói như thế nào, hay là nói mình vận khí tốt sao? Nếu thật sự có loại vận khí này hắn cũng không mắc phải căn bệnh kia....

Tiêu Mặc cũng lười cùng hắn suy nghĩ , thản nhiên mở miệng: "Ngươi muốn cái gì cứ việc nói thẳng, làm gì mà phải làm khổ ta như vậy, hơn nữa, sự thật hoàn toàn như vậy, xe cư nhiên trượt ra ngoài mà ta cũng lười cùng ngươi dây dưa như thế này. Nơi này là 100 vạn, cầm rồi đi đi, nhớ kỹ, về sau không dùng lại loại  thủ đoạn này đến lừa bịp tống tiền ta!"

Tô Ngọc nhìn đến tờ chi phiếu trước mặt mình, một câu đều nói không nên lời, hắn đã không còn lời nào để nói, ở chung 15 năm cùng Lâm Thịnh , hắn bị người kia cho là mình tham tài, như vậy đối với người này chỉ có duyên gặp mặt một lần, không hề có quan hệ, hắn lại có cái gì mà oán đâu?

100 vạn, đối với hắn mạng này sớm đã không còn ý nghĩa, cho dù có di sản cũng không có người kế thừa.

Tô Ngọc yên lặng xuống giường, chân như muốn bước ra khỏi nơi này. Mặc dù còn có chút suy yếu, cước bộ cũng không ổn định.

"Uy! 100 vạn đã thực là nhân từ, ngươi còn có cái gì bất mãn? Ngươi còn muốn thêm cái gì?" Người nọ ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

Tô Ngọc đi đến mở cửa phòng, cũng không quay đầu lại mà rời đi, "Cái ta muốn, ngươi cấp không được, ai cũng cấp không được. Ha ha, " hắn giống như đang vui vẻ mà nở một nụ cười , "Hiện giờ, ta không có muốn gì cả , cái gì cũng không còn có ý nghĩa."

Nhìn bóng dáng Tô Ngọc rời đi, Tiêu Mặc cũng có chút phiền lòng, chẳng lẽ chính mình hiểu lầm hắn? Hắn lắc lắc đầu, làm sao có thể, trên đời này làm sao lại có loại trùng hợp như vậy . Nhưng hắn vẫn là mở miệng : "Tiêu ngũ, đi thăm dò một chút vừa rồi bối cảnh của người kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro