Chương 2
2. Tái kiến
Tô Ngọc hồn bay phách lạc đi theo Lâm Thịnh đi ra ngoài , nhìn người đến người đi trên đường cái, mới nhớ tới tình cảnh của chính mình.
Từ khi cùng Lâm Thịnh ở bên nhau, hắn chính là chuyên tâm điêu khắc những yêu cầu của Lâm Thịnh về phỉ thúy nguyên thạch. Hắn ăn mặc đều chung với Lâm Thịnh, hắn đã từng cho là bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời. Cho nên hắn cũng không có gởi ngân hàng từng loại tiền mà hắn sở hữu bao gồm cả phỉ thúy đổi lấy tiền, đều...
Người không có đồng nào sao? Tô Ngọc tự giễu lại cười cười, giống 15 năm trước như vậy sao? Chính là năm đó còn có người làm bạn, hiện giờ lại mất đi hết thảy, vì người nọ làm hết mọi việc cuối cùng lại mất đi hết thảy.
Có đôi khi cái gì đều không có mới là tốt nhất, ít nhất không có thứ gì sẽ mất đi.
"Tô Ngọc, 17 hào bàn đồ ăn, mau cầm!" Đại đường quản lí thét to.
"Hảo." Tô Ngọc gật gật đầu, cầm lấy chén đĩa, cầm 17 hào đi đến. Hắn tại đây làm công đã muốn 3 tháng, người không có đồng nào lại không bằng cấp hắn chỉ có thể tới nơi này làm công đến duy trì sinh kế. Hắn vốn phải là một người tốt nghiệp đại học đàng hoàng, nay lại giống Lâm Thịnh và mình lúc xưa khi tốt nghiệp mấy tháng liền nơi nơi bôn ba tìm kiếm công việc.
Tô Ngọc buông chén đĩa, xoa xoa bả vai đau nhức, đi về hướng phòng bếp.
Đi chưa được mấy bước, dạ dày lại truyền đến một trận đau nhức, đầu một trận lại một trận đau như búa bổ, vẫn là rất miễn cưỡng sao? Đây là ý nghĩ của Tô Ngọc trước khi ngã xuống . Cùng Lâm Thịnh ở bên nhau lâu như vậy, ăn sung uống sướng, chính là điêu khắc cũng chỉ là mệt nhọc vài ngày, mà không phải giống như bây giờ mỗi ngày làm lụng vất vả.
Lúc Tô Ngọc tỉnh dậy là ở bệnh viện, chung quanh đều là một màu trắng xoá.
"Hắn đã tỉnh." Một cái y tá mở miệng, "Ngươi nghỉ ngơi trước một chút, ta đi tìm thầy thuốc đến. Cái kia, ngươi trước tiên yên tĩnh một chút, bệnh của ngươi còn chưa có khỏi."
"Bệnh?" Tô Ngọc nghi hoặc, "Bệnh gì?"
"Bác sĩ sẽ nói cho ngươi biết, ngươi yên tâm, hiện tại chính là có thể trị, cũng không nhất định..."
"Ngươi đang nói cái gì?"
"Tiểu tần, ta đến đây đi." Bác sĩ đi đến, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tô Ngọc, "Ngươi phải chuẩn bị tâm lý."
"Ta, làm sao vậy?" Tô Ngọc ẩn ẩn có dự cảm không lành.
"Có thể là ung thư dạ dày, cụ thể báo cáo còn chưa có phải ba ngày sau. Ngươi đừng vội "
"Phải không?" Tô Ngọc bình tĩnh mà trả lời. Ung thư dạ dày, ha ha, hắn đã mất đi tất cả , mất đi mạng này có tính là gì.
Ba ngày sau.
"Tô tiên sinh không cần lo lắng, là ung thư dạ dày trung kỳ, còn có trị chỉ cần giải phẫu. Tiền giải phẫu mất 40 vạn."
40 vạn, Tô Ngọc trong lòng buồn bả. Đối với lúc xưa hắn mà nói, tuyệt đối là vấn đề nhỏ, chính là hiện tại, đối người không có đồng nào như hắn mà nói chính là một con số thiên văn.
"Tô tiên sinh hiện tại đi chuẩn bị tiền, nhanh chóng trị liệu, khang phục là không thành vấn đề."
Tô Ngọc không có mở miệng, xoay người rời đi.
Chuẩn bị tiền, hắn đột nhiên cảm thấy được chính mình lại bi ai như thế này. Thế giới của hắn chỉ có Lâm Thịnh, bằng hữu, a, hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới hắn sẽ cần, giờ này ngày này hắn mới phát hiện mình thì ra lại cô đơn như vậy, hắn bắt đầu nghi hoặc, hắn vì Lâm Thịnh trả giá hết thảy đến tột cùng là không đáng giá.
Bước ra từ bệnh viện, liền thấy một thân ảnh quen thuộc ra hiện ra trước mắt, đó là, Lâm Thịnh, hắn giúp đỡ một cái nữ nhân mỹ lệ tiến vào bệnh viện. Lâm Thịnh cũng nhìn thấy cách đó không xa là Tô Ngọc, hắn đối cô gái kia thấp giọng nói gì đó, liền đi tới: "Tô Ngọc, ngươi lại tới tìm ta làm gì, ta lúc trước đã cùng ngươi nói rõ ràng."
"Ta không tìm ngươi, chính là đến xem bệnh..."
"Hừ, xem bệnh, ta như thế nào chưa từng biết ngươi có kỹ thuật nói dối ' cao siêu ' như vậy, ngươi ở chuyên khoa bệnh ung thư xem bệnh gì? Bệnh ung thư ?"
Tô Ngọc trầm mặc.
Lâm Thịnh biết hắn đang nói dối nhưng bị vạch trần mà không nói gì chống đỡ, lại không kiên nhẫn: "Tô Ngọc, ta cho ngươi biết, ta và ngươi chia tay, ngày đó đã cùng ngươi nói rõ ràng, ngươi không cần tái dây dưa không ngớt, ta đã muốn kết hôn, thê tử của ta cũng mang thai, ngươi liền không cần rồi hãy tới tìm ta !"
"Phải không... Chúc mừng ngươi..." Tô Ngọc trong lòng đau xót, nhấc chân rời đi.
"Từ từ." Lâm Thịnh gọi hắn lại, hắn lấy ra một tờ chi phiếu một bút, liên viết xuống con số rồi đưa cho hắn, "Đây chính là 20 vạn, trả lại cho ngươi, hiện tại chúng ta thanh toán xong, ngươi cũng không cần tới tìm ta. Cuộc sống của ta bây giờ tốt lắm, ngươi đừng lại tới quấy rầy ta."
Dứt lời, không có lưu luyến liền quay đầu bước đi.
Nhìn thân ảnh Lâm Thịnh dần dần đi xa , còn có người kia cách đó không xa với cái bụng lộ ra, liền nhìn hắn mang theo vẻ mặt mỉm cười dịu dàng đối hắn nữ nhân.
Nước mắt ... Chậm rãi chảy xuống...
Ngày ấy bị hắn đuổi ra khỏi nhà chính là tức giận Lâm Thịnh không biết phân biệt thị phi, hắn cho là Lâm Thịnh sẽ điều tra rõ hết thảy, sẽ trở về tìm hắn.
Nhưng chung quy là hắn sai lầm rồi, cô gái kia lộ bụng ra thấy thế nào cũng có ít nhất 5 tháng.
Nguyên lai, tình cảm bọn họ đã sớm không còn nữa lúc trước. Thì ra tình cảm của bọn họ đã bất tri bất giác mà biến mất và gần như tiêu tán hết. Vẫn là mình ngu ngốc, ngây thơ chờ đợi, chờ đến lúc đối phương nhận ra trong tim chỉ có hắn mà thôi.
Nhìn Lâm Thịnh cẩn thận giúp đỡ nữ nhân kia, mang trên mặt nụ cười dịu dàng từng là của hắn. Tô Ngọc cúi đầu lại cười, hai hàng nước mắt theo hai má chảy xuống: "Thanh toán xong? Ha ha, ngươi chiếm của ta thật sự nhiều lắm. Ngươi cho là ngươi chiếm của ta chỉ có 20 vạn sao?"
Hắn cúi xuống nhặt lên kia 20 vạn, ánh mắt lộ ra tia đạm mạc chưa bao giờ có , hắn yên lặng lấy tờ chi phiếu thu vào túi tiền . "Chấm dứt. Đều không quan trọng , ai chiếm ai đều không quan trọng ."
Đứng ở trong đám người, thân ảnh của hắn có vẻ lẻ loi đơn bạc, tựa hồ sẽ biến mất bất kì lúc nào.
Lâm Thịnh hình như có cảm giác mà ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy biển người mờ mịt...
Vội vàng từ biệt, khi quay đầu lại đó là thiên nhai đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro