Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

  Đại Lịch  

  Dưới mái hiên lãnh cung,Nhan Y Nhi đếm được sáu con rận trên mái tóc dài.Hàng năm không tắm rửa, trên người như đang mặc một bộ khôi giáp thật dày, bắt rận trở thành phương pháp duy nhất để nàng giết thời gian.

Mười lăm năm,bị giam vào lãnh cung đã mười lăm năm, Nhan Y Nhi ngẩng đầu nhìn không trung, mỗi lúc trời càng mưa, khiến cả người nàng lạnh lẽo đến phát cuồng.

  Nàng là con gái ruột của Thừa tướng Nhan Vô Thần, mà còn là con chính thất, đích nữ phủ Thừa tướng, nhưng đáng tiếc mẫu thân qua đời, lại sống im lặng suốt ngày nhốt mình trong khuê phòng không ra ngoài nên không được sủng chỉ có vài cái nha đầu, không có bao nhiêu tiền, ăn thì cùng cực nghèo khó.

   Nếu không có chuyện Nhị muội Nhan Ngọc Hồng không chịu gả cho người đó thì phụ thân và kế mẫu có lẽ sẽ không bao giờ nhớ đến nàng... Ngọc Hồng, Y Nhi, vừa nghe tên đã có thể phân biệt được ai sang ai hèn. Vừa được nhắc đến,trong lòng nàng tràn đầy vui mừng cho rằng rốt cuộc phụ thân cũng nhớ đến mình, nhưng lại chỉ nghe thấy phụ thân vui mừng nói với Nhị muội Nhan Ngọc Hồng xinh đẹp cao quý giống như tiên nữ: " Hồng Nhi,con không cần phiền lòng nữa, nha đầu này sẽ thay con gả cho Âu Dương Hàn.

( Hồng: Chỉ sự vĩ đại, uyên bác, Nhi: không ý nghĩa)

  Nhị muội Nhan Ngọc Hồng, Ngọc Hồng, cái tên thật là đẹp,lúc đó Y Nhi đã nghĩ như vậy, mà không ngờ rằng, cái tên này sẽ là ác mộng cả đời nàng. 

 Sau này, nàng làm theo ý muốn của phụ thân, bước vào phủ Nhị Hoàng tử, toàn tâm toàn ý giúp Âu Dương Hàn từ Hoàng tử bước lên ngôi vị đế vương, còn sinh hạ cho hắn con trai đầu lòng là Thiên Khả,cho đến lúc Âu Dương Hàn đăng cơ, phong nàng làm Hoàng hậu, thì thời gian đã trôi qua mười năm.

  Âu Dương Hàn từng nói yêu nàng nhất trên đời, từng nói nàng là tiên nữ trời ban cho hắn, từng nói nàng là người hoàn hảo nhất hắn từng gặp. Nhưng những lời đó chỉ là đường mật chung quy vẫn không thể so với Nhị muội tài nghệ vô song, mỹ nhân thượng đẳng có thể so với tiên tử. Nếu lấy nàng so sánh thì mình chỉ như bùn nhão trong góc tường, thật khó coi. 

  Sau này thì sao? Sau này ——

  Mỗi khi Nhan Y Nhi nhớ đến ngày đó lại muốn bật cười. Cười chính mình trẻ tuổi đến ông trời cũng không biết sợ, cười mình hiện giờ so với lúc đó đã cách xa đến như vậy. 

  Vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó, tất cả người trong cung của nàngphải chịu cực hình ngay tại chỗ, dường nhưhắnnóng lòng muốn kết thúc tất cả hoặc muốn che giấu tất cả, thậm chí còn không đưa đến hình phòng (phòng hình phạt), tất cả đều chịu cực hình ngay trong đìnhviện bên ngoài tẩm cung nàng.Cửa lớn bịkhoá lại, người chịu hình bị bịt miệng. Chỉ trong chớp mắt,cung của nàngbiến thành gió tanh mưa máu.Nhan Y Nhi bị kéo đếnhình phòng, quỳtrước mặt Hoàng đế Âu Dương Hàn.

Đôi mắt từ trước đến giờ luôn thâm thuý, dịu dàng củaÂu Dương Hàn nay hiện ra sự sắc bén, lạnh lùng vô tình đến mức cực đoan:"Ngươi đồ tử,ngay cả muội muộiruột của mình cũng có thể nhẫn tâm hạ độc."Trong lòngNhan Y Nhitràn đầy thống khổ, nhưng vẫn nói: "Ta hại nàng ta? Ta chưa bao giờ hại nàng ta!" 

( Đồ tử: dạng gái lầu xanh ý!  Bis: ta giải thích hơi bị nhẹ nhàng lưu tình rồi nha ;3)

 Âu Dương Hànđạp thẳng vào đầu nàng không lưu tình chút nào,Nhan Y Nhi đầu đầy máu cùng bầm tím rồinôn ra một ngụm máulại nhận lấy ánh mắt chán ghét của hắn: "Tiện nhân,Ngọc Hồngkhó sinh, trẫm không ở trong cung, cung nữ đi cầu xin ngươi, vì sao ngươi lại đóng cửa cung tránh không gặp mặt, rõ ràng ngươi muốn hại chết nàng! Nếu ta không trở về sớm, nàng nhất định sẽ chết một người hai mạng!" 

 Ngẩng đầu nhìn Âu Dương Hàn trước mắt, hắn vẫn tuấn mỹ như thế, tuấn mỹ như thể ánh nguyệt (trăng)trên trời cao, thật ra, cho tới giờ nàng vẫn không hiểu người nam nhân trước mắt này, nàng không biết người mình yêu rốt cuộc là một nam nhân thế nào, có thể dịu dàng đến mức nào, cũng có thể vô tình đến mức nào, thậm chí, nàng còn cảm thấy mình như một trò cười, cứ như thế trả giá cho sự lưu luyến si mê của mình, lại không biết rằng, hắn căn bản không cần nàng.

  Nhan Y Nhilạnh lùng cười: "Hoàng thượng nghĩ đến muội muội, mà có nghĩ đếnThiên Khảcon trai chúng ta không? Ngay trong ngày con của người vàmuội muội sinh ra,Thiên Khảcủa ta đang hấp hối vì bệnh nặng, ta gọi Thái y đến cứu nó là sai sao? Chẳng lẽ muội muội là người, con ta không phải là người? Hiện giờ muội muộithuận lợi sinh con, vừa sinh ra đã sắc phong nó làm Thái tử, Thiên Khả của ta thì chết đi, người đã từng đáp ứng với ta sẽ để cho Thiên Khả làm Thái tử! Người không phải là Hoàng đế sao, vì sao còn muốn lật lọng! Vì sao!" 

Khuôn mặt tựa băng của Âu Dương Hànlàm lòng người rét lạnh, vẻ mặt hờ hững nhìn nàng: "Trẫm đã cho ngươi làm Hoàng hậu, ngươi còn không thấy đủ! Hy vọng xa vời đến ngôi vị Thái tử!"

  Nhan Y Nhi chỉ cảm thấy trong miệng đầy vị máu, giọng nói như dòng nước lạnh chạm đến vụn băng: "Hoàng hậu? Đúng, ta là Hoàng hậu, mà chiếu thư phế hậu đã sớm đặt trên bàn ngươi, chỉ chờ muội muộisinh Hoàng tử xong sẽ đóng ngọc tỷ vào!Âu Dương Hàn, ta đã làm sai điều gì? Gả cho ngươi mười năm, ta đã đối xử với ngươi thế nào!"   

  Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng cởi áo ngoài, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên lưngchỉ vào nó, chậm rãi nói ra từng chữ. 

 "Năm bốn mươi Tiên đế,ta cản một kiếm của thích khách cho ngươi, ngay lưng!Năm bốn mươi mốt Tiên đế,ta biết TamHoàng tử muốn giết ngươi, phóng ngựa không ngừng nghỉ suốt đêm bôn ba tám trăm dặm nói cho ngươi biết!Năm bốn mươi tưTiên đế, biết người định ra chiến trường tranh đấu, ta nguyện một năm học bao nhiêu là võ công, chiến lược không ngừng nghỉ rồi thay người ra chiến trường đẫm máu đem thắng lợi về cho ngươi!Lúc ngươi đăng cơ đã hứa hẹn với ta những gì, ngươi còn nhớ không? Ngươi nói một ngày ngươi làm Hoàng đế thì ngày đó ta vẫn là Hoàng hậu! Mà sau đó ngươi lại phải lòngNhan Ngọc Hồng, chẳng những để con nàng ta làm Thái tử, thậm chí còn muốn phế ta!Âu Dương Hàn, ngươi đúng là đã không làm ta thất vọng!" 

 Âu Dương Hànvẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nhìn nàng, sự hờ hững này là tuyệt đối không để ý, cho nên coi như không thấy. Sự hờ hững này, tự nhiên như thế, cứ như thể từ khi sinh ra đã mang dáng vẻ như vậy. 

 Sắc mặt của hắn làm trái tim nàng bị bóp nghẹt, giống như một cây châm rất nhỏ rất sắc bén bất ngờ đâm sâu vào trái tim trong lúc không kịp phòng bị, đau đến mức nàng phải hít một hơi thật sâu, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự kiên cường, đáy mắt lại có một tia bi ai mất mát. 

" Nay khác xưa khác, nay người Trẫm mến mộ làNhan Ngọc Hồng! Nhưng bất quá ngươi đã giúp Trẫm nhiều năm, Trẫm cũng sẽ đối tốt với ngươi không khiến lo ăn lo mặc"

 Nghe được câu "nay khác xưa khác, không lo ăn lo mặc" của hắn khiến tim nàng một tầng lạnh lẽo,  đáy lòng như bị cái gì đó sắc bén cứng nhọn đâm sâu từng chút một, ban đầu từ một lỗ nhỏ chậm rãi tích tụ lại thành vực sâu, cho đến khi trái tim nàng dường như đã bị đâm nát,Nhan Y Nhigiống một tảng băng trôi sắp vỡ vụn, vợ chồng mười năm, trải qua hoạn nạn, gian khổ có nhau, thời điểm hắn khó khăn nhất chỉ có nàng đứng bên cạnh hắn, nhưng đến lúc hắn đăng cơ làm Hoàng đế lại ái mộNhan Ngọc Hồngnhư vậy, chẳng những muốn phế nàng, còn luôn miệng nói để nàng không phải lo cơm áo.

Ngày trước,hắn còn đem nàng nâng niu lòng bàn tay, giống như nàng là báu vật vô giá của hắn, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai "Y Nhi, đời này, ta chỉ cần nàng. Trọn đời suốt kiếp chỉ có đôi ta" 

Thì ra đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước (đẹp nhưng không có thật, chỉ là hư ảo)

  Nhan Y Nhisiết chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt, nhói đau làm nàng tỉnh táo lại vài phần.  

  "Ta làm tất cả vì ngươi, thậm chí không tiếc lấy tính mạng để bảo vệ, kết quả nhận được bốn chữ cơm áo không lo? Mười năm!Mười nămvợ chồng, không bằng khuôn mặt như thiên tiên của ả, áo cơm không lo, ai cần cái áo cơm không lo của ngươi! Tất cả những gì ta khổ khổ sở sở dùng mạng đổi lấy, ngươi cứ như thế dễ dàng trao cho nữ nhân khác! Còn muốn ta mang ơn với các ngươi sao?" 

  TayÂu Dương Hànđập thật mạnh xuống bàn, bình trà trên mặt bàn rơi xuống đất, làm choNhan Ngọc Hồng trong lòng hắn sợ hãi, hắn nhẹ nhàng dỗ nàng, rồi quay sang nàngkhuôn mặt hắn hơi nhăn lại: "Im miệng! Nữ nhân khác cái gì,Ngọc Hồng là muội muội của ngươi!"

  Nhan Y Nhinhẹ xuỳ một tiếng giễu cợt: "muội muội? Nàng ta là tiên nữ cao cao tại thượng,là đám mây trên trời, còn ta sao?Ta chỉ là bùn trên mặt đất,đến cả phụ thân cũng không để ý tới!Nàng ta nếu thật sự coi ta là tỷ tỷ, làm sao có thể cướp đi phu quân của ta, cướp đi ngôi vị Thái tử của con ta!"

   Âu Dương Hàn khẽ hừ một tiếng, nhìn xuống đất, đôi mắt thâm trầm có sự hung ác nham hiểm, thong thả nhìn qua dung nhan trắng bệch củaNhan Y Nhi, ánh mắt doạ người đến ngừng thở: " Người đâu, hành hình Lăng trì tiện nhân này cho ta,Trẫm muốn ngươi cả đời sống không bằng chết!" 

   Nhan Y Nhichỉ cảm thấy mình vô cùng buồn cười, giọng nói củaÂu Dương Hàngiống một cây đao, đâm thẳng vào lòng nàng, máu tươi chảy đầm đìa, dường như có lệ nóng chậm rãi chảy ra từ hốc mắt trống rỗng mà khô cạn của nàng.  

Ánh mắt nàng ẩn chứa sự đau đớn vô hạn: "Được, ta kém xamuội muội! Nhưng Thiên Khảvô tội, nó chỉ là một đứa nhỏ chưa đầy tháng, cái gì cũng không hiểu, chỉ vì vài câu nói của đạo sĩ kia nói nó là tai ương, mà ngươi lại nhẫn tâm hạ độc nó!" 

  Âu Dương Hànlạnh lùng nhìn nàng, không nói một lời.

  Nàng càng thêm đau lòng: "Nó là con trai ruột của ngươi, chỉ một lời nói của đạo sĩ, mà ngươi đối xử với nó như thế! Ta sai sao?Nếu có thể ta tình nguyện dùng tính mạng chính mình đổi lấy sự sống cho nó!Hiện giờ ta chẳng cần gì hết! Ta chỉ cần Thiên Khảsống lại! Ta hận ngươi, hậnNhan Ngọc Hồng, ta căm thù nàng ta, ta hận nàng ta, chỉ hận không thể xé từng miếng thịt của nàng ta!"

  "Ngươi đồ tiện nhân!"Âu Dương Hàncàng phẫn nộ, hắn vô cùng chán ghét nữ nhân trước mắt: " Người đâu, còn không mau thi hành"

  Hồn phách nàngtrống rỗng, tất cả ý niệm trong đầu như biến mất chỉ còn lại hai chữ căm hận, cuối cùng không nghe thêm được gì nữa. Linh hồn hoàn chỉnh đã vứt bỏ tấm thân rách nát của nàng bay về phía bầu trời xa xa kia rồi. 

Nhan Y Nhi bị thị vệ kéo ra ngoài mà lần này Nhan Y Nhi không những la hét mà còn cười điên cuồng,  Âu Dương Hàn, tâm tư ngươi thật độc ác, thật độc ác!Cả đời nàng làm người vợ tốt, vì hắn làm trâu làm ngựa, cả đời làm một Hoàng hậu tốt, lúc đại chiến nàng không để ý bệnh trong người tự mình đi an ủi tướng sĩ, gặp thiên tai thì liều lĩnh ban lương cho nạn dân,đối xử với thái giám cung nữ càng khoan dung từ ái, mà hiện giờ nàng có cái gì hồi báo? Lúc nàng gặp rủi ro, có ai đứng ra nói hộ nàng một câu! Không một ai!

Nàng bị đưa đến hình phòng, bị xẻo đi từng miếng thịt đau đớn la hét, đợi chờ tử thần đến từ từ, ngay cả tâm chí nàng cũng dần mất đi ý thức thì đúng lúc này, Nhan Ngọc Hồng đến bảo bọn thị vệ lui ra rồi rồi tự mình tiến vào " Nhan Y Nhi, ngươi không ngờ mình sẽ có kết cục này đúng không?Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi vì sao lại ngu ngốc như vậy? Ngươi thật nghĩ trên đời này có cái gọi là tỷ muội tình thâm sao? Ngươi không chết ta sao có thể yên ổn làm Hoàng Hậu sao? Đúng vậy, mọi chuyện đều là do ta sắp đặt từ lúc ngươi cho ta vào cung làm thiếp cho hằn đến tên đạo sĩ kia đều là một tay ta sắp xếp!" 

  Nhan Y Nhi khóe miệng lộ ra một tia cười khẽ, giọng nói khàn khàn có chút chói tai: " Thì ra là thế, cuối cùng ta cũng hiểu được mình sai ở chỗ nào, thì ra là sai từ lúc bắt đầu rồi. Tốt,tốt, tốt lắm!" Nhan Y Nhi nói ba câu tốt rồi cười ha ha như điêncuồng: "Âu Dương Hàn,Nhan Ngọc Hồng, các ngươi được, các ngươi đối xử với ta thật tốt! Nếu ông trời có mắt cho ta kiếp sau!Nhan Y Nhi ta lấy máu thề với trời tuyệt đối không làm việc tốt giúp mọi người,nếu thần linh vô dụng, ta sẽ hóa thân thành lệ quỷ, thề phải trả lại kẻ thù gấp trăm ngàn lần! Thần cản sát Thần, Phật cản sát Phật" Nói xong nàng cắn lưỡi tự tử       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: