Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thị tẩm

"Tiểu chủ, hiện tại chúng ta đi cũng còn sớm, nếu là ở bên nương nương, các tiểu chủ chưa tới, chỉ có chúng ta tới,sợ là phải ở bên ngoài chờ" An Lăng Dung vào cung ngày thứ hai đi bái kiến Hoàng Hậu, tất nhiên đã chuẩn bị đủ, thừa dịp Hạ Đông Xuân còn chưa tới đi sớm một chút,đỡ phải gặp nàng, nếu không lại nói nhiều. Bởi vậy nghe thấy Bảo Quyên ở bên tai ríu rít mà nói chuyện , nữa điểm cũng không muốn nói , chỉ lo chỉnh sửa y phục , một chân bán ra môn(chỗ này mik k bt bn nào bt comment chỉ mik nha!)

Buổi sáng ở trong cung, trước sau đều hiu quạnh.An Lăng Dung bước đi nhanh hai bước chờ cho thân mình ấm áp rồi mới nghĩ tới  tình hình bây giờ. Ngày hôm qua, tuy nàng đóng cửa không ra , nhưng cũng nghe nói Phú Sát quý nhân , Chân Hoàn cùng Thẩm Mi Trang đều trúng tuyển. Chuyện tốt này , đời trước bắt đầu xuống đổ lên đầu nàng, thời trẻ, nàng cũng từng ghen ghét,nhưng hiện tại ngược lại cũng thế. Trong cung này , đâu phải là chuyện một sớm một chiều đâu, ghen ghét không con không bằng nghĩ lại đời trước , chính mình nhiều lần ngã quỵ là bởi vì cái gì ,trong tay Chân Hoàn ,bị nàng chèn ép cả đời.

"Tiểu chủ" An Lăng Dung đang suy nghĩ, bước chân đi nhanh hơn một chút. Thiếu chút nữa đụng phải Chân Hoàn.

" Ngươi đi đường như thế nào, thiếu chút nữa đụng vào tiểu chủ chúng ta" An Lăng Dung nhìn thấy Chân Hoàn cùng Thẩm Mi Trang trẻ lại không ít, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghe thấy Hoán Bích lắm miệng, vừa rồi mới hồi phục lại tinh thần.

" Tiểu chủ chúng ta là người mới tiến cung An đáp ứng,còn không biết đến Hoàn thường tại" lúc này Bảo Quyên không nói lời nào, ngược lại là vẫn luôn không mừng ra tiếng,Bảo Tước tiến lên một bước,lùn thấp người hành lễ.

"Hoàn Thường tại" đời này An Lăng Dung cùng Chân Hoàn không có giao tình gì, tự nhiên ngồi xổm xuống hành lễ. Dựa vào Chân Hoàn thích làm người có bộ dáng hiền lành , nàng tự nhiên sẽ không trách móc nặng nề chính mình , nói không tốt nghe vậy an ủi một phen ,làm bộ dáng rộng lượng. Bộ dáng này của nàng ,đời trước, chính mình đã thấy nhiều, nguyên bản còn thấy tốt bụng , hiện tại tưởng tượng lại cảm thấy ghê tởm.

"Muội muội đứng lên đi, chúng ta đều là người mới tiến cung , nếu luận cao, thấp ở trong sân,còn xem như cùng năm đâu" Quả nhiên Chân Hoàn lôi kéo An Lăng Dung đứng dậy,hơi ngưng mi , cảm thấy người này mình đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ không ra.

"An muội muội đi gấp như vậy là có chuyện gì sao?" Thẩm Mi Trang ở một bên mở miệng, không chờ An Lăng Dung nói chuyện, Bảo Tước liền nói nhỏ một câu" Vị này chính là Thẩm quý nhân".

"Thẩm quý nhân" An Lăng Dung lại uốn gối, mới nhận ra bản thân có  rất nhiều điều không ổn. Nàng đời này mới tiến cung, hẳn là ai cũng không quen biết , địa phương nào không cũng không biết mới đúng. Chính là vừa rồi, một người đi ở phía trước, liền cái người  dẫn đường cũng không có , nếu là thật kêu chính mình đi đến cung của Hoàng Hậu,lại có người hỏi việc này, lại không biết trả lời sao.

"Ta nói đến không sợ quý nhân cùng thường tại chê cười. Ngày ấy, ta tiến cung cùng Hạ thường tại nổi lên hai câu ở khóe miệng,không nghĩ tới thế nhưng bị an bài cùng một chỗ . Ta sợ nàng nhớ đến chuyện vào cung ngày ấy, sinh thêm nhiều chuyện, bởi tưởng vậy đi sớm tới cung của Hoàng Hậu nương nương chờ, miễn cho gặp xấu hổ" An Lăng Dung không nghĩ tới chính mình vừa gặp Chân Hoàn liền yếu thế , thế nhưng đời này cũng tới
. Nàng một thấp giọng tế nhị mà nói, một bên ở trong lòng phỉ nhổ chính mình,xương cốt quá mềm, không biết ương ngạnh một chút mới tốt.

"Hạ thường tại?"Chân Hoàn vừa mới nghi hoặc, liền thấy Thẩm Mi Tran một bộ hiểu rõ,thần sắc lập tức lĩnh ngộ
, nghĩ đến bao cỏ Hạ Đông Xuân này nhờ vào danh của phụ thân mà ương ngạnh, chuyện này sợ là đã truyền khắp, bởi vậy hai người đối với An Lăng Dung nhiều phần thương hại, kêu An Lăng Dung nhàm chán vô cùng, hận không thể mau tách các nàng, mỗi người yên lặng một chút.

"Hôm nay, trời cũng không còn sớm,chúng ta vẫn nên đi thôi"
May mà Chân Hoàn cùng Thẩm Mi Trang không có cùng An Lăng Dung nói nhiều, ba người cùng đi tới cung của Hoàng Hậu. Nhưng thật ra Hạ Đông Xuân chậm một bước, nhưng không quá trễ , lúc sau nàng tới rồi một đôi mắt hung hăng mà nhìn chằm chằm An Lăng Dung, tựa hồ đối với nàng, buổi sáng đi trước một bước chuyện này rất là canh cánh trong lòng.

Vốn dĩ đời này là không nghĩ kêu ngươi lại nếm một trượng hồng , nhưng ai tưởng chúng ta hai người lại ở tại một chỗ cùng nhau. Không thu thập ngươi, đợi chút trở về ,chẳng phải muốn tra tấn ta?.

An Lăng Dung cúi đầu đánh ý kiến hay, cúi đầu làm người trong suốt, an tĩnh mà đi phía sau các nàng vào thỉnh an . Lý do thoái thác của Hoàng Hậu cùng đời trước giống nhau, Hoa phi cũng như cũ mà khoan thai đến muộn , ra oai đầu phủ cho các nàng xem . Lúc ra cung , An Lăng Dung cố ý đi chậm vài bước , đi theo phía sau Chân Hoàn, Hạ Đông Xuân chính mình đụng tới.

"Hoàn thường tại quả nhiên thật nhanh miệng a". Hạ Đông Xuân không biết sống chết khiêu khích Chân Hoàn, An Lăng Dung thừa dịp các nàng nói chuyện lặng lẽ nhìn qua, xe giá Hoa phi còn không có động, nghĩ tới nàng đều ở phía sau lặng lẽ nhìn  muốn chờ thời cơ ra uy.

"Ngươi nói cái gì?". Quả nhiên Hạ Đông Xuân thực mau bị Chân Hoàn châm chọc chọc giận, giơ tay liền muốn đánh người, Chân Hoàn sớm có chẩn bị , duỗi tay liền bắt được.

"Hạ thường tại thật to gan a, trong này không có ai, ngươi liền muốn tới giáo huấn cung tần sao?"Chu Ninh Hải đỡ Hoa Phi tiến lên phía trước , không để ý tới Hạ Đông Xuân kinh hoảng , nói ra đáy lòng An Lăng Dung từ lâu đã chờ
"Liền thưởng ngươi một trượng hồng đi, cũng coi như vì lá trong cung này thêm chút nhan sắc".

"Nương nương, nương nương tha mạng a nương nương" An Lăng Dung không có tâm tư đi nghe Chu Ninh Hải giải thích một trượng hồng, nàng chỉ là nhìn Hoa phi như suy tư gì. Thấy nàng đi rồi cũng không cùng đám người Chân Hoàn cùng đường, ngược lại Bảo Tước đi một bước truy đuổi kiệu liễn của nàng.

----------------
"An đáp ứng ngươi tới làm gì?"
Tự nhiên, Hoa phi cũng không để ý tới nàng một cái đáp ứng nho nhỏ, cản trở chính mình, là đại tổng quản của Dực Khôn cung , Chu Ninh Hải.

"Công công, ta mới vào cung , không biết sâu cạn, nhưng cũng nghe qua danh tiếng của nương nương, còn thỉnh công dẫn tiến một ít". Lúc nói lời này , ngược lại An Lăng Dung không ôm hy vọng bao lớn, một cái tiểu đáp ứng muốn ôm đùi, sợ là khó kêu Hoa Phi để vào mắt.

Quả nhiên, Chu Ninh Hải liếc nhìn nàng một cái, rũ mắt cười cười , nhẹ giọng nói
"Tâm của đáp ứng ,nương nương đã biết . Bất quá nương nương chưởng quản cung vụ , trăm công ngàn việc ,sợ là không thấy tâm của đáp ứng. Nô tài sẽ giúp đáp ứng nói tốt một câu , nhưng vẫn phải chờ tới lúc nương nương rảnh"

"Công công nói phải" An Lăng Dung thấy trong tay áo của Chu Ninh Hải lộ ra cái tay, sắc mặc hơi đổi. Hiện tại, trên người nàng, đồ vật đáng giá đều không có, thật là từng bước chịu khó. Nhưng là lời nói đã đến , không tay vẫn luôn không tốt. Bất đắc dĩ , chỉ có thể từ trong tay túi thêu* mà chính mình , đã nhiều ngày ở trong khách điếm thêu, đôi tay đưa ra, nhút nhát nói
"Lăng Dung nghèo hằng , không có đồ vật gì , chỉ có túi thêu này".

" Túi thêu* này là tiểu chủ làm , vậy tiểu chủ nhận đi. Bên người nương nương, có nhiều việc , nô tài đi trước". Chu Ninh Hải vừa thấy không đáng giá tiền , liền duỗi tay đẩy , xoay người chính là cái xem thường. Tiểu đáp ứng này nghèo hằng này ,còn muốn ôm đùi của nương nương ta, cũng không phải xem thử , chính mình là thứ gì.

An Lăng Dung nhìn xe giá Hoa phi càng lúc càng xa, tươi cười trên mặt cũng hạ xuống . Trong cung, bộ dáng cao dẫm thấp , nàng đã thấy được nhiều, nhưng ở trên người mình ,lại cảm thấy vô cùng khó chịu . Xem ra, nàng vẫn là tìm biện pháp mau chóng thị tẩm mới đúng . Không thấy được Hoa phi , chỉ sợ Hoàng Hậu đã biết lời nói và việc làm của chính mình, lại sẽ không giúp mình , muốn gặp Hoàng Thượng , còn phải tự mình nghĩ biện pháp.

"Đi thôi, chúng ta trở về."

----------------------

Mấy ngày sau , sau khi hạ triều, theo thường lệ , đi tới cung của Hoàng Hậu dùng bữa, khi đi ngang qua ngự hoa viên , bỗng nghe thấy một khúc nhạc mang theo tiết tấu hài hòa, từ bên trong núi giả, không ngừng liên miên ở bên tai mình.

"Hoàng Thượng." Tô Bồi Thịnh cũng nghe thấy khúc nhạc này,  liền thấy trên giá liễn, trên mặt Hoàng Đế lộ ra vẻ hoài niệm sung sướng, hắn liền ngừng nói, liền ở tại đây, ngay trên đường , lẳng lặng nghe, thẳng đến khi kết thúc , vừa rồi mới cảm thán một tiếng  , mở to mắt nói " Đi xem, là người phương nào ở đây xướng khúc."

"Đúng vậy" Tô Bồi Thịnh nói một cái tiểu thái giám chạy chân đi,không bao lâu ,liền thấy tiểu thái giám kia chạy tới ,khí thế còn không có,liền quỳ xuống , cúi đầu nói " Hồi Hoàng Thượng là An đáp ứng của Duyên Hi cung."

"Như thế nào, không mời đáp ứng đến,chỉ có một mình ngươi quay về?" Tô Bồi Thịnh hận sắt không thành thép , liếc nhìn tiểu thái giám đang quỳ ở dưới, quay đầu chờ Hoàng thượng nói.

"Đi." Hoàng Thượng thât ra không vội, lắc lắc tay, kêu giá liễn tiếp tục đi về phía trước.

Mắt thấy giá liễn của Hoàng Thượng đã đi xa, đi theo An Lăng Dung còn có Bảo Tước, Bảo Tước rũ mắt xuống, muốn an ủi An Lăng Dung, lại sợ mình nói sai,nghĩ nghĩ đành phải nói "Tiểu chủ nơi này gió lớn ,ngày mai,chúng ta lại đến xem cảnh đi."

"Ân ,đi thôi"An Lăng Dung nghe vậy gật đầu. Nơi này chính là tránh gió, nữa điểm lạnh cũng không , nhưng xướng này trong chốc lát,nàng cũng mệt mỏi. May mà nơi này hẻo lánh ít người, lại là nơi truyền âm thanh tốt , có thể thường tới. Nhanh nhất đêm nay , Hoàng Thượng liền sẽ nhớ tới chính mình , lật thẻ bài của nàng . Nếu là hôm nay , không ý chỉ , ngày kia, nàng liền tiến đến , thói quen của Hoàng Thượng là tiếng ca của nàng , sau đó, lại tìm cớ , biến mất ,không tới , trong lòng Hoàng Thượng nghi hoặc ,mặt tự nhiên này cũng nhìn thấy.

Trong lòng An Lăng Dung tính kế tốt, trở về thấy Nội Vụ Phủ đưa phân lệ kém chút, cũng chưa từng so đo, ngược lại thưởng cho hai cái Bảo Quyên ,Bảo Tước , các nàng ủy khuất đi theo chính mình , chủ tử không phúc phận . Nếu có địa phương muốn đi, tùy ý đi, đỡ phải chậm trễ các nàng .

Bảo Quyên Bảo Tước tự nhiên không muốn , quỳ trên mặt đất tạ ơn lại tỏ lòng trung thành , nói đã lâu rồi vừa mới lên. Chờ đến buổi tối, bỗng nhiên thái giám của Kính Sự Phòng, đi lên chúc mừng, nói Hoàng Thượng , đêm nay, lật thẻ bài của An Lăng Dung, bọn họ theo quy củ, tới tiếp đón tiểu chủ thị tẩm.

"Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ". Bảo Quyên Bảo Tước tự nhiên là vui vẻ ra mặt. Nhưng nhìn qua trên mặt Bảo Quyên không ít nghi ngờ , thời điểm nàng vào cung so với Bảo Tước nhiều hơn, biết đến đồ vật càng nhiều một ít. Trong cung này , nương nương có bối cảnh thâm hậu, ra tay hào phóng , mà tiểu chủ của chính mình,lại là bộ dáng keo kiệt ban thưởng, bình thường sẽ không có người giúp đỡ, Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, trong cung lại nhiều nương nương , như thế nào nhớ đến tiểu chủ nhà mình mà tới?
--------------------------
Nhất trượng hồng: là cái cây gậy mà đánh khi phạm lỗi ở nhà Thanh á( nôm na là như thế)bạn nào muốn biết thêm thì lên mạng gõ nha
*chỗ này mình ko bt edit nên mình edit đại , nguyên văn là đai buộc trán ( bạn nào biết chỉ mình nha,cảm ơn😊😊)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro