Chương cuối: Lặng thầm.
Đau đớn nhất là cảm giác bị lãng quên ngay cả khi mình đang tồn tại.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi, Haruna thấy mình đang ở trên giường. Yuko ngồi bên cạnh cô, uể oải uống rượu. Thân hình của Yuko hiện ra giữa ánh trăng lờ mờ xuyên qua khung cửa sổ. Dư vị của trận ân ái chưa hề tan đi mà ngược lại, ngập ngụa khắp căn phòng, hòa lẫn với mùi rượu vang ưa thích của Yuko.
“Nơi ấy” của cơ thể Haruna như bị thiêu đốt. Giống như là những cuồng nhiệt đã qua của hai người đang chiếu chậm lại từng khắc một. Những ký ức đó khiến cô run rẩy. Đã quá lâu... kể từ lần cuối.
Toàn thân Haruna đau nhói khi cô cố ngồi dậy. Cô cảm thấy mình thật sự có tuổi rồi, thật là ảm đạm.
Yuko quay lại nhìn Haruna, đưa ly rượu đang uống dở cho cô. Haruna cầm lấy nó ngay tức thì. Yuko với lấy chai rượu, bật nắp và rót thêm chút nữa cho đầy. Vẫn không nói lời nào.
Yuko im lặng nhìn cô một lúc. Rồi đột ngột hỏi:
“Cậu yêu nó sao?”
Nhiều năm trước, Haruna cũng từng hỏi cô một câu hỏi tương tự như thế. Giờ đây, họ đã đổi vai trò cho nhau. Yuko tự hỏi khi đó Haruna có bối rối chờ đợi cậu trả lời của cô như bản thân cô lúc này không.
“Yêu.” Haruna nói, không chút phân vân.
Yuko khẽ run lên. Cô đã biết trước nhưng vẫn đau khi nghe câu trả lời. Trước đây, Haruna có từng cảm thấy thế này không?
“Nyan, tại sao cậu chọn nó?” Yuko hỏi với giọng gắt gỏng. Cô muốn biết. Cô thật sự muốn biết.
“Mình yêu...” Haruna vừa nói vừa chùi khóe miệng, nơi giọt rượu vẫn còn đọng lại, vương vấn không rời. “Nhưng chỉ như con trai cậu thôi.”
Yuko giật mình.
“Nhưng tại sao cậu và Takechi...?”
“Thành thật mà nói...” Haruna chậm rãi. “Mình không nghĩ mình từng có gì với nó. Có một đêm mình tỉnh dậy cùng Takechi trong khách sạn. Nó nói bọn mình đã làm chuyện đó tối hôm trước nhưng mình không tin đó là sự thật. Khi kể với mình điều đó, nó cười như cái cách nó luôn làm khi chơi khăm ai đó."
“Nhưng nó nói là cậu có thai!”
“Mình có thai?” Haruna kinh ngạc kêu lên.
“Nó đã đưa cậu đến bệnh viện vào mấy ngày trước đúng không?”
“Phải.”
“Có lẽ nó định giấu luôn chuyện này nhưng trong lúc mình chất vấn nó buột miệng nói ra.”
“...”
“Ôi Nyan... điều đó có nghĩa là cậu đã ngủ với nó. Khốn kiếp!”
“Cậu nói ai khốn kiếp hả?” Haruna giận dữ hét lên.
“Chết tiệt!” Yuko vò đầu tuyệt vọng. “Nyan... cậu lớn hơn nó những hai mươi lăm tuổi. Và nếu lấy Takechi thì cậu sẽ thành con dâu của mình. Khốn kiếp!”
“Ai nói là mình sẽ cưới nó?” Haruna cau mày.
“Nhưng cậu và nó... cả hai...” Yuko lắp bắp, không thể thốt nên lời.
Haruna cắn môi.
“Mình không có nói.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
“Vậy là cậu sẽ không lấy Takechi?”
“Mình đã nói là không. Nếu mình...cậu làm gì vậy?" Haruna thét lên khi Yuko chồm lên người cô.
“Nyan...” Yuko nói. Mắt cô ấy sáng lên. “Nyan, mình rất vui vì cậu không trở thành con dâu của mình.”
Haruna cố thoát khỏi vòng tay của Yuko nhưng vô hiệu. Cô im lặng nhìn Yuko.
“Đừng cưới nó.” Sau cùng, Yuko nói.
Haruna không trả lời. Cô yếu ớt đẩy Yuko ra, cố ngồi dậy. Cô ấy sợ hãi ôm lấy cô trong tay, nóng nảy nói.
“Nyan, mình muốn sống với cậu. Mình muốn ở bên cậu.”
“Yuu-chan, cậu ích kỷ quá!”
“Mình biết, nhưng mình không thể kiềm chế thêm được.”
“Cậu không thể như thế. Takeru cần cậu. Không ai có thể chăm sóc cho anh ấy ngoài cậu.”
“Vậy còn cậu?” Yuko dịu dàng. “Cậu có ai chăm sóc không?”
“Mình có thể tự chăm sóc bản thân.”
“Không có. Không thể. Chưa bao giờ cậu làm được. Cậu luôn cần người khác chăm sóc cho cậu, lo lắng cho cậu... Nyan, cậu cũng cần mình như Takeru.”
“Yuu-chan, mình không cần.” Haruna nói, gần như thì thào. “Đừng so sánh mình với chồng cậu.”
“Mình không có, Nyan. Mình chỉ muốn... quan tâm cậu. Cậu là người duy nhất mình muốn chăm sóc.”
Yuko ngừng một chút. “Nyan, mình yêu cậu.”
“Nếu cậu yêu mình, tại sao lại kết hôn với Takeru?”
Im lặng một lúc lâu. Yuko thú nhận:
“Chúng mình đã từng đổ vỡ, đã có những bất đồng dường như không thể hàn gắn. Nhưng sau đó cậu lại cứ tránh mình. Mình sợ. Mình muốn được chăm sóc cậu. Mình thích nghĩ rằng cậu cần mình nhưng thực tế cậu lại không cần. Mình chỉ muốn ai đó... ai đó phụ thuộc vào mình và xem mình như một điểm tựa."
“Yuu-chan, mình hiểu. Mình hiểu hết.” Haruna nói. “Cậu là một người rất tốt. Đó là một trong những lý do mình yêu cậu.”
Haruna cười nhẹ với Yuko. Đã lâu lắm rồi cô không cười như thế. Yuko ước mình có thể nhìn thấy nụ cười ấy thường xuyên hơn.
“Vậy còn về Takechi-kun và mình. Nếu mình nói hôm đó nó chỉ đưa mình đi khám để kiểm tra sức khỏe, cậu sẽ tin mình chứ?"
“Tất nhiên là mình tin. Làm quái gì mà cậu có thai khi mà bản thân cậu cũng không biết được. Càng không thể với Takechi, dù nó có giống mình nhiều thế nào.”
Haruna đá cô một cái: “Đồ ngốc!”
Yuko cười khúc khích. Đột nhiên, cô ấy nói. “Nyan à, giống như chúng ta đang gây gổ nhau ấy nhỉ?”
“Yuu-chan, không phải giống như là chúng ta đang gây nhau, cậu thật sự kiếm chuyện với mình.” Haruna thở dài.
Yuko phá ra cười và kéo Haruna lại gần.
“Nyan...” Cô ấy thì thầm. “Mình sống với Takeru được 20 năm, đủ cả vui buồn. Bọn mình đã cùng nuôi dạy Takechi. Bọn mình đã cùng nhau làm nhiều thứ. Sẽ là nói dối nếu nói mình không hề có tình cảm hay cảm thấy tội lỗi với anh ấy. Mình muốn bù đắp tất cả những sai lầm mình đã gây ra. Nhưng... mình không biết phải làm thế nào.”
Haruna im lặng lắng nghe.
“Mình không biết làm thế nào để bù đắp cho Takeru và Takechi khỏi sự ích kỷ của mình nhưng thậm chí dù có thêm 20 năm nữa, mình vẫn muốn ở bên cậu, Nyan.”
“Yuu-chan, chúng ta không còn thời gian nữa...” Haruna nói. Trông cô lúc này rất mệt, mệt mỏi và buồn bã. “Tại sao đến bây giờ cậu mới nói những điều đó với mình.”
“Vì không thể muộn hơn được nữa.”
Rồi cô hôn Haruna. Khi thấy người kia không đẩy ra, thay vào đó đáp lại nụ hôn, Yuko vui sướng hơn bao giờ hết.
Mặt trời đang lên, đêm chuyển thành ngày, bóng tối biến mất nhường chỗ cho ngày mới. Họ lại trở về cuộc sống thực và phải nói lời tạm biệt nhau.
oOo
Hiện tại...
Takeru vẫn luôn đợi Yuko.
Anh chưa bao giờ biết về Yuko trước khi gặp cô. Nói thẳng ra, anh không phải là fan của PJ48. Anh biết về AKB48 và Yuko vì bạn thân nhất của anh cũng là một trong những người bạn diễn của Yuko.
Nhờ bạn mà anh quen Yuko. Ấn tượng đầu tiên của Takeru về cô gái này là Yuko rất dễ thương, xinh đẹp và vui vẻ. Chỉ như thế. Thật sự, anh muốn gặp lại cô nhưng không bận tâm nhiều lắm.
Anh chỉ nhận ra mình yêu cô ở lần thứ năm họ gặp nhau.
Họ ngồi cạnh nhau trong câu lạc bộ đêm, thưởng thức đồ uống và nhận xét vài câu về cách DJ chọn nhạc.
“Anh làm tôi nhớ đến một người.” Yuko đột ngột nói. “Có lẽ là do đôi mắt. Tôi không biết tại sao nhưng nó nhắc tôi nhớ đến một người.”
Anh nhìn cô thắc mắc. Rồi Takeru thấy vẻ đau khổ và cô đơn trên khuôn mặt cô, giữa ánh đèn màu hoang dại nơi câu lạc bộ.
Anh đã yêu người con gái có trái tim tan vỡ đó. Anh muốn cứu cô.
Sau khi gặp Haruna, từ cái cách Yuko đối xử với cô ấy, Takeru nhận ra người mà Yuko nói đến không ai khác chính là Kojima Haruna.
Takeru đợi Yuko.
Anh không phải chờ lâu cho nụ hôn và lần hẹn đầu tiên. Nhưng anh đã chờ rất lâu để đợi mối quan hệ của họ tiến xa hơn.
Điều đó hầu như lấy đi gần hết kiên nhẫn của Takeru.
Sau hôn lễ, anh tin rằng mình không phải chờ đợi thêm nữa.
Nhưng Takeru đã lầm. Anh vẫn phải chờ cô. Chờ cô nhìn anh.
Chỉ ít lâu nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi. Anh đã tự nói với bản thân không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi Yuko không về nhà đêm nay, khi cậu con trai của bọn họ cũng bỏ đi thâu đêm chẳng rõ tung tích, còn bản thân anh thì chìm đắm trong bia, rượu và thuốc lá. Takeru nghĩ, có lẽ đã đến lúc không chờ đợi được nữa.
“Mình chia tay thôi, Yuu-chan.”
Takeru gửi vào điện thoại của Yuko một tin nhắn vẻn vẹn như thế trước khi anh nhận ra có thứ chất lỏng gì đang làm mờ mắt mình.
Anh đã dùng hết sức để đưa ra quyết định lớn nhất, cũng là đau thương nhất cuộc đời mình.
oOo
Ba tuần sau.
Đôi lúc cuộc sống chuyển biến vào lúc người ta ít ngờ đến nhất.
Đó là những gì Haruna nghĩ khi nhận được tin nhắn từ Takechi.
Takechi hẹn cô trước khi cậu bận rộn với việc chuyển tới căn hộ mới cùng bạn gái, người sẽ là vợ cậu một ngày không xa.
Haruna trả lời cậu ngay và lập tức sắp xếp một cuộc hẹn.
Takechi vẫy tay với cô từ cánh cửa sổ lớn của quán cafe. Khoảnh khắc đó, Haruna nhận ra Takechi không còn là một cậu bé nữa. Cậu thật sự đã trưởng thành và sắp trở thành một người người đàn ông chín chắn.
“Mọi thứ đều tốt chứ?” Haruna hỏi. Cô ngồi vào ghế đối diện.
“Vâng. Chúng tôi đã tìm được một căn hộ khá tốt. Không rẻ bằng một căn khác chúng tôi đã xem nhưng phòng tắm lớn hơn và cũng gần trung tâm thành phố hơn.”
“Cậu có cần giúp gì không? Nếu có chỉ việc nói với tôi.”
“Ồ, đừng lo lắng, Haruna.”
“Tại sao cậu lại hẹn tôi tới đây?”
“Tôi muốn xin lỗi.” Cậu nói. “Bởi vì tôi đã nói dối, bắt chị hẹn hò với tôi và... kết hôn với tôi.”
“Tại sao cậu lại làm tất cả những chuyện đó? Động cơ thật sự không phải vì cậu yêu và muốn kết hôn với tôi đúng không?”
“Hãy cho tôi kể điều này.” Takechi chậm rãi hớp một ngụm cafe.
“Có một gia đình. Có bố, có mẹ và một cậu con trai. Tôi chính là cậu bé ấy. Đó là gia đình tôi. Đó là gia đình hạnh phúc của tôi. Tôi luôn ước gia đình mình luôn như thế. Nhưng cái tôi muốn chỉ còn tồn tại ở bề ngoài. Nó đã bắt đầu mục rỗng từ bên trong, ở nơi tôi không thể nhìn, không thể thấy.”
Cậu ngừng một lúc.
“Giống như một ngôi nhà bằng gỗ. Không ai biết có một cái trứng mối nằm đó. Nó chỉ là một cái trứng nhỏ. Nhưng rồi nó lớn lên, thành ấu trùng rồi bắt đầu cắn phá gỗ từ bên trong. Thời gian trôi qua, sự phá hoại ấy có thể được nhận thấy từ bên ngoài. Nhưng nó quá nhỏ và quá tầm thường nên mọi người gần như lờ đi, lướt qua nó rồi quên khuấy nó. Ấu trùng ăn gỗ cho đến khi bên trong không còn gì, nó biến thành côn trùng và bay đi, để lại căn nhà gỗ. Và rất nhanh sau đó, căn nhà gỗ sụp đổ. Chị biết không, tôi không muốn điều đó xảy ra với gia đình tôi.”
“Tôi hiểu.” Haruna nói đơn giản.
“Tôi ước là họ không ly hôn. Nhưng... tôi không chắc chắn nữa. Tôi mệt mỏi với cái cách mọi thứ xảy ra. Mọi thứ trở thành một đống hỗn độn. Tôi không muốn chị phá hoại bố và mẹ. Tôi sợ một ngày nào đó, chị và mẹ sẽ bắt gặp ánh mắt của nhau, nhận ra cảm xúc dành cho nhau và mẹ sẽ rời bỏ bố con tôi. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi cố thu hút sự chú ý của chị, cố làm chị quan tâm đến tôi, cố làm chị quên đi mẹ mà chọn tôi. Tôi nghĩ mình có thể làm được. Tôi nhận ra chị xem tôi như sợi dây nối chị với mẹ. Hai chúng ta ở bên nhau, chị lợi dụng tôi và tôi lợi dụng chị."
Takechi ngừng một chút để hút thuốc.
“Nhưng kết cuộc thì tôi thất bại. Tôi thua thê thảm. Tôi nghĩ mình đã thắng nhưng rồi tôi nhận ra mẹ cũng nghĩ về tôi như vậy. Bà ấy yêu tôi vì tôi là thứ giữ hai vợ chồng họ bên nhau. Bố tôi chắc cũng thế. Tôi là sợi dây rằng buộc bố với mẹ. Không có tôi, ngay từ đầu mẹ đã chẳng lấy bố. Chị có biết mẹ đã trả lời thế nào khi tôi hỏi tại sao bà ấy lấy bố không? Bà ấy nói: “Vì chúng ta có con.” Bởi vì bà ấy mang thai tôi. Không phải vì mẹ yêu bố. Sau cùng, chị cũng không yêu tôi nhiều như người mà tôi gắn kết với chị. Rốt cuộc, tôi chẳng hơn gì một cái bóng mờ nhạt của mẹ tôi."
Haruna lập tức cắt ngang: “Không phải. Takechi-kun, cậu biết không phải vậy mà.”
Cậu chua chát: “Có gì sai sao? Thậm chí, dù chị có mang thai đứa con của tôi, chị cũng không lấy tôi chừng nào mẹ tôi chưa đồng ý. Haruna, bất cứ gì có liên quan đến tình cảm, chị không bao giờ thoát khỏi mẹ tôi. Mãi mãi."
Haruna há hốc, muốn nói điều gì đó nhưng không thể.
“Cũng như một trong những sai lầm lớn của tôi là hai người đã nhận ra cảm xúc của mình ngay từ đầu. Những gì tôi làm chỉ kéo hai người gần nhau thêm, phải không?” Takechi cay đắng. “Và tôi kể chuyện dở quá phải không chị?”
“Không.” Haruna nói ngay. “Tin tôi đi, khi tôi nói điều này. Tất cả chúng ta yêu cậu vì cậu chính là cậu chứ không phải vì cậu là sợi dây gắn kết.”
Takechi nhắm mắt lại, khẽ cười: “Cảm ơn.”
Haruna cũng cười.
“Vậy ra trong mắt cậu tôi là con mối hả?”
Takechi bật cười lớn: “Không, trong mắt tôi chị là con mối xinh đẹp nhất.”
“Khác biệt lớn đấy.” Haruna lẩm bẩm. Sau đó cô nói thêm. “Nhưng tôi không bao giờ rời khỏi gia đình cậu. Tôi nói nghiêm túc.”
“Ý chị là, chị không bao giờ rời khỏi mẹ.” Cậu sửa lại.
Họ im lặng một lúc.
“Bạn gái cậu, cô ta đối xử với cậu có thật lòng không?
“Có.” Cậu cười. “Có thể nói rằng cô ấy yêu tôi vì chính tôi.”
“Cậu có yêu cô ta không?”
“Có.” Takechi nói trước khi dập tắt điếu thuốc. “Nhưng Haruna...”
“Hả?”
“Thường thì mọi người không lấy người mình yêu nhất.”
Haruna không đáp.
“Tôi giống mẹ.” Cậu thở dài. “Đúng là so với chị thì tôi giống người mẹ trẻ con của mình nhiều hơn. Sự thật là vậy đấy. Thế nên tôi hoàn toàn hiểu mẹ tôi quyến luyến chị là vì lý do gì. Dẫu sau này mẹ và chị có ở bên nhau hay không, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta. Chị là bạn tôi, bây giờ và mãi mãi. Hãy tin điều đó."
Họ rời quán cafe. Takechi nhất định thanh toán mặc dù Haruna đòi trả phần mình. Cậu muốn lái xe đưa cô về nhưng cô từ chối. Họ chia tay nhau sau khi Takechi hứa sẽ báo cho cô về nơi ở mới.
Haruna leo lên xe của mình với tâm trạng nặng nề, đầu óc nghĩ về cuộc nói chuyện với Takechi.
Rồi điện thoại reo.
Cô không thể không cười khi thấy đó là cuộc gọi từ Yuko.
oOo
Haruna làm bữa sáng kiểu Tây với bánh mì nướng và trứng mà cô biết Yuko sẽ không bao giờ ăn khi ở đây một mình. Mùi đồ ăn thơm lừng. Thức ăn do Haruna làm lúc nào trông cũng có phần kinh tởm nhưng mùi vị lại hết sức ngon lành. Yuko hít vào một hơi sâu, cảm giác như chưa bao giờ đói đến thế này trong đời.
Yuko hôn vào má Haruna trước khi rời đi, ngón tay vuốt ve tấm lưng của người đối diện.
“Yuu-chan!” Haruna buột miệng khi Yuko đang chuẩn bị mở cửa. Cô ấy quay lại chờ đợi, nỗi khát khao lại dâng lên khi ánh mắt cô ấy lướt qua làn tóc phủ trên lông mày cô.
“Sao?” Yuko lên tiếng.
Haruna cười nhẹ một cách bẽn lẽn.
“Chúng ta liệu có hạnh phúc không?” Cô cắn môi, hỏi nghiêm túc.
“Còn phải xem thế nào là hạnh phúc nữa kìa, Nyan à.” Yuko đáp, để rồi nán lại thêm nửa tiếng hôn Haruna trước khi thật sự rời khỏi nhà.
Không bao giờ muộn để bắt đầu lại.
Không bao giờ là giới hạn để con người kiếm tìm hạnh phúc.
oOo
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro