Chương 3: Giọt nước làm tràn ly.
Có những thứ rõ ràng là ở ngay bên cạnh, lại không có cách nào tìm được.
Hiện tại...
Haruna đồng ý đề nghị của Takechi. Cô nói hai người họ cần nghiêm túc nhìn nhận lại sự việc. Thế là họ bắt đầu hẹn hò.
Haruna không bao giờ gọi thẳng tên mẹ Takechi khi nói chuyện với cậu. Luôn luôn là “mẹ cậu” cũng như khi nói chuyện với Takeru: “vợ của anh.”
Cậu nhận ra thói quen của Haruna khi họ hôn nhau. Cô luôn nhìn thật lâu vào mắt cậu, vuốt ve gương mặt cậu, nhất là hai bên má, nhẹ nhàng chạm vào chúng trước khi chuyển đến môi. Mỗi lần như thế, như khẳng định một điều gì đó.
Cậu biết cô đang tìm đôi lúng đồng tiền duyên dáng ấy. Và cậu cũng biết mình không phải là người duy nhất có nó.
Liếc nhìn Haruna, cậu nhận ra cô có vẻ kiệt sức.
“Chị nên nghỉ ngơi đi.” Cậu đề nghị. Họ vừa dùng xong bữa tối ở nhà hàng, thưởng thức rượu đỏ mà cậu yêu cầu. Hai người đã hẹn hò gần một tháng.
“Công việc cả thôi, không sao! Tôi có thể tự lo được.”
“Đã trễ rồi, chị không nên đi một mình. Tôi sẽ đưa chị về!”
“Nếu mẹ cậu nhìn thấy thì sao?”
Haruna hớp một ngụm rượu.
“Tôi có thể đưa chị đến ga tàu điện ngầm.”
“Takechi-kun, cậu không nghĩ đã đến lúc?”
“Lúc để làm gì?” Cậu hỏi lại.
“Đây chắc chắn không phải là lúc nên nói cho bố mẹ cậu chuyện của chúng ta phải không?”
“Dĩ nhiên, Haruna. Không phải lúc này.”
oOo
Vài ngày sau, Yuko gặp con trai với vẻ thịnh nộ trên gương mặt.
“Gần đây con thường ra ngoài với Nyan phải không?” Cô hỏi.
“Thì sao?” Cậu nhún vai, cậu không thích giọng điệu buộc tội của mẹ mình tý nào.
“Takechi!” Yuko cau mày. “Đừng nói với mẹ như thế.”
Takechi lầm bầm:
“Làm thế nào mà mẹ biết con đi với cô ấy mà không đi với bạn con?”
“Mẹ mời cô ấy đi ăn tối nhưng Nyan từ chối vì phải đi gặp con.” Yuko gần như nghiến răng.
“Cô ấy trả lời thế sao? Con mừng vì cô ấy nghĩ buổi hẹn hò với con quan trọng hơn.”
“Hẹn hò!?!” Yuko giẫn dữ gầm lên.
“Thôi mà mẹ. Mẹ thật sự muốn biết gì?”
“Mẹ muốn biết chuyện này là thế nào.” Cô nói, quăng mạnh tờ báo lên bàn.
Takechi nhìn vào trang báo trước mặt, đó là ảnh Haruna và cậu khi họ rời khỏi nhà hàng vài ngày trước. Trên hình, mặt cậu được giấu đi bằng một lằn đen ngang mắt. Nhưng bất cứ ai quen biết cậu đều có thể nhận ra dễ dàng. Cậu cũng không buồn đọc tựa đề bài báo bởi lẽ cậu có thể đoán được chúng viết gì.
“Họ nói hai người đã dùng bữa và đi chơi rất nhiều lần.”
Takechi nhíu mày.
“Ý mẹ là mẹ đã thật sự đọc bài báo này? Từ khi nào mà mẹ tin những điều họ nói trên báo lá cải vậy?”
“Đừng đánh trống lảng, nói cho mẹ biết chuyện gì đang xảy ra!” Yuko giận dữ.
Đột ngột, Takechi nói:
“Con đưa cô ấy đến bệnh viện hôm qua.”
“C...cái gì?” Yuko lắp bắp, không hiểu con trai mình đang muốn nói điều gì.
“Mẹ...” Cậu hít mạnh. “Kết quả dương tính... Haruna đã có thai.”
Mặt mẹ cậu trở nên tái xanh khi hiểu được những lời cậu vừa nói.
“Con... đang đùa phải không?”
Yuko nhớ, nhiều năm trước đây, cô cũng từng hoang mang khi nhận được một kết quả tương tự như thế. Cô cũng nhớ Atsuko từng hỏi cô câu đó ở studio. Cô không biết lúc này biểu hiện trên mặt mình có sốc như Atsuko lúc đó không? Yuko nhớ mình đã đợi, chờ đợi, chờ đợi Haruna đi khỏi để công bố tin ấy. Cô không muốn nhìn thấy phản ứng của Haruna, cô không muốn thấy Haruna cố cười với cô. Yuko biết lễ cưới của cô không làm Haruna vui vẻ nhưng cô muốn cần phải bảo vệ gia đình mới gầy dựng của mình, cô muốn ổn định cuộc sống với ai đó mà cô thích. Cô thích Takeru, có thích thật lòng, nhưng nó khác với cảm giác cô dành cho Haruna.
Đã có lúc Yuko từng nghĩ, cô vẫn có thể chọn cách ở bên Haruna. Cô có thể bỏ hết mọi thứ để tiếp tục bên cạnh cô ấy. Yuko có thể từ chối lời cầu hôn của Takeru dễ dàng. Nhưng cô không thể làm thế vì... Takechi.
Và Yuko đã chạm tới giới hạn của mình.
“Tại sao mày vẫn làm thế?” Cô cuồng nộ.”Tại sao mày vẫn làm thế?”
“Con nghĩ là... con không hiểu, mẹ.” Takechi lùi lại trước cơn giận đột ngột của mẹ mình.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Takeru chạy ra từ phòng ngủ với vẻ lo lăng. “Em um sùm cái gì vậy Yuko?”
“Luôn luôn là mày! Chia rẽ! Nhiều năm trước và tới tận bây giờ. Tại sao?”
Takechi hít sâu.
“Thay vì bảo con ngừng lại như những người mẹ khác, sao mẹ lại nói với con những lời vô lý như thế? Sao không la mắng con nhưng những người mẹ khác. À, phải rồi, vì mẹ đâu giống những người mẹ khác.”
“Cái gì?” Yuko nhìn con trai, bối rối.
“Nói con biết đi, tại sao mẹ lại có vẻ ghen tức vậy?”
“Takechi! Mau im đi và xin lỗi mẹ ngay!” Lần này đến bố của cậu cũng lo lắng quát lên.
“Mẹ ghen với con.” Cậu nói giọng khẳng định. “Tại sao? Vì con là đàn ông? Vì con có thể gọi thẳng tên cô ấy mà không phải lo lắng bất cứ điều gì?”
“Takechi... con...” Yuko mấp máy môi từng chữ, hệt như mọi điều giấu giếm của cô đang bị bóc tách từng chút từng chút một đem chưng ra ánh sáng. Đau khổ. Dồn nén. Và bất lực.
“Bởi vì con có thể nói với cô ấy rằng con yêu, con muốn kết hôn với cô ấy nhưng mẹ thì không thể? Trước đây không, bây giờ không. KHÔNG BAO GIỜ!”
Cậu nói, cả thân người run rẩy. Cậu cần dùng hết dũng khí trong toàn bộ cuộc đời sắp tới của mình để nói to điều này. Thế nhưng ngay cả khi cậu đã hét rất to, đôi bàn chân vững vàng bấy lâu nay sải từng bước tự tin vẫn chẳng thể thôi run rẩy. Bàn tay cậu nắm rất chặt, mồ hôi chảy dài từ trán, từ những kẽ ngón tay. Cậu cảm thấy mình sắp tắt thở.
Đàn ông thì không được khóc. Takechi nghĩ, nhưng cuối cùng đã không thể kềm được khi lần đầu tiên trong đời, mẹ đánh cậu.
oOo
Yuko lao vào căn hộ của Haruna mà không hề báo trước. Haruna không có thời gian chuẩn bị để đối phó với cơn giận khủng khiếp của Yuko. Cô chỉ vừa kịp nghĩ ra làm thế nào mà Yuko có thể mở cửa căn hộ của mình. Cô gái nhỏ con đó luôn biết chỗ cô giấu chìa khóa dự phòng.
“Lỗi của cậu. Tất cả là lỗi của cậu! Làm sao cậu có thể như thế! Sao lại làm điều đó với mình!” Không thèm đóng cửa lại, Yuko hét lớn.
“Yuu-chan, bình tĩnh nào.” Haruna nói.
“Tất cả đều là lỗi của cậu!” Yuko nổi điên lên, chộp lấy vai cô.
“Cậu đang nói về...”
“Về cậu và Takechi! Mình đang nói cái đó đấy!”
“Yuu... Yuu-chan! Bình tĩnh nào! Đừng hét lên như thế! Hàng xóm...” Haruna nhắc nhở.
“Mặc xác đám hàng xóm chết tiệt của cậu.” Yuko khóc, bước hẳn vào căn hô và đóng sầm cánh cửa phía sau.
oOo
Ngày đó...
Lúc đó, họ vẫn còn trẻ, vẫn còn là những cô nhóc. Cuộc sống thật dễ chịu. Dù sâu thẳm trong họ, biết rằng cuộc đời thật chẳng dễ dàng, nhưng lúc đó họ vẫn còn trẻ.
Yuko vẫn nhớ mùi của tối mùa hè nóng bỏng trong thành phố cùng tiếng cười trong trẻo của họ khi làm xong việc.
Trong khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi đó, cô quên hết mọi thứ xung quanh. Và trước khi cô nhận thức được điều gì thì cô đã hôn Haruna.
Yuko không nghĩ nhiều về việc đó. Cô thậm chí không thể hiểu được mình đang làm gì. Cô vẫn mỉm cười khi mắt Haruna mở lớn. Cô không hiểu cảm giác đó như thế nào. Cô chỉ muốn giữ mãi khoảnh khắc ấy.
Yuko thấy Haruna đỏ mặt và cô cũng bắt đầu đỏ mặt. Hay cô đỏ mặt trước rồi cô ấy đỏ theo. Mà cũng không quan trọng. Cô không thể quên cảm giác vui mừng vô hạn ấy, khi Haruna hôn lại cô.
Lúc ấy, họ vẫn còn bé.
Họ tin vào điều đó, họ tin một cơ hội cho mình. Họ không biết cái giá phải trả để ở bên nhau.
Lần đầu tiên của họ thật kinh khủng và nhớp nháp. Không ai trong họ có thể nhớ được họ đã làm điều ấy lúc nào, ở đâu. Nhưng chắc chắn là nó đã xảy ra.
Nhớ lại, Haruna thấy thật buồn cười khi họ quyết định ai sẽ nắm quyền chủ động bằng trò kéo-búa-bao. Cô cũng đã tự đánh vào đầu mình khi phút cuối cô mới nhớ rằng Yuko có thể là người kém may mắn trong những lần chơi với người lạ nhưng chỉ cần là người quen, cô ấy luôn ăn điểm một cách dễ dàng.
Yuko có thể may mắn trong trò kéo-búa-bao lúc đó nhưng lần đầu tiên trên giường cô ấy không giỏi chút nào.
Thế nên, điều đầu tiên Yuko nói sau đó là một lời xin lỗi.
Haruna đáp lại bằng một lời nguyền rủa. “Mình sẽ không làm chuyện đó lần nữa đâu. Không bao giờ. Không bao giờ.” Haruna tuyên bố, giấu mặt mình vào hai bàn tay.
“Nyan, mình xin lỗi...” Cô ấy lặp đi lặp lại rồi nhẹ nhàng hôn lên tay Haruna.
“Cậu cũng đau... phải không?” Haruna hỏi, liếc nhìn Yuko qua những kẽ ngón tay.
“Lúc đầu cũng đau. Nhưng sau đó bắt đầu thấy tốt hơn và...”
Mặt của Haruna đỏ lên cùng lúc với Yuko. Và để phá vỡ khoảnh khắc im lặng đáng sợ đó, cô thì thầm. “Nó thật sự rất đau đó.”
“Sẽ ổn thôi. Lần tới chúng ta có thể làm tốt hơn.” Yuko khẳng định.
“Sẽ không có lần tới đâu. Không thể nào! Mình sẽ không làm chuyện đó nữa đâu.” Haruna quay đi, vùi đầu vào cái gối.
“Vậy... mình sẽ ở dưới lần tới nhé?”
Haruna quay lại nhìn Yuko với vẻ hoài nghi.
“Không được hả?” Cô ấy hỏi một cách yếu ớt.
“Yuu-chan, cậu là bottom hả?” Haruna nhíu mày.
“Hả? Mình cố tỏ ra tử tế và đó là cách cậu đáp lại sao?” Yuko hét lên như thể bị xúc phạm.
“À... tại mình chỉ vừa nói nó đau thế nào thì cậu nói cậu muốn nằm dưới.” Haruna thở dài.
“Nhưng Nyan, mình yêu cậu, mình muốn quan hệ với cậu.” Yuko thành thật.
“Ehhhhhhhhhh! Dừng lại đi!” Haruna la lên. “Mình không cần loại tuyên bố tình yêu kiểu này đâu. Nó tởm quá!”
“Nó không tởm chút nào!”
“Cậu thật là ghê...”
“Không đâu.”
“Có mà! Ôi... Yuu-chan, nó đau.”
“Mình xin lỗi.”
Họ đã cãi nhau về nhiều thứ thật nhảm nhí. Sau đó, họ cười và hôn nhau, rồi họ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau.
Ngày đó, họ đã rất hạnh phúc.
HẾT CHƯƠNG 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro