Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

II.

1. Lớp thể dục gồm hơn 70 người, bài thi giữa kì là mười động tác theo mẫu. Sinh viên được tự do chọn nhóm - 10 thành viên.
Không phải nói, nhiệm vụ này khá nhẹ nhàng với mấy cậu chàng Đại, Đức, Linh. Cả đám chục mạng, học chung lớp nên hợp lại thành một nhóm.
-Ê, thế giờ ai hô 2,3,4..đây? Ý tao là trưởng nhóm. Tiến Linh đảo mắt một lượt, dĩ nhiên không có ý gánh trọng trách về mình.
-Chọn kiểu gì giờ? Oẳn tù tì đê. - Ngồi một lát chả thấy động tĩnh gì, Linh lại hào hứng đề nghị.
Bỗng dưng nó bị tát bốp vào đầu, thủ phạm là đứa ngồi cạnh -Nguyễn Trọng Đại.
-Ờm, thằng Linh chỉ nghĩ được thế thôi. Chúng mày đừng để ý. Theo tao thấy, nên bỏ phiếu kín, chọn người được nhiều vote nhất. Đại len lén liếc Đức ngồi đối diện, sau đó cụp mắt xuống, môi khẽ câu lên.
Mười phút trôi qua....Và Phan Văn Đức dưới sự tín nhiệm của chúng bạn, trở thành nhân vật quyền lực, giữ vai trò chủ chốt trong bài kiểm tra sắp tới.
-Nào, nào các anh chị, tập trung, tập trung!
Cô giáo dạy thể dục là người nghiêm khắc, sau khi hô mấy tiếng thì thổi một hồi còi dài, ý bảo "không nhanh thì liệu hồn với tôi".
Giờ học hôm ấy trôi qua suôn sẻ với nhóm Đại Đức. Điểm bình quân họ nhận được là 9, điểm tín chỉ A, cũng vì thế sau khi tan trường, cả đám lại hò nhau mua đồ về liên hoan một bữa.

2. Mùa đông miền Bắc buốt tê tái, vừa rét vừa khô nên mấy cô cậu sinh viên cứ có bao nhiêu quần áo ấm là mặc bấy nhiêu, miễn không bị lạnh là được. Ai nấy đều như gấu bông di động. Hội thanh niên xa nhà, trọ ở kí túc xá có thêm món đặc sản - dép tổ ong đi kèm tất cao ống.
Hôm ấy, cũng như mọi khi, cả lớp đang tranh thủ giờ giải lao để xả hơi thì thầy giám thị đột ngột ghé thăm. Thầy đứng ở phía cửa ra vào, đẩy đẩy cặp kính tròn gọng vàng, cất giọng:
-Nào, nào, kiểm tra tí nhỉ... Cô cậu nào tổ ong thủng lỗ tự động đứng ra đây cho thầy.
-Lần sau đổi hết nhé, không đi các loại dép lê, tổ ong..đến lớp. Ai còn tái phạm, lên phòng công tác học sinh sinh viên gặp thầy.
Với kết quả "tổ ong thủng lỗ" chiếm gần nửa lớp. Phan Văn Đức - sinh viên năm tốt điển hình, hiếm khi bị ghi sổ một lần.

Ngày hôm sau, có người khẽ gãi đầu, nhét vào tay Đức đôi Bitis nhẹ tênh, mất tự nhiên nói:
-Đức lấy mà đi, định cho Đức lâu rồi nay mới có dịp đưa, mai mốt khỏi bị thầy phạt.

3. Dạo này, mấy thầy quản sinh trong kí túc xá mở thêm dịch vụ trà nước. Cũng chẳng phải để kiếm thêm thu nhập hay gì mà chủ yếu đám sinh viên có chỗ lui ra lui vào, các thầy bảo "đồ uống ở đây với ngoài kia cũng không khác gì, cho tụi nó đỡ đi xa". Quán trà này tọa lạc ngay tầng một, nằm tại đại bản doanh của các nhà hảo tâm ( biệt danh mới ra đời, dùng để gọi các thầy trong kí túc) cùng với sự thành lập quán trà đá.
Thi thoảng, học bài xong, Văn Đức hay rủ Tiến Linh xuống đấy ngồi. Thường hai cậu chàng sẽ được cho thêm đĩa hướng dương ngồi nhâm nhi. Dần dà lại thành khách quen.
Có một lần, thầy Hiếu quản sinh kiếm củi, nhóm thành đống lửa. Thầy ngồi bên đám củi cháy lách tách, vừa sưởi ấm vừa kể chuyện tiếu lâm. Cứ tầm mười phút lại có sinh viên gọi, khi thì "thầy ơi phòng em hỏng vòi nước", lúc lại "bên em cháy bóng đèn"..
Cuối cùng khi Mr Hiếu đáng kính quay lại thì lửa tắt ngúm tự bao giờ, đám quỷ sứ kia không biết chạy đi đâu. Anh lắc đầu, định bụng nhen lại lửa thì bị tiếng hát đằng sau làm cho giật mình.
-Happy birthday to you,.. Happy birthday to you...
-Đứa nào nghĩ ra trò này thế? Khai mau cho thầy.
Vũ Đình Hiếu là thầy giáo trẻ, mới ra trường chưa được bao lâu, bị sinh viên của mình làm cho cảm động nhưng ngoài mặt vẫn vờ cứng rắn tra hỏi.
-Ai làm tắt lửa của thầy?
-207 thầy ơi, 207... Thanh niên nào đấy trong nhóm nhanh nhảu đáp.
-207 lên cắt bánh giúp thầy nhé, thầy cảm ơn mấy đứa.
Thầy quản sinh vẫn trong cơn xúc động. Nguyễn Trọng Đại chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, bước ra đề nghị:
-Thầy ơi, thầy nói với mấy thầy kia, lần sau em ngủ lại kí túc xá, đừng đuổi em đi được không?
Phan Văn Đức liếc liếc người nào đấy, thầm nghĩ "muốn ở luôn thì phải đóng tiền chứ, cậu xin suông có ích gì".
Thế mà thầy Hiếu đồng ý thật, sau lần sinh nhật ấy, Nguyễn Trọng Đại đã chính thức được thoải mái ra vào kí túc xá mà không bị cản trở như trước kia nữa.
Văn Đức vừa làm bài tập vừa nhìn Trọng Đại đang ngủ ngon lành trên giường mình, tay chọt chọt má người ta:
-Cậu là heo hả? Lần nào đến, hễ đặt lưng lên giường là lại ngủ.
Nguyễn Trọng Đại khẽ trở mình, thành thật đáp:
-Giường của Đức êm hơn, thoải mái nữa, không trách tớ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro