~Chap 8~
Sáng hôm sau, mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, khẽ đánh thức vạn vận khỏi giấc ngủ say. Cây lá rì rào thức dậy chào bình minh. Những giọt sương long lanh phản chiếu ánh mặt trời, như hạt ngọc sánh lấp lánh. Những chú chim nhỏ hót líu lo trong những tán cây hai bên đường. Đối với những mí lam, đêm qua quả thật là một đêm tàn khốc nhất trong lịch sử.... Cũng nhờ công lao to lớn của Chung Quốc và cái lòng " độ lượng " của Chí Mẫn mà cả đám có dịp thức để túc trực toilet cả đêm, trên mặt các anh giờ đây đã không còn không khí của mùa xuân mà chỉ là một màu đen u ám, còn về phía hai bảo bối thì trái ngược hoàn, tâm trạng của các cậu rất tốt nha! Gương mặt người nào cũng đều dán hàng chữ " Ta rất hả dạ "!!!!.
- Ấy chà chà, sao có một đêm không gặp các anh lại tiều tụy hơn ăn mày vậy hả ? - Quốc"quan tâm" hỏi han.........
- Cậu dám ví tụi tôi như ăn mày sao?! - Doãn Khởi nóng giận quát.
Đối với thái độ nóng giận của Doãn Khởi, Quốc nhi chỉ ngoảnh mặt làm ngơ như chuyện này chẳng liên quan đến mình....
- Hôm qua mấy huynh bỏ cái gì vào thức ăn? - Đông Anh gặn hỏi.
-Bỏ gì là bỏ gì nhỉ ? - Mẫn giả nai...
- Huynh còn giả ngốc, không bỏ gì sao tụi này phải..phải... - Nam Nam ấp úng không nói thành câu " canh toilet ".
- Em..em...phải..phải..phải thế nào chứ? Đừng nói với ca em ăn nhiều quá ngộ độc thực phẩm nói không thành tiếng ? - Chí Mẫn vội mỉa mai....
- Thức ăn hôm qua các người bỏ thuốc xổ phải không? - Chưa đợi Tiểu Anh phản ứng, Tại Hưởng đã nhảy vào nói trắng ra....
- Bỏ gì chứ? À......... - Quốc cố gắng kéo dài chữ "à", sau đó lấy giọng nói tiếp - Thức ăn? Chúng tôi đương nhiên có bỏ vào rồi...
- Đồng phạm đã nhận rồi, cậu còn gì để nói không ? - Doãn Khởi đắc ý, vuốt vuốt cằm....
- Tuấn Chung Quốc... - Chí Mẫn nóng giận hét lên.
Chung Quốc cười cười sau đó lại tiếp :
-Ngạc nhiên lắm sao? Thức ăn thì phải bỏ đường, muối, tiêu, tỏi, hạt nêm...bla...bla...- Quốc liệt kê một tràng khiến cả đám mặt đã xám xịt nay thì chuyển thành bão dữ hơn...... Còn Chí Mẫn có thêm một dịp để cười thoả thích.....
- Tôi cảnh cáo các cậu, ở trường không được phép nói với bất kỳ ai các cậu quen biết chúng tôi. Và càng không được nói với bất kỳ ai, cả hai ở chung nhà với tụi này... - Tại Hưởng lên tiếng.
Quá đáng, thật quá đáng hết sức, cả hai đã xuống nước nhường nhịn, ấy vậy mà... Chí Mẫn không nhịn được lên tiếng...
- Các người yên tâm, quen biết các anh mới chính là điều mất mặt nhất của tụi này.....
-Các người hơi tự cao rồi đấy, đừng tưởng đứa con gái nào cũng xem các người là trời... Chí ít các người chẳng là gì trong ánh mắt tụi này... - Chung Quốc im lặng nãy giờ cũng đành lên tiếng. Cậu thích anh đó thì sao nào. Bạn cậu đang bị xúc phạm không bênh sao được.
Lời nói của Chung Quốc tuy ngắn gọn nhưng lại như một nhát dao vậy " không để các anh vào mắt sao ??? "
"... Được lắm, mối hận này từ từ các anh tính với mấy người......"
- Mấy ca không quen hai người kia thì được chứ đừng có cho em ăn bơ nha! - Đông Anh vui vẻ nói - Mà hai người thực sự 17 tuổi à, sao mặc đồng phục có cảm giác như trẻ con vớ đồ của người lớn mặc trá hình vậy?!
Nhắc mới để ý, hôm nay hai người mặc vét ba lớp kẻ ca rô cùng cà vạt đỏ - đồng phục của trường đại học A. Mặc bộ đồng phục này lên bất cứ chàng trai nào đều có cảm giác nam tính hơn còn hai bảo bối thì... khuân mặt non choẹt cùng má bánh bao khiến cả hai không khác gì lời nhận xét của Nam Nam.
Chúng ta hãy cùng lia máy quay qua hai bạn Doãn Khởi cùng Tại Hưởng. Trời ơi, thánh thần thiên địa tôi ơi!!! Hảo soái a. Hai người toát ra khí phách vương giả càng tôn lên vẻ đẹp nam tính vốn có.
Lia lại máy quay qua bảo bối.
Lia lại qua hai cưa cưa.
Thực sự quá khác biệt a~
- Cưng nói cái gì vậy???? - Cả hai gằn giọng nói.
- Em bảo em sẽ vảo vệ hai người!!! - Đông Anh không vừa đáp lại.
- Em. Bảo vệ bọn này?! - Cả hai ngạc nhiên hỏi lại.
- Đứa nào động vào hai ca em cho bọn nó lên báo luôn. Đừng nhìn em ăn chơi như vậy chứ em đây là chủ tịch toà soạn báo Hủ Nữ Ga Ga đó. Thằng nào dám động vào hai người em cho nó lên trang đầu luôn! - Tiểu Anh hùng dũng tuyên bố
______________bảo bối đến trường______________________
-Tứ đại hotboy đến rồi a~Hôm nay vẫn như mọi hôm, bọn họ vừa tới thì một luồng cuồng phong từ đám fan "não tàn" nổi lên. Nhưng hôm nay còn xuất hiện một vài thứ tiếng lạ như:
- Mẫn nhi, bảo bối làm người yêu anh nha!!!!
- Tiểu Quốc bảo bối ,anh nguyện dâng cả trái tim này cho em!!!!!
Bỗng...
-Bảo Uyên tỉ tỉ tới! - Giọng nói choe choé như công công thông báo khiến cho tất cả mọi người đang bu lấy Tứ đại hotboy và Mẫn Quốc phải tránh đường. Gì chứ họ chưa muốn đắc tội với đại tỉ của trường kiêm Kim phu nhân tương lai a.
-Lúc nãy ai kêu muốn cưới Tại Hưởng của tôi? - Giọng nói đanh thép vang lên.
-Tại Hưởng của cô?- Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
-Cậu là ai?
-Tôi tên Tuấn Chung Quốc sau này là người yêu tương lai của Hưởng ca ca!- Tất cả mọi người khi nghe câu đấy đều bàng hoàng. Cậu nhóc mới đến này thật xui xẻo khi đụng đến người của Liễu đại tỉ.
-Ca, huynh thích Hưởng ca? - Đông Anh bàng hoàng hỏi.
-Ừ! - Chung Quốc trả lời. Cậu thích con người này ngay từ cái nhìn đầu tiên. Liệu đây có phải tình yêu sét đánh trong truyền thuyết.
-Cậu có gì chắc chắn rằng Tại Hưởng sẽ trở thành người yêu của cậu?- Bảo Uyên khinh khỉnh hỏi.
-Dựa vào cái này đây!- Nói rồi cậu chồm lên hôn nhẹ lên đôi môi của anh - con người đang hả hê nhìn người yêu mình và tên sao chổi cãi nhau. Nụ hôn tuy ngắn, tuy nhẹ nhưng lại khiến cho trái tim ai đó hẫng một nhịp. Tuy rằng anh đã được Bảo Uyên hôn rất nhiều lần nhưng lần này cảm giác thật sự rất khác biệt.
-Tại Hưởng, anh hãy cho cậu ta biết em là ai đi! - Bảo Uyên tức giận nói. Đây là lần đầu tiên có ai đó dám đụng tới người của cô.
- Tuấn sao chổi, tôi không thể là người yêu của cậu được. Tôi yêu Bảo Uyên! - Tại Hưởng nhẹ nhàng nói - Cô ấy chính là phu nhân tương lai của tôi! - Nói rồi, anh cùng đám bạn lững thững bước vào căng tin. Trước khi đi, anh còn nghe thấy một câu nói mà đến bây giờ anh còn cảm thấy nó đáng yêu.
-Dịch Dương Thiên Tỉ, anh hãy đợi đấy, tôi sẽ khiến anh yêu tôi.!!
___________Căn tin trường ___________
-Hưởng à, đệ mà còn phong lưu như vậy thì em dâu sẽ khổ lắm đấy!- Doãn Khởi trêu chọc.
-Thật không ngờ tên liệt cơ mặt như ngươi mà có người để ý!!! - Chí Huân châm chọc.
-Ít nhất còn hơn huynh Khởi ca. Có ai dám làm vậy với anh trước toàn trường không?! - Tại Hưởng nhẹ nhàng nói - Lâm à, ngươi cũng cẩn thận vợ của ngươi bị 2 tên kia cuỗm đi mất.
-Làm gì có ai đáng để ta chinh phục đâu!! - Doãn Khởi chán nản nói.
-Vương Nguyên thì sao. Tên nhóc đó coi ta là kẻ thù đó. Huynh cưa đổ được nó không? - Tại Hưởng đưa ra lời đề nghị.
- Đơn giản. Huynh mà làm được thì đệ coi chừng đó!! - Doãn Khởi vui vẻ nhận thách thức mà không biết rằng chỉ tại nó mà anh mất người mình yêu thương nhất.
___________________________________
Mọi người thấy sao a ~. Mau com&vote động viên ta đi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro