chap 8.+
***
-Tất cả các nội dung chi tiết đều hư cấu tưởng tượng mà ra không áp dụng vào đời thật. Chỉ đáp ứng nhu cầu fanfic, chap có miêu tả hành động 18+ và bạo lực lưu ý trước khi đọc. Thanks
_________________
Cậu cố gắng ngước cổ lên đối diện ánh mắt với hắn. Lời khán cự của cậu đối với hắn dường như chả có hiệu lực gì mấy.
"Không làm cũng được, hình như em sống trong khu sinh viên B nhỉ, ba mẹ của em ở cách đây khá xa phải đi một ngày mới tới nơi."
"Anh...anh tính làm gì"
"Không làm gì cả, chỉ muốn đến chào hỏi họ một chút"
Đưa đôi mắt sắt lạnh nhìn cậu, hắn dùng ngón tay vẽ vòng tròn ngay trước cánh mũi cao thẳng của Phuwin như một vị vua chúa chơi đùa cưng chiều thú cưng của mình. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn hắn nó rõ tất cả những thông tin liên quan đến cậu không chỉ thế hắn còn biết rõ hơn ai hết khi nào cậu chết phải không vì chỉ có hắn hiện giờ nắm giữ trong tay mạng sống của cậu.
"Khốn nạn những người các anh tất cả đều như vậy sao"
Lớn tiếng chắt vấn Pond Naravit cùng những người như hắn. Như cậu biết chỉ có duy nhất hắn là tồi tệ như thế xui xẻo cho cậu rồi. Đứng trước những lời hâm doạ của hắn Phuwin tuy mạnh miệng phản bát nhưng tâm vẫn một mực chùng xuống lo lắng cùng sợ hãi bao trùm lấy cơ thể lí trí của cậu. Phuwin biết rõ việc hắn nói tất cả hắn đều có thể làm được cậu không ngốc tới nổi không nhận ra uy lực của hắn. Tên của hắn là Đại Đô Đốc Pond Naravit Lertrakosum đúng không nhỉ cậu nhớ ra rồi là lần gặp đó. Chính cái đêm mưa đó cậu nhớ có người gọi hắn là Ngài Pond Đô Đốc, khi đó cậu và hắn có va vào nhau cái biển hiệu tên để là Naravit Lertrakosum.
Hắn xem lời nói của cậu như không khí chỉ yên lặng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Phuwin sự luân chuyển cảm xúc từ cứng rắn mạnh mẽ đến tuyệt vọng và cuối cùng là uất hận xen đâu đó là sự hận thù.
"Suy nghĩ của em thật đơn giản mèo hoang"
"Anh không được động đến người thân của tôi"
Đưa đôi tay cứng ngắc thô kệch nhưng đầy mạnh mẽ của hắn vuốt lấy Phuwin đẩy cằm cậu lên cao đối diện với ánh mắt của hắn.
"Em không có quyền điều khiển tôi"
"Tôi sẻ làm, tôi hầu hạ anh với điều kiện anh không được đụng đến những người bên cạnh tôi."
Cậu không phải đang muốn điều khiến hắn vì cậu biết làm sao có thể điều khiển người như hắn được chứ. Chỉ muốn trao đổi với hắn, đối với Phuwin gia đình quan trọng hơn tất cả cậu yêu mái ấm gia đình đó nơi thuộc về cậu. Điều gì cũng được miễn họ được bình yên đây là điểm yếu thứ hai của Phuwintang.
"Phục vụ tôi là điều hiển nhiên nhưng bé cưng em cũng không có quyền trao đổi điều kiện với tôi."
Phuwin trừng mắt nhìn chầm chầm lấy Pond Naravit tay cậu nắm thành quyền, sao có thể ngu ngốc mà nghĩ hắn còn có tình người mà bàn chuyện với hắn nhỉ. Người như hắn tốt nhất không nên nói chuyện cùng nếu không sẽ làm suy giảm tuổi thọ của bản thân mất.
"Nhiều lời quá nên làm những việc cần làm đi"
Nhắm mắt hít thở thật sâu cậu lấy dũng khí vươn tay đến quần lót của hắn. Phải làm thôi vì cậu biết nếu hắn nói được sẽ làm được, một người yêu gia đình như Phuwin cậu không cho phép bản thân vì muốn thoát thân mà lấy gia đình ra để che chạy trốn không cậu thà bán rẻ thân thể này còn hơn cho hắn có quyền cướp lấy gia đình mình.
Thân hình cậu run rẩy bần bật ngón tay trước bộ phận vĩ đại của hắn như sự đối lặp của người nhỏ bé bị người khổng lồ bắt ép. Sự lề mề của cậu khiến hắn mất kiên nhẫn vươn tay kéo tay cậu đến bộ phận ấy. Nhiệt độ nóng đến bốc lửa dường như muốn thiêu đốt bàn tay cậu. Nhắm mắt tay run run kéo quần hắn xuống thứ tượng trưng cho sự mạnh mẽ của đàn ông như được thoát khỏi ràn buộc của cái quần.
Cậu mở to mắt bất ngờ cùng với sợ hãi. Cùng là nam với nhau tại sao lại vó vẻ đối nghịch như thế này thật sự thuộc hàng khủng khiếp đấy. Phuwin bị sốc không định thần được tiếp theo cậu phải làm gì đây thật sự mù tịt với những việc này.
Khi thứ nên được thoát thân cũng là lúc sự bậm trợn thô thiển của hắn nổi lên. Phuwin bị bắt ép ngồi quỳ giữa hai chân hắn, đầu kê sát vào thứ dài thô to trơn trượt ấy. Cậu sợ hãi tim như muốn ngừng hoạt động mặt lúc hồng lúc xanh. Đỏ là vì ngại xanh là vì quá sợ hãi sợ đến độ xanh cả mặt mày. Làm cái gì đây? Sao lại thế này, sao cậu phải làm việc này chứ, ôi trời đất ơi.
Về phần hắn, đang chóng tay lên gói đợi sự phục vụ của cậu không khác gì một vị vua tối thượng đợi kẻ hầu người hạ.
"Đợi gì nữa nào làm đi"
"Nhưng...nhưng tôi không biết làm"
"Làm những gì em thường làm khi lúc cần nhu cầu sinh lý"
Làm gì là làm gì một người chỉ lo học và kím tiền như cậu làm sao biết được những trò bần tiện những kẻ có quyền có tiền như hắn thường làm chứ. Có bị khùng không tự nhiên cho người ta xem thằng con của mình xong kêu làm, ai mà biết làm gì chứ bóp nó cho nó ngột chết hay chạy lên cổ hắn chết quách luôn cho xong. Đơn nhiên những lời nói này cậu chỉ dám nghĩ trong đầu không dám thổ lộ ra.
"Tôi không có làm"
"Không lẻ nào em chưa từng làm"
Cậu tròn mắt chóp chóp nhìn hắn, nhìn là cũng đủ thấy sự ngây thơ trong Phuwin rồi. Ông trời có đang quá ưu ái hắn không là đang nhấm được thứ đồ chơi gì đây cậu như một món ăn hạng cao cấp phải gọi là quá thượng hạng.
"Lấy tay chạm vào nó đi"
Nghe lời nói của hắn, cậu đưa mắt nhìn thứ đó bỗng muốn từ bỏ không làm nữa nhưng không thể hắn đang nắm mọi quyền kiểm soát. Thật chết tiệt làm cho ngươi chết luôn.
Cậu hít sâu lấy can đảm vươn tay cầm lấy cậu bé của hắn. Chóp mũi tất cả đều là mùi vương cương nồng đậm tay làm theo lời hắn nói cùng với nhịp đập của tim ngày càng loạn khiến cho hơi thở phả ra của cậu cũng loạn theo.
Tác phong bình thường của hắn nếu là những người kia có lẻ bây giờ đã vào cuộc chơi. Nhưng đối với sự mịt mù này của cậu đúng là quá ân tình với bé cưng này. Cả hai đều không ai biết được đây đều là sự kì lạ mà mối quan hệ này tạo nên.
Hắn nằm xuống nhíp mắt như hưởng thụ một con mèo không biết gì từ từ mọi việc đều được hắn sắp xếp và chỉ dạy không biết sao này thế nào. Chỉ biết bây giờ hắn cảm thấy rất thoả mãn cùng với thoải mái đúng vậy không tệ.
"Đừng cứ mãi lên xuống như thế nên biết tự mình làm thế nào đi chứ mèo hoang"
Cái gì là mèo hoang, cái gì mà bé cưng bệnh hoạn thần kinh. Cậu đưa ánh mắt liết séo hắn bảo làm thế nào thì làm thế ấy còn muốn làm sao bóp cho chết anh. Nói là làm Phuwin dùng sức vào đôi tay bóp mạnh và chật vào dương vật của hắn thành công khiến hắn phát ra tiếng "hưm".
Pond Naravit đưa mắt nhìn lấy cậu nhận ra được ý đồ của Phuwin hắn chỉ vươn hờ cánh môi. Trong cậu rất đẹp nếu không đẹp cũng không khiến hắn phải mất nhiều thời gian chơi đùa với cậu, cùng với vẻ đẹp ấy là sự thu hút người khác của cậu. Ánh mắt hành đông của cậu thể hiện rõ sự ghét bỏ cùng hận thù rất lớn nhưng làm sao cũng không khiến cho người như hắn sợ hãi được chỉ cảm thấy cậu ngốc đến đáng yêu.
"Em cho gần làm như thế sẽ khiến tôi đau đến chết hay sướng đến chết...hửm"
Âm cuối hắn cố ý kéo dài làm cho không gian xung quanh cậu như ngưng hoạt động sự mờ ám cùng lời ám chỉ có vẻ như không hay ho lắm cậu làm gì sai hả. Không lẻ làm như vầy mà không đau sao cậu nhìn thôi đã thấy đau ê ẩm sóng lưng rồi đấy.
Đột nhiên Pond Naravit không muốn nhanh chán Phuwin một chút nào từ từ chỉ dạy tập luyện cho cậu thoái quen phụ thuộc vào hắn nuôi mèo thì phải nuôi lâu dài thì nó mới hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Đáy mắt nheo lại tia lạnh lẽo thoáng xuất hiện, sự nguy hiểm bộc phát.
Đè đầu cậu xuống dương vật của hắn tay bóp cằm đè ép Phuwin há miệng. Đột ngột nổi thú tính hắn làm Phuwin không kịp trở tay cậu sợ hãi cũng đã muộn thứ ấy được hắn đưa vào miệng cậu. Phuwin lắc đầu không chịu dưới sức mạnh đè ép của hắn cậu cùng đau đớn phải ngậm lấy cái to lớn ấy. Bự quá lắp đầy cả khoang miệng Phuwin mà muốn không đủ cậu muốn tắt thở chết rồi đây. Một người có sự tự cao như Phuwintang làm sao chịu làm việc lấy môi để ngậm mút cho người khác chứ. Đây là sự sỉ nhục tàn nhẫn đối với cậu nhưng làm sao đây vì đó là Ngài Pond Naravit Lertrakosum. Chính cậu cũng sẻ không ngờ tới người này tương lai sẽ gục đầu dưới chân cậu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro