Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22. END

Jimin đi làm nhưng ngủ gục luôn trên bàn. Do chăm anh mấy ngày ở bệnh viện nên mất ngủ, vừa về đến nhà là đi làm ngay, hồi hôm còn trăn trở chuyện cưới hỏi theo lời đề nghị của anh nên không tránh khỏi sự mệt mỏi.

Jungkook đang ở trên phòng thông qua camera để ngắm Jimin, thấy cậu đã ngủ gục nên cho chân đi xuống dưới lầu để xem thử.

Gặp chủ tịch đi vào, nhân viên liền cúi đầu chào. Nhưng Jungkook đưa tay lên suỵt, ra hiệu cho bọn họ giữ im lặng vì cậu đang ngủ. Anh lay nhẹ vai cậu gọi thử

" Vợ....vợ ơi "

Jimin mệt nên ngủ rất say, Jungkook thấy vẫn không có đáp trả nên khom người xuống, nhẹ nhàng bế cậu đi lên phòng nghỉ của mình. Ở trên phòng chủ tịch có giường ngủ, nên sẽ làm cậu thấy thoải mái và ngon giấc hơn.

Jungkook nhấc từng bước chân chầm chậm để cậu không bị đánh thức, ban đầu cậu hơi ngọ nguậy trong vòng tay anh cũng như cho mặt cọ cọ ở ngực. Nhưng sau đó cũng nằm yên ngủ tiếp.

Đến khi Jimin thức dậy cũng đã hơn một giờ sau. Đúng là khi mọi mệt mỏi ùa về liền ngủ say như chết. Cậu giật thót ngồi nhanh dậy khi phát hiện bản thân đang năm trên giường mà không biết đây là đâu.

Cậu hơi hoảng sợ đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng trước hết vẫn là quần áo của bản thân. May mà nó còn nguyên chẳng bị xộc xệch.

" Em dậy rồi à ?"

Nghe tiếng mở cửa mà Jimin giật cả mình, tính hét toáng lên nhưng nhìn thấy đó là Jungkook nên thôi. Cậu ngờ ngợ là chuyện này có liên quan đến anh. Vì cậu đang làm thì ngủ gục tại chỗ thì sao có thể ở trên giường còn trong căn phòng sang trọng như này được. Ngoại trừ anh ra thì ai lại làm thế??

" Anh làm tôi giật cả mình "

Jimin bĩu bĩu môi nói, Jungkook cũng tiến vào trong ngồi xuống mép giường để khoảng cách cả hai thêm gần và nói.

" Ngốc, mệt thì xin nghỉ đi chứ....anh có bắt ép em đi làm đâu "

" Sao lại bảo tôi ngốc chứ? Anh thì thông minh lắm à ?"

Jimin đánh đánh vai anh, cậu nhỏ hơn anh cũng không bao nhiêu. Vậy lấy đâu ra cái quyền để chê cậu ngốc?

 " Rồi, rồi, anh sai rồi, anh ngốc hơn em, được chưa "

Jimin làm mặt suy ngẩm sau đó khẽ gật gật đầu như là đồng ý và lại tiếp tục hỏi, lần này bộ dạng của cậu đúng là chứa đầy khẩn trương.

" Đừng nói là..... anh ôm tôi từ dưới phòng làm việc lên đến đây nha ."

Jungkook gật đầu và ừm một tiếng. Cậu nhận được đáp án liền đánh mạnh vào vai anh hơn, một tiếng bốp vang lên thật giòn tan.

" Sao anh lại làm như vậy hả? rồi sao tôi có thể tiếp tục công việc của mình ở đây ?"

Nhân viên đương nhiên sẽ bàn tán còn hơn buổi chợ sáng cho mà xem. Trong những gì sầm sì thì có tốt có xấu. Nhưng bản thân bị biến thành chủ đề cho người khác nói ra nói vào thì sao chịu được? Đây lại là công ty của anh, cậu không muốn để người khác có cái cớ nói cậu nhờ quen biết và được chủ tịch thương yêu nên mới có thể tồn tại ở KM. Cũng như mượn những điều trên để làm ảnh hưởng tới hình ảnh của anh.

" Có sao đâu chứ, vợ anh, anh ôm họ nói thế nào được ?"

" Vợ hồi nào? Cưới hồi nào đâu? Anh nói vậy mất duyên tôi rồi sao ?"

Jimin lại tiếp tục đánh anh, chưa có kết hôn thì sao gọi là vợ chồng chứ? Nói miết như thế thì có ai dám thương hay lấy cậu nữa.

" Anh là người lấy em, vậy nên có gì đâu phải sợ "

" Ai nói trước được sau này? Lỡ tôi không chịu cùng anh kết hôn thì sao ?"

Jimin vênh mặt, cậu còn lưỡng lự chuyện có lên lấy Jungkook hay không. Thành gia nếu anh cứ khiến cậu phật lòng thì đừng mong có được cơ hội nào.

Jungkook cười khinh một cái, tay thì nâng cằm Jimin lên rồi nói.

" Anh không lấy được em, cũng chẳng ai dám ngó đến em đâu "

Cậu cắn cắn môi, cóc đầu anh liên hồi, vẻ mặt tựa hồ đang giận bảo.

" Đe dọa tôi hả, bỏ cái tật đó đi, dám đe dọa tôi nè ."

 Mỗi một lần nói, Jimin đều cốc một cái. Cậu căn bản biết anh không có giận. Đời nào anh dám bực bội với cậu chứ? Chỉ biết xoa xoa chỗ vừa bị cốc và nói.

" Em thật là không thương anh gì hết "

" Chứ anh dám đe dọa tôi, muốn tôi ế suốt đời mới chịu à ?"

Jimin chu chu môi hỏi, cậu đang sinh khí thật chứ chẳng phải nói đùa.

" Thì nếu không ai lấy em, em cũng sẽ đồng ý lấy anh thôi à "

Jungkook thản nhiên nói, cậu càng giận nên xô anh ngã sang một bên để đi xuống giường. Anh liền vòng tay ngang eo cậu, ôm trở ngược lại rồi cùng nằm xuống.

" Anh làm cái gì vậy ?"
Jungkook nằm nghiêng một bên nhìn Jimin đang kháng cự rồi bảo.

" Qua tết, chúng ta kết hôn đi "

Cậu gỡ tay anh ra rồi nói.

"Phải xem anh có đủ bản lĩnh hay không "

Nói xong cũng trực tiếp ngồi dậy rồi dứt khoát rời đi. Jimin bực bội cũng đi rất nhiều nguyên nhân. Đầu tiên là do Jungkook tự ý ôm cậu đi lên đây, để cho đám nhân viên nhiều chuyện kia có cái để nói. Tuy trong tổ, những ai cần đuổi đã đuổi, nhưng trên dưới công ty cũng tầm ngàn người. Làm sao có thể diệt cỏ tận gốc được ?

Tiếp theo là chuyện hôn nhân, đó đâu phải là chuyện đùa mà nói một hay hai câu, quen một tháng là tiến đến chuyện sâu hơn được. Dù Jungkook khẳng định được bản thân yêu Jimin đến đâu, chắc chắn không thay lòng thì cũng phải nghĩ cho cậu đang lo sợ đủ đường chứ. Sao mỗi lần nhắc đến chuyện này thì chẳng được mấy lần nghiêm túc vậy?

Cuối cùng, nhắc đến chuyện bền lâu đã khiến Jimin thấy ngượng ngùng rồi. Vậy mà anh còn trêu còn chọc,  cậu rõ là có ý định cùng anh kết hôn, nên khi bàn đến chuyện đó là xấu hổ ngay. Phía anh lại không nhìn ra để dừng nói giỡn làm cậu sinh đầy bực dọc.

" Trên thế giới này có thứ anh chẳng thể nắm giữ, nhưng riêng em thì anh phải có "

 Jungkook khẳng định, từ tốn nói lên từng chữ một. Dù Jimin đã đi khuất và không nghe cũng chẳng sao. Bản lĩnh nơi anh có thừa, thành ra cậu chờ ngày làm một Jeon phu nhân chính hiệu đi.

Toàn thể công ty cùng nhau ăn mừng tiệc cuối năm, Jungkook đương nhiên chơi lớn mời nhân viên chẳng sót một người. Jimin cũng xuất hiện ở buổi tiệc, còn được ngồi ở bàn VIP chung với các quý cổ đông lớn.

Jungkook lên phát biểu đôi lời, cậu ngồi dưới nghe rồi vỗ tay. Anh sau khi nói xong thì cầm một hộp quà nhỏ hình trái tim lên rồi bảo.

" Jimin, có thể mời em lên đây cùng anh mở hộp quà này ra không ?"

Cậu ngạc nhiên nhướng mày, mắt hình viên đạn nhìn anh. Nhưng hiện tại đang quá đông người nên ráng kiềm chế gượng cười tươi tiến lên chỗ anh.

" Anh đang bày trò gì vậy hả ?"

" Thì lát nữa em sẽ biết, bây giờ giúp anh mở nó đi "

Jungkook đưa hộp quà đến trước Jimin, cậu cũng cầm lấy rồi mở ra. Sau khi thấy vật nằm bên trong thì mắt cậu mở càng to, kinh ngạc ngước lên nhìn anh.

" Sao......cái này...... "

Jungkook phì cười trước biểu hiện ngạc nhiên đến mức nói lắp bắp của Jimin. Anh đưa tay cầm lấy vật được đặt trong hộp rồi quỳ xuống hỏi

" Lấy anh nha "

Bên dưới sảnh đều rầm rộ cả lên khiến Jimin ngại ngùng muốn tìm chỗ trốn. Jungkook biết, nếu đưa hộp ra thì cậu sẽ chẳng thèm cầm đâu chứ nói chi đến chuyện mở. Do đó đành phải dùng cách trá hình này dụ cậu lên đây thôi.

" Jeon Jungkook.... sao anh....."

Jimin tức đến muốn đập Jungkook một trận cho hả dạ. Nhưng lời còn đang chưa thốt hết ra thì đã bị tiếng ồn ào dưới khán đài vang lên khiến cậu ngưng nói tiếp.

" Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi "

" Mau mau nhận nhẫn đi.......đồng ý đi "

Chính vì bọn họ làm quá lên như thế mới khiến Jimin xấu hổ. Anh nhìn họ rồi ra hiệu yên lặng và bắt đầu cho những lời thật lòng được xuất hiện.

" Jimin, em đi vào trái tim của anh dễ dãng như cách em vừa mở hộp quà nhỏ này ra vậy. Nên từ lâu anh đã yêu em đến mức có chết cũng không thể buông xuống. Mong em có thể hiểu tấm lòng thành này và đồng ý cùng anh viết lên câu chuyện mai sau "

 Jimin đỏ cả mặt, anh biết rõ dụng tâm vào mối quan hệ của cả hai ra sao. Còn chẳng sợ mất mặt mà quỳ ở đây cầu hôn thì cậu sao có thể không đồng ý.

Nhưng nếu giơ tay ra có phải đã hơi bị thấp giá không?Jimin căng thẳng, cứ nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, hạ tầm mắt nhìn xuống Jungkook đang mang đầy sự trông mong và khẩn xin.

" Đồng ý đi mà, đồng ý đi "

 Bên dưới không ngừng hô vang bảo Jimin phải đồng ý. Anh biết cậu đang do dự nên cất tiếng.

" Em không nói gì tức là đồng ý rồi đó nha "

 Nói xong thì tự cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng mềm của Jimin lên đeo nhẫn vào. Sau đó hôn lên mu bàn tay cậu một cái rồi tiếp tục bảo.

" Yêu em, Jimin "

Jungkook đứng lên và kéo cậu vào lòng. Mặt cậu con đỏ hơn cà chua chín, ghé tai anh nói nhỏ

" Được lắm Jeon Jungkook, anh thừa sức biết trong tình cảnh này tôi chẳng thể chối từ "

Biết bao nhiêu khách khứa, biết bao nhiêu nhân viên. Jimin sao có thể chẳng nghĩ cho anh mà từ chối lời cầu hôn kia?

" Em bảo anh phải dựa vào bản lĩnh mà......cái này cũng được xem là bản lĩnh nha "

Jimin cố cười ra mặt, về nhà xử anh sau cũng chẳng muộn mà . Sau khi bữa tiệc kết thúc và đi về nhà thì điều đầu tiên cậu làm là cởi chiếc nhẫn ra, nhưng lạ thay lại chẳng tháo nó ra được.

" Vô ích thôi em à "

Jimin bặm môi giận dữ, dùng hết lực mà đánh anh. Cậu muốn chửi tục một câu cho hạ xuống nhưng sự nóng giận của bản thân. Anh cũng cam tâm tình nguyện cho cậu đánh.

Anh biết,Jimin đánh đến mệt với chán cũng ngưng. Không lẽ đánh đến sáng sao mà sợ? Đúng là sau một lúc cậu cũng ngưng lại, thở ra mấy hơi mệt nhọc.

Anh đi rót nước rồi đưa cho Jimin, cậu cũng nhận lấy và uống hết một hơi.

" Còn khát không? Anh rót thêm cho em "

" Cút...."

Jimin bực bội, lồng ngực phập phồng nhìn anh bằng ánh mắt đầy lửa. Anh ngồi xuống, ôm lấy  cậu vào lòng. Dù cậu có kháng cự nhưng anh vẫn kiên quyết giữ chặt, đối phương thấy thế cũng thôi nháo.

" Anh biết em muốn có thêm thời gian nên hành động này của anh sẽ khiến em không vui, vì thế cho anh gửi lời xin lỗi được không ?"

Jungkook trước tiên là xin lỗi Jimin, để cậu nguôi cơn tức giận rồi mới nói tiếp.Cậu thấy anh cũng biết điều đó, còn nhớ phải nhận sai.

" Anh đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ anh vẫn cho em thời gian. Đến khi nào em đồng ý thì chúng ta mới kết hôn. Còn nếu như, về sau vẫn thấy chẳng thể yêu được thì anh cứ tháo nhẫn trả lại, anh sẽ để em đi được không ?"

Ai nói Jimin không yêu Jungkook, ai bảo cậu muốn đi. Chẳng qua vẫn còn gì đó vô hình đang ngăn cản cậu đồng ý mà thôi. Nhưng chắc hẳn thời gian sẽ làm thứ khiến cậu chấp nhận.

 Đúng là như thế thật, không lâu sau hai người họ đã cùng nhau sang nước ngoài tổ chức hôn lễ và đăng ký kết hôn. Sống một cuộc đời hạnh phúc viên mãn.

Chẳng có cặp vợ chồng nào mà không suất hiện sự tranh cãi, huống chi đối phương hay giận còn là Jimin. Nên chắc họ sẽ trải qua đủ cung bậc cảm xúc và gia vị trong hôn nhân.

Thế nhưng, những thứ kia đâu có là gì khi có một Jungkook biết chiều chuộng, biết thế nào là đội vợ lên đầu.

Có xích mích, có hiểu lầm mới giúp đối phương hiểu rõ nhau hơn và làm cho anh và cậu thêm khắng khít mà thôi.

Hôn nhân là thế, nó tựa một nồi canh. Biết nấu thì sẽ cực kỳ ngon miệng. Jungkook là người đáng để tin tưởng nên Jimin sẽ chẳng bao giờ phải đau lòng.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-HẾT-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Không biết gì ngoài nói cảm ơn các bạn đã đọc và nhận xét fic này. Dù fic này chưa hay hoặc chưa ấn tượng lắm nhưng dù sao chúng ta cũng đi với nhau được 22 chap rồi cũng là chap cuối. Mình còn rất nhiều thiếu sót, chưa biết cách dùng từ này, còn sai lỗi chính tả này. Nhưng nhờ có các cậu góp ý mà tớ mới phát triển và sửa những lỗi sai. Thật sự cảm ơn các cậu rất nhiều <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro