Chương 3: Lựa chọn
Nghe thấy Hạ Hầu Tuyên cự tuyệt trắng trợn như vậy, Thụy phi cũng không giận, bà bưng tách trà nóng lên nhấp một ngụm, khép hờ hai mắt, khẽ thở dài: "Tuyên nhi, khi từ chối, đừng nói thẳng thừng như vậy.... Ta để con gả cho Ngạn Bình, cũng chỉ là vì muốn tốt cho con mà thôi, tình huống của con đặc biệt thế nào con cũng biết, so với tốn hết tâm tư để khống chế một người ngoài, chi bằng thanh thản ổn định ở lại Kỷ gia, còn có thể thường xuyên tiến cung tâm sự với ta, không phải rất tốt sao?"
Nói đến vậy rồi mà nhìn phản ứng của Hạ Hầu Tuyên vẫn cứ lạnh nhạt không đổi, Thụy phi lại đặt chén trà xuống, nhoẻn miệng cười, vừa trêu chọc vừa an ủi nói: "Lại nói, trước đây con và Ngạn Bình cũng gặp nhau mấy lần rồi, ở chung cũng hòa hợp vô cùng, Ngạn Bình còn nói riêng với ông ngoại con là rất thích con nữa chứ...."
"Mẫu phi," Hạ Hầu Tuyên ngắt lời Thụy phi, nhàn nhạt nói: "Cả mẫu thân và con đều biết rõ mà, biểu huynh Ngạn Bình là thích "biểu muội", chứ không phải 'biểu đệ'."
Thân phận bí mật của Hạ Hầu Tuyên đến cả ca ca sinh đôi của hắn cũng không biết, biểu ca Ngạn Bình lại càng không thể biết được — Thụy phi cũng không hề nói dối, vị biểu ca kia quả thực rất thích Hạ Hầu Tuyên, mỗi lần gặp hắn đều mặt đỏ tai hồng, hai mắt tỏa sáng, nhưng nếu có một ngày bọn họ thực sự động phòng, nữ thần trong lòng lại nháy mắt biến thành đàn ông.... Dựa vào những gì Hạ Hầu Tuyên biết, Kỷ Ngạn Bình hoàn toàn không có khả năng tiếp nhận cái "chân tướng tàn khốc" như vậy, rất có khả năng trở mặt thành thù với hắn.
Càng quan trọng hơn là, cho dù Kỷ Ngạn Bình có thể tiếp thu "tin dữ" biểu muội biến thành biểu đệ rồi tiếp tục ở chung hòa thuận với hắn đi chăng nữa, một khi Thụy phi bày mưu đặt kế để cả nhà Kỷ gia liên hợp lại giết chết Hạ Hầu Tuyên, thì Kỷ Ngạn Bình còn có thể làm gì? Chẳng lẽ hắn lại có thể lấy sức lực của một mình hắn để đối đầu với toàn bộ gia tộc, bảo vệ biểu đệ thân ái của hắn sao? Đừng đùa chứ — con cháu thế gia lấy gia tộc làm trọng, không tự mình ra tay đã coi như rất tốt bụng rồi.
Cho nên mới nói Hạ Hầu Tuyên tình nguyện gả cho một kẻ bất lực, cho dù có biết được chân tướng cũng không thể làm ra bất kì điều gì, chỉ có thể đè nén ấm ức, chứ tuyệt đối không thể gả vào Kỷ gia, đến cái nơi rất có thể sẽ một dao lấy mạng hắn như vậy. Huống chi, Hạ Hầu Tuyên đã nhìn trúng một người mà mặt nào cũng rất hợp tâm ý hắn, người nọ vừa không phải con cháu thế gia bị gia tộc trói buộc, lại cũng không phải kẻ vô dụng cái gì cũng không biết làm....
Thụy phi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Hầu Tuyên đã không còn muốn nói lời lòng vòng thêm nữa, hắn nhìn thật sâu vào bà, dứt khoát rành mạch nói: "Mẫu phi, không cần nhắc lại chuyện biểu huynh Ngạn Bình nữa. Nhi thần trong lòng đã quyết định một người khác, chỉ mong mẫu phi chấp thuận."
Thụy phi hơi sững sờ, chợt cả giận cười, nói: "Được, được, được lắm! Con ta đúng là trưởng thành rồi, ngay cả chủ ý cũng thật lớn!" Ánh mắt bà thoáng chốc sắc bén như đao, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào hắn, mà Hạ Hầu Tuyên cũng không tránh không né mà nhìn lại, không một tiếng động biểu lộ thái độ kiên định. Không khí giữa hai người trong nháy mắt trở nên cực kì nghiêm trọng!
Hai mẹ con giằng co một hồi lâu, Thụy phi hoảng hốt phát hiện vậy mà khí thế của bà hơi rơi xuống thế yếu, đột ngột vung tay, chỉ nghe "choang" một tiếng thanh thúy, nước trà nóng và chén sứ màu trắng bay tới — Rõ ràng chỉ cần hơi lùi về phía sau là có thể tránh được nước sôi và mảnh sứ vỡ văng vào, Hạ Hầu Tuyên lại vẫn cố tình đứng yên, mặc cho hơn nửa chén trà nóng hắt lên trên giày hắn, thấm vào da thịt. Mảnh vỡ của chén sứ hình như đã cắt vào chân, Hạ Hầu Tuyên vẫn điềm nhiên không thèm để ý, hoàn toàn không định cúi đầu xuống nhìn, thái độ cứng rắn đến cùng — Thấy tình hình như vậy, Thụy phi lại càng tức giận hơn, nhưng cùng lúc đó bà cũng cảm giác được sau lưng mình hơi thấm ra lạnh lẽo, nhất thời không nói được câu nào, chỉ dùng bộ ngực phập phồng lên xuống liên tục để biểu lộ tâm trạng cực kì mất bình tĩnh của mình.
Sau một lúc lâu, Thụy phi hít sâu mấy cái, miễn cưỡng bình tĩnh một chút, cuối cùng cũng mở miệng trước — chỉ nghe thấy bà nhẹ giọng trách mắng: "Ta biết con coi trọng kẻ nào, là tên tú tài nghèo từ Lũng Tây đến Kinh thành đi thi kia phải không? Ha, chẳng lẽ con xem nhiều thoại bản tài tử giai nhân quá, bị ngốc, bị đần rồi phải không, thế mà cho rằng lá ngọc cành vàng có thể gả thấp cho một tên thư sinh nghèo sao? Hài hước thật, cả người hắn còn không xứng bằng một đầu ngón tay của con đâu, cho dù ta có không can thiệp, phụ hoàng của con cũng chắc chắn không thể đồng ý!"
Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, thuận thế mà nói: "Nếu như vậy, chúng ta ngại gì ước định, nếu như con có thể đả động phụ hoàng, vậy mẫu phi người cũng sẽ không can thiệp hôn sự của con nữa, được không?"
Thụy phi nhẹ hừ một tiếng, vừa không gật, cũng không lắc — trò khích tướng lộ liễu như vậy, đương nhiên là bà sẽ không mắc mưu, nhưng bà cũng đã hiểu ra một chuyện, Hạ Hầu Tuyên bây giờ, đã không để bà có thể nắn bóp nữa ... Rốt cục thì, cũng là do bà đã mất đi tiên cơ.
Phải nói đến nửa năm về trước, Thụy phi chỉ là thuận miệng trong một lần hai mẹ con tâm sự, để lộ ý định muốn gả Hạ Hầu Tuyên cho Kỷ Ngạn Bình, cũng không hề vừa đấm vừa xoa như ngày hôm nay thúc giục Hạ Hầu Tuyên bày tỏ suy nghĩ. Bởi vì lúc đó bà còn chẳng quan tâm ý kiến của Hạ Hầu Tuyên, hắn đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, hoàn toàn không thể lay động ý định của Thụy phi.
Mà Hạ Hầu Tuyên lúc đó vẫn là một "nữ nhi" ngoan ngoãn dịu dàng vô cùng — từ nhiều năm nay, dù bên ngoài hắn có biểu hiện tùy hứng, anh khí bừng bừng như nào, thì ở trước mặt bà, Hạ Hầu Tuyên đều trước sau như một mà ngoan như cừu, Thụy phi bảo hắn kêu meo meo, hắn nhất định sẽ không kêu gâu gâu. Cả hoàng cung ai mà không khen hắn một câu hiếu thuận — Đối với việc gả cho Kỷ Ngạn Bình, Hạ Hầu Tuyên cũng không thể hiện ra chút trái ý nào, chỉ nói với Thụy phi rằng hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, vẫn còn hơi lo lắng chút, sau lại khéo léo chuyển sang đề tài khác.
Từ ngày đó đến giờ, hai mẹ con vẫn còn chưa lần nào nhắc lại việc này, ở trong lòng Thụy phi, Kỷ Ngạn Bình chính là "con rể" mà bà đã quyết định.
Ai ngờ tới trong nửa năm về đây, Hạ Hầu Tuyên lại từng chút từng chút thay đổi bản thân: Trước mặt Hoàng đế, hình tượng hắn chuyển dần từ "hoạt bát tùy hứng" thành "thông tuệ có năng lực", mà đứng trước mặt Thụy phi, hắn cũng càng ngày càng có chủ kiến, có mưu lược. Hoàng đế cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là rất vui vẻ vì hòn ngọc quý trên tay ông cuối cùng đã khôn lớn, nhưng Thụy phi thì đã bắt đầu cảm thấy có chút không đúng lắm, biểu hiện của Hạ Hầu Tuyên đâu có đơn giản chỉ như là "trưởng thành" mà thôi? Rõ ràng giống hệt một thanh bảo kiếm phủ bụi nhiều năm đang dần dần rút ra khỏi vỏ, lộ ra mũi kiếm sắc nhọn......
Vậy rốt cục thì Hạ Hầu Tuyên đang định làm gì vậy? Nói trắng ra một chút, chính là "ôm đùi": lần lượt là đùi Hoàng đế và đùi Thụy phi, khiến bọn họ không thể dễ dàng mà đá bay hắn — nếu như không muốn trên đùi mình thiếu đi một miếng thịt!
Mà cách ôm đùi cũng rất "đơn giản", chính là cố gắng thể hiện, thể hiện thật tốt, bày ra cho tất cả nhìn thấy năng lực làm việc của con người hiện đại xuất chúng Hạ Hầu Tuyên, để từ Hoàng đế đến Thụy phi đều phải cảm thấy hắn thật có ích, nảy sinh ỷ lại vào hắn.
Đầu tiên là hoàng đế, lúc trước cũng đã nói qua, vị phụ hoàng của hắn vô cùng thiếu sót năng lực xử lí chính vụ, dần dà bị mắc phải "chứng sợ hãi tấu chương", mỗi khi nhìn thấy từng chồng tấu chương cao ngất là lập tức bị đau đầu hoa mắt, tinh thần trống rỗng. May mà có Từ thừa tướng từ trước đến giờ giúp đỡ chia sẻ áp lực, tuy rằng Hoàng đế cực kì kiêng kị Từ Thừa tướng vốn là nguyên lão tam triều lại nắm được quyền hành to lớn, nhưng cũng không có cách nào tách ra khỏi ông ta.... Thật rõ ràng, Từ Thừa tướng cũng lựa chọn phương pháp ôm đùi này, thật có thể nói là "người khôn thì đều nghĩ giống nhau."
Tuy vậy, từ vào thu năm ngoái đến nay, Từ Thừa tướng đã phải cáo bệnh ở nhà — ông ta thực sự bệnh rồi, cũng là vì tuổi tác đã cao, mấy năm gần đây cứ vào cuối thu đầu đông lại phải bệnh nặng mấy trận, cũng không phải chuyện khiến người ta quá bất ngờ. Vì vậy cơ hội của Hạ Hầu Tuyên cuối cùng đã tới rồi.
Đã tốn nhiều năm chuẩn bị, Hạ Hầu Tuyên bắt được thời cơ thích hợp nhất dường như muốn nhảy dựng lên, vung tay hất văng Từ Thừa tướng ra, chiếm lấy chức vị "Tổng thư kí Ngự thư phòng", cũng làm Hoàng đế bệ hạ vừa mừng vừa lo mà phát hiện ra: hóa ra nữ nhi của ông rất có thiên phú trong việc xử lí chính sự, năng lực làm việc rất cao, còn có thể đưa ra một ít kiến nghị mới mẻ vô cùng, quả nhiên là áo bông nhỏ tri kỉ của cha già không sai!
— Hơn nữa, có được nữ nhi tri kỉ tốt như vậy, khiến ông cảm thấy Từ Thừa tướng hùng cứ trong triều vài chục năm, có môn sinh trải khắp thiên hạ đã không còn quan trọng như vậy nữa... Cuối cùng cũng có thể động vào lão ta rồi, Hoàng đế bệ hạ hưng phấn mà nghiến răng.
Cứ như vậy, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Hạ Hầu Tuyên từ "nữ nhi rất được Hoàng đế yêu chiều" thăng lên thành "Trưởng công chúa được Hoàng đế vô cùng coi trọng và trọng dụng". Địa vị của hắn trong triều lẫn trong cung cũng lập tức thay đổi chóng mặt theo. Càng quan trọng hơn là, cuối cùng thì Hạ Hầu Tuyên cũng được tiếp xúc với việc triều chính, còn có thể dùng cách nói bóng gió tạo ảnh hưởng đến quyết định của Hoàng đế, cũng tương đương như nắm được quyền lực thực sự.
Còn Thụy phi thì sao? Bắt đầu từ mấy tháng trước, ngoại trừ hai cái lợi thế "hiếu đạo" và "hôn sự", bà đã khó có thể khống chế được Hạ Hầu Tuyên nữa. Ngược lại bởi vì Hạ Hầu Tuyên có thể có được nhiều tin tức trực tiếp trên triều đình, Thụy phi còn phải dựa vào hắn nhiều hơn. Cho dù vậy đi nữa, đến trước ngày hôm nay, Hạ Hầu Tuyên vẫn vô cùng dịu ngoan với Thụy phi, thế nên bà cũng rất vô tư cho rằng mình có thể kiểm soát hắn — Mãi cho đến hôm nay, Hạ Hầu Tuyên dám ương ngạnh như vậy, Thụy phi mới bàng hoàng phát hiện, trước giờ bà vẫn luôn coi thường đứa bé này, rõ ràng nó chính là một con sói đội lốt cừu!
Sự thật đã rõ — Hạ Hầu Tuyên đã muốn thoát khỏi hậu cung, thoát khỏi khống chế của Thụy phi từ rất lâu, chỉ là nhiều năm nay hắn vẫn luôn nhẫn nhịn không để lộ ra, đến tận bây giờ mới như con chim đủ lông đủ cánh, sắp một bước bay lên trời.
Không ngờ được, thực sự là không ngờ được, Thụy phi đã bỏ qua hết thảy nhẫn nhịn và diễn xuất của Hạ Hầu Tuyên, cuối cùng vẫn là để thua một ván — đối với việc này, bà cảm thấy hơi thất bại, nhưng cũng hơi nhen nhóm chút kiêu ngạo: đứa nhỏ tâm cơ lợi hại như này, năng lực xuất chúng đến vậy, quả không hổ là nhãi con bà sinh ra!
Nhưng thế thì như nào? Hạ Hầu Tuyên dù sao cũng chỉ là "nữ nhi", mà không phải là "nhi tử". Nếu nhi tử Hạ Hầu Trác mà bà gửi gắm nhiều hy vọng đến vậy có được tâm cơ và năng lực bậc này, khỏi phải nói sẽ khiến bà vui sướng như nào nữa, thế nhưng kết quả lại là Hạ Hầu Tuyên.... ngược lại biến thành phiền toái cực lớn của bà.
Nghĩ đến đây, Thụy phi âm thầm thở dài, ngoảnh đi một bên không nhìn Hạ Hầu Tuyên nữa, biểu cảm chán nản mà phất phất tay, nói: "Ta không quản được con, con thích làm cái gì thì làm cái đó đi, muốn gả cho ai thì gả.... Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, con đã dính vào án tử gian lận kì thi mùa xuân kia thì nhất định không được bỏ dở giữa chừng... Nếu phá hỏng việc của A Trác, ta sẽ tuyệt đối không tha thứ cho con!"
"Xin mẫu phi yên tâm, nhi thần biết giữ đúng mực, nhất định sẽ không làm ra việc hại người mà chẳng ích ta. Ca ca đắc thế thì chúng ta ai cũng có lợi, nhi thần tất nhiên sẽ toàn lực bang trợ hắn." Hạ Hầu Tuyên cười nhạt, chắp tay với Thụy phi, liền xoay người bước nhanh ra khỏi chính điện Thụy Khánh cung. Chắp tay thi lễ vốn là cách chào của nam tử, Hạ Hầu Tuyên một thân váy dài lại làm vô cùng thành thục, càng nhiều hơn vạn phần ung dung phóng khoáng. Thụy phi nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh vài tia tình cảm đã đánh mất từ lâu.
Muộn rồi, đã quá muộn, nhi tử và "nhi nữ", dù thế nào cũng không thể nào đổi lại được nữa....
Bên ngoài Thụy Khánh cung, ánh dương rực rỡ đã lên đến giữa bầu trời. Sương mù trong Ngự Hoa viên đã sớm tiêu tán, lộ ra không khí tươi mát, Hạ Hầu Tuyên hít một hơi thật sâu lại thở ra, chỉ cảm thấy trong lòng mình toàn bộ thông thoáng rộng mở: cuối cùng cũng thắng được Thụy phi một ván nhỏ, đúng là không dễ dàng gì.
Đừng nhìn Thụy phi dường như bị đánh bại dễ dàng như vậy, kì thật không phải — cho dù hôm nay thái độ bà mềm đi như vậy, cũng không có nghĩa bà hoàn toàn từ bỏ ý định gả Hạ Hầu Tuyên cho Kỷ gia. Chỉ là bởi vì hiện giờ Hạ Hầu Tuyên được Hoàng đế vô cùng coi trọng, cũng không dễ xuống tay ám hại, bà lại không kịp trở tay, mới miễn cưỡng nhường nửa bước. Chỉ cần sau này có một chút cơ hội, chắc chắn bà sẽ lại lôi chuyện này ra, tính lại nợ cũ.
Hạ Hầu Tuyên thực sự hiểu rất rõ Thụy phi, cũng không trông cậy chỉ cần giải quyết một lần là xong, vừa rồi hắn chỉ muốn đánh động bà một chút, để đảm bảo trong thời gian ngắn tiếp theo sẽ "không bị quấy rầy", để hắn có thể dành hết tâm lực đặt vào việc "tuyển phò mã"....
Lại nói đến người mà Hạ Hầu Tuyên nhìn trúng, quả thật chính là tú tài nghèo đến từ Lũng Tây như lời Thụy phi nói — cơ mà cái người tên Tề Tĩnh An kia, cũng rất ghét cái xưng hô tú tài này. Sự thật là, Tề Tĩnh An đến kinh thành cũng không phải để ứng thi, hắn trăm phần trăm không phải một tên văn nhân vô dụng cổ hủ, nếu không thì sao có thể lọt được vào mắt của Hạ Hầu Tuyên?
Được các cung nhân tháp tùng trở về Phượng Nghi cung, Hạ Hầu Tuyên mới vừa bước vào tẩm điện, hai thị nữ theo sau hắn đã vô cùng lo lắng mà đỡ cánh tay hắn, một người vẻ mặt vô cùng đau lòng nói: "Đã bị thương trên đùi mà còn dám đi mạnh như vậy, mau ngồi xuống để chúng thần nhìn xem."
Hạ Hầu Tuyên giật mình, lúc này mới nhớ ra trước đấy cẳng chân hắn bị mảnh sứ cắt một nhát, không nhịn nổi mà bật cười: "Cái này có là gì, ta cũng đã quên mất... Được rồi, được rồi, nhìn các ngươi căng thẳng kìa, vậy giúp ta bôi thuốc đi."
Hai thị nữ này, một người mặt tròn, người kia mặt trái xoan, lần lượt là Tú Di và Nhược Nghiên, là những người Hạ Hầu Tuyên tin tưởng nhất trong hoàng cung này, bí mật hắn là nam các nàng cũng được biết — ngày đêm hầu hạ bên người, cũng không làm cách nào giấu được. Hai cô nương này đã bị mị lực nhân phẩm của Hạ Hầu Tuyên chinh phục, đối với hắn hoàn toàn trung thành và tận tâm, trở thành trợ thủ và đồng bọn đắc lực nhất của hắn.
Hạ Hầu Tuyên ngồi trên mép giường suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, Tú Di giúp hắn cởi giày, tháo tất, nâng chân hắn lên, cuốn ống quần ngang bắp chân, xem xét chỗ bị thương, Nhược Nghiên đi lấy nước ấm, thuốc mỡ ra sát trùng, bôi thuốc cẩn thận.... Quả là cuộc sống của giai cấp thống trị.
Tuy thế Hạ Hầu Tuyên đã được coi là một chủ nhân cực kì khoan dung, hai cô nương cũng không sợ sệt gì hắn, vừa thoa dược, vừa ríu rít nói chuyện —- "Chân Điện hạ trắng thật ấy, còn trắng hơn cả mặt ta nữa." "Đấy là đương nhiên, dù cho muội có đắp lên ba tầng phấn cũng không thể nào so được với Điện hạ nha." "Hứ, không cần tỷ nói ta cũng biết .... Ai da, da bị đỏ hết lên rồi, nhìn cũng biết nóng lắm, bôi thuốc mỡ lên đi." "Ừm, sao ta có cảm giác chân điện hạ lại dài ra một chút rồi, lại phải làm giày mới thôi." "Điều này chứng minh Điện hạ có thể càng lớn, càng cao hơn, là chuyện tốt mà." "Tốt cái gì mà tốt, thêm mấy năm nữa Điện hạ của chúng ta có khi còn cao hơn cả Hoàng Thượng, vậy còn tốt không? Chính là một phiền phức siêu lớn luôn rồi!"
Hạ Hầu Tuyên phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt âu sầu của hai tỷ muội, thoáng như vừa ăn phải khổ qua. Hắn cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy ấm lòng, càng cảm thấy thời gian thực gấp gáp, áp lực của hắn quá lớn — Cũng như lời Tú Di và Nhược Nghiên nói, lại qua thêm mấy năm nữa, hắn sẽ rất khó giấu diếm bí mật giới tính của mình... Vẻ ngoài có đẹp hơn nữa, thì hắn vẫn là nam không phải nữ, biến hóa trên thân thể là quy luật của tự nhiên, hắn có lợi hại như nào cũng không thể không e dè chuyện này.
"Đừng lo, thêm mấy năm nữa, chắc chắn ta đã xuất giá rồi, không thường xuyên tiến cung nữa thì chắc cũng không có việc gì, nói không chừng còn có thể đi theo phò mã xuất kinh ấy chứ...." Hạ Hầu Tuyên cười cười an ủi hai nàng, lại nói sang chuyện khác: "Được rồi, bôi thuốc xong rồi chứ? Giúp ta canh cửa, để ta đổi quần áo xuất cung."
Hai tiểu cô nương gật đầu, thu thập chậu nước và khăn bông, giúp Hạ Hầu Tuyên mang tất xỏ giày, nhịn không được lại nhẹ giọng thảo luận: "Cho dù có xuất giá, Điện hạ mà cao hơn Phò mã, cũng là cả một vấn đề." "Hứ, Điện hạ của chúng ta hoàn mỹ như vậy, tên họ Tề kia cũng chả dám bắt bẻ đâu, ai bắt hắn không cao hơn một chút chứ?"
"....." Hạ Hầu Tuyên mỉm cười nhìn hai cô nương ra khỏi tẩm điện, đóng cửa lại, đứng trước gương đồng thay đồ.
Không bao lâu sau, Hạ Hầu Tuyên đã đổi sang một chiếc áo dài văn sĩ màu trắng, cổ áo dựng thẳng thêu hoa văn màu bạc, lại gọi hai người vào giúp hắn búi tóc. Nhìn hắn như vậy, mắt hai cô nương cũng sắp biến thành hoa đào: Hạ Hầu Tuyên mặc đồ nữ quả thực rất đẹp, nhưng mặc nam trang mới thực sự quyến rũ vạn phần, quả đúng là long chương phượng tư*.
*Có văn tài của loài rồng, tư thái của loài phượng. Ý là vô cùng rực rỡ và nổi bật.
Lưu lại Nhược Nghiên trông nhà, Hạ Hầu Tuyên liền mang theo Tú Di cùng mười mấy hộ vệ xuất cung: trong thời Đại Ngụy, các công chúa sau tuổi cập kê có thể xuất cung du ngoạn, cũng không phải chuyện gì lạ lẫm; ngay cả các phi tần trong hậu cung cũng có dịp có thể cùng nhau xuất cung, hoặc là đến Đại Tướng Quốc Tự bái phật, hoặc là đến hành cung Kinh Giao để tránh nóng — Bởi vì hoàng cung Đại Ngụy cũng không chiếm diện tích quá lớn, nhỏ hơn nhiều so với Tử Cấm Thành trong trí nhớ của Hạ Hầu Tuyên, nếu cứ ở trong đó lâu dài, ngày qua ngày ngắm từng đó loại phong cảnh, không bị bệnh tâm lí mới lạ.
Lúc này đã là gần giữa trưa, chính là thời điểm trong kinh thành náo nhiệt nhất, trong chợ người qua kẻ lại đông đúc, liên tục vang lên những tiếng la hét mời gọi. Ra khỏi cổng Huyền Tước, Hạ Hầu Tuyên quen cửa quen nẻo mà đi tới một tửu quán ba tầng ngay cạnh bờ sông Kim Thủy, treo biển "Hội Tiên Lâu".
Đi vào đại sảnh, chỉ thấy vật dụng bày trí cùng dụng cụ đều vô cùng nổi bật, các phòng riêng trên tầng lại càng lịch sự, tao nhã phi phàm, khách nhân thường tới hầu hết đều chỉ có các quan lớn, quý nhân trong kinh.
Hạ Hầu Tuyên theo tiểu nhị dẫn đường tới ngoài một nhã gian trên lầu ba, vén mành cửa tiến vào, đập vào mắt là một thiếu niên mặc áo lam đang ngồi dựa bên cửa sổ — tuổi tác khoảng chừng hai mươi, ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao thẳng, khiến người ta chỉ cần liếc qua đã thấy hắn rất ưa nhìn; lông mày hắn sắc bén như kiếm, hơi hắt lên; đôi mắt vừa to vừa sáng. Vừa nhìn thấy Hạ Hầu Tuyên bước vào cửa, thanh niên kia đã đứng dậy chắp tay hành lễ, khóe miệng hơi cong, hơi chứa ý cười nhẹ nhàng, thái độ cung kích mà không mất đi phần thân thiết, giọng đều đều mà gọi một tiếng "Tam Điện hạ".
Người này chính là "tên tú tài nghèo không xứng với dù chỉ là một ngón tay của Hạ Hầu Tuyên" như lời Thụy phi nói – Tề Tĩnh An. Hai người bọn họ bắt đầu quen nhau từ sau kì thi mùa xuân tháng ba, đến nay đã hơn hai tháng có lẻ, Hạ Hầu Tuyên đã tra xét bối cảnh, thân phận người kia rõ ràng từ trên xuống dưới, nhưng Tề Tĩnh An đến bây giờ vẫn chỉ cho rằng vị quý nhân đứng trước mặt hắn này chính là Hạ Hầu Trác ... Tam Hoàng tử Hạ Hầu Trác.
Shiro: Bạn An đã lên sàn :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro