Chương 1: Công chúa
Đây là một gian tẩm điện cổ kính, giường treo màn lụa, bình phong trang nhã thanh lịch, bình hoa gốm sứ tráng men, tranh chữ của các danh gia .... màu sắc phối hợp, không gian được bày trí tinh tế, mỗi một chi tiết đều cực kì hài hòa, cũng thấy rõ được dụng tâm tỉ mỉ của người bài trí.
Trong tẩm điện, gần giường ngủ được đặt một chiếc bàn trang điểm bằng gỗ đỏ. Trên bàn có bốn năm hộp phấn son tinh xảo được xếp ngay ngắn, có một chiếc đang mở ra, bên trong có mấy mảnh dao găm đủ loại kích cỡ, trông cách biệt hẳn với những chiếc bút kẻ lông mày nhỏ nhắn nằm cạnh.
Nơi này dường như có một chút bất thường... Cách bày trí và trang trí của gian phòng ngủ này rõ ràng đều mang theo màu sắc "Hương khuê thục nữ", nhưng lại thiếu đi hương vị "nhi nữ thường tình" —- nói ví như, cách bày một hàng dao găm với những chiếc bút kẻ lông mày như kia, là người tinh tường có lẽ sẽ mơ hồ khó hiểu mà liên tưởng đến dụng cụ đẽo gọt của thợ điêu khắc, chứ không thể nghĩ đến món đồ dành cho các cô nương khuê các điệu đà chăm sóc lông mày.
Cạnh bàn trang điểm là một chiếc gương lớn bằng đồng cao ngang một người trưởng thành. Mặt gương được mài giũa mịn màng, sáng bóng, không có lấy một chút tì vết nào, viền gương và mặt sau đều được mạ vàng điểm ngọc, kể cả là khung gương cũng được làm bằng gỗ tử đàn, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Gương đồng phản chiếu hình bóng của một vị mỹ nhân, khuôn mặt nàng rực rỡ mỹ lệ, làn da trắng như bạch ngọc, mái tóc đen tuyền của nàng mềm mại như thác nước, nàng mặc một bộ váy màu phỉ thúy cổ cao tinh xảo khác thường, eo thon chân dài, dáng người cao gầy.... Nhưng nhìn kĩ lại, gương đồng cổ đại có quý giá đẹp đẽ như nào đi nữa, cũng không thể bằng chiếc gương bình thường giá rẻ ở thời hiện đại. Dáng vẻ của mỹ nhân trong gương xinh đẹp như vậy, gương đồng cũng chỉ có thể phản chiếu ra một hình bóng mơ hồ, thấy rõ một đôi mắt phượng sáng như sao, lộ ra thần thái rung động lòng người.
Yên lặng đứng trước gương đồng, nhìn khuôn mặt không rõ ràng lắm trong gương, ánh mắt Hạ Hầu Tuyên trở nên sắc bén: Mười năm, cho đến ngày hôm nay, hắn đã xuyên đến nơi này hơn mười năm rồi!
—- Nhưng tương lai của hắn còn mông lung mơ hồ hơn cả hình bóng trong chiếc gương này.
Đúng vào ngày này mười năm trước, Hạ Hầu Tuyên gặp sự cố mà qua đời, lại có thể bắt kịp trào lưu "xuyên không": trong lúc vô thức, linh hồn của hắn đã từ thời đại khoa học kĩ thuật tiên tiến xuyên trở về một quốc gia mang hiệu Ngụy ở thời cổ đại, lại tự xâm nhập, chiếm cứ thân thể một đứa trẻ sáu tuổi... hoặc nói cho đúng hơn là, một thi thể?
Khi đó, Hạ Hầu Tuyên vừa sống lại mở mắt ra, còn chưa kịp nghĩ ngợi điều gì, đã bị ánh lửa xung quanh cùng khói bốc lên mù mịt ập tới, làm bản năng cầu sinh đột nhiên trỗi dậy — Hắn dùng nước trà tẩm ướt tay áo, che lại mũi và miệng, tiếp theo là đổ hết nước trong bình hoa lên chăn bông, sau đó khoác lên người chiếc chăn nửa ướt nửa khô, bắt đầu cuộc sống mới của mình trong bộ dáng chất vật nhất đời này.
Mới vừa xuyên qua đã phải nếm thử một lần khảo nghiệm sống chết, chào đón Hạ Hầu Tuyên bước vào thời đại xa lạ này, không phải là hỏi han ân cần của người thân bạn bè, mà là một trận lửa lớn cực kì tàn nhẫn — Mở đầu không hề tốt đẹp như vậy, rõ ràng như đã báo trước: một đời này của Hạ Hầu Tuyên... tuyệt đối sẽ không thể bình bình an an mà trôi qua!
Ngẫm lại cũng đúng, một đứa trẻ bị nhốt trong đám cháy khi chỉ mới sáu tuổi, phải chết đi trong nỗi hoàng sợ và khói lửa mịt mù— đằng sau cảnh tượng tàn khốc ấy có biết bao nhiêu là bí ẩn bị che giấu? Lòng người khó lường thực ra còn đáng sợ hơn nước lửa vô tình gấp nhiều lần.
Mà càng đáng sợ hơn là, Hạ Hầu Tuyên vừa mới xuyên đến, còn chưa hiểu tình cảnh mình ra sao, đã bị khói bụi làm choáng váng đầu óc. Sau khi chạy thoát ra khỏi đám cháy, thân thể mới của hắn yếu ớt như sắp ngất đến nơi vậy, hoàn toàn phải dựa vào ý chí cứng cỏi của hắn để cố gắng cầm cự — Ở kiếp trước, Hạ Hầu Tuyên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng để đi lên đỉnh cao của thành công, hắn có hiểu biết phong phú, suy nghĩ cẩn trọng, hiểu rõ ràng trong tình cảnh nguy hiểm không rõ như này, hắn cần phải kiên trì tỉnh táo đến cùng, nhất định không thể để mất đi ý thức, cũng không thể lỗ mãng hấp tấp mà lớn tiếng kêu cứu, tránh rước tới kẻ xấu đến làm hại tính mạng của hắn.
Vì vậy Hạ Hầu Tuyên cuộn nhỏ người ngồi ngoài tường cung điện, cắn răng kiên trì ẩn náu trong bóng tối, cho đến khi chờ được một toán cung nhân xách nước tới dập lửa, hắn mới ra vẻ run run rẩy rẩy, vô cùng đáng thương đi ra...
Người càng đông, thì suy nghĩ mỗi người sẽ càng khác nhau. Đối với tình huống yếu ớt không sức phản kháng của Hạ Hầu Tuyên lúc đó, được một đám người phát hiện sẽ an toàn hơn nhiều so với bị một hai kẻ "cứu được" — Đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu cả đám người kia đều tới để lấy mạng của hắn, Hạ Hầu Tuyên cũng chỉ đành buông xuôi, ông trời đã không cho hắn đường sống thì hắn còn có thể làm gì nữa đây? Nhưng xem xét vị trí hắn ở và chất liệu quần áo trên người hắn, thì hẳn tình cảnh của hắn sẽ không đáng sợ đến vậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hạ Hầu Tuyên, các cung nhân vừa nhìn thấy hắn đều kinh ngạc bao bọc hắn, một người phụ nữ trung tuổi vươn hai tay ôm hắn vào lòng, khóc lớn nói: "Tiểu chủ tử, người thật sự làm thần thiếp sợ chết đi được..."
Nghe thấy hai chữ "chủ tử" này, Hạ Hầu Tuyên đang căng thẳng tột cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nữa nghe các cung nhân nói chuyện, Hạ Hầu Tuyên mới biết, hóa ra thân phận hiện tại của hắn là nữ nhi duy nhất của Hoàng đế đương triều, Trưởng công chúa Điện hạ kim chi ngọc diệp tôn quý.
—– Từ từ, hắn đường đường là một người đàn ông tốt, tại sao đột nhiên lại biến thành "Trưởng công chúa điện hạ" được chứ?!
Cơ mà xin đừng hiểu nhầm, Hạ Hầu Tuyên khiếp sợ như vậy, cũng không phải vì hắn phải chuyển giới sau khi "xuyên không", từ một nam tử hán chân chính lại biến thành em gái nũng nịu — Nếu Hạ Hầu Tuyên thật sự biến thành con gái, hắn nhất định sẽ không lằng nhằng lải nhải, cau có như bị mất "trứng" không bằng, lại còn cáu cáu kỉnh kỉnh chửi bới oán giận ông trời xấu tính như vậy... Tóm lại, "ra vẻ làm màu" chưa bao giờ là phong cách của hắn.
Trong mắt Hạ Hầu Tuyên, lần xuyên không này giúp hắn chết đi rồi lại có thể sống lại, là một cơ duyên trời ban, sao còn phải lăn tăn vấn đề giới tính làm gì? Đã phải chết đi một lần như vậy, Hạ Hầu Tuyên lại càng biết trân trọng sự sống hơn, dù có phải xuyên vào lợn, bò, dê, ngựa này nọ hắn cũng sẽ cố gắng mà sống, huống chi là chỉ xuyên thành một cô gái đáng yêu mà thôi — làm con gái có gì không tốt đâu? Trọng nam khinh nữ là một hủ tục xấu, dù làm phụ nữ hắn cũng có thể trở thành một trang hào kiệt!
Nhưng vấn đề là ở chỗ, Hạ Hầu Tuyên cũng không thật sự xuyên thành một cô gái, thân thể hắn rõ ràng là con trai, linh hồn và thể xác hắn trước sau như một, vẫn thống nhất là một người đàn ông đích thực!
—- Việc này chứng minh điều gì? Chẳng lẽ hắn đã xuyên vào thế giới nữ tôn trong truyền thuyết sao?
"Xuyên vào một thế giới nữ tôn" quả thật là một tin tức động trời đối với mỗi một người đàn ông.
Tuy vậy tâm trí Hạ Hầu Tuyên vẫn rất cứng cỏi, hắn chỉ thoáng kinh ngạc trong chốc lát, sau đó lại thoải mái thở dài: không sao, người có năng lực thì đi đến đâu cũng dùng được. Dù cho thế giới này có kì quái ra sao, chỉ cần hắn có thể tùy cơ ứng biến, đoạt lấy mọi cơ hội trong tầm tay, nỗ lực tiến về phía trước bằng mọi giá, thì chắc chắn sẽ có thể tìm thấy lối thoát.
Vẫn là câu nói kia, trọng "nam" khinh "nữ" là tập tục xấu, trong xã hội nam quyền đã có Nữ hoàng Võ thị mở ra đường máu đi lên, Hạ Hầu Tuyên xuyên vào thế giới nữ tôn cũng không phải không thể học tập theo con đường của bà.
Cho dù chưa tính đến lí tưởng to lớn như thay đổi triều đại, thì dù sao thân phận "Trưởng công chúa Điện hạ" cũng thuộc giai cấp thống trị, vừa không sợ nghèo khó, đói kém bị người ta chà đạp tra tấn, cũng không sợ thân phận hèn mọn mà lâm vào đại nạn, xuất thân như này còn chưa đủ tốt sao? Đã làm người thì phải biết thân biết phận.
Cứ như vậy, Hạ Hầu Tuyên tự chuẩn bị tốt tâm lí, dự định dùng một tâm thế tích cực để chào đón cuộc đời hoàn toàn mới của mình.
Ai ngờ được sự thật lại càng li kì hơn so với hắn tưởng tượng, ngay khi Hạ Hầu Tuyên nhìn thấy mẫu thân ruột thịt đời này của mình, lập tức như bị sét đánh giữa trời quang— hóa ra nơi này cũng không phải thế giới nữ tôn kì quái này nọ, phân công vị trí nam nữ hoàn toàn trùng khớp với những gì hắn từng quen thuộc trong đời trước, người đàn ông là cha, người phụ nữ là mẹ, Hoàng Hậu là nữ... Điều kì lạ nhất trong đất trời này, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi thân thể này của hắn —- ai mà ngờ được, đứa trẻ này lại là một vị công chúa nam giả nữ trang chứ!
Điều này thật quá vớ vẩn, còn vớ vẩn hơn cả thế giới nữ tôn gấp vạn lần!
Tại sao lại có chuyện như vậy? Từ lời nói của mẫu thân, Hạ Hầu Tuyên mới mơ hồ đại khái hiểu ra lí do, tại sao câu chuyện "trộm long tráo phượng" theo đúng nghĩa đen này lại có thể xảy ra: Chính là vì cái gọi là "một bầu trời không thể có hai thái dương, một dân không thể phục hai chủ", từ trước đến giờ, thiên gia hoàng thất quan trọng nhất là quyền lực "độc nhất vô nhị, chí cao vô thượng", vậy nên cặp hoàng tử sinh đôi vừa đẻ ra sẽ lập tức bị coi là điềm xấu "song long loạn thế" xuất hiện.
Đời này Hạ Hầu Tuyên chính xác là một đứa con trai của Hoàng đế hàng thật giá thật, sinh ra trong tôn quý, đáng nhẽ ra cũng phải được hưởng một đời vinh hoa phú quý mới đúng. Tiếc rằng ý trời thật lạnh lùng, hắn lại có thêm một ca ca sinh đôi nữa! Mà mẫu thân hắn lại càng to gan lớn mật, dám giả dạng thành một đôi long phượng thai, biến điềm xấu sinh hạ hai hoàng tử thành điềm lành "long phượng trình tường"!
Vì thế một việc khó mà tưởng tượng được cứ như vậy xảy ra, một đôi huynh đệ sinh đôi, ca ca làm hoàng tử, đệ đệ thành công chúa... Nguyên thân của Hạ Hầu Tuyên, một đứa trẻ đáng thương được Hoàng đế ban tên là Hạ Hầu Tuyên, đã ngây thơ không biết gì hết sống đến năm sáu tuổi, thậm chí còn chưa biết rõ ràng giới tính của mình, đã hồn phi phách tán trong sóng gió quỷ quyệt của hậu cung, thay vào đó là một Hạ Hầu Tuyên từ thế giới khác xuyên vào.
—- Như này còn không bằng xuyên vào thế giới nữ tôn nữa! Hoặc có thể nói rằng, nếu thân thể này vốn là nữ thì tốt biết bao ....
Tuy vậy nếu Hạ Hầu Tuyên thật sự là con gái, có lẽ cũng chẳng phải gặp trận lửa lớn mất mạng kia, cũng sẽ không xảy ra chuyện Hạ Hầu Tuyên xuyên vào.
Việc đã đến nước này, Hạ Hầu Tuyên cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kế thừa thân phận này, dốc hết sức đối phó với mọi phiền toái gặp phải — chết đi sống lại, nói cho cùng cũng không thể không cần phải trả giá đắt. Nói thẳng ra thì so với một sinh mệnh quý giá, Hạ Hầu Tuyên hắn vẫn được lời rồi đúng không?
Lúc này, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ, vừa lúc chiếu vào gương đồng, phản xạ lại hắt vào tầm mắt Hạ Hầu Tuyên. Hắn thoáng nheo mắt, rút lại ánh nhìn sắc bén, trong thoáng chốc khí chất hắn trở nên mềm mại hơn hẳn.
Nhìn vào bản thân khó phân ra nam nữ trong gương, lại nhớ lại mười năm chua ngọt đắng cay, Hạ Hầu Tuyên không khỏi cười giễu, cũng không hề thở ngắn than dài... Hắn chỉ tiện tay cầm một bộ diêu* trên bàn trang điểm lên, cắm vào búi tóc, chắc chắn lớp trang điểm không có sơ hở gì, mới ung dung chậm rãi ra khỏi cửa tẩm điện bằng dáng vẻ đoan trang, cùng khí độ bất phàm.
*diêu là kiểu cái tua rua hay dùng để gắn lên tóc. Sẽ bổ sung hình sau.
Thương xuân buồn thu là một việc vô nghĩa, làm người là phải biết hướng về phía trước mà sống.
Năm nay đã là năm Đại Ngụy Thái Bình thứ 22, là một năm vô cùng trọng đại. Bởi vì thân là một Trưởng công chúa điện hạ, hắn đã 16 tuổi, đã đến lúc phải tuyển một Phò mã rồi.
Shiro: Hy vọng có thể lấp hố này thật nhanh T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro