Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C7

Chương 7:

Hạng Minh Chương phóng xe cực nhanh, suýt nữa là vượt quá tốc độ cho phép.

Sở Thức Sâm không hề tỏ ra hoảng loạn, nhưng hai cánh tay vẫn ôm khư khư trước ngực với vẻ phòng thủ, đến trước cổng nhà họ Sở, sau khi xe dừng hẳn thì mới buông lỏng tay.

Suốt quãng đường im hơi lặng tiếng thấy hơi khó chịu, cậu cởi dây an toàn, nói:

– Cảm ơn anh đã đưa tôi về.

Hạng Minh Chương bảo:

– Vào nhà đi, mẹ cậu lo lắm đấy. Phiền cậu nói với bác ấy, Hạng Việt không phải trường mẫu giáo, tôi cũng không phải giáo viên mầm non, không có nghĩa vụ phải trông con giúp bác ấy.

Sở Thức Sâm nghe ra được sự bất mãn tột bậc từ kiểu nói chuyện chọc ngoáy, trả lời:

– Tôi biết rồi, còn gì nữa không?

Hạng Minh Chương ấn nút mở cửa ghế phụ lái, đợi Sở Thức Sâm xuống xe xong anh nói:

– Chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, tôi là sếp của cậu, tôi thuê cậu để cậu làm việc chứ không phải để cậu rước thêm phiền phức, hy vọng cậu có thể ghi nhớ rõ điều này.

Sở Thức Sâm giữ vững phong độ, tiếp thu hết mọi lời:

– Vâng, tôi sẽ ghi nhớ.

Cậu vừa dứt giọng thì xe ô tô nổ uỳnh uỳnh, Hạng Minh Chương nhấn ga vọt đi, mới chớp mắt đã cho cậu hít khói.

Đưa mắt nhìn theo làn khói mờ, Sở Thức Sâm nhớ ra túi của mình vẫn còn bỏ ở ghế sau chưa cầm về...

Nghe thấy tiếng động cơ, bà Sở từ trong nhà chạy ra. Cả đêm bà chẳng thể chợp mắt nổi, cứ đi đi lại lại trong nhà đến nỗi gót chân bỏng rát.

Nhìn thấy bóng dáng ở cửa, bà gọi:

– Sở Thức Sâm, con về rồi, mẹ lo cho con quá!

Sở Thức Sâm xin lỗi kèm thêm cam kết mới xoa dịu được cảm xúc của bà Sở.

Khứu giác của bà Sở rất nhạy, bà ngửi thấy mùi rượu và tinh dầu thơm lẫn tạp, bèn hỏi:

– Tối qua con ngủ ở đâu vậy?

Sở Thức Sâm nói với bà chuyện mình gặp được Tiền Hoa, chỉ nói là cùng ôn chuyện cũ chứ không nói đã đi đâu. Theo như phản ứng của Hạng Minh Chương về câu lạc bộ, cậu đoán chuyện này không hợp để nói bô bô ra ngoài.

Tiếc là bà Sở vừa nghe cậu đi chung với Tiền Hoa thì đã tự động tưởng tượng ra hết rồi. Uổng công bà đổi số điện thoại cho Sở Thức Sâm, tưởng rằng có thể nhân cơ hội mất trí nhớ để cắt đứt với đám bạn xấu, không ngờ là vẫn gặp mặt được.

Bà Sở uyển chuyển nói:

– Chưa bao lâu đã gặp lại nó, chơi cả đêm người tiều tụy đi hẳn.

Sở Thức Sâm không nghĩ nhiều:

– Con hơi mệt.

Vào trong nhà, cậu nắm tay lại đặt bên miệng để che đi cái ngáp dài, sau đó lên lầu nghỉ ngơi.

Bà Sở thở dài, vào bếp dặn chị Tú đừng nấu nữa, đeo theo những lời ta thán:

– Đừng làm bữa sáng nữa, hầm một ít canh bồi bổ đi, cái thằng nhóc này.

Chị Tú ngạc nhiên:

– Chưa gì đã...

Bà Sở rầu:

– Thôi bỏ đi, đây là bản tính của đàn ông rồi, nó mà nhịn được thì ăn mày cũng thành triệu phú!

Sở Thức Sâm hoàn toàn không hay biết gì. Sau khi về phòng, cậu nhốt mình trong phòng tắm để tắm rửa kĩ càng, chắc chắn từ đầu tới chân mình không còn mùi rượu nữa mới chịu ra.

Cậu cảm thấy mỏi mệt vô cùng, không chỉ vì tối qua không được nghỉ ngơi mà vốn là vì cậu phải gồng mình trong nhà hàng mang phong cách Nhật. Bây giờ được thả lỏng nên tay chân đều rã rời.

Đốt một nén hương Canaan vào lò hương, cậu nằm xuống từ từ chìm vào giấc.

Sở Thức Sâm mơ thấy chuyện cũ.

Cũng là vào một buổi chập tối, cậu được mời tham dự một bữa tiệc không thể chối từ tại một căn viện cũ trang trí kiểu Nhật. Trong phòng trải tatami, bên tường có một giá kiếm samurai cao nửa người.

Trên bàn trà lượn lờ khói hương, các sĩ quan bình thường quân phục chỉnh tề hôm đó đã thay một bộ wafuku, ngồi gập gối đối diện Sở Thức Sâm, vừa biểu diễn trà đạo vừa tấm tắc khen ngợi cuốn "Trà kinh" của người Trung Quốc.

Sở Thức Sâm không nói không rằng, đợi ly trà đã hãm xong đặt trước mặt, cậu mới vươn tay cầm lên. Tay bất chợt run lên như sợ bỏng, làm ướt luôn tờ giấy đồng ý phát hành "chứng chỉ vàng" (*).

(*) chứng chỉ vàng: một loại tiền giấy được phát hành trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật. những chứng chỉ này là phương thức thanh toán bằng vàng thay vì tiền xu.

Nền kinh tế quốc dân đã chịu đả kích nặng nề. Chỉ cần chứng chỉ vàng được phát hành là các tờ báo lớn đều sẽ đồng loạt đăng tin tỉ giá tiền tệ trở mình tăng vọt, đợi đến khi vơ vét hết tiền mặt thì mấy tờ chứng chỉ vàng này trước sau gì cũng sẽ rớt giá thảm hại, trở thành đống giấy rác. Ngân hàng Phục Hoa mà ký tên là sẽ rơi vào cái bẫy tay sai cho Dân Quốc.

Tay Sở Thức Sâm bị bắn vài giọt nước trà nóng, đỏ ưng ửng. Cậu quên mất quá trình chào hỏi rồi, chỉ nhớ mỗi phút mỗi giây đều dài thườn thượt.

Đến khi họng súng đen ngòm dí vào thái dương, cậu nhắm mắt lại.

Đùng!

Sở Thức Sâm choàng tỉnh.

Mồ hôi lạnh hai bên trán thấm ướt đẫm gối. Cậu nhìn chằm chặp trần nhà, thân thể cứng đờ, hơi thở trĩu nặng, không còn muốn ngủ lại nữa.

Dù cuối cùng cũng tránh được bữa Hồng Môn Yến đó, nhưng tiếng súng đinh tai nhức óc trong những cơn ác mộng vụn vặt vẫn khiến cậu kinh sợ mà tỉnh giấc.

Ting, điện thoại reo.

Sở Thức Sâm thôi nghĩ ngợi, mở điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn Wechat mà Tiền Hoa gửi, hỏi cậu bao giờ lại hẹn gặp.

Cậu thất thần nhìn màn hình. Tối qua nghe Tiền Hoa kể khá nhiều chuyện liên quan đến "Sở Thức Sâm", cậu thấy hết sức hoang đường, nhưng cũng mới lạ. Đáng tiếc cuộc đời khó lường, nó còn bất ngờ và đột ngột hơn cả ác mộng nữa.

Khi đó đồng nghiệp trên du thuyền bảo, tối hôm ấy "Sở Thức Sâm" say mèm, được đỡ vào trong phòng, khi mọi người tháo chạy thì không có ai để ý đến cậu nữa.

Ở trong phòng bệnh, Bành Hân nghe thấy "Sở Thức Sâm" gần như không cứu được nữa, cứ tưởng là bị thương nặng do vụ nổ, chứ nào ngờ là do đuối nước.

Rất có thể là "Sở Thức Sâm" thật đã mất xác trong biển lửa luôn rồi.

Sở Thức Sâm xuống giường, đi tới bàn làm việc, mở máy tính tìm khu mộ xung quanh thành phố. Cậu muốn bố trí một nơi an nghỉ cho cuộc đời đã tan biến ấy.

Sau khi ghi lại thông tin của mình, Sở Thức Sâm ngồi thẫn thờ trong phòng mãi cho tới khi hương trong lò cháy hết.

Khi hoàng hôn buông xuống, một chiếc xe vận chuyển cỡ nhỏ chạy vào cổng. Người giao hàng khiêng một cái hộp gỗ cao bằng nửa thân người xuống, bà Sở rầu rĩ không biết nên đặt nó ở đâu. Sở Thức Sâm xuống nhà xem thử. Sau khi hộp được gỡ đinh, cậu mới thấy bên trong là một bức tượng nghệ thuật màu trắng tinh.

Cậu bèn hỏi:

– Mẹ mua đấy ạ?

Bà Sở trả lời:

– Là của bố con.

Sở Triết sinh thời rất thích sưu tầm tượng, sau khi mất thì hầu như cả bộ sưu tập của ông đều được đem đi quyên góp cả rồi, đây là pho tượng mà Sở Triết thích nhất, đó giờ vẫn được đặt ở trung tâm hội nghị của Diệc Tư.

Vật mà người sáng lập trân quý thì giữ lại làm kỷ niệm là đúng nhất rồi. Sở Thức Sâm mới hỏi:

– Vậy tại sao lại mang về nhà thế ạ?

Bà Sở nói:

– Hình như Diệc Tư sắp dời vào khuôn viên của Hạng Việt rồi, sẽ có một số người sang đó trước. Chú Lý con nói cái này không nên mang vào Hạng Việt, nên đành đưa về đây.

Sở Thức Sâm phấn khích, Diệc Tư sắp dời vào Hạng Việt rồi ư?

Bức tượng trắng tinh nhuốm màu đỏ cam của ánh chiều tà, trông thật thiêng liêng và rực rỡ làm sao.

Không có nó, nhân viên của Diệc Tư sẽ không cần phải nhìn vật nhớ người. Vậy sẽ mất bao lâu để Sở Triết trôi vào quên lãng đây?

Đến lúc sáp nhập vào Hạng Việt, trở thành công ty con rồi, vậy cái tên "Diệc Tư" sẽ còn có thể tồn tại trong ngành được bao lâu nữa đây?

Sở Thức Sâm đứng trên hành lang, gọi vào số điện thoại của Hạng Minh Chương.

Đầu dây bên kia vang lên bảy, tám tiếng mới có người nhận. Sở Thức Sâm nói:

– Anh Hạng, cặp của tôi ở trên xe anh.

Hạng Minh Chương:

– Tôi biết rồi.

Sở Thức Sâm hỏi:

– Vậy tối nay tôi sang đó lấy thì có tiện cho anh không?

Hạng Minh Chương nói:

– Tuần sau đi làm sẽ trả cho cậu.

Ở công ty còn bất tiện hơn nhiều, Sở Thức Sâm kìm giọng mình lại, nghe có vẻ nghiêm túc đến lạ:

– Tôi không đợi được, trong cặp có đồ rất quan trọng, tôi năn nỉ anh.

Hạng Minh Chương ngập ngừng vài giây:

– Tám giờ, đến căn hộ của tôi.

Cúp máy xong, Sở Thức Sâm nhận được địa chỉ Hạng Minh Chương gửi tới. Cậu lưu lại rồi vào nhà, chị Tú thấy cậu bèn gọi cậu vào bếp.

Một bát canh thơm phưng phức vừa được nấu xong. Chị Tú bảo chị nấu theo công thức xưa, có hiệu quả nhanh, ăn xong là tối ngủ được tù tì liền một giấc.

Sở Thức Sâm không rõ có hiệu quả gì. Năm xưa, ông quản gia theo Phật giáo, bảo cậu có thiền duyên, nên tròn mười tám là tuần nào cũng có bốn ngày cậu ăn chay, duy trì như thế được nhiều năm rồi.

Nguyên liệu chủ yếu trong canh là đồ mặn, toàn là món hảo hạng và đắt tiền, Sở Thức Sâm không có phúc hưởng rồi. Nhưng nghĩ lại, nếu đến nhà người ta mà đi tay không thì bất lịch sự quá, nên cậu bảo chị Tú cho vào cà mên giữ nhiệt vì cậu có ý định khác.

Tám giờ kém năm, Sở Thức Sâm xuống xe ở trước sảnh lớn chung cư "Ba Mạn Gia".

Xung quanh tấp nập phồn hoa, cậu chưa kịp ngó thì đã phải theo chân người quản gia tư nhân của chủ hộ lên tầng 40.

Hạng Minh Chương ở căn A. Cửa mở, cơn nóng giận ban sáng của anh đã "nguội" đi nhiều, anh điềm tĩnh nói:

– Vào đi.

Sở Thức Sâm gật đầu rồi vào nhà. Căn hộ có diện tích lớn, mỗi ngóc ngách đều rất cầu kỳ. Ngọn đèn chùm rực rỡ ở phòng khách khiến cho mọi thứ sáng bừng lên thấy rõ. Cậu giơ cà mên lên, nói:

– Tôi không biết phải mang gì. Đây là canh mới hầm hồi chiều, xem như là bữa khuya vậy.

Trong chung cư có tới bốn, năm nhà hàng với đủ các món, chưa kể còn cung cấp dịch vụ giao món 24 giờ. Bình thường Hạng Minh Chương chẳng cần xuống bếp, sắp quên mất "cơm nhà" có hương vị thế nào rồi.

Anh nhận tấm lòng của Sở Thức Sâm, bảo:

– Để trên bàn trà đi.

Trên bàn trà bằng đá cẩm thạch có một xấp tư liệu, Sở Thức Sâm bước tới đặt cà mên xuống, nhìn thấy trên giấy có in dòng "Thư giới thiệu nhập học".

Theo như cậu biết thì Hạng Minh Chương vẫn chưa kết hôn sinh con.

Sở Thức Sâm đứng thẳng dậy. Cặp của cậu nằm trên sô pha, Hạng Minh Chương ngồi xuống cầm nó lên. Khuy cài của chiếc cặp hàng hiệu đúng là "đắt nhưng không xắt ra miếng", mới chạm một tí đã mở bung, cuốn sổ ghi chép rơi ra ngoài.

Hạng Minh Chương nhặt lên, có vẻ định mở ra.

Sở Thức Sâm lên tiếng ngăn lại:

– Không được.

Hạng Minh Chương giương mắt, nhưng tay vẫn không chịu buông. Phản ứng của Sở Thức Sâm khiến anh hơi tò mò, bèn hỏi:

– Cậu lo lắng đến vậy à?

Sở Thức Sâm nói:

– Đó là đồ vật riêng tư của tôi.

– Đây là cuốn sổ được đặt thiết kế và phân phối chung cho cả công ty, được sử dụng riêng cho lúc họp, không phải để cho cậu viết nhật ký cá nhân. – Hạng Minh Chương phản bác – Chẳng lẽ cậu viết nội dung gì không thể cho người khác biết sao?

Sở Thức Sâm nghiêm mặt:

– Đương nhiên là không, tất cả đều là công việc.

Hạng Minh Chương nói:

– Vậy thì tôi càng phải xem, lỡ như cậu ghi bí mật thương mại của công ty vào trong thì sao?

Sở Thức Sâm bị cô lập cả tuần trời, bao nhiêu uất ức khó chịu cậu đều phải tự nín nhịn. Bây giờ bị một câu nói của Hạng Minh Chương châm ngòi, cậu phản đòn ngay:

– Anh Hạng, hình như anh quên rồi thì phải? Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có tài khoản nhân viên, đến cả hệ thống nội bộ của công ty tôi cũng không được vào.

Hạng Minh Chương nghe ra được cảm xúc bị kìm nén bấy lâu của cậu:

– Mấy hôm nay thấy cậu im ru, tôi tưởng cậu không quan tâm chứ, xem ra cậu rất bất mãn nhỉ?

Sở Thức Sâm nói:

– Tôi chỉ là một nhân viên tạm thời, không có việc thì đóng vai không khí, có việc thì làm phiên dịch, làm gì có tư cách bất mãn.

Hạng Minh Chương bật cười, chẳng thèm nể mặt:

– Cậu cũng đừng có quên, ban đầu chính cậu chủ động đầu hàng, chứ không phải tôi trọng dụng hiền tài. Nếu thấy ấm ức thì cậu cứ việc nghỉ.

– Tôi không mắc lỗi thì sẽ không đi đâu. – Sở Thức Sâm cố gắng nhịn cơn bốc đồng nhất thời, đổi chủ đề – Nghe nói Diệc Tư sắp dời vào khuôn viên Hạng Việt, có thật vậy không?

Hạng Minh Chương hiểu ra rồi, lấy cặp chỉ là mượn cớ thôi. Sở Thức Sâm đêm khuya đến tận đây là để xác nhận chuyện này, anh khẳng định:

– Tin tức nhanh nhạy đấy.

Sở Thức Sâm hỏi:

– Nếu Diệc Tư đã được sáp nhập, vậy tôi có thể cùng tham gia làm việc không?

Hạng Minh Chương vặn lại:

– Nếu tôi mở cuốn sổ này ra thì cậu có đánh tôi không?

Sở Thức Sâm cứng họng. Người ta là sếp của mình, mình đâu thể không nghe. Giờ cậu là nai, chỉ có thể phục tùng con sói này thôi.

– Ngồi đi, tôi đọc chậm lắm. – Hạng Minh Chương vừa nói vừa giở sổ.

Cuốn sổ dày cộm, không ngờ chỉ trong một tuần "ăn không ngồi rồi" mà Sở Thức Sâm đã viết hết một nửa, thế nên ban đầu Hạng Minh Chương mới muốn mở ra xem thử để xác nhận dòng họ tên ở bìa trong có đúng là tên của Sở Thức Sâm hay không.

Nhưng bây giờ lật ra thì anh lại càng thêm do dự.

Màu mực đen tô kín mặt giấy trắng, có nét cứng cáp, có nét mềm mại, chứng tỏ kỹ thuật thư pháp không tầm thường tẹo nào.

Đặc biệt tất cả đều là... chữ phồn thể.

Hạng Minh Chương đọc kỹ nội dung, thấy Sở Thức Sâm ghi chép nhiệm vụ quan trọng của các bộ phận, phân chia công việc, chi tiết dự án, có cả phần "đánh giá cấp trên" dành riêng cho anh.

Cuối cùng tổng kết bằng một câu: Tính tình hà khắc, phải kiên nhẫn làm quen, một điều nhịn, chín điều lành.

Thảo nào mà không cho xem. Hạng Minh Chương hỏi:

– Đây là đánh giá của cậu về tôi à?

Sở Thức Sâm ngồi trên sô pha đơn, giọng không cảm xúc:

– Đằng sau còn một câu nữa.

Hạng Minh Chương lật sang, đúng là còn một câu: Làm việc chuyên nghiệp, có thực lực, nếu biết cách giao thiệp thì cũng có thể xem là một người thầy giỏi, một người bạn tốt.

Hạng Minh Chương rất muốn hỏi Sở Thức Sâm, thái độ vừa nãy của cậu là xem anh là thầy giỏi, hay là bạn tốt?

Anh ngẩng đầu lên là thấy dáng ngồi nghiêm chỉnh và gương mặt nghiêm trọng của Sở Thức Sâm, hẳn đang tức giận lắm đây.

Ngay lập tức, Hạng Minh Chương thấy tâm trạng khoan khoái hơn nhiều. Anh nhét cuốn sổ ghi chép vào trong cặp, nói:

– Vẫn còn chỗ đựng một tập tài liệu đấy.

Sở Thức Sâm đổi sắc mặt:

– Ý anh là gì?

Hạng Minh Chương vào phòng làm việc lấy một tập tài liệu ra, bảo:

– Đây là dự án Diệc Tư mới nhận. Chừng nào công ty dời văn phòng xong thì cậu tham gia làm cùng, không biết thì quan sát, đừng gây thêm phiền phức.

Sở Thức Sâm ngây ra một hồi rồi nhận lấy tập tài liệu, cất vào cặp. Mới cãi vã xong mà nói cảm ơn ngay thì hình như hơi giả tạo.

Cậu mím môi im lặng. Đấu tranh tư tưởng xong, cậu nói ngắn gọn:

– Anh nhớ ăn canh cho nóng.

Hạng Minh Chương đáp "Ừ" một tiếng. Người trưởng thành giỏi nhất là "tính sổ", nhưng cũng rất giỏi bỏ qua.

Sau khi tiễn Sở Thức Sâm về, Hạng Minh Chương vào bếp mở cà mên, múc ra một bát đầy.

Dùng canh xong, anh lên giường nghỉ ngơi.

Chốc sau, Hạng Minh Chương thấy trong người nóng nực khó chịu, một đêm dậy tắm nước lạnh tới ba lần.

Anh hết sức nghi ngờ Sở Thức Sâm đã chuốc thuốc mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro